DẮNG SỦNG - GIẢ DIỆN ĐÍCH THỊNH YẾN

Việc Thái Tử không dùng bữa tối, vậy mà Bàn Nhi cũng không lo lắng, Phúc Lộc đích thân đi sắp xếp mọi thứ.

Bởi vì sau đó sẽ chuẩn bị nghỉ ngơi nên cũng sẽ không chuẩn bị món ăn gì quá khó tiêu hóa, nhà bếp chỉ chuẩn bị một chén canh gà lớn, bốn đĩa dưa cải và một ít bánh cuốn nhân thịt vịt.

Dùng trứng phết trên mặt những tấm bánh tráng còn không dày bằng tờ giấy, bên trong phủ đầy hành lá xắt nhỏ ăn cùng với nước chấm được các thái giám pha theo công thức bí mật cũng rất là ngon.

Thịt vịt được nướng cả con rồi róc lấy thịt, buổi tối nay Bàn Nhi đã ăn hết cả một con vịt, chấm tương ăn, bây giờ thái da vịt và thịt vịt thành sợi, dải lên bên trên mặt một lớp tương mỏng, ăn cùng với bánh cuốn lại tạo nên một hương vị vô cùng khác biệt.

Bàn Nhi nhìn Thái Tử ăn, bản thân lại cảm thấy thèm ăn nên xin một miếng ăn cùng.

Ăn rồi lại còn muốn ăn thêm, Thái Tử nhìn nàng bất đắc dĩ, bảo rằng chắc chắn là nàng ăn bữa tối không đầy đủ.

Thực ra lại không phải là như vậy đâu, bữa tối vừa nãy Bàn Nhi ăn rất no rồi, nhưng mà sau một hồi luyện tập làm cho phần thức ăn vừa ăn đã tiêu hóa hết luôn rồi.

Thái Tử lại còn đặc biệt cho người mang một cái bát tới, đặt đôi đũa lên mì cho nàng, múc cho nàng một bát canh gà đặc, to tròn thơm căng bóng, lại ăn thêm cả bánh cuốn thịt vịt xé sợi, quả thực là sự hưởng thụ đỉnh cao của nhân gian.

Bàn Nhi cảm thấy mình đã quá khắt khe với bản thân mình mỗi ngày của kiếp trước, lãng phí những đầu bếp nấu ăn cực giỏi như vậy của hoàng cung, thật sự là đáng quở trách mà. Mới được có một lúc đã lại muốn ăn thêm tưng đây thức ăn nữa, chắc chắn ngày mai sẽ phải béo thêm hai lạng thịt, nghĩ đến việc Thái Tử bảo rằng sẽ đến kiểm tra xem nàng có ăn uống đầy đủ hay không, nhất thời nàng cảm thấy không có một chút áp lực nào nữa cả.

Thật sự không phải là nàng tham ăn đâu, chính là tại cái người này cứ bắt nàng phải ăn uống đầy đủ vào.

Sau khi Thái Tử súc miệng, tắm rửa xong, hai người cùng nằm trên chiếc giường nhỏ.

Bởi vì cả hai người đều ăn rất no nên cũng đều cảm thấy rất lười biếng. Bàn Nhi xoa xoa phần bụng dưới của mình, híp mắt lại tận hưởng cảm giác bản thân thật là hạnh phúc.

Thái Tử nhìn thấy nàng như vậy bị nàng chọc đến mức nở nụ cười.

"Cũng không phải là có ai quản thúc không cho nàng ăn, nhưng nàng ăn như vậy nếu như để người khác nhìn thấy, người ta còn tưởng rằng Đông Cung không cho nàng ăn đủ đấy."

"Chuyện đó lại không phải như vậy, thần thiếp dùng bữa cùng bệ hạ thì có thể ăn nhiều hơn bình thường nhiều lắm."

"Ý của nàng chính là có ta ở đây thì ăn cơm sẽ ngon miệng hơn có đúng không?"

"Đương nhiên." Bàn Nhi thoải mái gật gật đầu, rướn người lên gần, ngón tay vẽ theo từng nét trên khuôn mặt Thái Tử : "Điện hạ sinh ra đã rất là đẹp trai rồi, chàng chính là người đàn ông đẹp trai nhất mà thần thiếp từng gặp. Nhìn đôi lông mày này, độ đậm nhạt đều rất thích hợp, nhìn đôi mắt này, dài hẹp và sâu sắc, còn cả chiếc mũi này nữa..."

