Điều này vừa xảy ra, nó đã khiến cho nhiều người vô cùng ngạc nhiên.
Cần biết rằng nếu phi tần trong cung được thăng chức, hoặc là phía trên chủ động phong thưởng, hoặc là tư cách đã đủ rồi. Mà loại tình huống như Đông cung, ngoại trừ Phó Hoàng Hậu cùng Thái Tử, cũng chỉ có Thái Tử Phi có tư cách này xin sắc phong cho Bàn Nhi.
Hơn nữa hành động này có một tầng ý tứ khác, vừa vặn thể hiện rõ rằng Đông cung thê thiếp hài hòa. Vốn dĩ ý chỉ của Phó Hoàng Hậu đều đã chuẩn bị xong, lần này lại sinh ra chuyện như vậy.
Niệm Thu đến hỏi Phó Hoàng Hậu.
Phó Hoàng Hậu cười cười nói: "Nếu nàng ta đã có thể hiểu được đạo lý này, bổn cung đành thuận nước đẩy thuyền vậy."
Sau khi Bàn Nhi biết chuyện, nàng cũng rất kinh ngạc, nhưng mà đây cũng là chuyện tốt, rất nhanh chỉ ý sắc phong đã được ban xuống.
Bởi vì hiện giờ Bàn Nhi còn đang ở cữ, tự nhiên không thể cử hành nghi thức sắc phong được, nhưng mà chỉ ý đều đã được ban xuống, phần lệ và quy chế cũng nên đề cập tới.
Vừa đúng lúc phía đối diện của Hồ Lương Đệ còn có một viện trống, quy chế và diện tích của viện đều ngang bằng với Hồ Lương Đệ bên kia, Thái Tử liền phân phó Phúc Lộc sai người đi dọn dẹp. Ai ngờ người Phúc Lộc phái đi còn chưa đi, Thái Tử Phi đã sai người dọn dẹp rồi.
Đối với sự thay đổi này của Thái Tử Phi, tất cả mọi người ở Đông cung đều rất kinh ngạc. Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, đây vốn là chuyện Thái Tử Phi nên làm, người bên ngoài cũng không nói được cái gì.
Thái Tử vốn tưởng rằng Thái Tử Phi làm xong chuyện này, thế nào cũng phải biểu hiện trước mặt người khác một phen, ai ngờ Kế Đức Đường bên kia một chút động tĩnh cũng không có, dường như là làm xong chuyện của mình còn những thứ khác liền mặc kệ.
Ngược lại Phú Xuân đi Dục Khánh cung bẩm báo một tiếng, nói viện chuẩn bị cho Tô Lương Đệ đã được dọn dẹp xong. Còn thuận đường hỏi một tiếng xem là có muốn tổ chức tiệc đầy tháng cho nhị công tử cùng ngũ quận chúa hay không, nếu như làm thì Thái Tử Phi sẽ chuẩn bị trước.
Về việc tiệc đầy tháng, Thái Tử suy nghĩ một chút, cũng không có ý định làm lớn, chỉ chúc mừng một chút ở trong Đông cung là được.
Thứ nhất, việc sinh hạ long phượng thai cũng đã gây chấn động, thứ hai cũng là suy nghĩ một chút đến đại công tử lúc trước không có bày ra tiệc đầy tháng.
Thái Tử Phi sinh ra thân thể đại công tử vốn không được tốt, nếu đại công tử không làm mà nhị công tử lại làm, lúc này sẽ khiến cho người bên ngoài nghĩ gì, người ngoài sẽ phỏng đoán như thế nào, điều này cùng với ý muốn an ổn của Đông cung trước mắt có chút tương phản.
Vì thế, Thái Tử còn đặc biệt đi giải thích với Bàn Nhi.
Ngược lại Bàn Nhi cũng không thèm để ý, nàng vẫn cảm thấy có thể an ổn sinh hạ cả hai hài tử đã là phúc khí, nàng lại được sắc phong Lương Đệ, lại bày ra tiệc đầy tháng, cộng lại may mắn quá nhiều, nàng ngược lại không sợ cái gì, chỉ sợ hai đứa bé còn nhỏ, chịu không nổi cái phúc khí này.
