CHIẾN THẦN XUẤT KÍCH

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 483: Tuyên bố rời sân

Cao Mãn Ngọc liên tục hạ mệnh lệnh.

Thứ nhất, phải mau sớm khởi động việc nghiên cứu.

Thứ hai, Đại Lan chỉ có thể có một dược phẩm Bách Niên, những tập đoàn y dược khác đều phải bị tiêu diệt.

Thứ ba, phố y học chỉ có thể có tiệm thuốc, đó chính là trung tâm y tế Thái Thượng.

Cô ta quyết định nhanh chóng, chỉ cần kết quả không xem qua trình, cô ta không muốn xem quá trình.

“Cô Cao…” Hàn Kim Thần đứng lên, trên mặt hiện lên vẻ khó xử, “Hôm nay Giang Cung Tuấn đang ở thành phố Tử Đằng, hơn nữa anh còn tạo ra Cứu Thế. Trong khoảng thời gian vừa rồi Cứu Thế vẫn luôn đối nghịch với Bách Niên, chúng ta muốn thuận lợi hoàn thành mấy mục tiêu này thật đúng là khó như lên trời, chắc chắn Giang Cung Tuấn sẽ đứng ra ngăn cản”

“Giang Cung Tuấn…”

Cao Mãn Ngọc nhẹ giọng thì thào.

Gô ta vẫn luôn ở thủ đô, thế nhưng cái tên Giang Cung Tuấn này lại như sấm bên tai.

Cô ta cũng hiểu rõ tình huống của Giang Cung Tuấn.

“Chỉ là một Cứu Thế há có thể ngăn cản Bách Niên, Bách Niên có tiền vốn hùng hậu ủng hộ, mà Giang Cung Tuấn… Tiền của anh ta đều là Đan Chiến cho. Sau khi Đan Chiến cho mấy trăm ngàn tỷ, ông ta cũng không thể bỏ ra thêm tiền nữa. Chỉ muốn tiêu hao hết tiền vốn của Cứu Thế, Cứu Thế sẽ tự phá sản”

Hàn Kim Thần hỏi lần nữa: “Y thuật của Giang Cung Tuấn thiên hạ vô song, nếu anh ta lại đứng ra ngăn cản, chỉ sợ chúng ta khó có thể tiêu diệt tiệm thuốc trong phố y học.”

“Muốn tiêu diệt nhất định phải dùng thủ đoạn quang minh sao?” Cao Mãn Ngọc nhìn anh ta, “Anh không biết làm chút mờ ám sau lưng?”

“Vâng, tôi hiểu được”

Hàn Kim Thần không nói thêm gì nữa.

“Tan họp.” Các bạn chỉ cần tìm lại trên google và kéo xuống chọn miền như hình đọc giúp nhóm nhé!”

“Không có.”

“Không thì mau lên giường ngủ.”

Giang Cung Tuấn không thể cãi thắng Đường Sở Vi, chỉ đành gật đầu.

Anh lên giường nằm xuống.

Lại đưa lưng về phía Đường Sở Vi.

Tuy rằng đây không phải lần đầu tiên hai người ngủ chung một chỗ, nhưng anh và Đường Sở Vi vẫn duy trì khoảng cách nhất định. Mặc dù hai người có danh nghĩa vợ chồng nhưng lại không thực hiện nghĩa vụ vợ chồng thật sự.

Đường Sở Vi ôm anh từ phía sau, thân thể dán thật chặt lên lưng anh, nhỏ giọng nói: “Chồng, đến đây đi, em đã chuẩn bị xong rồi, em muốn cho anh, em muốn làm người vợ chân chính của anh, em muốn sinh cho anh một cậu con trai mập mạp: Cùng nhau lâu như vậy nhưng cô chưa từng cho Giang Cung Tuấn chạm vào, đây là tiếc nuối lớn nhất trong lòng Đường Sở Vi.

Hiện tại cô đã nghĩ thông suốt.

Cô bắt đầu chủ động.

Ôm lấy Giang Cung Tuấn, hôn lên cổ anh.

Giang Cung Tuấn cũng là một người đàn ông, bị khiêu khích như vậy anh cũng có chút không chịu nổi.

Thế nhưng anh không vì vậy mà mất lý trí.

Dưới tình huống anh chưa thể xác định có thể sống nốt quãng đời còn lại với Đường Sở Vi hay không, anh không muốn phát sinh quan hệ với Đường Sở Vi.

“SởVi..”

Anh đúng lúc đẩy cô ra, ngăn sự nhiệt tình của Đường Sở Vị, nói: “Cho, cho anh thêm một chút thời gian nữa được không?”

Cũng có lẽ là vì phản ứng của anh quá cường liệt, ngay cả giọng nói của anh cũng hơi run rẩy.

Đường Sở Vi lại mắt nước lưng tròng, nghẹn ngào nói: “Anh, anh vẫn đang ghét bỏ em, ngủ bên cạnh em anh còn nghĩ tới người phụ nữ khác.”

“Anh, anh không có.”

Giọng nói của Giang Cung Tuấn có chút không đủ lực lượng.

“Vậy anh ôm em ngủ đi”

Giang Cung Tuấn hít sâu một hơi ôm lấy Đường Sở Vi.

Đường Sở Vi rúc vào trong ngực anh.

Hai người ôm nhau ngủ.

Đêm lặng yên không tiếng động trôi qua.

Ngày hôm sau.