Nàng nói một câu đến đó thì đặt lên một nụ hôn, nhưng mà giọng nói có hơi là lạ, không hề quyến rũ mị hoặc mà ngược lại có đôi chút đáng yêu.

Thái Tử bị nàng làm cho vui vẻ nụ cười, cũng thích thú nhào tới, kéo nàng lên trên người mình, để mặc cho nàng ngồi trên thắt lưng của mình.

"Còn cái gì nữa, nói hết một lượt ta nghe đi."

Lúc bấy giờ bên ngoài ánh đèn vẫn còn sáng, nhưng vì ngăn cách bởi một lớp rèm mỏng, ánh sáng đã bị giảm đi không ít. Hắn nằm ở đó một vạt áo nửa đóng nửa mở làm lộ ra một phần của bộ ngực rắn chắc bóng loáng, mái tóc dài màu mực rối tung làm thiếu đi vẻ khí chất ôn hòa tao nhã, lại tăng thêm vài phần phóng đãng ngang ngạnh.

Bàn Nhi cảm thấy trong lòng thực sự say mê, trong đầu nàng bây giờ tất cả là hình ảnh của hắn làm sao lại có thể đẹp trai đến mức đó chứ?

"Còn có chỗ này, chỗ này, chỗ này..." Nàng nói một tiếng lại hôn một cái, dần dần đi xuống bên dưới: "Đương nhiên, còn có chỗ này..."

Ánh mắt của Thái Tử đen sẫm mù mịt nhìn nàng.

Bàn Nhi cảm thấy đã có chút khẩn trương, nhưng vào lúc này không thể tỏ ra yếu thế được, vì vậy nàng nuốt nước bọt, tiếp tục bình tĩnh nói: "Cho nên mới nói điện hạ không có chỗ nào là không tốt cả, mọi thứ của chàng thần thiếp đều thích nhất."

Nhưng mà thưc ra Bàn Nhi muốn nói là: "Điện hạ đừng có nhìn thần thiếp nữa, thần thiếp sắp không thở nổi nữa rồi."

Nhưng mà Thái Tử vẫn cứ nhìn nàng, con người càng ngày càng sẫm màu, giống như là ẩn giấu bên trong đó là cả một cái giếng sâu thăm thẳm.

"Vậy nàng nói cho ta biết, rốt cuộc là chỗ nào tốt vậy?"

Cái này...

Sắc mặt của Bàn Nhi đang ửng hồng, trong nháy mắt đã trở nên đỏ ửng như một con tôm bị nấu chín nóng hổi.

"Sao chàng có thể bắt nạt người khác đến mức như vậy chứ." Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Không phải nàng nói rằng nàng thích nhất hay sao?"

"Nhưng, nhưng mà..."

"Ta bảo nàng luyện thư pháp, nàng luyện đến đâu rồi?" Thái Tử nheo mắt, biểu cảm lại đứng đắn như ban đầu.

Hả? Tại sao tự dưng lại nhắc đến chuyện luyện thư pháp chứ?

Sau đó Bàn Nhi chớp chớp mắt mới phát hiện ra, tên nam nhân này thì ra đang muốn uy hiếp nàng.

Làm sao có thể như thế được chứ!

"Lần trước lúc ta chuẩn bị rời đi có nói rằng vài ngày nữa sẽ tới kiểm tra." Hắn nhìn nàng một cái đem theo ánh nhìn ý tứ thâm thúy, ánh mắt đặt ở phía dưới cổ nàng rồi đảo một cái: "Nàng luyện thư pháp đến đâu rồi?"

Rõ ràng là hai lựa chọn một kết quả, hoặc là thành thật thú nhận, hoặc là từ nay về sau ngày nào cũng phải luyện thư pháp.

Bàn Nhi ủ rũ lau mặt, nàng cho rằng kẻ biết thức thời mới là trang tuấn kiệt, dù sao thì nàng cũng đã rất mất mặt rồi.

Nàng vén vạt áo ra một chút, tiến lên đến trước hai má của Thái Tử , ánh mắt mê hoặc nói: "Vậy thì chàng nghe thiếp chầm chậm nói..."

"Một ngày nào đó, ta sẽ chết của trên người của nàng." Thái Tử dán sát vào lỗ tai nàng nói một câu.

Bàn Nhi bị dồn ép đến mức khó chịu, bất lực đẩy đẩy hắn: "Rõ ràng là chàng bắt nạt người ta." Nói xong, nàng đột nhiên lại nhớ tới một sự việc: "Điện hạ làm sao có thể như vậy chứ?"

