Chương 513: Tây Lăng tắm máu
Trên đỉnh núi, đại sảnh căn biệt thự xa hoa. Tiêu Dao Đàm đang nói chuyện với một số cường giả giới cổ võ đại.
Đúng lúc này, một đệ tử của nhà Tiêu Dao bước vào, quỳ một chân: “Chủ nhân, Giang Vô Song đã xuất hiện rồi.” Nghe vậy, đại sảnh ồn ào của căn biệt thự lập tức trở nên yên tĩnh.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng lại lên người Tiêu Dao Đàm.
Tiêu Dao Đàm gửi thiệp mời cho họ, mục đích mời họ đến núi Tây Lăng cũng rất rõ ràng, chính là để tận mắt chứng kiến nhà Tiêu Dao của mình đè bẹp nhà họ Giang, tuyên bố với toàn thế giới, rốt cuộc ai mới là gia tộc đứng đầu Đoan Hùng.
Bây giờ, cuối cùng Giang Vô Song cũng đến rồi.
“Kịch hay sắp bắt đầu rồi chứ?”
“Nhà họ Tiêu Dao thực sự có thực lực lớn như vậy, ngay cả nhà họ Giang cũng phải sợ sao?”
“Chỉ có mình Giang Vô Song? Giang Quốc Đạt không đến sao?”
Không ít người lẩm bẩm nghi ngờ trong lòng.
Mà Tiêu Dao Đàm thì cười hỏi: “Có một mình Giang Vô
Song sao?”
“Vậy, chỉ có mình Giang Vô Song “Còn lão già Giang Quốc Đạt thì sao?”
“Không nhìn thấy
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Tiêu Dao Đàm trở nên đông cứng, thay vào đó là vẻ một mặt trầm mặc, ông ta chắp tay sau lưng đi ra khỏi biệt thự.
Rất nhiều người trong đại sảnh biệt thự cũng vội vàng theo sao.
Bên ngoài biệt thự.
Có vài trăm người đang tụ tập.
Phía xa xa, một người cô gái đang sải bước đi đến.
Sự xuất hiện của cô đã trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người.
Khi Giang Vô Song đi đến, nhìn thấy cổ võ giả ở núi Tây Lăng nhiều đến như vậy, cô cũng không khỏi sửng sốt.
Cửu Diễm của nhà họ Cửu.
Thạch Chí Bạch của nhà họ Thạch.
Long Mặc khiết của nhà họ Long.
Có những người có thể gọi tên, cũng có những người không thể gọi tên, tầm khoảng hơn năm trăm người.
Sau một lúc hơi sững người, cô mới phản ứng lại, sải bước về phía trước, đi đến trước mặt người đàn ông trung niên dẫn đầu. Cô chưa bao giờ nhìn thấy Tiêu Dao Đàm, nhưng từ vị trí của ông ta cô có thể đoán được, người này chính là tộc trưởng hiện tại của nhà Tiêu Dao.
Phịch.
Trong chớp mắt, cô liền quỳ xuống đất.
“Giang Quốc Đạt đâu?”
Tiêu Dao Đàm nhìn Giang Vô Song đang quỳ trên mặt đất, sắc mặt có chút âm trầm.
Giang Vô Song quỳ trên mặt đất, nhẹ nhàng nói: “Tộc trưởng Tiêu Dao, chuyện này không liên quan gì đến nhà họ Giang, mọi chuyện đều là lỗi của Giang Vô Song tôi, bây giờ tôi đã bị đuổi khỏi nhà họ Giang, không còn là người nhà họ Giang nữa, Vô Song đã khiến nhà Tiêu Dao xấu hổ, hôm nay Vô Song đến đây để đặc biệt nhận lỗi, Vô Song tùy ý để tộc trưởng Tiêu Dao xử lý, chuyện này không liên quan gì đến Giang Cung Tuấn, xin tộc trưởng tha cho Giang Cung Tuấn.
Giang Vô Song quỳ trên mặt đất, cô nhận hết mọi lỗi lầm về phía mình.
Cô không muốn vì mình mà nhà họ Giang phải hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với nhà Tiêu Dao.
Bây giờ nhà họ Giang đã rơi vào thế khốn đốn tứ bề, nếu có thêm một đối thủ nhà Tiêu Dao nữa, e rằng đến đại hội vài tháng sau, các cổ võ giả trên thế giới sẽ vây quét nhà họ Giang.
