Những lời này khiến cho bầu không khí trong phòng đột nhiên căng thẳng.
Bàn Nhi còn không thèm đi giày, đi chân trần phi xuống giường chạy ra đây.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Có phải bị người ta phát hiện không? Hay là thiếp đi…”
Nàng còn chưa nói xong đã bị Thái Tử bế lên, bước mấy bước đặt nàng lên trên giường. Bàn Nhi còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Thái Tử che miệng lại.
“Cô đã nói chuyện bên ngoài để ta xử lý rồi mà, nàng đi nghỉ ngơi trước đi.”
Nàng yên lặng nhìn ánh mắt hắn.
Thái Tử chưa bao giờ thấy trong mắt nàng có nhiều điều muốn nói như vậy, nhưng bây giờ hắn không có thời gian để nghĩ xem đó là chuyện gì, ngoài kia còn rất nhiều chuyện đang chờ hắn đi xử lý chu toàn. Mà đây cũng là lần đầu tiên Bàn Nhi nhìn thấy ánh mắt của Thái Tử trầm lắng đến như vậy, dù kiếp trước đã từng nhìn thấy vài lần trên mặt Kiến Bình Đế, nhưng Thái Tử thì là lần đầu tiên.
“Thiếp ở đây chờ chàng trở về.”
Thái Tử gật đầu, sau đó nhanh chóng bước đi.
Sau khi hắn rời đi, cung điện vô cùng yên lặng, Bàn Nhi cảm thấy rất lạnh, không kiềm chế được mà ôm lấy hai tay.
Ra khỏi cung điện, Thái Tử mới biểu lộ ra vẻ mặt lạnh lùng, Phúc Lộc đi theo đằng sau cũng không dám nói nhiều.
Ánh trăng mờ ảo, đã mất đi vẻ quyến rũ trước đây, ngược lại bây giờ lại xơ xác tiêu điều hơn chút.
Một người dáng vẻ giống như là thị vệ vội vàng chạy đến bẩm báo: “Điện hạ, thần điều tra được có một vài cung nữ muốn đi đường tắt, ai ngờ đi đến ngã ba đường không cẩn thận gặp phải Thất Hoàng tử đang bị dọa đến mức run rẩy cả người cùng với Sở Vương điện hạ đã chết, tiếng động đã thu hút Phó thống lĩnh Ngô đại nhân của đội cẩm vệ quân đang đi tuần tra, Ngô đại nhân lục soát xung quanh một lúc thì tìm thấy nha hoàn Hương Bồ của Tô lương đệ bị ngất xỉu ở gần đó.”
Vậy mà lại còn có cả Hương Bồ. Thái Tử suy nghĩ, Bàn Nhi đi ra ngoài chắc chắn là dẫn theo cung nữ, Hương Bồ khả năng là đã bị người ta đánh ngất từ lâu rồi ném sang một bên.
Nếu như chỉ có Thất Hoàng tử thì phụ hoàng sẽ không sai người tìm hắn hỏi chuyện nhanh như vậy, tất nhiên là phải có cái gì chỉ hướng thì mới có thể như thế. Nhưng bây giờ Thái Tử không có thời gian để buồn chán, vì sao trước đó không cho người kết thúc, lúc ấy có thể kịp thời tìm thấy nàng cũng đang ở cách chỗ kia không xa, không để cho người ta bắt gặp ngay tại chỗ, hắn đã nghĩ đến kết quả tốt nhất, cho nên bây giờ mặc dù cần phải bổ sung cái gì thì cũng chẳng là gì so với kết quả xấu nhất.
Thái Tử gật đầu, rồi hạ lệnh nói: “Đi điều tra thân phận của mấy cung nữ kia, cùng với nhiệm vụ mà họ làm lúc đó, tại sao lại muốn đi đường tắt, và cả thông tin chi tiết về nhóm thị vệ mà Ngô Hành mang theo.”
