DẮNG SỦNG - GIẢ DIỆN ĐÍCH THỊNH YẾN

"Chủ tử chớ trách, điện hạ cũng là muốn cho người một kinh hỉ." Tình cô cô vừa nói vừa nhìn sắc mặt của Bàn Nhi, sợ nàng tức giận. Không sợ nàng tức giận với bà ta, mà là sợ nàng giận Thái Tử, dù sao thì nàng vẫn còn nhỏ tuổi không kiềm chế được mà bộc lộ sự tức giận ra ngoài.

Bàn Nhi tức đến nghiến răng nghiến lợi, kinh hỉ? Sợ rằng là kinh hãi đi, thiệt cho nàng thời gian này nàng tìm mọi cách lấy lòng, người nào đó cứ bất động như núi, nhận được sự nịnh nọt của nàng lại không làm việc.

Chỉ cần nàng cứ nghĩ đến việc mình đã bị mất quyền còn bị làm nhục, không biết đã thỏa hiệp mấy lần, hắn rõ ràng hiểu nàng nghĩ cái gì, nhưng hắn không buông tha, trước khi đi đã sắp xếp chuyện này làm nàng muốn quay đầu trở về ngay lập tức.

Được thôi, nàng sẽ không quay về, nhưng nàng sẽ tức giận.

"Cô cô ngươi cũng thật là, sao lại giúp hắn gạt ta?" Bàn Nhi hờn dỗi nói.

Tình cô cô thấy nàng như vậy, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, trong lòng thả lỏng nên trên mặt lập tức nở một nụ cười: "Phúc công công đặc biệt dặn dò qua, người nói chúng ta...người biết rồi thì cũng thôi, ngàn vạn lần đừng thể hiện ra ngoài." Bàn Nhi vừa có chút cảm động, lại vừa có chút bất đắc dĩ: "Cô cô, ta hiểu." Nàng biết thực ra Tình cô cô là vì muốn tốt cho nàng, nói trắng ra nàng cũng chỉ là một thiếp lấy sắc để hầu hạ, làm sao có thể nổi giận với Thái Tử.

Nhưng chuyện trong lòng nàng, Tình cô cô lại không hiểu, nàng cũng không cần phải giải thích với bà ta, nàng đã sống qua hai kiếp, có thể kiên định khi kết hôn với Thái Tử, hơn nữa còn có chuyện tối hôm đó, Bàn Nhi luôn cảm thấy Thái Tử giấu giếm nàng dường như có liên quan đến chuyện tối hôm đó.

Chẳng lẽ ngày hôm sau hắn tỉnh rượu vẫn còn nhớ lại được những chuyện của đêm hôm trước?

Ngẫm lại đêm đó mình lừa gạt Thái Tử như thế nào, lại còn đại nghịch bất đạo vừa sờ đầu vừa hôn trán hắn, giống như dỗ dành tiểu hài tử, mọi tức giận trong lòng của Bàn Nhi thoáng cái liền biến mất không còn tăm tích.

Chắc là không liên quan đến điều này, đúng không?

Nàng đang lẩm bẩm trong lòng đột nhiên rèm châu rủ xuống bị người ta vén lên, Thái Tử từ bên ngoài đi vào.

"Sao chàng lại ở đây?" Xe vẫn chưa dừng lại, làm sao người này lại có thể lên xe được?

Tình cô cô vội vàng từ ngồi quỳ đổi thành quỳ xuống, khom lưng hành lễ với Thái Tử. Thái Tử khoát tay, Tình cô cô vội vàng đi ra ngoài xe.

Chiếc xe này là xe Thái Tử dùng để xuất hành, nên lớn hơn gấp mấy lần so với xe ngựa bình thường, chia làm hai tầng bên trong và bên ngoài. Tầng ngoài rộng gấp hai ba lần so với xe ngựa bình thường, có bàn làm việc cùng với bếp nấu trà, để dùng lúc nhàn nhã, tầng trong thì bày một cái giường, tuy rằng kém hơn so với giường ở nhà, nhưng cũng đủ để hai người ngủ.

Toàn bộ chiếc xe sử dụng tám con ngựa để kéo, có hai người đánh xe, ngoài ra còn có những người hộ vệ bên cạnh bất cứ lúc nào cũng có thể đề phòng bất trắc trong khi ngựa đang chạy.

Chỉ từ chuyến xe này có thể nhìn ra được tình hình thâm sâu của hoàng tộc, ngựa kéo xe phải được huấn luyện đặc biệt, bao gồm cả người đánh xe cũng vậy, hơn nữa khi xe chạy người ngồi ở bên trong căn bản không cảm thấy bị xóc nảy, đây cũng là nguyên nhân sau khi Bàn Nhi tỉnh lại không biết được mình đang ở trên xe.