Vì vậy, cô nói mình đã bị đuổi khỏi gia tộc. Trong đám đông có một lão già.
Lão già này là do Giang Cung Tuấn giả mạo.
Khi Giang Cung Tuấn nhìn thấy Giang Vô Song đi đến một mình, còn nói bị đuổi khỏi gia tộc, thậm chí còn nhận hết tội về mình, anh cũng nhíu mày, khẽ giọng lầm bầm: “Thế này là thế nào, tại sao Giang Quốc Đạt không tới? Tại sao chỉ có một mình cô ấy?”
Nhưng anh cũng không hành động thiếu suy nghĩ. Anh muốn xem xem, nhà Tiêu Dao có thể làm nên trò trống gì.
“Giang Quốc Đạt không xuất hiện, cô cũng dám đến đây?”
Tiêu Dao Đàm sắc mặt sa sầm, giơ chân đạp một cái.
Giang Vô Song giống như một con chó chết, bị đá bay đi, thân thể lăn trên mặt đất hơn chục mét mới dừng lại, nhưng cô không tức giận, lại trở nên sợ hãi quỳ rạp xuống đất.
“Mọi chuyện đều là lỗi của Vô Song, chỉ cần tộc trưởng Tiêu Dao có thể hết giận, cho dù có giết tôi, tôi cũng sẽ không oán thán một lời, chỉ là Giang Cung Tuấn vô tội, bị người khác hãm hại, Vô Song chết cũng không đáng tiếc, chỉ hy vọng rằng tộc trưởng Tiêu Dao sẽ không bị một số kẻ tiểu nhân lợi dụng”
“Phải một ả đàn bà đến đây thì có thể giải quyết được tất cả chuyện này không?”
Tiêu Dao Đàm trầm mặt, đi về phía Giang Vô Song, giơ tay lên, trong lòng bàn tay biến hóa thành một luồng sức mạnh cường đại.
Giang Cung Tuấn đang trốn trong bóng tối, nhìn thấy cảnh này, anh cũng siết chặt nắm đấm, dự định ra tay.
“Ha ha ha.”
Song, chính vào lúc này.
Một tiếng cười vang vọng khắp không gian.
Cùng với tiếng cười truyền đến, một bóng người từ phía đẳng xa bay đến.
Người này vững vàng đứng trên mặt đất.
Ngay khi người này xuất hiện, tất cả mọi người tại đây đều há hốc mồm, thân thể khẽ lui về phía sau mấy bước.
“Giang Quốc Đạt “Ông ta cũng đến rồi.”
“Không phải Giang Vô Song nói rằng cô ta đã bị đuổi ra khỏi gia tộc rồi sao? Tại sao Giang Quốc Đạt vẫn xuất hiện?”
“Có náo nhiệt để xem rồi.”
Trên mặt rất nhiều cổ võ giả lùi về phía sau đều mang vẻ khôi hài. Các tộc trưởng của ba tộc còn lại cũng liếc nhìn nhau, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Người xuất hiện là Giang Quốc Đạt.
Ông mặc một chiếc áo choàng đen rộng, đeo một thanh trường kiếm trên lưng.
Giang Quốc Đạt đứng bên ngoài cách Giang Vô Song mười mét, nhìn thấy Tiêu Dao Đàm đang chuẩn bị ra tay.
Giang Cung Tuấn lẫn trốn trong bóng tối nhìn thấy Giang Quốc Đạt xuất hiện, từ từ buông lỏng nắm tay đang siết chặt, tiếp tục âm thầm quan sát tình hình.
“Giang Quốc Đạt, cuối cùng ông cũng đến rồi.”
Tiêu Dao Đàm tiêu tán chân khí trong lòng bàn tay, nhìn Giang Quốc Đạt một cách đầy ẩn ý, vẻ mặt ông ta âm trầm đến mức đáng sợ, lạnh lùng nói: “Chuyện liên hôn đã nói xong, nhưng nhà họ Giang của ông tại sao lại làm sao vậy? Trước khi liên hôn, Giang Vô Song đã phát sinh ra nhiều chuyện với người ngoài như vậy, ông coi nhà Tiêu Dao của tôi là trò tiêu khiển sao, hôm nay ông phải cho tôi một lời giải thích, hừ…
Giang Quốc Đạt sắc mặt bình tĩnh nói: “Tộc trưởng Tiêu Dao, việc này quả thực là lỗi của nhà họ Giang chúng tôi, tôi cũng không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, khiến cho Tiêu Dao phải xấu hổ rồi, cho nên tôi đặc biệt đến xin lỗi.”
Nói rồi, ông khom người, khẽ cúi đầu xuống.
“Quỳ xuống”
Tiêu Dao Đàm chỉ tay lên mặt đất, lạnh giọng nói:” Quỳ xuống xin lỗi, chuyện này coi như kết thúc”
Mọi người ở tại đó đều hơi biến sắc.
Tiêu Dao Đàm lấy đâu ra sự can đảm này?
Đây là người đứng đầu Tứ đại gia tộc cổ đại, tộc trưởng nhà họ Giang hiện tại có tu vi sâu đến khó lường, nghe đồn đã tiến vào Thất Cảnh. Lại có thể kêu một cường giả chưa biết đã tiến vào Thất Cảnh hay chưa phải quỳ xuống?
Sắc mặt Giang Quốc Đạt cũng tối sầm lại, nhìn Tiêu Dao Đàm ở trước mặt, ông gắn từng chữ một: “Tiêu Dao Đàm, tôi có thể tới đây cũng là giữ thể diện cho ông, thật sự cho rằng tôi sợ ông sao?”
“Vù vù vù !”
Đúng lúc này, một đoàn người nhanh chóng xông lên từ dưới chân núi.
Dẫn đầu là bốn người đeo mặt nạ mặc áo choàng đen.
Theo sau là mười người đeo mặt nạ màu bạc.
Theo sau nữa là ba mươi sáu người.
Cuối cùng là sáu mươi người.
Hàng trăm người xuất hiện, đứng sau lưng Giang Quốc
Những người này đều đeo trường kiếm bên hông.
Soat.
Hàng trăm người đồng thời rút kiếm, trường kiếm chĩa ra theo chiều ngang, nhắm thẳng về Tiêu Dao Đàm phía trước.
Giang Quốc Đạt bước tới, kéo Giang Vô Song đang quỳ trên mặt đất lên, nhìn Tiêu Dao Đàm, lạnh lùng nói: “Giao Giang Cung Tuấn ra đây, nếu không hôm nay núi Tây Lăng sẽ tằm trong máu.
“Ha ha..”
Tiêu Dao Đàm ngưỡng mặt lên trời cười lớn.
“Núi Tây Lăng tắm trong máu, khẩu khí lớn như vậy, tôi muốn xem thử, ông làm thế nào để núi Tây Lăng này tắm máu.
Xoet!
Đúng lúc này, trường kiếm sau lưng Giang Quốc Đạt được rút ra khỏi vỏ.
Thân thể vút một cái, ông ta đã xuất hiện giữa không trung cách mặt đất hơn mười mét, đón lấy thanh trường kiếm.
Trường kiếm trong tay nghiêng qua, hướng về Tiêu Dao Đàm ở bên dưới.
“Thiên Tuyệt Thập Tam Kiếm?”
Những cổ võ giả ở phía đằng xa đều thay đổi sắc mặt, hơi lui về phía sau.
Nhà họ Giang có thể trở thành người đứng đầu trong Tứ đại gia tộc, thống trị giới võ lâm cổ đại cả ngàn năm, cũng là vì có một bộ kiếm thuật kinh thiên động địa, khiến quỷ thần cũng phải khóc thét.
Mà đây chính là chiêu thức mở đầu của Thiên Tuyệt Thập Tam Kiếm.
Phía đằng xa, Giang Cung Tuấn cũng đang nhìn cảnh tượng này.
Nhìn đám người phía xa, khế giọng lẩm bẩm: “Cường giả của Vương Thiên Điện sao lại đến đây, lẽ nào?”
Anh chợt nhớ ra điều gì đó, nhìn chăm chăm Giang Quốc Đạt đang đứng giữa không trung với một thanh trường kiểm chĩa ngang.
Sau một vài giây, không nhịn được mà hít một hơi sâu. Không nhịn được mắng thầm: “Thật là càn quấy.