DẮNG SỦNG - GIẢ DIỆN ĐÍCH THỊNH YẾN

Uyển Chu hiếm khi nũng nịu với Bàn Nhi.

Trong khoảnh khắc, Bàn Nhi ôm lấy con gái, trong lòng vô cùng cảm khái.

Người trong cung đều phức tạp, bọn nhỏ đều phải trưởng thành sớm. Lúc trước khi đứng trong viện của Tông Việt rồi nghe thấy những lời Uyển Chu nói với Tông Kiềm, trong lòng Bàn Nhi không phải là không có cảm xúc.

Người lớn lục đục với nhau, náo loạn đến mức bọn nhỏ cũng chịu liên luỵ, nhưng Bàn Nhi lại giả vờ như không biết gì. Nghiêm túc mà nói, trong lòng nàng tuy có chút tiếc nuối vì bọn nhỏ mất đi tính trẻ con nhưng không giữ thái độ phản đối. Dù sao thì trong cung này, người ngây thơ khó có thể sống sót, bất cứ điều gì cũng không quan trọng bằng được sống sót. Vậy nên hiếm khi thấy con gái hồn nhiên nũng nịu như thế này, trong lòng nàng cảm thấy vô cùng hưởng thụ.

Hưởng thụ thì hưởng thụ, nàng vẫn cứng rắn nói: “Dù sao cũng không thể dẫn Tiểu Hồng theo. Kể cả con có mang đi thì cũng không tìm được chỗ rộng rãi để cưỡi, mang đến làm gì.

“Con mặc kệ, con phải đi nói với phụ vương.” Nói xong, Uyển Chu lập tức chui ra khỏi ngực Bàn Nhi, chạy nhanh như một làn khói. Bàn Nhi gọi cũng không thấy nó quay lại, chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ với Tình cô cô.

Tình cô cô cười nói: “Thái Tử điện hạ rất yêu thương Ngũ quận chúa, nói không chừng ngài ấy sẽ đồng ý.”

Bên kia, Uyển Chu đi đến Dục Khánh cung, Thái Tử đang nghị sự với mọi người trong thư phòng.

Từ xa Phúc Lộc đã nhìn thấy Ngũ quận chúa hùng hùng hổ hổ lao về phía bên này, lúc này dưới chân lão ta khẽ dịch chuyển, nói là muốn đi ngoài rồi bảo Trương Lai Thuận trông coi.

Đáng thương cho Trương Lai Thuận còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy một bóng dáng hiện lên trước mặt, trong miệng hắn ta vẫn còn ngậm hai chữ “To gan”, thấy người đến là Ngũ quận chúa, giọng nói kẹt trong cổ họng lại bị hắn ta nuốt ngược trở vào.

“Phụ vương!”

Thái Tử thoáng nhìn qua bên ngoài cửa, giơ hai tay lên, hai người mặc áo bào quan viên đang bẩm báo trong thư phòng lập tức cung kính lui ra ngoài.

“Phụ vương!”

Một tiếng gọi sau càng to hơn một tiếng gọi trước, Uyển Chu chạy đến ôm lấy cánh tay Thái Tử, lay lay rồi nói: “Nương không cho nữ nhi dẫn theo Tiểu Hồng đến Tây Uyển, phụ vương, người nói với nương một tiếng để nương đồng ý cho nữ nhi mang theo đi.”

Thái Tử đang định nói “Càn quấy”, chưa thốt ra lời thì đã bị lung lay.

“Lần sau còn chạy loạn vào thư phòng của phụ vương thì ta sẽ tịch thu Tiểu Hồng của con.”

“Phụ vương.” Uyển Chu vô cùng đáng thương.

Thái Tử tức giận nhìn con bé một cái.

Nghiêm túc mà nói thì dáng vẻ của Uyển Chu cực kỳ giống Bàn Nhi, thân người đều nhỏ nhắn, khuôn mặt và đôi mắt đều cực kỳ giống. Nhất là đôi mắt to kia, chuẩn bị rơi nước mắt khiến cho người ta thương yêu vô cùng.

