DẮNG SỦNG - GIẢ DIỆN ĐÍCH THỊNH YẾN

Bởi vì chuyện lần này, không hiểu sao giữa Bàn Nhi và Việt Hương phi có cảm giác thân mật hơn một chút.

Đi về phía bên kia, Việt Vương phi lặng lẽ nói: “Sở Vương vốn không thân cận với vương gia nhà chúng ta, vậy mà không ngờ hôm nay hắn ta lại đến chào hỏi ta.”

Nhưng trong lòng Bàn Nhi lại xuất hiện suy nghĩ khác. Có lẽ là do nhạy cảm, ngược lại nàng cảm thấy Sở Vương bất ngờ dừng bước lại là vì nàng. Thế nhưng ngoại trừ nhìn nàng một cái, cộng thêm đã biết chuyện còn cố hỏi thì Sở vương này không làm ra bất cứ chuyện gì khác.”

Có điều nói ra những lời này với Việt Vương phi cũng không tốt lắm, nàng chỉ có thể ngượng ngùng nói: “Ta ở Đông Cung hiếm khi gặp được người ngoài, nhất là nam giới. Nay gặp mặt một lần, ngược lại là có chút hoảng hốt.”

Việt Vương phi cười cười tỏ ý hiểu rõ, trong lòng càng cảm thấy Tô lương đệ này đúng là người thẳng thắn, thành kiến vốn ở trong lòng nàng ấy đã quẳng lên chín tầng mây.

Lúc này, hai người đi đến bên mấy đứa trẻ kia, mượn chuyện nói cười với đám trẻ, Bàn Nhi quay đầu lại nhìn thử một chút.

Sở Vương và Thất Hoàng tử đã không còn ở đây, lúc này nàng mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

“Được rồi, đều chơi đến mức cả người đầy mồ hôi. Bên trong Tây Uyển này nhiều nước, lúc đi lại các con không thể bỏ lại nhóm nô tài, có người bên cạnh mới được phép đi ra ngoài, mà trước khi ra ngoài phải báo cho nương một tiếng, biết chưa?” Lời này của Bàn Nhi là cố ý nói cho Uyển Chu và Tông Kiềm nghe. Nàng không lo lắng cho Tông Việt, đứa nhỏ này từ trước đến giờ vẫn luôn biết nặng nhẹ.

“Biết rồi thưa nương.”

Việt Vương phi cũng cảm thấy Bàn Nhi nói rất đúng, bảo Tông Khiết và Thục Hoà nghe theo, sau này cũng phải làm y như vậy mới được.

Đám trẻ hai nhà đều đồng ý, thấy trời không còn sớm nữa lập tức quay đầu về.

Đến trước Đình Hoa cẩm tú cầu, Bàn Nhi và Việt Vương phi hẹn nhau lần sau sẽ cùng ra ngoài giải sầu tiếp, nhóm trẻ hai nhà cũng hẹn cùng nhau đi chơi xong xuôi, sau đó mỗi nhà một ngả.

Đã lâu rồi Bàn Nhi chưa đi quãng đường dài như vậy, chân có hơi đau đớn. Hương Bồ bóp chân cho nàng, còn Tông Việt bà Uyển Chu thì đi thư phòng luyện chữ. Trước khi ra ngoài đã nói trước, khi đi chơi về mỗi đứa phải viết được hai chương chữ lớn.

Mấy lời này thật ra để quản Uyển Chu mà thôi. Đứa nhỏ này cái gì cũng không giống Bàn Nhi, ngay cả viết chữ lớn mà không có chữ mẫu thì chữ của nó sẽ vô cùng thê thảm. Có điều con bé mới được ngần này tuổi, không cần quá lo lắng. Nhưng Bàn Nhi nghĩ thầm, con gái cũng cần phải vượt qua chính mình mới được.

Thời điểm dùng bữa tối đến rất nhanh, Thái Tử đã trở về.