"Cái gì như vậy?" Thái Tử hơi nhíu mày nhìn nàng, khuôn mặt tuấn tú nhễ nhại mồ hôi, nhưng điều đó lại làm tăng thêm một chút khí chất ngỗ ngược của hắn.

Lần này Bàn Nhi đỏ mặt, ấp úng không biết nói thế nào.

Thái Tử cười thành tiếng, càng cảm thấy thích thú nhìn nàng, Bàn Nhi không để ý đến hắn nữa, xoay lại chui cả người mình vào trong chăn.

"Đứng dậy tắm rửa một chút đi, cả người dính bẩn thế kia."

Hắn kéo nàng một cái, đứng dậy mặc quần vào, sau đó cho gọi người vào chuẩn bị nước. Thêm nữa là khi đứng lên, hắn cũng không quên buông rèm xuống, hắn biết bình thường nàng nhìn to gan lớn mật như vậy, nhưng thực ra da mặt lại rất là mỏng.

Phúc Lộc dẫn theo hai tên tiểu thái giám chuẩn bị nước ấm, Thái Tử cũng đi theo bọn họ vào phòng tắm. Không lâu sau, Bạch Thuật và Bạch Chỉ cũng đi vào, chuẩn bị nước ở một gian phòng tắm khác rồi đưa Bàn Nhi đi tắm.

Bàn Nhi đã cố ý cho người đem gian phòng nhỏ làm nhà vệ sinh trước kia sửa sang lại thành một phòng tắm nữa, như vậy cũng tiện để sử dụng hơn một chút. Chờ đến khi nàng thu dọn xong hết một lượt, sau đó thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ, Thái Tử đã xong xuôi đi ra trước nàng một bước, cho thay đổi toàn bộ chăn đệm trên giường thành một bộ khác.

Bàn Nhi không kiềm chế được có hơi đỏ mặt, nghĩ rằng phải chuẩn bị giặt sạch nhiều bộ chăn đệm, nếu không đến khi trời trở lạnh sẽ không đủ dùng mất.

Sau khi suy nghĩ lung tung một hồi lâu, nàng quyết định sẽ nằm xuống bên cạnh Thái Tử , nhưng sau đó lại không thể nào ngủ được, Bàn Nhi không kiềm chế được lại quay ra nói chuyện với Thái Tử mấy câu.

Hiển nhiên sau đó lại hỏi đến chuyện vừa nãy, nhưng mà Thái Tử vẫn im lặng không trả lời.

Hai người đang cãi nhau ầm ĩ thì cửa phòng đột nhiên bị gõ nhẹ hai tiếng, ngay sau đó là Phúc Lộc xuất hiện ở phía sau tấm bình phong, nhỏ giọng nói: "Điện hạ, bên Kế Đức Đường lại xảy ra chuyện rồi."

Trời tháng bảy, ban đêm vẫn có hơi lạnh một chút, nhất là sau khi Bàn Nhi nghe xong lời bẩm báo của Phúc Lộc, nàng lại cảm thấy trong đáy lòng chợt lạnh toát.

Vốn dĩ Thái Tử không cho nàng tới, nhưng trong trường hợp như thế này, Thái Tử mà đã đến, thì làm sao nàng có thể trốn tránh được nữa.

Trời đêm nay có trăng, nhưng lại là ánh trăng mà ngày thường hiếm thấy được.

Cái gọi là trăng quầng chính là khi trên bầu trời không có mây, nhưng ánh trăng thoạt nhìn lại mờ mờ ảo ảo, giống như là những lớp lông tỏa ra vậy.

Dân gian có câu châm ngôn, trăng quầng thì không ra khỏi cửa, ra khỏi cửa cẩn thận bị chặt đứt linh hồn. Câu châm ngôn này không có được lưu truyền từ bao giờ, nhưng mà cứ hễ thấy có trăng quầng như thế này xuất hiện là luôn luôn xảy ra những chuyện cổ quái hiếm lạ, dần dần mọi người đều cho rằng đây chính là một điềm xấu báo trước.

Mà điềm xấu này, đa số là sẽ có liên quan đến chuyện yêu mà quỷ quái.

Bàn Nhi cảm thấy được lông tơ đang dựng hết cả lên, rõ ràng là trên người có khoác áo choàng nhưng mà vẫn cảm thấy ớn lạnh.

Lúc này ở Kế Đức Đường một ngọn đèn dầu phát sáng mạnh mẽ, đáng lẽ là phải sáng ngời ấm áp nhưng mà lại lặng ngắt như tờ làm tăng thêm phần nào cảm giác quái đản.

