Chương 462: Giang Vô Song nhắc nhở
Hiện tại Giang Cung Tuấn cũng không thể làm gì, chỉ còn cách trở về chờ tin tức.
Anh đón xe trở về nhà Đan Thiến.
Vừa vào nhà Giang Vô Song đã hỏi: “Thế nào, anh đã tìm được người chưa?”
Giang Cung Tuấn lắc đầu.
Đi tới ghế sofa ngồi xuống.
Đan Thiến nghi ngờ hỏi: “Anh không tìm được sao?”
Giang Vô Song lợi dụng chân khí khu trừ hàn khí trong cơ thể cô ta, khiến cô ta tạm thời không cảm thấy lạnh lẽo, khôi phục bình thường. Mà lúc này trên mặt cô ta cũng hiện lên vẻ nghi ngờ.
Giang Cung Tuấn lấy di động ra mở đoạn video Tiêu Dao Vương trích xuất được từ camera giám sát.
Giang Vô Song cũng nhích tới nhìn xem.
Thấy tình cảnh như vậy, cô ta không nhịn được hỏi: ‘Ai vậy, vì sao Đình Thi lại đi với ông ta?”
Vẻ mặt Giang Cung Tuấn ngưng trọng dị thường.
“Từ dáng dấp đến xem, hẳn người này là ông nội anh. Thế nhưng từ mười năm trước ông nội anh đã táng mệnh trong biển lửa. Anh đã nhờ Tiêu Dao Vương vận dụng đặc quyền điều tra tin tức về người này, còn khiến mạng lưới tình báo ngầm đi thăm dò.”
“Giang Thời?”
Giang Vô Song kinh hô lên, trên khuôn mặt hiện lên vẻ không thể tưởng tượng nổi, hỏi: “Người anh muốn nói là ông nội anh Giang Thời?”
Giang Cung Tuấn gật đầu, tiếp theo lại lắc đầu.
“Từ dáng dấp quả thật rất giống, chẳng qua mười năm trôi qua, anh cũng đã không còn nhớ rõ diện mạo của ông nội, anh không cách nào dựa vào đoạn video này mà xác định rõ người trong video có phải ông nội hay không.”
Nghe vậy Giang Vô Song cũng lâm vào trầm tư.
Gần đây đã có nhiều chuyện xảy ra như vậy, cô ta và Giang Địa cũng từng hoài nghỉ Giang Thời còn chưa chết.
“Giang Cung Tuấn, em cảm thấy rất có thể là ông ấy”
Giang Cung Tuấn nhìn cô ta hỏi: “Em cũng cảm thấy đây là ông nội anh Giang Thời?”
“Ừm”
Giang Vô Song gật đầu nói: “Gần đây đã có rất nhiều chuyện xảy ra, đặc biệt là Vương Thiên điện xuất hiện. Cũng không biết rốt cuộc ông nội anh đang xáo trộn tình thế, không cách nào điều tra được bất kỳ tin tức gì. Ông nội đã từng phân tích, rất có thể người gây rối là Giang Thời, điều kiện tiên quyết là Giang Thời còn sống. Hiện tại thấy dáng vẻ người này, anh cũng nói người này có diện mạo rất giống ông nội anh, như vậy rất có thể suy đoán của ông nội trước đó là chính xác.”
Nói xong cô ta hít sâu một hơi.
“Nếu như ông ấy là Giang Thời thật, vậy một số bí ẩn trước đó cũng có thể hiểu được”
“Bí ẩn gì?” Giang Cung Tuấn hỏi.
Giang Vô Song nói: “Anh bị nhà họ Cửu bắt đi, nhà họ Cửu muốn nhà họ Giang ra mặt cứu anh thế nhưng ông nội lại không ra mặt, cuối cùng có người giả mạo em cứu anh ra từ nhà họ Cửu, nhét anh vào cửa nhà họ Giang”
“Cho nên?” Giang Cung Tuấn nghỉ hoặc nhìn cô ta.
Giang Vô Song phân tích nói: “Từ khi nhìn thấy Đường Sở Vi em vẫn luôn nghỉ ngờ, vì sao cô ấy vừa nhìn thấy em đã nhận ra em, còn biết những chuyện anh đã từng gặp phải ở thủ đô.
Thế nhưng em có nghĩ thế nào cũng không rõ, hiện tại em bỗng nhiên hiểu ra”
Nghe vậy, trong lòng Giang Cung Tuấn cũng khế động, “Em… Ý em là người đã cứu anh ra khỏi nhà họ Cửu là Đường Sở Vi giả mạo?”
“Đúng.” Giang Vô Song gật đầu, “Chỉ có như vậy mới có thể giải thích được. Nếu như em không đoán sai, Đường Sở Vi đã sớm biết Giang Thời còn sống, nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của em. Về phần sự thật có phải là vậy hay không, anh cần đi tìm Đường Sở Vi mới chứng thực được.”
Giang Cung Tuấn dựa trên ghế sofa, nhắm nghiền hai mắt, suy nghĩ cẩn thận.