Đáng tiếc đứa nhỏ này là đứa hiếu động, tuổi tác lại nhỏ nên không biết yêu thích là gì. Con gái nhà khác đều trắng trẻo, duy chỉ có mỗi mình nó là phơi da thành màu mật ong khoẻ khoắn, có điều mùa màng nhà người khác tốt thì cũng là nhà người khác, con nhà mình cũng tốt không kém gì. Dù sao thì Thái Tử nhìn con bé vô cùng thuận mắt.

“Con mang Tiểu Hồng đi làm gì? Ở Tây Uyển nước nhiều núi nhiều, không thể phi ngựa được, mẹ con không cho con mang đi là đúng.”

Uyển Chu có hơi mơ hồ.

Con bé sử dụng nũng nịu đại pháp. Phụ vương không phải kiểu đồng ý hết tất cả, nhưng cái gì có thể đồng ý thì đều đồng ý với con bé. Nương nói như vậy, phụ vương cũng nói như vậy, xem ra đúng là không thể mang theo thật.

“Nhưng đi một mạch mấy tháng, Tiểu Hồng phải làm sao bây giờ?”

Thái Tử bật cười. Trẻ con đúng là trẻ con, nhiều vấn đề hỏi đều rất ngây thơ.

“Đương nhiên là để ngựa cho thái giá trông coi rồi. Chờ đến khi con quay về sẽ phát hiện ra Tiểu Hồng trưởng thành rất nhiều.”

Cũng chỉ có cách này.

Rất nhanh đã đến thời điểm lên đường đi Tây Uyển.

Tây Uyển ở ngay Tử Cấm thành, hai nơi cách nhau một con phố dài. Cửa lớn Tây Uyển chính là Tây Hoa môn, đồng thời cũng chính là cửa đối diện với bên này.

Có điều trong cung có rất nhiều quy củ, đương nhiên không thể nào để các chủ tử tự mình đi đến, vậy nên phải chuẩn bị đầy đủ xe ngựa với kiệu gỗ. Tất cả phi tần Đông cung đều ngồi xe ngựa đến Tây Uyển.

Bởi vì cách nhau gần nên đương nhiên gọi xe ngựa không vất vả gì, vậy nên, sau khi sắp xếp xong ở Xuân Ngẫu Trai, Uyển Chu và Tông Việt còn nhiều tinh thần dẫn Tông Kiềm đi dạo chơi bốn phía, coi như là để quen thuộc hoàn cảnh.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên Bàn Nhi ở Xuân Ngẫu Trai, lần trước khi đến Tây Uyển cũng ở chỗ này.

Xuân Ngẫu Trai là một trong những kiến trúc thuộc Tĩnh Cốc. Ở Tĩnh Cốc, ngoại trừ Xuân Ngẫu Trai thì còn có Thuần Nhất Trai, Ái Thuý Lâu, Thực Tú Hiên, Hư Bạch Trúc Đẳng. Tĩnh Cốc là một trong những kiến trúc thuộc Nam hải, từ Tĩnh Cốc đi về Đông môn… là có thể nhìn thấy Doanh Đài đứng trong làn nước.

Doanh Đài là toàn bộ tinh hoa của Tây Uyển Nam Hải. Bốn bề được nước bao quanh, xây dựng từ đình đài lầu cách cho đến hành lang núi giả, hoa cỏ cây cối trên đó như thực, điện các cheo leo, trời nước một màu, giống như thể tiên cảnh ở nhân gian, tên cổ là Doanh Đài.

Hoàng đế dẫn phi tần đến tránh nóng ở Tây Uyển, phần lớn đều dừng chân ở Doanh Đài. Lần này cũng giống như vậy, thế nên vị trí của Tĩnh Cốc cũng xem như chiếm ưu thế, lúc đến Doanh Đài thỉnh an cũng rất thuận tiện.

Đương nhiên vị trí tốt còn có Di Niên Đường và Phong Trạch Viên, hai nơi này là chỗ Tề Vương và Sở Vương dẫn gia quyến đến ở. Có điều hai chỗ này không lớn bằng tĩnh cốc, gia quyến của phủ Tề Vương và phủ Sở Vương không nhiều, ở lại hai nơi này cũng rất phù hợp, từ ngoài nhìn vào không tìm được một chút bất công nào.