"Chiếc xe này chạy không nhanh, đối với nữ tử mà nói thì khó có thể leo lên, nhưng với nam tử mà nói cũng không tính là gì." Cả người Thái Tử mặc lễ phục, cực kỳ nặng, hắn vừa nói vừa bảo Bàn Nhi hầu hạ hắn thay y phục, Bàn Nhi cũng thành thành thật thật, một chút cũng không có dáng vẻ tức giận như lúc nãy. Sau khi cởi bỏ hết lễ phục, y quan xuống, lại thay một bộ trường bào màu trắng nhạt thêu hình năm con rồng vàng, Thái Tử đi tới ngồi xuống trên giường, Bàn Nhi không có chỗ nào khác để ngồi, chỉ có thể ngồi ở bên cạnh hắn.

"Đội ngũ quá dài, chỉ sợ đến khi tới được Thông Châu thì đã là buổi tối rồi. Nàng mới tỉnh dậy, còn chưa ăn bữa sáng, ta đã cho người đi chuẩn bị, đợi lát nữa ăn cùng ta."

Đang nói, bên ngoài đã truyền đến giọng nói của Tình cô cô, nói là bữa sáng đã chuẩn bị xong.

Thái Tử và Bàn Nhi đi ra ngoài. Những chiếc bàn trên xe này đều là được đặc chế, chén đĩa đặt ở trên không bị nhúc nhích, cho nên bữa sáng này dùng không có gì khác so với mọi khi.

Tuy rằng không được phong phú như bình thường, nhưng có thịt có rau, có cháo có chút mì, cũng coi như chuẩn bị khá đầy đủ, đều còn nóng hổi, cũng không biết rốt cuộc là được chuẩn bị như thế nào.

Cả buổi chiều, tất cả đều dành thời gian ở trên đường đi.

Thái Tử ngủ một giấc, Bàn Nhi đọc nửa cuốn thoại bản, sau đó Thái Tử tỉnh dậy, hai người lại chơi cờ một lát.

Trong khoảng thời gian này Thái Tử nhìn Bàn Nhi một cái lại một cái, bởi vì hiếm khi thấy được nàng lại vô cùng trầm tĩnh, cũng vô cùng nhu thuận như vậy, bình thường những lúc này đều là lúc nàng vô cùng chột dạ muốn lấy lòng người khác, nhưng sẽ không ít nói như vậy, mà ngược lại sẽ rất nói nhiều. 

"Sao vậy? Bởi vì ta để cho người khác giấu giếm chuyện này nên nàng tức giận?"

"Đâu có!" Bàn Nhi phản ứng lại, liên tục lắc đầu.

Thái Tử bày ra vẻ mặt nàng cũng đừng hòng che giấu, Bàn Nhi có thể nói như thế nào, chẳng lẽ nói ta quả thật có chút tức giận, nhưng ta chột dạ, cũng không dám tức giận?

Lời này nhất định là không thể nói ra.

"Thiếp thân thật sự không có tức giận."

Thấy nàng nói như vậy, dường như Thái Tử tin tưởng nàng, gật đầu nói: "Đưa nàng đi theo là vừa mới quyết định, bởi vì chuyến đi này phỏng chừng sẽ không được yên bình cho lắm, đưa nàng theo cũng không tiện, dù sao nàng cũng là nữ tử."

Vừa nghe nói sẽ không được yên bình, Bàn Nhi đột nhiên giật mình một cái, một loạt cảnh tượng nhao nhao diễn ra trong đầu.

Cái gì mà thích khách, hạ độc, tấn công trong đêm, có quá nhiều người thấy Thái Tử không vừa mắt, thế lực của Tề Vương và Sở Vương cũng không nhỏ, bọn họ vẫn khuất phục dưới trướng chính là bởi vì Thái Tử danh chính ngôn thuận là đích trưởng tử trong cung.

Nếu như vị trí đích trưởng tử trong cung này không còn nữa, cơ hội của bọn họ không phải là đã tới hay sao.

Thái Tử nghịch chuỗi vòng tay, không nhịn được cười. Trước kia sao hắn không phát hiện ra vật nhỏ này ngoại trừ ngoan ngoãn lanh lợi ra còn có một mặt khác. Từ sau đêm đó, Thái Tử cứ nhìn gương mặt ngoan ngoãn của Bàn Nhi, sẽ nhịn không được mà nói thêm vài câu ẩn ý với nàng.