Với sự xuất hiện của nhóm người đi cùng Thái Tử, điều đó dường như đã nhanh chóng khơi nguồn cho một điều gì đó, có người khóc toáng lên. Trương Lai Thuận luôn miệng trách mắng, tiếng khóc mới dừng lại, nhưng lại trở thành tiếng nấc nghẹn ngào khiến cho người khác nghe xong càng vô cùng khó chịu.

"Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?"

Phú Thu bước ra với vẻ mặt trắng bệch vô hồn, kể lại toàn bộ đầu đuôi câu chuyện một lượt.

Ban đầu là từ sau khi chuyện lần trước xảy ra, nô tài ở Kế Đức Đường cũng không có ai dám ra ngoài đi tiểu một mình vào ban đêm, nhưng mà chuyện đi tiểu này sức người cũng làm sao có thể khống chế nổi chứ. Chẳng phải như vậy hay sao, có một tiểu cung nữ trước khi đi ngủ lại uống hơi nhiều nước, đến lúc nửa đêm bị mắc tiểu nên tỉnh ngủ, muốn đi nhà tiêu giải quyết.

Một mình nàng ta không dám đi nên rủ thêm một cũng nữ cùng phòng đi cùng với mình.

Hai người vừa bước ra khỏi cửa phòng đã thấy vô cùng hối hận, bởi vì hôm nay lại gặp đúng trăng quầng hiếm thấy, nhớ tới lời đồn về trăng quầng, hai người đều vô cùng sợ hãi.

Nhưng bước ra thì cũng đã bước ra ngoài rồi, vả lại nhà tiêu mà các cung nữ bình thường vẫn dùng cũng cách chỗ đó không xa cho lắm, người cung nữ bị rủ đi cùng kia đã bị dọa một trận như vậy rồi nên cũng hơi hơi có ý muốn đi nhà tiêu giải quyết, sau đó hai người họ liền xô xô đẩy đẩy nhau cùng đi.

Sau khi giải quyết xong rồi hai người họ đang trên đường chạy về phòng thì họ thấy một luồng ánh sáng, sau đó liền vô thức đi theo luồng ánh sáng đó, sau đó nữa mới phát hiện ánh sáng đó không phải là cái gì khác mà chính mà ma trơi, chính là một bóng ma trơi to lớn.

Hai người cung nữ này lúc đó đã bị dọa đến mức hết ầm lên làm đánh thức không ít người, vì vậy mà có không ít người tỉnh giấc lúc đó cũng nhìn thấy ma trơi, trong số đó cũng có cả Phú Thu.

Sau đó có thể là do có quá nhiều người nên ánh ma trơi kia dần dần mờ biến mất đi, ngay tại lúc trong lòng mọi người còn đang vô cùng sợ hãi thì đột nhiên có người phát hiện ra trên cái cây hợp hoan trong sân viện lại còn có một người bị treo cổ.

Người bị treo cổ đó đã bị giải xuống dưới, sợ dính bẩn cho chủ tử nên đặt ở cách đó không xa, bên trên phủ một mảnh vải trắng.

Bàn Nhi không chuẩn bị tinh thần trước là còn có cả người chết nên theo bản năng ôm lấy cánh tay của Thái Tử, Thái Tử vỗ ngược lại vào tay nàng, cử chỉ trấn an. Từ phía bên trong truyền ra một chút âm thanh, là Thái Tử Phi muốn đi ra nhưng lại bị đám người Trần ma ma ngăn cản lại.

"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy chứ? Không làm Thái Tử Phi hoảng sợ chứ?"

Một giọng nói của nữ nhân đột nhiên vang lên ở chỗ cửa lớn, thì ra là Hồ Lương Đệ dẫn theo một đám người đến.

Bụng nàng ta cũng không hề nhỏ, trên người có khoác áo choàng, người trước kẻ sau nhộn nhịp, có lẽ là cũng đã nghe ngóng được tình hình ở bên Kế Đức Đường nên mới dẫn theo người đến đây xem thử.

Không riêng chỉ có nàng ta, còn có cả Từ Lương Viện, Hà Lương Viện và Lưu Thừa Huy cùng Mã Thừa Huy nữa, mỗi một người bọn họ đều bày ra vẻ mặt nghiêm túc trắng bệch và bộ dạng kinh sợ chưa ổn định lại được. Mà người nói đầu tiên chính là Từ Lương Viện.