Anh nhớ ngày anh giết Thiên Tử.
Nhớ tới cô gái mặc váy đen đeo mặt nạ kia.
Một khắc này, anh bỗng có cảm giác cô gái đó là Đường Sở Vi.
Còn có người đã từng giao thủ với Cửu Hỏa.
Bóng lưng người đó có chút tương tự với Giang Thời trong video.
Nghĩ vậy, Giang Cung Tuấn lại cảm thấy chuyện đúng là như thế thật.
“Anh đi tìm Sở Vi hỏi thử.”
Giang Cung Tuấn đứng lên.
“Chờ đã.” Giang Vô Song bỗng mở miệng gọi anh lại.
Giang Cung Tuấn nhìn cô. Cùng đọc tại trang nguồn trên hình giúp chúng mình lên nhiều chương mỗi ngày nhé!
“Anh tin tưởng ông nội không phải người như thế, chắc chắn ông ấy có nỗi khổ tâm.” Giang Cung Tuấn lắc đầu.
Lời Giang Vô Song nói anh không tin.
Ông nội là ai, anh hiểu rõ.
Anh và ông nội đã ở với nhau mười tám năm, ông nội là người thế nào anh biết rõ, tuyệt không phải hạng người lạm sát kẻ vô tội.
“Ôi”
Thấy Giang Cung Tuấn không nghe, Giang Vô Song cũng không có biện pháp nào, chỉ có thở dài, bất đắc dĩ nói: “Tùy anh, anh muốn làm sao thì làm: Giang Cung Tuấn xoay người rời đi.
Rời khỏi nhà Đan Thiến rồi, Giang Cung Tuấn trực tiếp lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho.
Đường Sở Vi.
Rất nhanh điện thoại đã được kết nối, trong điện thoại truyền đến giọng nói dễ nghe của Đường Sở Vĩ: “Giang Cung Tuấn, có chuyện gì sao?”
“Em đang ở đâu?” Giang Cung Tuấn trầm giọng hỏi.
Hiện tại Đường Sở Vi đang ở tập đoàn Cứu Thế.
Nghe được Giang Cung Tuấn giọng điệu điểm gì đó không đúng, buông trong tay xuống tư liệu, hỏi: “Em ở tập đoàn Cứu Thế, làm sao vậy, đã có chuyện gì xảy ra sao?”
“Chờ anh, anh sẽ tới tìm em ngay: Giang Cung Tuấn cúp điện thoại.
Anh đón xe đi tới tập đoàn Cứu Thế.
Tập đoàn Cứu Thế là tập đoàn do Giang Cung Tuấn sáng tạo ra để ngăn cản tập đoàn Bách Niên, nhưng mặt ngoài tập đoàn là do Hứa Linh ra mặt tạo lập. Tổng bộ tập đoàn có quy mô cực lớn, là một tòa nhà mười tám tầng.
Giang Cung Tuấn vừa trầm mặt đi vào Cứu Thế.
Lập tức bị bảo vệ chặn đường: “Đứng lại, này, nói anh đó, sao anh lại đi vào trong, anh muốn tìm ai?”
Giang Cung Tuấn ngừng lại nói: “Tôi tìm Hứa Linh”
Anh vốn muốn nói mình cần tìm Đường Sở Vị, nhưng nghĩ tới Đường Sở Vi mới tới công ty không được bao lâu, chưa chắc bảo vệ tầng dưới chót đã biết.
Bảo vệ vô cùng nghỉ ngờ: “Muốn tìm tổng giám đốc Hứa, anh có hẹn trước không?”
Giang Cung Tuấn rất lo lắng, vội vã không thể chờ đợi nổi muốn biết chân tướng sự tình. Anh cũng lười nói nhảm nhiều với bảo vệ, trực tiếp lách qua bảo vệ đi tới.
“Này, đứng lại…”
Bảo vệ đưa tay chỉ vào Giang Cung Tuấn, sau đó lấy bộ đàm ra hét lớn: “Nhanh, có người xông vào.
Rất nhanh đã có không ít bảo vệ vọt tới, đám bảo vệ hùa nhau chặn đường Giang Cung Tuấn.
Trong lòng Giang Cung Tuấn có chút phiền não.
Là vì Đình Thi bị bắt.
Là vì anh đã được biết được rất có thể ông nội anh còn sống, mà hết thảy những chuyện kia rất có thể là do ông nội anh đang âm thầm làm ra.
Là vì Giang Vô Song nói ông nội của anh là người xấu tội ác tày trời.
Anh vội vã không thể chờ đợi nổi muốn tìm Đường Sở Vi hỏi thăm.
“Cút ngay.”
Anh quát lên.
“Bắt lấy”
Theo đội trưởng đội bảo vệ ra lệnh một tiếng, mấy chục bảo vệ nhanh chóng ra tay.
“Làm gì vậy, dừng lại.”
Ngay lúc chiến đấu hết sức căng thẳng, Hứa Linh bước ra từ trong thang máy, vừa lúc thấy tình cảnh như vậy cô ta không khỏi quát lên.