DẮNG SỦNG - GIẢ DIỆN ĐÍCH THỊNH YẾN

Theo lý mà nói, với thân phận của Bàn Nhi, thì sẽ không gặp được Thái Hậu.

Cũng chính là ngày đầu tiên của năm mới, nàng đi theo sau Phó Hoàng Hậu để đến Từ Ninh Cung để tỏ lòng kính trọng với Thái Hậu, nhưng lúc đó có rất nhiều người, nên Bàn Nhi bị kẹt giữa đám người, chỗ đứng lại ở tuốt phía sau, cho nên chỉ đứng xa xa nhìn Thái Hậu một chút, chỉ biết bà là một lão nhân có vẻ mặt rất hiền lành.

Cũng không biết là ai đã nhắc đến cặp thai long phượng của nhà Thái Tử, nên Thái Hậu mới kêu Bàn Nhi mang theo cặp thai long phượng đến yết kiến.

Trước khi đi Bàn Nhi vẫn có chút căng thẳng, mọi người đều biết Thái Hậu rất xem trọng Thái Tử Phi, có thể bởi vậy mà thấy nàng ngứa mắt hay không? Đương nhiên nàng biết rằng Thái Hậu sẽ không làm khó nàng trước mặt mọi người, nhưng trong cung cách để làm khó người khác thực sự có rất nhiều, nhiều đến mức khiến ngươi có nỗi khổ mà không nói ra được.

Nhưng mà căng thẳng cũng phải đi, đây không phải là chuyện nàng có khả năng chống lại được.

Đối với Từ Ninh Cung, Bàn Nhi vẫn tương đối quen thuộc, dù sao khi nàng làm Thái Hậu, cũng ở nơi này gần một năm, mỗi một viên ngói, mỗi một viên gạch, thậm chí là khung trang trí trên trần nhà, đều khiến nàng quen thuộc. Lúc đầu Bàn Nhi còn lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, nghĩ đến vấn đề khó khăn này có phải là do Thái Tử Phi cố ý đề ra cho nàng, ai ngờ khi đi vào trong điện, không chỉ có Thái Tử Phi ở đó, mà Cao quý phi và Chu hiền phi cũng có mặt.

Dường như trong giây phút khi nàng đi vào trong, tất cả ánh mắt của mọi người trong điện đều đổ dồn lên người nàng.

"Đây chính là Tô lương đệ sao? Trông nàng ta đẹp thật đấy. Thái Hậu nương nương mau nhìn kìa, có phải người này trông rất giống một đóa hoa hay không?" Cao quý phi cười nói với Thái Hậu.

"Nhìn người này, quả thật là ghen tị với tiểu cô nương tuổi trẻ nhà người ta mà." Mặt mũi Thái Hậu tràn đầy nụ cười, nói với Chu hiền phi.

Chu hiền phi che miệng cười: "Cao tỷ tỷ xưa nay thích ghen tị với những phi tần trẻ tuổi kia, muội muội thường xuyên nói với tỷ ấy, tuổi trẻ có sự tươi non của tuổi trẻ, đây là thứ mà những người đã có tuổi như chúng ta không so sánh được đâu, nhưng cũng có những năm kia phi tử không thể so sánh được phong vận, như là Cao tỷ tỷ, có ai không nói Cao tỷ tỷ phong hoa tuyệt đại, khí chất hơn người."

"Ngươi thật là một kẻ xảo trá đấy, nhìn cái miệng nhỏ kia của ngươi ghê gớm thật đấy, may mà bệ hạ còn nói với ta hiền phi dịu dàng hiền thục, đoan chính tú lệ, nếu như để bệ hạ nhìn thấy bộ mặt xảo trá này của ngươi, xem thử sau này người còn nói như thế nữa hay không."

Hai vị tần phi có địa vị cao người nâng người hứng, Thái Hậu kẹt ở giữa chỉ mỉm cười đoan chính, cũng không phát biểu bất cứ ý kiến gì.

Thấy bên này gần như đã yên tĩnh, Thái Hậu mới cười nói: "Được rồi đó các con, thật sự là không ra thể thống gì cả, đừng dọa Tô lương đệ đấy, đã nói là xem cặp thai long phượng, các con lại sắp đánh nhau cả rồi."