Cùng nhau trải qua bữa tối, bởi vì bị mấy đứa nhỏ ngắt lời nên Bàn Nhi cũng quên nói cho Thái Tử nghe chuyện gặp phải sở vương hôm nay, đợi đến khi đi ngủ nàng mới nhớ lại, đồng thời còn nhớ đến những lời kia của Việt Vương phi.

Bàn Nhi cảm thấy có lẽ Việt Vương phi tuyệt vọng đến mức có thể thử tất cả nên mới có thể nói ra những lời như vậy. Với tính cách của nàng ấy, nếu bỏ lỡ lần này thì lần sau tuyệt đối sẽ không nhắc lại nữa. Đến lúc này nàng mới thấy chuyện Sở vương và Thất Hoàng tử xuất hiện đúng là có chút may mắn vì đã cắt ngang lời đối thoại kia, nếu không thì nàng nghĩ lại thôi cũng thấy đau đầu khi chẳng biết phải trả lời đối phương như thế nào.

Bàn Nhi không ngờ rằng, hiển nhiên Việt Vương phi lại không dễ dàng từ bỏ như vậy.4

Lúc nàng ấy dẫn hai đứa bé đến Cư Nhân đường thì tình cờ gặp được Quách Trắc phi, Quách Trắc phi nói vài câu có gai, ngoài miệng thì Việt Vương phi không thể nào địch lại nên tích đầy một bụng tức giận. Vốn dĩ nàng ấy nghĩ mình bị khinh bỉ thì cứ bị khinh bỉ thôi, thế nhưng Thục Hoà còn nhỏ, tuy bình thường con bé có chút thẹn thùng hướng nội, nhưng cũng không hề muốn nương phải giữ cơn tức này, vậy nên liền náo luận đến cho Việt Vương.

Ai ngờ lúc đấy Quách Trắc phi cũng đứng đó, nàng ta đảo lộn trắng đen vài câu, ngược lại khiến cho Việt Vương trách móc Thục Hoà ăn nói không tôn trọng người trên. Chuyện này kinh động đến Việt Vương phi, hai vợ chồng không tránh được một cuộc cãi vã, sau khi quay về thi Việt Vương phi càng tức giận đến choáng đầu, rơi nước mắt nói không nhắc đến nữa.

Cho nên ngày hôm sau nàng ấy không mời mà đến Xuân Ngẫu trai để tìm Bàn Nhi.

Đối với chuyện nàng ấy bất ngờ ghé thăm khiến Bàn Nhi hơi kinh ngạc, thế nhưng so với hôm qua thì sắc mặt của nàng ấy càng không tốt, trong mắt ẩn chứa bi thương khiến cho ý đồ đến đây của nàng ấy lộ rõ mấy phần.

Sau khi các cung nữ dâng trà xong nàng liền bảo mọi người đi ra rồi đẩy ly trà đến trước mặt Việt Vương phi, nói: “Vương phi, uống ngụm trà đi.”

Việt Vương phi uống trà, mượn việc uống trà để khiến bản thân mình bình tĩnh, nhưng trong khoảnh khắc mở miệng nàng ấy vẫn khó có thể giữ vững được vẻ bình tĩnh ấy.

Nàng ấy kể một lượt chuyện xảy ra tối hôm qua, sau đó rũ lông mày cười tự giễu nói: “Chỉ sợ Tô lương đệ người chê cười thôi. Nhớ lại hồi đó ta và Vương gia nhà ta cũng đã từng rất ân ái, dù trước khi vào cửa bên cạnh ngài ấy có cung nữ thị tẩm, nhưng từ khi ta gả vào ngài ấy không tiếp tục thân cận nữa, ban đầu ta cũng thấy vui vẻ mấy phần…”

“... Lúc trước, mẫu phi nhìn trúng nàng ta, chọn nàng ta để ban cho vương gia nhà ta, lúc đó trong lòng ta đã có… dự cảm không tốt. Đều là người trong kinh thành, nàng ta mang dòng dõi cao còn nhà ta mang dòng dõi thấp, nhưng cũng nghe vài câu phong thanh về nàng ta. Bảo ta không tự tin cũng được, nói ta thiển cận cũng không sao, ta nhớ lúc trước khi người mang thai Tông Việt Uyển Chu thì chúng ta đã gặp mặt một hai lần ở Khôn Ninh cung. Khi đó ta thật sự là không cần mặt mũi, chỉ muốn một điều rằng không cho nàng ta vào cửa. Đáng tiếc là không đối chọi lại được “quy củ” trong cung, không bù được “đạo hiếu”...”