"Chờ đến một tuổi sẽ làm bù."
Bàn Nhi càng không nói gì, Thái Tử càng cảm giác có chút áy náy.
Trong thời điểm này Bàn Nhi không nói được lời an ủi gì, chỉ có thể lảng tránh nói sang chuyện khác, chẳng hạn như hôm nay Sửu Sửu có chuyện gì, Việt Nhi thì như thế nào, dùng những điều này để dời đi lực chú ý.
Khi nhắc đến hai đứa bé, các bà vú đã bế hai đứa bé đến.
Sửu Sửu và Việt Nhi đã đầy tháng trông khác hẳn so với lúc mới sinh, cũng là do sữa mẹ tốt, hai tiểu tử này đều ăn rất khoẻ mạnh. Đặc biệt là sau khi lớp da đỏ nhạt dần đi, hai tiểu tử kia càng ngày càng trắng, du hồng tựa bạch*, trông khoẻ mạnh hẳn ra.
*油红似白的 (không rõ nghĩa cho lắm)
Duy chỉ có điều so với tỷ tỷ mà nói Việt Nhi có vẻ trông nhỏ hơn một chút. Nhưng mà thân thể ngược lại rất tốt, cũng có thể ăn cũng có thể ngủ.
Bàn Nhi đoán là ở trong bụng mẹ bị tỷ tỷ cướp chất dinh dưỡng nên bẩm sinh không thể sánh được với con bé. Nhưng Sửu Sửu quả thật so với đệ đệ thì ăn tốt hơn, Việt Nhi ăn sữa ăn trong chốc lát đã no, con bé ít nhất phải ăn một khắc đồng hồ.
Cho nên rõ ràng đều là cánh tay chân giống như củ sen nhỏ, củ sen nhỏ xấu xí chính là so với đệ đệ thô hơn một chút.
Hiện tại Bàn Nhi ôm Sửu Sửu rõ ràng đã có chút phải cố hết sức, nhìn nữ nhi bị một lớp mỡ trên mặt ép thành đôi mắt phượng giống như đệ đệ, Bàn Nhi đột nhiên thanh tỉnh trong nháy mắt: "Điện hạ, chàng nói xem con bé liệu có chút mập hay không?"
Câu hỏi này rõ ràng nằm ngoài dự đoán của Thái Tử, hắn nghiêm túc quan sát một chút, so sánh với dáng vẻ đồng thời của đại quận chúa, nhị quận chúa, tam quận chúa, quả thật có vẻ giống như mập một chút.
Nhưng Thái Tử lại không cảm thấy như vậy, hắn cảm thấy là nguyên nhân mấy đứa nhỏ kia thể lực đều có chút yếu ớt.
Uyển Chu vừa nhìn đã rất khỏe mạnh, cho nên hơi mập một chút cũng không thành vấn đề. Suy nghĩ một chút như vậy, Thái Tử nói: "Con bé vừa mới đầy tháng, đứa bé quấn tã đều có vẻ mập...mạp, chờ lớn hơn một chút mới gầy đi."
"Tình cô cô cũng nói như vậy, nhưng ta cũng sắp bế không nổi con bé nữa rồi."
Người đã từng cho nàng loại cảm giác này, chính là Việt Nhi của kiếp trước.
Lúc trước Việt Nhi sinh ra rất nặng, khi đó nàng lo lắng vú nuôi là do Thái Tử Phi an bài, liền vụng trộm tự mình cho con trai ăn. Lúc ấy trong lòng nàng còn cảm thấy con trai mình thật đáng thương, đứa bé khác đều là ăn sữa của vú nuôi, thằng bé lại muốn ăn sữa của mẹ ruột.
Tại sao lại có phương pháp như vậy? Là bởi vì các vú nuôi đều là ăn những bữa ăn đặc chế, mà nàng sợ bị người khác hại, từ lúc mang thai liền ăn bữa ăn của Bạch Thuật, bữa ăn của nàng thì đều cho Bạch Thuật ăn. Bữa ăn của cung nữ đương nhiên sẽ không tốt, cho nên nàng cảm thấy sữa của nàng không đủ dinh dưỡng, vì để bù lại chất lượng sữa, mỗi lần nàng đều sẽ cho ăn nhiều một chút.