Thái Tử nghe thấy giọng nói ban đầu chỉ cau mày theo bản năng, khi nhìn thấy đám người này tất cả đều kéo đến đây thì vẻ mặt không khỏi càng nhăn nhó hơn nữa: "Tại sao các nàng lại kéo đến đây hết thế?"

Hồ Lương Đệ ôm bụng bước tới gần, nói: "Chúng thần thiếp không phải là vì nghe thấy tình hình không đơn giản ở bên Kế Đức Đường nên sợ Thái Tử Phi ở đây xảy ra chuyện gì đó, nên là thần thiếp mới dẫn theo người qua đây xem thử, không ngờ trước rằng ra đến cửa lại gặp ngay Từ muội muội và Hà muội muội."

Thái Tử nhìn chung quanh một lượt rồi liếc nhìn các nàng một cái, nói: "Không có chuyện gì cả, đêm khuya sương lạnh, các nàng trở về hết đi."

Tất cả các nàng đều đứng bất động, còn có người nhìn nhìn về phía Bàn Nhi đang đứng ở bên cạnh Thái Tử.

"Nàng cũng trở về đi." Lời này là của Thái Tử nói với Bàn Nhi.

Bàn Nhi đang định thuận theo cúi chào, Hà Lương Viện đột nhiên nói: "Điện hạ, gần đây người trong Đông Cung nói về chuyện ma quỷ đến mức ồn ào huyên náo khiến cho lòng người ai cũng cảm thấy hoảng sợ, cho dù chàng có bảo chúng thần thiếp trở về phòng thì cũng nên nói cho chúng thần thiếp biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra chứ, nếu không thì chẳng phải ai cũng ngầm suy đoán mò trong lòng, càng tăng thêm sự hoảng sợ mà thôi. Hậu viện Đông Cung hiện giờ không còn có ai dám đi ra ngoài vào buổi tối nữa rồi, cứ để tiếp diễn như thế này chỉ sợ không đến bảy tháng nữa thôi sẽ còn tiếp tục xảy ra những chuyện này."

Bàn Nhi cũng cảm thấy lời nói của Hà Lương Viện rất có lý, có một số chuyện không phải cứ che giấu là có thể giải quyết được đâu, nhưng sự băn khoăn của Thái Tử cũng là điều dễ hiểu, thứ nhất là sợ các nàng nữ nhân nhát gan, lại bị dọa một trận thì sẽ mất nhiều hơn được, thứ hai là cũng vì sợ rằng nhiều người biết thì lắm lời bàn tán, sự việc sẽ lan cả ra bên ngoài Đông Cung.

Vô cùng hiển nhiên, Thái Tử cảm thấy không hài lòng khi Hà Lương Viện dám có gan hỏi thẳng, nhưng mà hắn cũng chưa đáp lại gì cả mà dẫn đầu nhóm người đi vào bên trong gian nhà chính. Bàn Nhi và mấy người Hồ Lương Đệ cũng theo sau hắn đi vào trong.

Sau khi vào bên trong gian nhà chính, có ngọn đèn tỏa ra ánh sáng sáng ngời, cảm giác lo lắng của vừa nãy dường như đã phai nhạt dần đi ít nhiều.

Thái Tử Phi đã đi ra từ lâu, trên người con mặc áo ngủ và một chiếc áo khoác ngoài, còn chưa có đi tất chân, áo choàng khoác trên người có lẽ là vừa mới được khoác thêm lên. Nàng ta đem theo sắc mật vô cùng tái nhợt đứng ở giữa gian nhà chính, mím chặt môi, Phú Xuân đứng ở một bên cạnh đỡ nàng ta.

"Nếu thân thể của nàng không được tốt, trở về nghỉ ngơi đi, việc này ta sẽ giải quyết."

Thái Tử Phi cười thê lương, bỗng nhiên bình tĩnh trở lại: "Thần thiếp cũng muốn biết chân tướng của sự việc là như thế nào, gần đây tất cả người trong Đông Cung đều bàn tán về chuyên ma thần quỷ quái này đến mức ồn ào huyên náo hết cả lên, Kế Đức Đường lại liên tiếp xảy ra hai sự việc liên tiếp, thần thiếp muốn biết rằng thần tiếp ở đây, rốt cuộc là có con ma quỷ nào lại muốn hãm hại thần thiếp!"

Nói xong, nàng ta quét ánh mắt nhìn tất cả mọi người, ánh mắt tàn nhẫn hơn bao giờ hết.

Bình luận

Truyện đang đọc