Sáng sớm, Đường Sở Vi tỉnh dậy từ rất sớm.

Vừa tỉnh dậy cô đã cảm thấy ngực mình bị năm chặt, cô không khỏi xấu hổ muốn động đậy thân thể, thế nhưng tay Giang Cung Tuấn đang ôm cô rất chặt, cô không cách nào động được cũng không dám động, cứ ngây người nhìn trần nhà như vậy.

Rất nhanh Giang Cung Tuấn cũng tỉnh lại.

Sau khi anh tỉnh lại, cảm giác được trong tay có thứ gì đó không khỏi dùng sức nhéo nhéo.

Ừm, mềm nhũn, hơi nóng một chút.

“ẤP Bên cạnh có một tiếng kêu truyền đến.

“Giang Cung Tuấn, anh làm, làm đau em”

Lúc này Giang Cung Tuấn mới phản ứng được, chợt buông tay ra xoay người đứng lên.

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Đường Sở Vi, anh không khỏi đỏ mặt, “Cái kia… Sở Vi, anh không cố ý”

Đường Sở Vi cũng không trách tội.

Chỉ có điều Giang Cung Tuấn dùng sức quá lớn, thực sự bóp đau cô, vì vậy cô mới bị đau mà thốt lên.

Thấy dáng vẻ của Đường Sở Vi lại nhìn đến thân thể cô, Giang Cung Tuấn không khỏi nuốt một ngụm nước bọt. Thật sự quá mê người, anh cũng sợ bản thân mình không kìm giữ được bèn vội vàng xoay người xuống giường, cầm lấy hộp thuốc lá trên ngăn tủ, móc ra một điếu châm lửa.

Đường Sở Vi cũng đứng dậy bắt đầu mặc quần áo.

Mới vừa mặc quần áo tử tế, di động đã đổ chuông.

Điện báo biểu hiện Đường Thành Lâm.

Cô nhận điện thoại hỏi: “Ông nội, mới sáng sớm đã gọi cháu là có chuyện gì sao?”

Trong điện thoại truyền đến giọng nói lo lắng của Đường Thành Lâm: ‘Sở Vi, cháu mau trở lại, xảy ra chuyện, xảy ra chuyện lớn rồi.”

Chỉ nháy mắt trái tim Đường Sở Vi đã nhấc lên tới cổ họng, không nhịn được hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Động đất, thời tiết thay đổi.”

Đường Thành Lâm rất lo lắng.

Ngay cả nói chuyện cũng không trôi chảy.

“Cháu, cháu mau trở về, trong điện thoại không thể nói rõ ràng”

“Vâng”

Đường Sở Vi cúp điện thoại.

Giang Cung Tuấn hỏi: “Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì sao?”

Đường Sở Vi lắc đầu nói: ‘Em cũng không biết, là ông nội gọi tới nói đã có chuyện lớn xảy ra, hình như rất nghiêm trọng, muốn em mau chóng trở về.”

“Anh đi với em” Giang Cung Tuấn suy nghĩ một chút nói. Hôm nay anh cũng không có việc gì.

Anh cũng lo lắng không biết có phải có địch nhân của anh ra tay với nhà họ Đường không, nhất định phải đến xem anh mới yên tâm.

“Ừm”

Đường Sở Vi gật đầu.

Hai người đồng thời ra ngoài.

Đan Thiến không ở dưới lầu.

Sau khi Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vi rời khỏi biệt thự mới thấy Đan Thiến đang đứng trung bình tấn trong hoa viên bên ngoài biệt thự.

Chỉ thấy cô ta mặc một bộ đồ luyện công màu trăng, tóc dài được cột thành đuôi ngựa.

Mà Lỗ Sâm thì đứng một bên nhìn.

Thấy Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vi đi ra, cô ta lập tức ngừng lại, tiện tay nhận lấy khăn mặt trong tay Lỗ Sâm. Cô ta lau mồ hôi trên trán, đi tới kêu lên: “Anh Giang, chị Sở Vi”

“Không tệ lắm, rất nỗ lực.” Giang Cung Tuấn tán thưởng nói.

“Đúng rồi, anh Giang muốn đi ra ngoài sao?”

Đan Thiến nghỉ ngờ hỏi.

“Ừm” Giang Cung Tuấn gật đầu nói: “Nhà họ Đường gọi điện thoại đến, nói đã có chuyện lớn xảy ra, muốn Sở Vi trở về. Tôi lo lắng nên định đi theo xem sao.”

“Đã xảy ra chuyện thật.” Lỗ Sâm đang đứng bên cạnh nói: “Buổi sáng hôm nay có tin tức truyền ra, các tập đoàn y dược lâu năm như Vạn Quân, Trường Sinh đồng thời tuyên bố rút lui khỏi giới y dược, mà tập đoàn Bách Niên mở buổi họp báo khẩn cấp, toàn diện thu mua các tập đoàn như Vạn Quân, Trường Sinh.”

“Cái gì?”

Sắc mặt Giang Cung Tuấn lập tức thay đổi hỏi: “Chuyện khi nào?”

Lỗ Sâm đưa tay nhìn đồng hồ.

Hiện tại là chín giờ sáng.

“Chừng bảy giờ có tin tức truyền ra, tin tức này vừa truyền ra đã gây nên sóng to gió lớn”

Đường Sở Vi nói: “Hẳn chuyện ông nội muốn nói cũng là chuyện này, chúng ta trở về xem sao.”

Bình luận

Truyện đang đọc