Nàng đắm chìm trong loại tâm tính tự ai oán này, cho đến khi Việt Nhi được gần hai tháng được ôm ra ngoài gặp người, nàng mới bị cảnh tỉnh. Hồ Lương Đệ nói đứa nhỏ này thật sự quá mập, lúc đó Bàn Nhi tuy nhát gan, nhưng cũng không ngốc, có thể nhìn ra Hồ Lương Đệ là thật sự ghét bỏ chứ không phải ghen tị.
Lại nhìn nhị công tử so với Việt Nhi không lớn hơn bao nhiêu, rất cứng cáp và khỏe mạnh, nhưng cũng không giống như Việt Nhi mập đến đôi mắt cũng sắp chen chúc vào nhau, nàng mới ý thức được là con trai mình thật sự mập, cũng không phải đứa trẻ nào quấn tã cũng như vậy đâu.
Nhưng nàng vẫn không thay đổi, vẫn như cũ, đợi đến khi được một tuổi, Việt Nhi đã trở thành một đứa bé mập mạp danh xứng với thực. Trong cung mỗi người đều biết tam công tử của Thái Tử mập đến kỳ lạ, may mà Thái Tử ngoài mặt cũng không nói gì, nếu Thái Tử cũng không nói, những người khác ở ngoài mặt tự nhiên cũng không dám nhiều lời, nhưng âm thầm cười nhạo cũng là không thể thiếu.
Cho đến khi Việt Nhi hơn ba tuổi, dưới sự tiết chế có chủ đích của nàng, mới dần dần gầy đi. Hiện tại Bàn Nhi cảm thấy con gái mình có chút giống như vậy, lúc trước cố ý để cho con trai mập như vậy là vì để tự bảo vệ mình, hiện tại cũng không thể làm như vậy, con gái ngàn vạn lần đừng ăn thành một cô nàng mập mạp.
"Nàng bế không nổi con bé là bởi vì nàng không có sức lực, không phải có vú nuôi cùng cung nữ hay sao, để cho bọn họ bế là được." Thái Tử nói.
Cho nên mới nói con người đều rất dễ bị người bên cạnh ảnh hưởng, nghe Thái Tử nói như vậy, Bàn Nhi lại cảm thấy con gái mình không mập, mà là phải mập mạp một tí mới đáng yêu.
"Thật sự là một nha đầu mập mạp, nhưng không thể mập nữa, mắt cũng sắp không nhìn thấy rồi. Nào, để cho phụ thân bế."
Ngạc nhiên thay, hiện tại Thái Tử đã quen với cách nói chuyện với trẻ con của Bàn Nhi, nhưng vẫn chưa thể thích ứng với sự đường đột của nàng, ví dụ như hiện tại, nàng vừa nói một mặt liền đưa hài tử nhét vào tay hắn.
Đây không phải là lần đầu tiên nàng làm chuyện như vậy, nhưng mỗi lần Thái Tử đều có chút không thể thích ứng.
Không có hắn, hiện tại người ta xem trọng việc bế cháu chứ không bế con, càng không cần nói đến con gái, hơn nữa hắn còn là Thái Tử, cho dù là Thái Tử Phi cũng không dám đem Tông Đạt đưa cho hắn bế.
Nhưng nàng lại đưa thành thói quen.
Tuy nhiên đứa trẻ đã nhét vào tay rồi, Thái tử cũng không thể nói rằng việc bế đứa trẻ quá tổn hại hình tượng của hắn, chỉ có thể bế tiếp. May mắn là Phúc Lộc thông minh, mỗi lần xảy ra chuyện này đều dọn dẹp sạch sẽ.
Khi con gái vừa vào tay, Thái Tử liền cảm giác trong tay trầm xuống. Sau khi hắn bế vững, dường như so với lần trước hắn bế nặng hơn không ít.
Cúi đầu quan sát, đối lại với ánh mắt của con gái bị ép thành mắt phượng giống như đệ đệ, nguyên văn lời này là của Bàn Nhi, lần đầu tiên nghe Thái Tử còn bị chọc cười.