Bàn Nhi mang theo nhóm Tình cô cô cùng nhau xử lý hành lang, ba đứa trẻ Tông Việt Uyển Chu đi dạo bên ngoài một vòng cũng đã quay lại. Nói chung là lũ nhỏ cũng biết ở Tây Uyển bây giờ có rất nhiều người, không dám chạy loạn bốn xung quanh.

Giữa trưa, Thái Tử cũng không đến dùng bữa mà chỉ có Bàn Nhi đang cũng ba đứa nhỏ dùng cơm.

Trong lúc đó Trương Lai Thuận có đến một chuyến thông báo Thái Tử gia đang ở Doanh Đài vì bệ hạ muốn xếp tiệc ở Doanh Đài.

Lần này đương nhiên không riêng gì Đế hậu mà cả nhóm phi tần hậu cung và mấy hoàng tử khác cũng đến Tây Uyển, nhóm người bồi giá cũng có một vài hoàng thân quốc thích và nhóm đại thần quyền cao chức trọng. Có điều đa số bọn họ đều ở Trung Hải và Bắc Hải xung quanh.

Đến buổi chiều Thái Tử quay về, hình như có uống rượu vì Bàn Nhi ngửi thấy trên người hắn có kèm mùi rượu.

Từ lần uống phá lệ trong tay Sở vương trước kia, hình như đã mở ra nắp van uống rượu của Thái Tử. Dù sao thì từ chối cũng không ổn, có điều Thái Tử vẫn có cân nhắc, trong những trường hợp tương tự sẽ không để bản thân uống sau. Hễ gặp phải tiệc, trên người Phúc Lộc đều chuẩn bị đủ thuốc giải rượu.

Thái Tử cởi ngoại bào, nằm xuống trên giường.

Bàn Nhi sai người chuẩn bị rượu trà hắn rõ nhất, sau đó thì dùng nước ấm lau mặt cho hắn. Lau xong, nàng đang chuẩn bị bỏ khăn xuống thì bị Thái Tử nắm lấy tay.

“Lên đây bồi cô nằm một lúc.”

Thật ra Bàn Nhi vốn đã ngủ trưa rồi, ngược lại là lúc này không có cảm giác gì nhưng vẫn lên giường bồi Thái Tử nằm một chút. Có lẽ chợp mắt được khoảng một canh giờ thì Phúc Lộc đến bẩm báo là có việc cần nói, Thái Tử đứng dậy thay quần áo rồi vội vàng rời đi.

Có đôi khi nhìn thấy dáng vẻ này của Thái Tử, Bàn Nhi có cảm giác mệt mỏi thay cho hắn nhưng lại không nói được gì. Chẳng qua nàng cũng không nghĩ quá nhiều, bởi vì ba đứa trẻ đã kéo đến, nói là muốn đi ra ngoài dạo chơi một vòng.

Mặt trời đầu ngày cũng không quá gay gắt, Bàn Nhi không từ chối mà dẫn theo Uyển Chu và Tình cô cô lần lượt ra khỏi Xuân Ngẫu Trai.

Địa điểm trong Tĩnh Cốc đã bị bọn nhỏ đi dạo hết, nên nói ra ngoài dạo chơi nhất định là đi ra bên ngoài. Ra khỏi cửa lớn Tĩnh cốc chính là đình hoa cẩm tú cầu, đi về hướng đông là Phong Trạch Viên và Di Niên Đường, hướng bắc là Cư Nhân Đường, hướng tây không có cảnh gì để nhìn cả. Bàn Nhi ngẫm nghĩ rồi dẫn chọn nhỏ đi về phía Đông, dự tính đi xem mặt nước bao phủ bốn bề.

Vừa đi không bao xa, nàng đã bắt gặp Việt Vương phi dẫn theo trưởng tử Tông Khiết và con gái Thục Hoà đi đến.