Thực ra trong lòng Thái Tử biết rõ, nếu như có thể mang theo người phô trương như thế, tất nhiên là các mặt sẽ không có lỗ hổng, hành động cái gì cũng có cách giải thích, nhưng mà ai biết được đối phương sẽ không có sơ suất, có nhiều khi cơ hội được tìm ra từ những chi tiết nhỏ nhất, đây cũng là phương pháp làm việc mà hắn vẫn luôn luôn làm theo.
Vừa mới phân phó hạ nhân ở bên này xong, xa xa có đoàn người đang vội vàng đi đến, chỉ cầm theo một ngọn đèn lồng, nhìn cách ăn mặc thì là mấy tên thái giám, thế nhưng khi đi đến gần, Niệm Thu bước ra từ trong đoàn người.
Vẻ mặt của Niệm Thu vội vã, sắc mặt trầm ngưng: “Nương nương tạm thời không rời đi được nên sai nô tỳ đến đây một chuyến, bây giờ Tề Vương và Yến Vương đều vu khống nói điện hạ và Sở Vương rời khỏi cùng lúc, mà ở Đình Thủy Tạ bên kia thì Trinh Dương Hầu phu nhân lại nói Tô lương đệ rời đi khi yến tiệc đang diễn ra được một nửa, nói là Thái Tử điện hạ sai người mời nàng đi, lúc ấy còn mang theo Hương Bồ đi cùng, hơn nữa còn có vài vị phu nhân làm chứng. Cũng do đối phương hành động quá nhanh, thẳng thừng cho người đến Đình Thủy Tạ tìm người hỏi chuyện, lúc ấy có rất nhiều còn không biết đã xảy ra chuyện này.”
“Nhóm đại thần và mệnh phụ bây giờ thì sao?”
“Tề Vương và Sở Vương dường như cố ý làm lớn chuyện lên, nương nương vốn dĩ không đề phòng, bây giờ thì hầu hết mọi người đều đã biết chuyện rồi.”
Thái Tử rơi vào trầm tư, những người khác đều không nói một lời nào, biết bây giờ ngay cả trung cung của Đông Cung đang gặp mối khủng hoảng lớn nhất.
Trong lòng Niệm Thu có chút tức giận, nhưng cũng biết chuyện này không thể oán trách Tô lương đệ, nếu như lúc ấy Thái Tử không rời khỏi bữa tiệc thì cho bên ngoài có xảy ra chuyện lớn ngập trời thì cũng không liên quan gì đến hắn, đáng tiếc là…
Nàng mơ hồ nhìn thấy được ánh mắt của Thái Tử, có chút phức tạp.
Niệm Thu đi theo Phó Hoàng Hậu cũng được mấy năm, tuy rằng không lâu đến mức nhìn thấy Thái Tử lớn lên, nhưng cũng nhìn hắn nhiều năm như vậy, trăm triệu lần không nghĩ tới Thái Tử từ trước đến nay làm việc vô cùng tiêu chuẩn mẫu mực, không bao giờ khiến cho người ta lo lắng rằng sẽ mắc lỗi, cho dù biết rõ đây là một cái bẫy nhưng vẫn chủ động nhảy vào bên trong.
Nhưng giờ có nói cái gì cũng muộn rồi, hiện tại phải nghĩ xem làm thế nào thì mới có thể thoát ra.
Đột nhiên, có một giọng nói nhỏ bé yếu ớt truyền đến.
“Thần thiếp sẽ đi cùng điện hạ.”
Là Bàn Nhi, nàng chỉ mặc một chiếc áo mỏng đứng ở chỗ cửa kia.
Thái Tử nhanh chóng nhíu mày, khuôn mặt u ám bước đến, không chờ hắn nói chuyện, Bàn Nhi đã ôm lấy cánh tay hắn, kéo hắn xuống một chút rồi ghé vào bên tai hắn nói mấy câu.
Lúc nói chuyện nàng cố kìm né sự xấu hổ, sau khi nói xong lại gật đầu với Thái Tử: “Thiếp cảm thấy đây là biện pháp tốt nhất, tuy rằng có thể tổn hại đến thanh danh của chàng, nhưng… Hơn nữa, có thiếp ở đây, Hương Bồ sẽ không nói lung tung, nàng ấy rất thông minh, chủ tớ thần thiếp có thể ngầm hiểu ý nhau, nàng ấy nhất định sẽ nói theo thiếp.”
Duy chỉ có điều là sau khi sự việc này qua đi, thành danh của nàng có thể sẽ không tốt, Thái Tử thầm nghĩ, nhưng mà bây giờ đây là biện pháp duy nhất không làm to chuyện.
“Bây giờ thiếp đi thay quần áo, chàng chờ thiếp một lát. Còn có tốt nhất là nên sai người tìm hiểu rõ xem bây giờ Hương Bồ đã tỉnh hay chưa, nếu tỉnh thì có nói cái gì không.”
Bàn Nhi nhanh chóng thay quần áo rồi đi ra, bởi vì gió đêm khá lạnh cho nên nàng còn khoác thêm áo choàng ở bên ngoài.
Ngay khi nàng đang trên đi trên đường cùng Thái Tử thì có tin tức đưa tới, Hương Bồ vẫn chưa tỉnh, nói cách khác những người đó vẫn chưa moi được căn cứ xác thực gì gây bất lợi cho Đông Cung.
Thái Tử suy nghĩ, phân phó gì đó bên tai Phúc Lộc, Phúc Lộc vội vàng ẩn thân lui xuống.
Y Lan Đường, đúng là nơi mà Thành An Đế mở tiệc hôm nay.
Hành lang hình cung ở bờ phía bắc được kiến tạo từ núi đá, ven bờ lấy Y Lan Đường làm trung tâm, tạo nên một cái hành lang bao bọc Đình Thủy Tạ, kiến trúc của hành lang lại bao quanh Đình Thủy Tạ, hàng lang lúc mở lúc đóng, khi thẳng khi cong, giống như một dải lụa minh châu rực rỡ. Mà đằng sau dải lụa rực rỡ ấy lởm chởm những thạch đá hiếm thấy, cỏ cây xnah um, những con đường quanh co thông nhau thăm thẳm, Y Lan Đường, Trữ Trai Đường dựa vào trong kiến trúc nơi này.
Kiểu kiến trúc nhà vườn điển hình của Giang Nam này thực ra có nhiều nhược điểm. Không có hắn, hòn non bộ tất nhiên là có nhiều góc tối, ngày xưa nhìn thì thấy là con đường quanh co thông nhau thăm thẳm, bây giờ lại thành bùa đòi mạng.
Nhìn ngày hôm nay mà xem, ai có thể lường trước được đường đường là Sở Vương vậy mà lại chết ở chỗ trồng trọt này.
Lúc này bầu không khí bên trong Y Lan Đường vô cùng áp lực, Chu Hiền phi vì đau lòng mà khóc đến mức muốn chết nay đã được dìu xuống, nhưng Trinh Dương Hầu vẫn còn ở lại, hắn ngồi ở chỗ nghỉ tạm lộ ra nét mặt già nua, dáng người hắn cường tráng, gương mặt uy nghiêm dữ tợn, nhìn một cái là biết xuất thân võ tướng.
Hắn là ca ca của Chu Hiền phi, cũng là cậu của Sở Vương, bản thân hắn cũng là Ngũ Thành Binh Mã Ti Đô Chỉ Huy Sứ, bao gồm cả Quân Đô Đốc sau Ngũ Quân Đô Đốc Phủ, không nói quyền thế ngập trời thì cũng coi như là nắm binh quyền trong tay.
Nhưng mà đó chỉ là trước kia, hôm nay Sở Vương gặp chuyện không may, việc này vô cùng khó tưởng tượng đối với Chu gia, Trinh Dương Hầu có thể tiếp tục ngồi ở chỗ này mà không phải là đi xé xác kẻ đã hại cháu trai ngoại của hắn, tất cả đều dựa vào sự bình tĩnh được mài dũa mấy chục năm của hắn, và bây giờ Thành An Đế và Phó Hoàng Hậu đều đang ở đây.