Rõ ràng giọng điệu của Thái Hậu không phải trách cứ, Cao quý phi và Chu hiền phi tùy tiện nũng nịu ra vẻ ngoan ngoãn rồi cũng cho qua. Bàn Nhi nhìn ra được hai người này rất được Thái Hậu yêu thích, những điều này cụ thể không nói ra được, chỉ từ giọng điệu nói chuyện và thái độ của bọn họ là có thể nhìn ra.

Có thể bởi vì là tiểu bối, Thái Tử Phi không có chỗ ngồi ở đây, chỉ là Thái Tử Phi đứng ở đầu, còn nàng thì đứng ở cuối.

Xem ra hôm nay chuyện này không phải do Thái Tử Phi làm ra, chỉ hy vọng tiếp theo đây Thái Tử Phi thông minh một chút, đừng đưa ra cho nàng vấn đề khó khăn gì, để nàng ứng phó với ba vị phía trên trước đã.

Những ý nghĩ này chẳng qua chỉ là chuyện trong chốc lát, Bàn Nhi cung cung kính kính hành lễ, mãi đến khi Thái Hậu kêu đứng dậy, còn nói bế hai đứa bé đến đây cho bà nhìn xem, nàng mới nghiêng người nhìn về phía hai nãi nương ở sau lưng.

Suy nghĩ trong mắt nàng các nãi nương đều hiểu rõ, trước khi đến đây Bàn Nhi đã căn dặn rồi.

Hai nãi nương cẩn thận từng li từng tí bế hai đứa bé lên trên, tất nhiên là cho Thái Hậu xem trước.

"Hai đứa bé này quả thật là được nuôi rất khỏe mạnh, chỉ là tỷ tỷ khoẻ mạnh hơn đệ đệ một chút." Thái Hậu vừa ngắm nghía vừa nói.

Bàn Nhi nói: "Bẩm Thái Hậu, đây là từ trong thai sinh ra đã vậy rồi ạ, thái y nói nuôi thêm mấy ngày, dần dần chênh lệch sẽ có thể thu nhỏ."

"Thật sự là rất khoẻ mạnh, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn béo tròn này đi, thịt rất là núng nính." Cao quý phi và Chu hiền phi đều đứng lên, đi đến bên cạnh Thái Hậu để nhìn đứa bé.

Không chỉ nhìn, còn đưa tay ra để sờ, chỉ là tay của Cao quý phi còn chưa đưa tới, đã bị Thái Hậu ngăn lại.

"Thật là không cẩn thận gì cả, giống như một đứa trẻ vậy, còn không mau tháo hộ giáp ra." Thái Hậu cười nói.

Giọng điệu như vậy, không khiến cho Cao quý phi lộ ra vẻ xấu hổ, sau khi bà ta cười một tiếng, cũng vội vàng nói mình sơ sót, nhanh chóng bảo cung nữ bên cạnh giúp mình tháo hộ giáp ra, rồi mới đưa tay vu.ốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Việt Nhi.

Lúc này nhìn cũng đã nhìn rồi, sờ cũng đã sờ rồi, Thái Hậu rút tay lại rồi dựa vào phía sau, Cao quý phi và Chu hiền phi rất thức thời, đều trở về chỗ ngồi của mình,… Hai nãi nương bế hai đứa bé lui sang một bên, Bàn Nhi cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Thái Hậu nhìn Bàn Nhi rồi nói: "Con trai nối dõi của Đông Cung ít ỏi, con có thể sinh hạ song thai long phượng cũng coi như có công. Bây giờ địa vị của con đã được thăng lên rồi, ai gia cũng không thể không thưởng lớn cho con, Linh Lung…"

Sau khi lời nói của Thái Hậu vang lên, có một cung nữ đi ra từ phía sau Linh Lung, trong tay bưng một cái khay đi đến bên cạnh Bàn Nhi.

"Mong con sau này tuân thủ bổn phận, hầu hạ Thái Tử và Thái Tử Phi thật tốt, duy trì dòng dõi cho Đông Cung, đến lúc đó ai gia vẫn sẽ thưởng cho con."

"Tạ Thái Hậu nương nương ban thưởng, thiếp thân nhất định sẽ cẩn thận tuân lời dạy bảo của Thái Hậu."

Thái Hậu hài lòng gật đầu, phất tay bảo Bàn Nhi lui xuống.

Đến khi ra khỏi Từ Ninh Cung, Bàn Nhi cảm thấy toàn thân đều dễ chịu hơn rất nhiều.