"Oe oe..." Sửu Sửu thấy trước mắt thay đổi khuôn mặt, dường như có chút thích thú, trong miệng phát ra âm thanh mơ hồ không rõ, còn phun ra một chuỗi bong bóng.
"Lại chảy nước miếng, cẩn thận phụ thân ghét bỏ con." Bàn Nhi vội vàng cầm lấy khăn tay, lau cho con bé: "Tình cô cô nói có thể con bé muốn mọc răng, nó mới bao nhiêu tuổi, đã muốn mọc răng."
"Ô a ô a ân..." Vẻ mặt của Bàn Nhi có chút ngọt ngào ghét bỏ, điểm chút khuôn mặt mập mạp của con bé nói: "Thật sự là một nha đầu xấu xí, xem sau này con lớn lên không gả ra ngoài được thì làm sao bây giờ?"
"Ô a ô a ân..." cảm giác được có người trừng mình, Bàn Nhi mới nhìn về phía Thái Tử.
"Con gái của ta làm sao có thể không gả đi được."
Bàn Nhi cười gượng: "Ta chỉ là nói vậy mà thôi. Nàng vội vàng ôm con trai lên trêu chọc, coi như che giấu sự ngượng ngùng của mình.
Thái Tử đối với nàng thật sự rất bất đắc dĩ, mỗi ngày đều nói con gái mình xấu chính là nàng, sợ sau này gả đi không được cũng là nàng. Chờ trước khi đi, Thái Tử còn quay đầu lại nhìn một chút, trong lòng đang suy nghĩ xem Uyển Chu có thật sự là có chút mập hay không?
Đến ngày đầy tháng, Đông cung trên dưới đều vui mừng.
Tuy rằng không bày ra tiệc đầy tháng, nhưng các nô tài đều được thưởng ba tháng tiền hàng tháng. Buổi trưa Thái Tử Phi thiết lập gia yến ở Kế Đức Đường, trong lúc đó Bàn Nhi liền mang theo hai hài tử tới trình diện.
Có thể bởi vì có Thái Tử ở đây, mọi người tương đối thu liễm, nhưng Bàn Nhi cũng không bỏ qua những ánh mắt ghen tị kia, trong đó ánh mắt có cảm giác tồn tại nhất chính là Triệu Hi Nguyệt, sau hơn một năm, rốt cuộc nàng ta cũng từ trong viện của mình đi ra ngoài.
Nhưng Bàn Nhi nhìn nàng dường như không có tiến bộ gì, chỉ từ ánh mắt vừa ghen tị vừa đố kỵ của nàng ta là có thể nhìn ra, mấy ngày nay nàng ta đã im lặng tự nhốt mình lại.
Ngược lại là Thái Tử Phi, thật sự đã thay đổi rất nhiều, với dáng vẻ ôn hòa mỉm cười, không biết vì sao làm cho Bàn Nhi nhớ tới Trần Hoàng Hậu ở kiếp trước.
Kiếp trước Trần Hoàng Hậu chính là hay cười như vậy, từ sau khi sống lại, Bàn Nhi luôn cảm thấy Thái Tử Phi cho nàng cảm giác không đúng, nàng nghĩ là do thế hệ cách biệt trẻ hơn mấy chục tuổi, hiện tại rốt cục đã tìm được loại cảm giác này.
Bàn Nhi cũng không có ở lâu.
Vốn dĩ tuyên bố với bên ngoài chính là thân thể bị thương, phải điều dưỡng thêm một tháng, cho nên nàng ở một lát liền mang theo hài tử trở về.
Ngược lại là nhận không ít lễ vật, mỗi người đều tặng một phần lễ, bao gồm cả Triệu Hi Nguyệt.
Sau khi trở về, bởi vì quan hệ lúc trước, Bàn Nhi cố ý gọi Tiểu Đức Tử tới hỏi thăm hắn ta về động tĩnh gần đây của Kế Đức Đường.