Không chỉ riêng hai người ở đây, người của Phủ Tấn Quốc công nhà mẹ đẻ của Phó Hoàng Hậu cũng đang ở đây, còn có cả Cung Thân Vương, Cao Quý Phi và nhóm người Tề Vương, Yến Vương, Việt Vương.
“Thái Tử điện hạ tới.” Có thái giám bước vào bẩm báo.
Một tiếng này làm cho ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa, bên cạnh Thái Tử còn có một người đi cùng nhưng không hề bước vào, người này mặc áo choàng nhưng vẫn có thể nhận ra được đó là nữ nhân.
“Không biết phụ hoàng triệu nhi thần đến có việc gì?”
“Cái đồ nghiệt tử nhà ngươi, còn không nhận tội ngươi đã làm gì với Sở Vương?” Thành An Đế đập bàn quát.
Hôm nay Thành An đế rất vui vẻ, mặc dù là ngày sinh nhật của Phó Hoàng Hậu, nhưng Hoàng hậu có thể tổ chức được bữa tiệc sinh nhật hoành tráng như thế hoàn toàn là nhờ vào vị Hoàng Đế tốt là hắn ta, hơn nữa nhóm thần tử đều biết đều, cho nên hắn vô cùng vui vẻ. Mà con người một khi vui vẻ thì không khỏi uống nhiều hơn một chút, ban ngày đã uống không ít rồi, buổi tối lại còn uống thêm.
Cho nên thực ra bây giờ hắn ta đã hơi say rồi, trong lòng hiểu được chuyện gì đang xảy ra, bản thân hắn ta cũng tức giận và khiếp sợ, nhưng bởi vì cơ thể đã bị rượi làm cho mệt mỏi cho nên gương mặt và thân thể đều không nghe lời sai khiến, cũng bởi vậy mà hành động của hắn ta có hơi khoa trương, đồng thời cũng khiến cho người ta cũng cảm thấy có hơi buồn cười.
Nhưng mà không có ai chú ý đến điều này, ánh mắt của mọi người đều đặt trên người Thái Tử.
“Phụ hoàng, nhi thần đã nghe nói chuyện của Nhị ca, nhi thần cũng cảm thấy rất đau lòng, nhưng nhi thần không hiểu được, Nhị ca gặp chuyện không may thì có liên quan gì đến nhi thần, vì sao nhi thần vừa bước vào phụ hoàng đã trách cứ nhi thần?” Thái Tử không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
Lúc này, thế tử Phó Thao của Phủ Tấn Quốc công lên tiếng.
“Bệ hạ, thần cũng cảm thấy…không có bằng chứng mà đã kết tội Thái Tử tội danh giết huynh thì có chút không hợp lí.”
Mặc dù Tấn Quốc công ở đây, nhưng hôm nay là ngày sinh của Phó Hoàng Hậu, làm gì có đạo lý nào phụ thân mừng thọ cho con gái, cho nên hôm nay người của Phủ Tấn Quốc công đến đều là những người ngang vai vế hoặc là hậu bối của Phó Hoàng Hậu. Phó Thao chính là đệ đệ của Phó Hoàng Hậu, cũng là một trong năm Chỉ Huy Sứ của quân doanh, thừa hưởng phong thái võ tướng của Tấn Quốc công, cũng là người có ý chí kiên cường, nói năng cũng có khí phách.
Vả lại lời nói này của hắn vô cùng tàn nhẫn, mới vừa rồi cho dù tất cả manh mối đều nhắm vào Thái Tử, thậm chí có người nói Thái Tử dính líu từ trong ra ngoài nhưng cũng không một ai dám nói Thái Tử giết huynh, Phó Thao cố tình nói thẳng ra không hề che đậy một tí nào, điều này đồng nghĩa với việc xé rách tấm màn cuối cùng.