Cũng giống như những gì nàng nói đêm đó, mới vừa rồi còn nói không có tức giận, nhưng trong lòng nhất định sẽ nghĩ ngươi là Thái Tử, ngươi lợi hại như vậy, ta không thể trêu chọc ngươi, ta nhất định sẽ không tức giận, nhưng trong lòng ta sẽ âm thầm phỉ nhổ ngươi, khinh bỉ ngươi.

Giống như bây giờ... trong đầu nàng rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, Thái Tử phát hiện ra hắn thật đúng là không biết gì cả.

Ngoài mặt ho nhẹ một tiếng, nói: "Thế nào? Có phải nàng có điều gì muốn nói không?"

"Không, không." Nhưng Bàn Nhi vẫn có chút không nhịn được, dù sao thì tính mạng vẫn là quan trọng: "Điện hạ, có phải thật sự rất nguy hiểm hay không? Có thể sẽ có người phái thích khách hay là hạ độc trong nước uống gì đó, vậy dọc theo đường đi chúng ta phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ cứ phải luôn đề phòng người khác ra tay? Chàng nói xem chúng ta có nên đánh lạc hướng bọn họ hay không?”

"Đánh lạc hướng?” Thái Tử lẩm bẩm, ánh mắt trở nên sâu xa.

"Đúng vậy, chính là làm mấy cái thế thân gì đó, hoặc là chia làm mấy đường, đánh lừa bọn chúng."

"Ta còn không biết thì ra nàng còn hiểu binh pháp?

Bàn Nhi giật mình, biết mình đã lỡ lời, vội vàng che giấu nói: "Thiếp thân không hiểu binh pháp gì, những lúc nhàm chán đọc không ít sách điện hạ đưa tới, còn có thoại bản gì đó, bên trong đều viết như vậy."

"Sách gì mà còn viết những thứ này!"

Bàn Nhi không biết nói thế nào, trong sách chưa bao giờ nói những thứ này, đều nói về thư sinh cùng tiểu thư nhà giàu, hoặc là ăn chơi trác táng cùng tiểu ni cô linh tinh lằng nhằng.

Những quyển thoại bản này bắt nguồn từ sự thịnh hành của các vở kinh kịch ở vùng Giang Nam, các gánh hát kinh kịch cần những vở kịch mới để có thể diễn, chính vì vậy có rất nhiều thư sinh nghèo túng dựa vào việc viết kịch thuê cho người ta để kiếm sống. Nhưng con đường viết kịch cuối cùng vẫn quá nhỏ hẹp, có thể có bao nhiêu gánh hát mua lại vở kịch, lại có thể có bao nhiêu quyển có thể dựng thành kịch để biểu diễn? Số tiền kiếm được căn bản là không đủ sống.

Dần dà, có người bán sách phát hiện những quyển sách này vô cùng thịnh hành trong một số nữ quyến nhà giàu, ngay lập tức có người đã đặc biệt mời các thư sinh nghèo túng viết những cuốn thoại bản này, câu chuyện dài hơn có thể chia thành mười mấy quyển, một quyển ngắn một chút có thể viết vài câu chuyện nhỏ.

Trước kia khi Bàn Nhi vẫn còn là ngựa gầy, đã mượn qua loại sách này từ trong tay các tỷ tỷ trong nhà, đã từng suy nghĩ muốn viết thoại bản nói kiếm chút tiền bạc, khi đó tâm tư của nàng rất đơn giản, nàng đã nghĩ rằng mình có thể kiếm được tiền, nói không chừng là có thể về nhà, không cần phải ở nhà người nuôi ngựa gầy nữa, sau đó thử sức một chút phát hiện mình căn bản không phải kiểu nhân tài thích hợp kia.

Đương nhiên đó là Bàn Nhi trước khi xuất giá, kiến thức nông cạn, cũng không có kinh nghiệm gì, mỗi ngày nhìn thấy nghe thấy ngoại trừ 'trong nhà', thì chính là từ trong miệng các tỷ tỷ nghe được các loại chuyện, cả từ trong miệng của Tình cô cô. Nếu đổi lại là Bàn Nhi của hiện tại, chỉ dựa vào kinh nghiệm của hai kiếp này, viết một thoại bản chắc chắn là rất dễ dàng.

Suy nghĩ của Bàn Nhi nhất thời bay hơi xa, lại có chút kích động, không thể viết thoại bản để kiếm tiền là chuyện tiếc nuối cả hai đời của nàng, rốt cuộc nàng có muốn chọn lại lần nữa hay không?

