Chương 982: Tiêu diệt môn phái Thiên Tuyệt
Mấy ngày nay Ngô Huy đã tận dụng mọi nguồn lực ở nước Long cùng với sự trợ giúp trong nước Đại Lan, cuối cùng cũng tìm ra nơi Vi Lam rơi xuống.
Bây giờ chỉ cần khoảng hai tiếng là có thể cứu được Vi Lam, Giang Cung Tuấn chỉ cần kéo dài thời gian thêm hai tiếng là được. Hai tiếng nữa, trò đùa này kết thúc được rồi. Giang Cung Tuấn cúp điện thoại như bình thường.
Lúc này trong cung Di Hoa, Thiên đang cầm thanh kiếm dài trong tay đứng đối diện với Giang Vô Song.
Mái tóc dài của Giang Vô Song lay động, cô giơ tay chỉ huy, một thanh kiếm từ bên ngoài bay tới đáp trên tay cô ta, đây là một thanh kiếm dài màu đen, nó rung động trên tay cô ta ngang ngược chỉ vào Thiên.
“Cút.”
Thiên cũng nhìn lại Giang Vô Song. Anh ta quả buồn bã, nhiều năm như vậy anh chưa từng thích người phụ nữ nào.
Anh ta từng phò tá Trạch Tây đánh nước Đại Lan, lập ra nước Đại Lan.
Anh ta đi từng bước một, cũng đã từng đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp, muốn người phụ nữ nào chẳng được, nhưng anh ta lại không rung động trước bất kỳ ai, nhưng sau khi tiếp xúc với Giang Vô Song, anh ta lại thật lòng với Giang Vô Song.
Còn không tiếc giao cả Thiên Quốc cho Giang Vô Song.
“Cút đi.”
Giang Vô Song hét lên.
Thiện bước từng bước đến trước mặt Giang Vô Song. Lúc này, Giang Vô Song rút kiếm ra.
“Phụt”
Thanh kiếm đâm xuyên qua người Thiên. Tu vi của Thiên cao hơn Giang Vô Song. Anh ta đã phá giải được một tầng cao mới, còn Giang Vô Song vẫn chưa bước vào cảnh giới thứ chín, nhưng mà anh không tránh đi kiếm này của Giang Vô Song.
Kiếm đâm xuyên qua cơ thể anh ta, máu tươi không ngừng tràn ra. Trên đại điện, không ít võ giả đều đứng xem trò vui, chẳng một ai đứng ra nói đỡ câu nào hết. Giang Cung Tuấn khẽ nhíu mày.
Phụt!
Máu tươi tuôn ra.
Cơ thể Thiên không cầm cự được mà ngã quy trên mặt đất, nhưng mà anh ta gắng gượng đứng lên, tự băng bó vết thương của chính mình khiến cho máu tươi nhiễm đỏ hai tay anh ta.
Máu tươi còn trào ra từ khe hở.
Giang Cung Tuấn bước tới nói: “Anh ngốc à, sao không tránh đi?”
Anh muốn giúp Thiên cầm máu. Thiên lại đẩy anh ra.
“Không cần” Anh ta khẽ nói. Sau đó, anh ta nhìn Giang Vô Song, nói từng chữ một: “Một kiếm này đâm xuyên qua cơ thể của tôi, cũng xuyên qua tình yêu của tôi đối với cô. Cắt đứt mọi ý muốn của tôi với cô, cũng cắt đứt ý muốn có được cô của tôi”.
Giang Vô Song nhìn anh ta không nói một câu nào. Cô ta không vì nhìn thấy Thiên bị thương mà mềm lòng.
Từ trước đến nay cô ta chưa từng để ý đến Thiên, cô ta đến gần Thiên chỉ để lợi dụng Thiên mà thôi, ban đầu là muốn lợi dụng Thiên gây chuyện với Giang Cung Tuấn. Nhưng mà anh ta lại cứ không chịu hành động, hành động rồi cũng không làm cho ra hồn, không đẩy Giang Cung Tuấn xuống được.
Thiên nói xong liền cầm theo thanh kiếm dài, mang cơ thể bị thương rời khỏi.
Giang Vô Song liếc mắt nhìn một loại người đang ở đại điện, vẻ lạnh lùng trên mặt biến mất, lại lộ ra sự tươi cười nói: “Các vị, để cho mọi người chê cười rồi, một trò đùa thôi mà, bây giờ trò đùa đã qua rồi, hôn lễ lại tiếp tục diễn ra nhé”
Giang Vô Song vẫn muốn gả cho Giang Cung Tuấn.
Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô ta được ở gần Giang Cung Tuấn như vậy, sao cô ta có thể buông tay được chứ? Bây giờ đã có tin tức của Vi Lam rồi, đương nhiên Giang Cung Tuấn không để cho đám cưới này tiếp tục nữa rồi, anh phải kết thúc trò cười này lại thôi.
“Được rồi, Vô Song, kết thúc đi.”
Giang Cung Tuấn nhìn sang Giang Vô Song, nhẹ giọng nói.
Giang Vô Song xám mặt, nhìn chằm chằm Giang Cung Tuấn, lạnh lùng nói: “Giang Cung Tuấn, anh có ý gì, kết thúc cái gì?”
Giang Cung Tuấn nói: “Tôi nói, hủy bỏ đám cưới này.”
“Anh…”
Giang Vô Song nhìn chằm chằm Giang Cung Tuấn, cô ta tức giận lắm rồi.
“Cho cô cơ hội nữa nói cho tôi biết, Vi Lam đang ở đâu?”