“Nô tì biết bệ hạ thích Sở Vương, không thích Thái Tử, nhưng nô tì cũng là trung cung Hoàng hậu, con của ta đường đường là Thái Tử của một nước, nếu bệ hạ thật sự không thích mẫu tử chúng ta, vậy thì phế chúng ta đi, đừng tùy tiện mượn tội danh vu oan lên đầu chúng ta.” Phó Thao vừa dứt lời, Phó Hoàng Hậu tiếp lời nói, sắc mặt có hơi ai oán.
“Trẫm vu oan chỗ nào? Cung nữ bên người lương đệ của Thái Tử không phải là bị ngất xỉu sao, hạ nhân cũng đã xác nhận rồi, lương đệ kia tham dự được một nửa đã rời khỏi yến tiệc, nói là bị Thái Tử sai người mời đi, cung nữ cũng mang đi cùng, bây giờ cung nữ đó lại ngất xỉu ở gần chỗ Sở Vương gặp chuyện không may, chẳng lẽ hai người lại không có liên quan gì sao?”
“Thiếp thân không hiểu chuyện này thì có liên quan gì, bây giờ cung nữ kia vẫn đang hôn mê bất tỉnh, mọi chuyện còn chưa được tìm hiểu rõ, dựa vào cái gì mà nói hoàng nhi của ta có dính líu!” Phó Hoàng Hậu không chịu nhượng bộ khiến cho Thành An đế nghẹn đến mức đỏ mặt tía tai, hiển nhiên là bị chọc tức không nhẹ.
Nhìn thấy cặp vợ chồng tôn quý nhất trên đời này cãi nhau giống như hai vợ chồng bình thường ở trên phố, Cung Thân Vương vô cùng đau đầu, nhưng mà bây giờ ở chỗ này cũng chỉ có hắn có thể ra mặt khuyên nhủ, nhân tiện nói: “Bệ hạ, thật ra Hoàng hậu nương nương nói cũng đúng, mọi chuyện còn chưa được điều tra rõ ràng, Thái Tử là người thừa kế đất nước, vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.”
Nghe xong lời này, cho dùng trong lòng Thành An đế biết rõ lời nói của mình không được cẩn thận, nhưng không muốn mất thể diện trước mặt Phó Hoàng Hậu, bèn phất tay áo nói: “Trẫm không nói thắng được nàng!”
Phó Hoàng Hậu không nói chuyện nữa, nhìn có vẻ như bà đang ngồi nghiêm trang, nhưng Thái Tử có thể nhìn ra được sự lo lắng trong mắt của bà.
Mẫu hậu của hắn từ xưa đến nay đều luôn chú ý đến thể diện, hôm nay lại cãi nhau với phụ hoàng ở trước mặt mọi người như vậy, hiển nhiên là trong lòng có chút luống cuống. Bây giờ Hương Bồ vẫn hôn mê như cũ, người duy nhất có thể làm chứng lúc này chính là tên ngốc Thất hoàng tử.
Nhưng tên ngốc cũng có miệng, cũng có thể nói chuyện được, bây giờ để cho tất cả mọi người cùng nhìn thấy, tránh cho bị nói là ép buộc thông đồng. Thực chất trong lòng Thái Tử biết rõ lời nói của Thất hoàng tử là quan trọng nhất, so với Hương Bồ thì cũng không có tác dụng nhiều lắm, nhưng trong cung có rất nhiều chuyện đều thay đổi trong nháy mắt, có đôi khi cũng không phải coi trọng cái gọi là căn cứ xác thực, kết luận như thế nào thì còn phải xem lần đọ sức tiếp theo.
“Nếu còn có cung nữ, thần nghĩ có thể gọi cung nữ đó đến đây để tra hỏi, không cần biết là hôn mê hay không hôn mê, chỉ là một tên nô tài mà thôi, hiện giờ Sở Vương xảy ra chuyện như vậy, đừng nói là một tên nô tài, cho dù dùng mười tên nô tài đền mạng cũng không đủ.” Trinh Dương Hầu nói.
Thân phận của hắn lúc này cũng có thể coi là khổ chủ, lời này cũng không quá đáng.
Mọi người trong đại sảnh nhìn nhau, Thành An đế lên tiếng cho người đi dẫn Hương Bồ đến.
Lúc này, Thái Tử lên tiếng.
“Nhi thần cảm thấy phụ hoàng hình như là có nghi ngờ nhi thần về cái chết của Nhị ca, lại nghe thấy có người phát hiện cung nữ của Tô lương đệ ở gần chỗ Nhị ca gặp chuyện không may, trước đó nhi thần vẫn luôn ở cùng một chỗ với Tô lương đệ cho nên cũng dẫn nàng đến đây, vậy thì nàng cũng cần vào đây để tra khảo chứ?”
Cao Quý phi cười nói xen vào: “Ý tưởng của Thái Tử thật chu toàn, nhưng tạm thời vẫn chưa cần đâu, vẫn nên tra hỏi cung nữ kia trước đi, bệ hạ thấy có đúng không?”
Cao Quý phi chính là sợ chủ tớ Bàn Nhi thông đồng lời khai ở trước mặt mọi người, những người khác đều biết rõ trong lòng, đều tỏ ra thái độ ủng hộ.
Thành An đế cũng gật đầu nói: “Thẩm vấn cung nữ trước đã.”
Thái Tử cũng không nói gì nữa.
Không lâu sau Hương Bồ đã bị người đưa tới.
Dáng vẻ của nàng ấy có chút chật vật, không chỉ có quần áo bị phá hủy, đầu tóc cũng lộn xộn, trên mặt cũng bị dính không ít cọng cỏ. Đoán chừng là vì để chứng minh là cung nữ này quả thực là bị ngất xỉu cho nên trước đó không có ai đánh thức nàng ấy tỉnh lại, sau khi đưa vào đại sảnh, tên thái giám đưa nàng ấy đến bước lên ấn huyệt nhân trung, sau đó lại vả mặt nàng, chưa đến vài cái thì người đã tỉnh lại.
Hương Bồ dần dần tỉnh lại, có thể nhìn thấy được là nàng ấy trông hơi ngốc, nằm ở đó một lúc vẫn chậm chạp chưa hoàn hồn lại, sau đó vuốt gáy, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn và hét lên kêu đau.
“Mau đứng dậy, chủ tử muốn hỏi chuyện!”
Thái giám thấy Hương Bồ vẫn còn nằm bèn đá nàng ấy một phát, Hương Bồ bị đá đến mức ngã xuống, nhân lúc quay cuồng trong nháy mắt, nàng ấy đã thấy rõ tình hình trong đại sảnh, sau khi nhìn thấy Thái Tử, mắt nàng ấy sáng lên rồi lại cụp xuống, một lúc sau mới từ mặt đất đứng lên rồi co rúm người quỳ gối xuống.
“Vương Cẩn Niên, ngươi hỏi đi.” Thành An đế nói.
Vương Cẩn Niên cúi đầu nói vâng, bước lên phía trước hai bước.
“Ngươi chính là cung nữ của Tô lương đệ đúng không?”
Hương Bồ cúi đầu đáp: “Vâng.”
“Bởi vì Thái Tử điện hạ sai người mời Tô lương đệ đi cho nên ngươi và Tô lương đệ mới rời khỏi yến tiệc giữa chừng đúng không?”
“Vâng.”
“Vậy tại sao sau khi nhìn thấy Thái Tử điện hạ thì người lại rời đi một mình…”
“Chờ đã, bệ hạ, rốt cuộc nô tài này đang hỏi cái gì vậy? Hỏi như vậy thì có khác gì thông đồng lời khai đâu chứ!” Không biết Chu Hiền phi đã đến đây từ lúc nào. Mặt nàng tái nhợt đi, lại giận dữ nói ra sự nghi ngờ khiến cho người ta thay đổi ấn tượng dịu dàng hào phòng ngày thường của bà ta.
Vương Cẩn Niên hiện lên thái độ tủi thân: “Bệ hạ, lão nô thật sự không có, không hỏi như vậy thì phải hỏi như thế nào? Nếu Hiền phi nương nương nghi ngờ nô tài vô căn cứ, vậy thì đổi người khác đến hỏi?”