“... Đợi sau khi nàng ta vào cửa xong, quả nhiên vị trí của ta ở trong phủ ngày càng thu hẹp, càng ngày càng nhỏ đi. Ta hận chính mình không có dũng khí đấu tranh, cứ nghĩ rằng có thể bỏ qua được thì cứ bỏ qua đi, dù sao cũng chỉ là nén giận thôi. Thế nhưng bọn nhỏ dần dần lớn lên, có đôi khi ta bắt gặp con mình phải nén giận trước mặt con của nàng ta, ta hận không thể tát cho chính một cái. Ta cũng biết hôm nay đến đây là đường đột, những lời nói ra cũng rất đường đột, nhưng mà ta không thể để cho phụ mẫu của nhà mẹ đẻ lo lắng, mà bên cạnh cũng chẳng có ai tâm sự những lời này…”

Việt Vương phi vừa nói vừa rơi lệ.

Bàn Nhi ngồi bên cạnh cũng không biết nên nói gì.

Thật ra nàng cảm thấy Việt Vương phi đang tự làm mình khó xử. Nữ nhân hoàng gia rất khó làm, nếu như mình không nghĩ xa thì chỉ sợ là thời gian nàng sẽ không vượt qua được. Nàng không khỏi nhớ đến lúc Thái Tử chờ đón sự ra đời của Tông Xuân và những đứa con khác, nàng vẫn luôn giả vờ như không có việc gì, nhưng cuối cùng thì trong lòng vẫn cảm thấy không quá dễ chịu.

Nàng vẫn luôn không muốn biết những việc trong hậu cung của Thái Tử, bởi vì không muốn đối mặt trực tiếp, coi như là bịt tai trộm chuông. Mà quả thật là thời gian Thái Tử đến chỗ nàng là chiếm đa số, nhất là từ khi sinh ra ba đứa trẻ kia thì gần như là ngày nào hắn cũng đến, ngẫu nhiên cũng có lúc không đến, nhưng nàng chỉ nghĩ là hắn ở trong thư phòng xử lý công việc.

Nhưng kết quả bày ra trước mặt, nàng không thể nào không đối diện.

Có khó chịu không? Đương nhiên là khó chịu rồi, thế nhưng không khó chịu như trong tưởng tượng, mà ngược lại nàng có cảm giác như được thở phào một hơi, giống như có một vài chuyện vẫn đi theo quỹ đạo kiếp trước, khiến nàng có cảm giác chân thật hơn.

Thời qua trôi qua vẫn ổn, nửa đùa nửa thật náo loạn hai ba trận với Thái Tử, mà hắn thì hình như cũng nhận ra nàng tức giận ở chỗ nào. Ngoài miệng thì bảo nàng là bình giấm lớn, không khoan dung với người khác, nếu để người khác biết thì phải làm sao, nhưng mà tần suất lui tới chỗ nàng lại thường xuyên hơn.

Có vui không à? Hình như cũng có chút vui vẻ, nhưng cũng không vui vẻ như trong tưởng tượng, mà vì sao lại không thì nàng cũng không biết. Bởi vì không muốn đi quá sâu tìm hiểu về vấn đề này, nàng luôn cảm thấy có một vài việc khi suy nghĩ nhiều thì niềm tin sẽ bị sụp đổ.

Vậy nên, chuyện mà chính mình không hiểu rõ thì làm sao có thể chỉ điểm cho người khác.

Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ hai mắt đẫm lệ của Việt Vương phi, tâm trạng của Bàn Nhi cũng rất phức tạp, không phải chì là vì đối phương mà còn vì chính mình, bởi vì Thái Tử Phi, bởi vì đây là cục diện thê thiếp nhất định phải đối mặt.

Lúc Việt Vương phi mới khóc lóc kể lể với nàng, nàng đã bắt đầu suy nghĩ rằng có phải trong lòng Thái Tử Phi nàng cũng là như thế này đúng không?

“Thật ra chuyện này ta thật sự không biết phải nói với Vương phi như thế nào, dù sao thì tình cảnh chúng ta khác biệt, địa vị cũng khác biết, có khi những lời nói ra lại không có ích gì. Giống như người là chính phi, người đối lập với người là Trắc phi, một thiếp thất, mà ta thì cũng là thiếp thất, hiển nhiên lập trường của ta không giống với chính thê.

“Không, người hiểu lầm rồi.” Việt Vương phi cơ hơi hoảng hốt, vừa lau nước mắt vừa vội vã nói: “Ta không phải là muốn người nói gì đó thiên vị mình mà chỉ muốn đi theo học hỏi người một chút thôi, học cách khiến nam nhân thích mình. Ta cảm thấy Vương gia nhà ta sủng ái nàng ta như vậy là vì ta không khiến cho người khác yêu thích bằng nàng ta… Ta thấy Thái Tử thích người như vậy, ta liền… Thật ra ta không hề có ý gì khác đâu, ta chính là…”

Ta biết người không có ý gì khác, nhưng người khiến ta có hơi lúng túng.

Bàn Nhi thầm thở dài trong lòng, đè nén lại mấy suy nghĩ lung tung rồi nhìn thẳng vào Việt Vương phi một lần.

Chắc hẳn nàng ấy rất yêu Việt Vương, nếu không thì cần gì phải cam chịu hạ mình, chịu cảnh bị gièm pha, chịu đựng tủi thân mà tìm kiếm sự hoàn hảo. Tất nhiên, có lẽ có một suy nghĩ kiên định nào đó mới thúc đẩy nàng ấy làm được đến mức này.

Nếu như đối chiếu một chút, hình như nàng thấy bản thân mình không yêu Thái Tử như trong tưởng tượng. Ý nghĩ này vừa xuất hiện liền bị Bàn Nhi đ.è xu.ống ngay lập tức. Nàng cảm thấy việc mình cần làm bây giờ chính là khuyên can Việt Vương phi ngồi trước mặt mình, nếu không nàng ấy sẽ bị nước mắt phủ kín hai mắt mất.

Đây là lần đầu tiên Bàn Nhi nhìn thấy có người khóc như thế này. Câu này không phải là có ý gì xấu, dù sao thì kiếp trước nàng đã bắt gặp đủ loại nước mắt, bao gồm cả của chính nàng cũng không khóc như thế thật.

“Thật ra muốn khiến người khác yêu thích rất đơn giản. Hắn thích cái gì thì người làm cái đó.”

“Hắn thích cái gì thì ta làm cái đó sao?” Quả nhiên lời này làm nước mắt của Việt Vương phi ngừng lại, nàng ấy tự lẩm bẩm một mình, giống như có chút khó hiểu, “Cũng chỉ có như vậy thôi sao?”...

Bàn Nhi gật gật đầu, cũng chỉ có như vậy.

Nàng thử đem lập trường của mình đổi thành lập trường của Thái Tử Phi, rồi nói tiếp: “Ví dụ như, hắn không thích người ghen tuông thì người đừng ghen tuông. Nữ nhân ghen tuông có đôi khi sẽ rất xấu xa, biến bản thân mình thành dáng vẻ hùng hổ doạ người, nam nhân tất nhiên sẽ không thích.”

“Nữ nhân ghen tuông rất xấu xa, và có bề ngoài dữ tợn sao?” Việt Vương phi chạm vào mặt mình. Nàng ấy đã ghen tuông rất nhiều lần, nàng cũng biết dáng vẻ của mình nhất định là rất xấu. Hắn đã nói là mình càng ngày càng không giống chính bản thân mình, nhưng nàng ấy là chính nàng ấy, không thì còn có thể là ai?