Giang Cung Tuấn hỏi. Anh cho Giang Vô Song cơ hội cuối cùng. Cơ hội cuối để chính miệng Giang Vô Song nói ra vị trí Vi Lam rơi xuống.
Nếu không nói, để trừ bỏ đi mọi hậu quả sẽ xảy ra, anh ta sẽ không nể tình đâu.
“Ha ha…”
Giang Vô Song tức giận đến bật cười.
“Giang Cung Tuấn, anh đùa tôi đấy à?”
Trên đại điện có không ít người ngơ ra, không biết chuyện gì đang xảy ra.
“Sao thế?”
“Sao như đứng ở hai phía khác nhau thế?”
“Một đám cưới đang yên đang lành sao tự nhiên lại thế này?”
“Vi Lam, Vi Lam nào? Không phải Giang Vô Song bắt con của Giang Cung Tuấn là Giang Vi Lam, bắt Giang Cung Tuấn cưới cô ta đấy chứ?”
Một ít người nhỏ giọng bàn bạc.
Giang Cung Tuần thấy Giang Vô Song đang tức giận, nói từng chữ: “Hỏi lại một lần nữa, Vi Lam ở đâu?”
Giang Cung Tuấn cho Giang Vô Song một cơ hội nữa.
Anh cảm thấy Giang Vô Song không phải người xấu, chỉ là bị ám ảnh về chuyện yêu đương kết hôn mà thôi.
“Giang Cung Tuấn.”
Giang Vô Song nhìn Giang Cung Tuấn, cắn môi, hai mắt như có lớp sương mù bao phủ vậy, nước mắt lăn xuống làm ướt hai má cô. Đúng lúc này có người từ bên ngoài bay vào, mọi người nhanh chóng tránh đi. Người này mạnh mẽ đập lên bàn làm nát vụn cái bàn ra.
Âm!
Thời điểm văng ra mặt đất vang lên tiếng nổ lớn giống như làm cho cả đại điện đều rung lên vậy. Giang Cung Tuấn nhìn kỹ lại mới thấy người ngã trên mặt đất chính là Thiên vừa mới quay người rời khỏi.
Mọi người vô cùng ngạc nhiên.
Có chuyện gì thế này? Thiên khó khăn đứng dậy.
“Ha ha, náo nhiệt thật đấy.”
Ngoài cửa truyền đến tiếng cười cực to. Sau đó một đám người tiến vào.
Đứng đầu là đệ tử lớn nhất của môn phái Thiên Tuyệt, phía sau còn có Thái Thụy Anh và mấy chục đệ tử khác của phái Thiên Tuyệt. Nhìn ra ai đến sắc mặt của các võ giả đều thay đổi, có người còn nắm chặt kiếm trong tay đề phòng.
“Vui vẻ thế nhỉ, võ giả đều tụ tập ở đây hết à, tốt quá không mất công tôi phải đi tìm.”
Đệ tử lớn nhất của phái Thiên Tuyệt nhìn thấy trong đại điện có rất nhiều võ giả, khuôn mặt đẹp trai của anh ta mang theo ý cười. Giang Cung Tuấn cảm thấy những người này đến không hề có ý tốt.
Giang Vô Song hít một hơi thật sâu, mạnh mẽ làm cho bản thân tỉnh táo lại, nhìn đám người đến nói với bọn họ: “Nếu tới để uống rượu cưới thì ngồi xuống uống chén rượu, nếu là chuyện khác thì mời quay về.”
Cô làm từ thế mời.
Đại sư huynh của phái Thiên Tuyết liếc mắt nhìn Giang Vô Song cười.
“Ha ha…”
Anh ta cười nhẹ, đột nhiên giơ tay lên đánh một chưởng.
Trong nháy mắt anh ta giơ tay đánh về phía Giang Vô Song, Giang Vô Song chưa kịp phản ứng lại bị trúng nguyên chưởng này, thân thể cô ta bay ngược ra ngoài, đập nát vách tường phía sau người rồi ngã quy xuống đám đất bụi.
Chuyện này là sao?
Mấy trăm người ở đại điện nhưng không khí cực kỳ yên lặng. Phải Thiên Tuyệt vừa xuất hiện đã đánh người bị thường, nhưng không một ai ở đây đứng ra nói câu nào cả.
Bởi vì cấp độ của bọn họ còn kém hơn cô. Hoàn toàn không phải đối thủ của đám người này. Mà người mạnh nhất nước Đại Lan là Bách Hiểu Sinh không tới đây, Chiêu Tử Vương cũng không xuất hiện, đến cả Lan Đà cũng không nốt. Người duy nhất đến cảnh giới thứ chín của Đại Lan là Giang Thời cũng không biết phải đợi đến bao giờ.
Giang Cung Tuấn quay lại nhìn. Thấy Giang Vô Song đang bò lên từ đống phế tích, Đan Thiến và Y Đình Nhi đang giúp cô ta. Còn Thiên bị đánh ngã trước đang khoanh chân ngồi xếp bằng, sắc mặt anh ta tái nhợt, đang cố gắng điều hòa lại bản thân, giúp cho vết thương không nặng lên.
Đại sư huynh của phái Thiên Tuyết liếc mắt nhìn toàn bộ đại điện một lượt. Ánh mắt anh ta quét đến đâu, người ở đó lùi lại ngay lập tức.
“Đúng là làm cho tôi thất vọng.”
Đại sư huynh phái Thiên Tuyệt lắc đầu, tỏ vẻ thất vọng, thản nhiên nói: “Ba người mạnh nhất là Bách Hiểu Sinh, Chiêu Tử Vương và Lan và không có ở đây, giải quyết đám các người dễ như trở bàn tay thôi.”