Bàn Nhi không giao lưu nhiều với Việt Vương phi, nhưng con cái hai nhà lại lui tới thường xuyên. Tông Khiết lớn hơn Tông Việt một tuổi, từ lúc Tông Việt vào thư phòng thì vô cùng chiếu cố thằng bé, còn về Uyển Chu, ngoại trừ nhóm tỷ muội ở Đông cung thì chơi khá tốt với Thục Hoà của Việt Vương phủ.

Vậy nên khi nhìn thấy nhau từ xa, người lớn chưa kịp gì thì con cái hai bên đã hét lên.

“Ta biết ngay Thục Hoà ngươi kiểu gì cũng đến. Có rảnh thì tìm đến chơi với ta nhiều một chút, nếu không thì để ta đi tìm ngươi cũng được.”

Lần gặp này, Bàn Nhi và Việt Vương Phi không nói gì nhưng cũng thân mật thêm mấy phần, tất cả đều muốn dẫn mấy đứa nhỏ đi ngắm cảnh, vậy nên đoạn đường đi tiếp theo tự nhiên đồng hành với nhau.

Cơ thể Việt Vương phi không được tốt, Bàn Nhi thấy sắc mặt của nàng ấy tái nhợt nhưng khó giấu đi được vẻ thanh tú, có lẽ do buồn bực mà sinh bệnh. Trước kia thỉnh thoảng hai người có gặp nhau ở Khôn Ninh cung, nhưng từ lúc Ngũ hoàng tử xuất cung mở phủ thì những lúc nhìn thấy nhau càng ngày càng ít.

Bàn Nhi chỉ tình cờ nghe nói thân thể của Việt Vương phi không tốt, còn danh tiếng của vị Trắc phi họ Quách kia thì lại rất tốt. Chẳng qua là nàng không quan tâm quá nhiều đến mấy chuyện này.

“Tây Uyển này thật sự không giống với Tử Cấm Thành…” Khó có thể nói chuyện quá thân mật, vậy nên tự nhiên chỉ có thể nói đến cảnh vật.

Đi xa xa phía sau, Thục Hoà lặng lẽ nói với Uyển Chu: “Mẹ ta rất ít khi đi ra ngoài, gần như bên ngoài không có bạn tương giao, ngươi có thể nói chuyện với nương ngươi một tiếng, xin người nếu có thời gian rảnh thì thường xuyên mời mẹ ta ra ngoài hít thở không khí được không? Cơ thể của mẹ ta vẫn luôn không tốt, thái y nói là thật ra cũng không phải bệnh nặng gì, ta cảm thấy bà ấy buồn bực mà thành như vậy.”

Trên gương mặt thanh tú của Thục Hoà… đầy ý thỉnh cầu, đương nhiên Uyển Chu cũng khó nói được câu từ chối.

Đối với chuyện của Việt Vương phủ, nhờ vào mối quan hệ với Thục Hoà nên con bé vẫn biết được chút ít. Nhưng chuyện tranh giành giữa chính phi và trắc phi, mà bản thân con bé lại được Trắc phi nuôi dưỡng nên không có lập trường để nói chuyện.

“Thật ra mẹ ta cũng ít khi ra ngoài lắm, nhưng Tây Uyển thì lại khác, nơi này rất lớn, lớn hơn Đông cung nhiều lần, cảnh vật cũng tốt, đợi lát nữa có gì ta lặng lẽ nói với nương ta một chút. Có điều, ngươi cũng phải khuyên mẹ ngươi nhiều một chút, bảo người đừng buồn bực nữa, buồn bực lâu ngày nhất định sẽ sinh bệnh.”

“Ngươi không biết đấy, chuyến đi Tây Uyển lần này, ban đầu mẹ ta còn không đồng ý đến đây, phải nhờ ta và đại ca khuyên nhủ, bà ấy mới chịu đồng ý.”

Đừng nhìn Uyển Chu giống như một bà cụ non, nhưng loại chủ đề nói chuyện này con bé vẫn biết không nên thảo luận sau, nó chỉ có thể bày ra vẻ mặt đồng tính nhìn Thục Hoà.

“Ngươi yên tâm đi, nhất định ta sẽ nói với mẹ ta.”

Đi được nửa đường thì nhìn thấy một cái đình nghỉ mát, Bàn Nhi và Việt Vương Phi quyết định bước vào ngồi nghỉ chân ở đây.

Ngược lại, bọn nhỏ không hề đi vào mà chỉ đứng ở mép bờ nước rồi cầm đá cuội ném xuống. Nhìn thấy bọn nhỏ chơi rất vui vẻ, hai người cũng không kìm được mà cao hứng thế nhưng vẫn không quên phân chia nhóm nô tài đi xem phẩn của nhóm tiểu chủ tử.

Bàn Nhi cảm khái, cuối cùng thì bọn nhỏ cũng để lộ ra tính tình trẻ con, nhưng nàng nào biết rằng Việt Vương phi cũng có tâm trạng không khác với mình là bao, bởi vì chính nàng ấy vô dụng nên không khỏi khiến cho hai đứa trẻ mang theo gánh nặng không nên có ở tuổi này, rõ ràng hai đứa còn nhỏ như vậy.

Lần này ra ngoài Việt Vương phi mới biết được hai đứa trẻ cũng có khía cạnh khác, nàng ấy cũng mới ý thức được người làm nương như mình thất trách bao nhiêu.

Nàng ấy đưa mắt nhìn về phía Bàn Nhi.

Mặc dù nàng ấy rất ít khi ra ngoài nhưng đối với vị sủng phi này của Đông cung thì đúng là nghe danh đã lâu. Nhiều năm trước đã quen biết, cũng xem như là có gặp mặt nói chuyện, thế nhưng vì tâm tư của mình khiến cho giữa hai người không có cảm giác thân cận.

Nhưng mà Tông Việt và Uyển Chu rất tốt. Mặc dù Việt Vương phi không nói chuyện quá nhiều với hai đứa trẻ thế nhưng qua lời nói của con gái đã nhắc đến hai bé nhiều lần, giữa câu chữ là cảm giác thân cận. Hôm nay được gặp mặt, quả đúng là như vậy.

Nàng ấy nghĩ. Có lẽ người với người không giống nhau, có lẽ vị

“sủng phi” này là người tốt. Người có thể nuôi ra được mấy đứa nhỏ hiểu chuyện hiểu lễ nghĩa lại rộng rãi, vậy bản thân sao có thể kém được.

Trong nháy mắt, Việt Vương phi suy nghĩ quá nhiều, sắc mặt không khỏi càng thêm đau buồn. Bàn Nhi thoáng nhìn qua, muốn giả vờ như không nhìn thấy, nhưng cuối cùng vẫn không nhẫn tâm.

“Phong cảnh ở Tây Uyển này cực kỳ đẹp, khi trời tối có thể ra ngoài tản bộ, như vậy thôi cũng khiến cho tinh thần mình thoải mái.”

“Tô Lương đệ nói rất đúng. Lần này vốn dĩ ta còn không định đến, là do Thục Hoà khuyên ta đến đây, ra ngoài tản bộ cũng tốt cho thân thể.”

Hai người vừa nói chuyện vừa đứng lên. Ở gần đình nghỉ mát có một rừng trúc, nhìn qua vô cùng đẹp đẽ tĩnh mịch, hai người liền đi về bên đó.

Bàn Nhi nhận ra hình như Việt Vương phi muốn nói gì đó với mình nên không để Tình cô cô đi theo, Việt Vương phi cũng để mấy người bên cạnh lui ta.

“Tô Lương đệ, ngày nào ta cũng nghe Tông Khiết và Thục Hoà nhắc đến Tông Việt và Uyển Chu, lũ nhỏ rất thân thiết với nhau. Ta có một câu muốn hỏi người, thế nhưng không biết phải mở miệng như thế nào.” Việt Vương phi do dự nói.

Bàn Nhi ngẫm nghĩ rồi nói: “Việt Vương phi cứ nói.”

“Người có thể nói cho ta biết cách làm sao mới được nam nhân yêu thích không? Ta không nói người khác, mà là Vương gia nhà ta… Nói chung là lời này quá mạo muội.” Việt Vương phi ăn nói ngập ngừng, gương mặt tái nhợt cũng đỏ lên. Lúc đầu Bàn Nhi bị nàng ấy làm cho giật mình, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ này của nàng ấy, nàng cũng sinh ra mấy phần không đành lòng.

“Hoặc nên nói là, làm cách nào có thể khiến mình dễ chịu…”

“Đây không phải là Ngũ đệ muội sao?” Một giọng nói của nam nhân vang lên từ phía sau, Bàn Nhi và Việt Vương phi đều quay đầu nhìn sang, sau đó lập tức bắt gặp Sở vương dẫn theo Thất hoàng tử đang đứng cách chỗ này khoảng bảy tám trượng.

Lúc này Việt Vương phi mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, cũng ý thức được là mình đường đột. Nói ở bên ngoài như thế này, nếu để cho người khác nghe thấy thì sẽ thành thế nào chứ. May là Sở vương đứng cách hai người khá xa nên không nghe thấy.

"Chào Nhị ca, chào Thất đệ."

" Bái kiến Sở vương điện hạ, bái kiến Thất hoàng tử."

Sở vương cười cười, đi đến.

"Ngũ đệ muội không cần đa lễ. Vị này là… Tô lương đệ phải không?" Sở vương đánh giá Bàn Nhi một lượt từ trên xuống dưới rồi nói.

Đây không phải là lần gặp mặt đầu tiên giữa hai người, nhất là khi trong cung rất lắm yến tiệc nên cả hai đều biết được thân phận của đối phương. Chỉ là một bên là hoàng tử, một bên là thiếp của Thái Tử, đương nhiên là chưa từng nói chuyện lần nào.

Bàn Nhi không biết ngoài mặt Sở vương cũng đối đầu với Thái Tử, có điều ánh mắt của Sở vương quá có tính xâm lược hoặc là việc hắn ta viết rõ còn cố hỏi khiến nàng cảm thấy khó chịu từng đợt. Nàng hơi mỉm cười, giả vờ như tìm bọn trẻ rồi nhìn về phía bọn nhỏ.

Việt Vương phi cũng vì chuyện Sở vương bất ngờ tiến đến chào hỏi mà cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Thấy nàng như vậy thì cũng nhìn theo rồi nói: "Có phải Uyển Chu và Thục Hòa đang tình chúng ta không?"

Bàn Nhi nói: "Hình như vậy. "

Việt Vương phi vội vã gật đầu với Sở vương: "Nhị ca, bọn nhỏ đang tìm ta và Tô lương đệ, nhóm phụ nữ trẻ em chúng ta không quấy rầy thêm nữa."

Hai người uốn cong gối, từ từ rời đi.

Sở vương sờ cằm cười cười, rồi hất cằm với Thất Hoàng tử: “Là một mỹ nhân. Đây chính là thiếp thất mà Thái Tử hoàng huynh của đệ sủng ái nhất.”

Thất hoàng tử hơi ngốc. Đây là chuyện mà người trong cung từ trên xuống dưới đều biết. Bề ngoài thì nhìn có vẻ rất bình thường, thế nhưng người ngợm dã gần mười tám, đều sắp đến tuổi trưởng thành ra ngoài dựng phủ, nhưng thật ra đầu óc chẳng khác gì đứa trẻ con.

Cuối cùng vẫn là hoàng tử nên không ai dám nói gì, có điều Thành An đế lại rất không thích Thất hoàng tử. Đây cũng là chuyện mọi người đều biết.

Nghe vậy, Thất Hoàng tử gãi gãi đầu, ấp úng nói: “Ta nghe Tiểu Đậu Tử nói, thiếp thất Thái Tử hoàng huynh sủng ái nhất gọi là Hồ Lương đệ gì đó, không phải họ Tô.”

“Đấy là giả, để gạt người thôi. Thái Tử Hoành huynh của đệ cố tình bày ra sương mù đấy.”

Bình luận

Truyện đang đọc