“Nhưng khi ghen còn có thể kiểm soát sao?”

“Đương nhiên là không dễ dàng kiểm soát được, chỉ có điều biết cách ý thức và kiểm soát nó từ từ thì sẽ tốt hơn một chút. Ví dụ như mỗi lần ta muốn ghen tuông, ta liền nghĩ đến cả Thái Tử Phi còn không ghen thì ta ghen làm gì.”

Hiển nhiên là giọng điệu trêu chọc này của Bàn Nhi khiến cho Việt Vương phi có tiếp nhận. Thậm chí nàng ấy còn nghi ngờ nàng đây có phải là cố ý qua loa lấy lệ với nàng ấy hay không, nhưng khi nàng ấy trông thấy nét cười khổ trên khoé miệng của nàng thì nàng ấy không nghĩ như vậy nữa, có hơi do dự.

“Khi không ghen tuông thì người mới có thể tỉnh táo lại. Tỉnh táo suy nghĩ xem hắn thích người như thế nào, và người phải làm những gì mới có thể khiến hắn thích.”

Để cho hắn cảm thấy áy náy, để hắn nhớ thương ngươi, để hắn tin tưởng vào những gì ngươi nói, để hắn dần dần chịu sự chi phối của ngươi, để hắn… Bàn Nhi cảm thấy mình không có gì khác so với Quách Trắc phi ở Việt Vương phủ kia, có khác thì cũng chỉ là người kia kiêu căng ngạo mạn còn nàng thì không mà thôi.

Cho nên nàng có tư cách gì mà bình phẩm người khác, có tư cách gì mà chỉ để cho người làm chính thê như Việt Vương phi chứ?

Thật ra có một câu nữa, là câu đánh vào điểm quan trọng nhất, nhưng mà Bàn Nhi không muốn nói ra. Bởi vì câu nói này đi quá giới hạn - chỉ cần không yêu là được.

Chỉ cần ngươi không yêu thì có thể làm tốt tất cả mọi chuyện thuộc về thân phận này, có thể tỉnh táo đi tranh thủ tình cảm, đi tìm thủ đoạn, khiến cho hắn càng thích ngươi hơn vì thấy ngươi hiểu chuyện, ngươi quan tâm.

Nhưng có tiếng gì đó đang gào thét bên tai nàng, kia chính là câu nói cuối cùng của Trần hoàng hậu bị giam trong lãnh cung đã nói…

“... Ngươi cho rằng hắn thật sự sủng ái ngươi sao? Ngươi sai rồi. Trong lòng hắn chỉ có giang sơn của hắn, xã tắc của hắn. Hắn vì giang sơn xã tắc của hắn nên mới có thể sủng ái ngươi, chứ ngươi cho rằng ngươi thắng thật sao? Ngươi quá sai! Ta đây sẽ chờ, ta chờ ngươi sẽ thua thảm hại giống như ta…”

“... Ngươi cho tằng tiện nhân kia thật sự yêu ngươi sao? Không, nàng ta không yêu ngươi, chỉ có ta mới là người yêu ngươi nhất…”



Ngoài cửa, Thái Tử chắp tay sau lưng đứng đó, nô tài xung quanh đều cúi thấp đầu co rúm đứng một bên.

Chỉ có Phúc Lộc là đứng gần hắn hơn một chút, nghe những lời Tô Lương đệ chỉ điểm cho Việt Vương phi ở bên trong, lão ta cũng cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Đây không phải là ngại cuộc sống quá yên ổn sao, chuyện của Việt Vương phủ thì liên quan gì đến người chứ, chen vào làm gì.

Lão ta liếc trộm Thái Tử, quả nhiên thấy mặt hắn càng ngày càng đen, cho đến tận khi hắn quay người rời đi. Trong lòng lão ta lộp bộp một tiếng, biết chuyện lớn sắp xảy ra.

Bình luận

Truyện đang đọc