Theo như Tiểu Đức Tử miêu tả, Kế Đức Đường bên kia gần đây hiền lành rất nhiều, dường như cuối cùng nàng ta cũng giống như một Thái Tử Phi đủ tư cách. Không chỉ thay Bàn Nhi xin sắc phong, còn chuẩn bị viện ở cho Bàn Nhi, chỉ chờ Bàn Nhi vào ở, còn mời thái y thay cho Mã Thừa Huy ốm bệnh, cho gọi Triệu Hi Nguyệt luôn đem mình nhốt ở trong viện Triệu Phụng Nghi đến nói chuyện.
Hơn nữa lại đặc biệt cần cù, từ sau khi sinh hạ đại công tử, Thái Tử Phi cũng rất ít khi đi Khôn Ninh cung thỉnh an, hiện tại mỗi ngày đều đi, không riêng gì Khôn Ninh cung, còn đi Từ Ninh cung, mỗi ngày hai nơi đều không thiếu, bận rộn đến mức tới tới lui lui.
"Mỗi ngày đều đi Từ Ninh cung?" Bàn Nhi kinh ngạc nói.
Phải biết rằng Thái Hậu cũng không phải là quá thích Thái Tử Phi, đại khái là bởi vì thái độ không thích Thái Tử của Thành An Đế quá rõ ràng, cho nên Thái Hậu đối đãi với Đông cung cũng không thân cận mấy.
Nhưng mà Thái Hậu cũng không phải mẫu thân ruột thịt của Thành An Đế, bà ta lấy vị trí chính cung Hoàng Hậu ngồi lên vị trí Thái Hậu, mẫu phi ruột của Thành An Đế mất sớm, cho nên trong cung cũng chỉ có một vị Thái Hậu như vậy. Thái Hậu đại khái cũng biết rõ chuyện này, bình thường đối nhân xử thế đều cực kỳ ôn hòa, đối với mọi người trong cung cũng đều vô cùng công bằng, ngược lại tìm không ra cái gì sai.
"Đúng ạ, Thái Tử Phi mỗi ngày đều sẽ đến Từ Ninh cung thỉnh an."
Điều này ngược lại làm cho người ta có chút kinh ngạc, trước kia Thái Tử Phi cũng chỉ là mùng một mười lăm đi ứng phó cho tròn phận sự, phỏng chừng cũng hiểu được như thế nào Thái Hậu cũng sẽ không thích mình, căn bản không muốn uổng phí khí lực, hiện tại lại đổi ý rồi.
Những chuyện này cộng lại khắp nơi đều lộ ra điểm kỳ lạ nhưng trong nháy mắt Bàn Nhi cũng hiểu rõ.
Thái tử phi biết rõ quan hệ giữa nàng ta và Thái Tử khó có thể hàn gắn, hai người cũng thiếu sự tín nhiệm, nếu muốn củng cố vị trí Thái Tử Phi của mình, tất nhiên phải tìm cho mình một chỗ dựa vững chắc.
Mỗi ngày đều đến Khôn Ninh cung thỉnh an là một, đây là vì không muốn để cho người khác nhắc đến sai lầm của nàng ta, về phần đi Từ Ninh cung, chỉ sợ là thật muốn tìm chỗ dựa cho bản thân.
Nhưng còn Thái Hậu thì sao?
Bàn Nhi mặc dù đối với Thái Hậu không quen thuộc, nhưng chỉ nhìn cách xử sự của Thái Hậu sẽ biết ngay đây là một người thông minh, không có con ruột rốt cuộc chỗ dựa không cứng, cho nên Thái Hậu đều làm việc theo thái độ của Thành An Đế.
Thành An Đế coi trọng Cao Quý Phi, Chu Hiền Phi, bà ta đối với hai người này có chút coi trọng, nhưng đối với Phó Hoàng Hậu cũng không kém. Thành An Đế nếu đã không thích Thái Tử, thì Thái Hậu có thể thích Thái Tử Phi sao?
Nhưng rất nhanh Bàn Nhi liền biết nàng đã nghĩ sai, bởi vì Thái Tử Phi lại vì bảo vệ Thái Hậu ở ngự hoa viên ngắm cảnh mà đã khiến mình bị gãy chân.