Nhưng hiện tại việc nàng nên nghĩ không phải là viết thoại bản, mà là làm thế nào để trả lời vấn đề của Thái Tử.

"Thiếp thân thật sự đã xem qua quá nhiều thoại bản, cũng không nhớ rõ rốt cuộc là quyển nào viết, trước kia được gửi nuôi ở trong nhà 'nương', bình thường không có việc gì cũng không có gì để có thể giết thời gian, có các tỷ tỷ vụng trộm lấy quyển thoại bản từ trên phố về, ta xem cùng cũng không ít."

"Gửi nuôi?"

Bàn Nhi cũng không che giấu, gật gật đầu. Lần này đi Nam Tuần nhất định là Thái Tử muốn đi Dương Châu, dù sao Dương Châu giàu có nổi danh thiên hạ, lại là nơi tập trung của các xưởng muối Lưỡng Hoài.

Nàng là người Dương Châu, lúc nào cũng không tránh khỏi nhắc tới thân thế thậm chí lai lịch của nàng, còn không bằng hiện tại mở lời trước, cũng tránh được lúc xấu hổ. Nhưng Bàn Nhi cũng biết rõ Thái Tử chắc chắn đã biết lai lịch của nàng, nhưng Thái Tử biết, cùng với việc biết được từ trong miệng nàng lại là hai chuyện khác nhau.`

Là một người nữ nhân trong nhà nội tâm vô cùng ngưỡng mộ Thái Tử, nên thẳng thắn đối đãi với hắn, việc này Bàn Nhi đã đúc ra kinh nghiệm sau hai đời, như vậy hắn mới có thể hiểu rõ nàng, hiểu rõ mới có thể thân cận, tất cả đều là thay đổi trong tiềm thức.

"Nói như thế, nàng còn có cha mẹ ruột?"

"Đúng vậy."

Bàn Nhi kể lại những việc mình đã trải qua, đại khái chính là khi còn nhỏ trong nhà không có gạo để cho vào nồi, nương đem nàng đưa đến nhà biểu thẩm ở một góc phố, đổi lấy mấy lượng bạc. Nhà biểu thẩm Đỗ Vĩ Lượng này chính là những gia đình chuyên nuôi ngựa gầy ở Dương Châu. Bởi vì trong nhà vẫn không gom được tiền bạc để chuộc nàng, nên nàng vẫn được nuôi dưỡng ở nơi đó, cho đến tận khi xuất giá.

Nàng nói rất đơn giản, cũng chỉ lác đác vài câu đã nói ra hết được ngọn nguồn lai lịch của mình, Thái Tử nghe xong vẻ mặt càng ngày càng đen. Lại nhìn nàng, trên mặt nàng cũng không có một tia oán hận, hắn liền cảm thấy đây thật sự là một nha đầu ngốc.

"Nương của nàng đâu phải không có bạc chuộc nàng, chẳng qua là không muốn chuộc, lại sợ bị người ta nói là bán nữ nhi, dứt khoát gửi nuôi nàng ở đó. Nếu thật sự chỉ đơn giản là nuôi dưỡng, 'nương' kia của nàng có thể mời sư phụ dạy nàng học nghệ? Phỏng chừng bọn họ đã thương lượng xong từ trước, đến lúc đó bán nàng đổi lấy bạc, chỉ là ở trước mặt nàng lại nói là một lý do khác."

Đương nhiên là Bàn Nhi biết rõ việc này, nhưng mặc kệ kiếp trước hay kiếp này, nàng đều là người không biết gì cho đến khi bị bán. Thật ra trong lòng mơ hồ có chút hiểu được, chỉ là vẫn còn kỳ vọng, cho đến khi thật sự xuất giá mới hiểu được, những kỳ vọng kia đều là hy vọng xa vời.

"Bây giờ ta đã hiểu rồi, khi đó không phải là trẻ con không hiểu chuyện." Bàn Nhi có chút lúng túng.

Trong lòng Thái Tử cảm thấy vừa đau vừa thương, thật sự là một nha đầu ngốc, bị người ta bán lại còn giúp họ đếm tiền!

Cũng không phải là bị người ta bán, còn giúp họ đếm tiền, mấu chốt là một chút oán giận nàng cũng không có.

"Nha đầu ngốc!"

Thái Tử khẽ gõ lên trán của Bàn Nhi, nàng che mặt trốn sang bên cạnh, khuôn mặt khóc than.

Hắn lại kéo nàng trở về, nghĩ thầm may mắn khi có hắn ở bên cạnh, có hắn ở đây, sau này chuyện như vậy hẳn là sẽ không xảy ra nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc