CÔ VỢ CÂM MANG CON BỎ CHẠY

Chương 210

Mọi thứ không phải vẫn diễn ra rất thuận lợi sao? Ba cũng không nói gì mà, tại sao mommy lại đi?

Hai đứa nhỏ căn bản không rõ vì sao sự tình lại biến thành như vậy, nhưng nếu bọn họ biết khi người lớn đối mặt với một chuyện, thường thường ngoại trừ nhìn bề ngoài còn có thể quan sát vẻ mặt biến hóa của đối phương, từ đó đọc ra suy nghĩ chân chính trong lòng đối phương.

Có lẽ sau này bọn trẻ sẽ hiểu.

“Mặc Hị, đi thôi”

Mộc Vân ôm con gái xong lại vươn tay về phía con trai.

Tất nhiên cô không thể để cậu bé ở lại đây.

Nhưng Diệp Minh Thành bên kia còn đang ôm hai chân ba nghe được đột nhiên cậu bé quay đầu lại nhìn về phía mommy, hốc mắt nhỏ lại đỏ lên.

Mặc Hi: “…”

Khi trong phòng ngủ này chuẩn bị trình diễn một màn kịch bi thương mẹ con bị chia cắt thì Diệp Sâm đứng ở cửa rốt cục mở miệng: “Mộc Vân, cô cố ý phải không?”

Mộc Vân Lập tức ngẩng đầu lên: “Anh nói cái gì?”

Ánh mắt Diệp Diệp Sâm âm trầm, trên người càng quanh quẩn một cỗ áp suất không khí cực thấp: “Nói sai sao? Để cô đến đây khiến gà chó không yên, cô xem nơi này đều bị cô biến thành cái gì?”

Anh liếc nhìn phòng ngủ “Tôi…”

Mộc Vân nhìn thấy vậy không nói được lời nào.

Bởi vì quả thật hiện tại trong phòng ngủ rất hỗn loạn, vừa rồi bọn nhỏ còn rất vui vẻ, nhưng giờ ngoại trừ Ninh Dương cô đang ôm trong ngực ra thì hai đứa nhỏ kia hốc mắt đều đỏ lên đáng thương nhìn cô.

Không phải, cô không muốn như vậy.

Mộc Vân rốt cục có chút tức giận đang muốn mở miệng giải thích thêm một chút, nhưng người đàn ông này đã khom lưng ôm Diệp Minh Thành đang ôm chân anh lên.

“Đi, cùng ba xuống ăn cơm, Mặc Hi, con cũng tới đây cùng ba đi xuống”

Anh lại vẫy tay với Mặc HÌ Mặc Hi: ”..”

Điều này thật là!

Sao ba và mommy lại có thế như vậy? Cậu bé là củ khoai lang sao? Sao lại bị tranh giành như vậy?

Mặc Hi bị hai bên cướp vô cùng khó xử.

Tuy nhiên, cậu bé là một đứa trẻ rất thông minh sau khi cân nhắc một chút cuối cùng ngoan ngoãn đi tới bên ba nói: “Ba, anh Diệp Minh Thành đừng buồn, mommy sẽ không đi đâu, anh dẫn mommy và em gái đi, cẩn thận vết thương của mommy đó”

Sau khi cậu bé đi qua nghĩ đến cách trao đổi thông tin với anh trai mình.

Chỉ số thông minh Diệp Minh Thành cũng rất cao, vừa nghe được lời này hiểu được, lúc này cậu bé lập tức từ trên người ba trượt xuống, chần chờ đi tới trước mặt mommy: “Mommyl”

Ánh mắt nhỏ tủi thân nhìn cô thật sự khiến cho người ta nhìn thấy mà đau lòng.

Mộc Vân Lập tức ngồi xổm xuống trước mặt đứa nhỏ này: “Xin lỗi Minh Thành, mẹ không đi nữa, mẹ ở đây cùng con”

“Vâng,mommyl”

Cậu bé nghe được lập tức cực kỳ vui vẻ, mở ra một đôi cánh tay nhỏ ôm chặt mommy.

 

Bình luận

Truyện đang đọc