Suy cho cùng, Thái Hậu là một lão nhân cơ trí, những chuyện như vì mình thiên vị một người, mà đi chèn ép một người khác, căn bản sẽ không xảy ra ở chỗ của bà, phải biết rằng, tuy nàng là một lương đệ nhỏ nhoi, nhưng cũng là lương đệ của Thái Tử.

Vô duyên vô cớ Thái Hậu làm khó dễ lương đệ của Thái Tử, chuyện này nếu như để người ngoài biết được sẽ nghĩ như thế nào, bọn họ sẽ cho rằng Thái Hậu có điều bất mãn với Đông Cung, có điều bất mãn với người thừa kế ngai vàng sau này. Chuyện rút dây động rừng như thế này, Thái Hậu lăn lộn trong hậu cung mấy chục năm, làm sao lại không hiểu rõ cho được.

Bàn Nhi đoán chuyện hôm nay có lẽ là do Cao quý phi hoặc là Chu hiền phi làm, bọn họ thấy Thái Tử Phi hầu hạ bên cạnh Thái Hậu, nên nhanh trí cố ý gây ra chuyện để ngáng chân, cho dù Thái Tử Phi làm ra bất kỳ chuyện gì vì sự bất bình trong lòng, hoặc là Thái Hậu vì giữ mặt mũi cho Thái Tử Phi, mà cố ý làm vài chuyện khiến nàng mất mặt.

Nói ngắn gọn, chỉ cần hôm nay làm ra chút chuyện, e là ngày mai thê thiếp của Đông Cung sẽ bất hoà, Thái Tử Phi không hề hiền đức rộng lượng như vẻ ngoài, cùng với chuyện Thái Hậu có điều bất mãn với Đông Cung, thì chuyện này sẽ truyền đi khắp nơi rồi trở thành đề tài để mọi người bàn tán xôn xao.

Cho dù là Bàn Nhi vừa ra đến trước cửa, cũng không ngờ rằng sẽ đối mặt với một cục diện như thế này, nhìn thì có vẻ như bình thản không có gì lạ, nhưng thật ra đều ẩn chứa nguy cơ chết chóc.

May là đã vững vàng vượt qua rồi. Mặc dù Thái Hậu bảo nàng tuân thủ bổn phận, nhưng cũng bảo nàng duy trì dòng dõi cho Đông Cung, xem như đã có hai mái hiên chống đỡ rồi.

Mà ở trong kia, Cao quý phi và Chu hiền phi lại ngồi thêm một lát, mới mở miệng cáo lui.

Thái Tử Phi quan sát sắc mặt của Thái Hậu, cũng đang định mở miệng cáo lui, ai ngờ Thái Hậu lại lên tiếng vào đúng lúc này.

"Có phải là có chút thất vọng vì sao hôm nay ai gia không giúp con chèn ép Tô lương đệ kia?"

Vẻ mặt của Thái Tử Phi cứng đờ, lập tức cúi đầu quỳ xuống.

Thái Hậu ngăn lại, nói: "Được rồi, chân của con vẫn chưa khỏi hẳn, cho rằng có thể giấu giếm được ai gia? Linh Lung đến đỡ nó dậy, rồi mau dìu đến chỗ ngồi."

Linh Lung đi qua đỡ Thái Tử Phi dậy, lại dìu nàng ta đến ghế để ngồi xuống.

Trải qua phen này, trên trán của Thái Tử Phi đã hiện đầy mồ hôi, là vì sợ hãi, cũng là vì đau. Linh Lung rút ra một tấm khăn đưa cho nàng ta, Thái Tử Phi cười cười với Linh Lung, nhận lấy chiếc khăn rồi lau đi mồ hôi trên trán một cách qua loa.

"Hoàng tổ mẫu, thiếp thân…"

Thái Hậu nhấc tay lên: "Con muốn nói cái gì, ai gia đều biết cả. Nếu như con đã biết được hai người Cao Chu đề nghị muốn xem cặp thai long phượng, vốn là không có chủ ý tốt lành gì, biết ẩn nhẫn sợ bị hai người bọn họ mượn cơ hội lợi dụng, vậy thì nên hiểu rõ tại sao ai gia lại làm như vậy. Làm chính thê của người khác, nhất là làm Thái Tử Phi, là việc khó làm nhất trong thiên hạ, trên có Hoàng Hậu và Thái Hậu, dưới có vô số thiếp thất thị thiếp, bên ngoài còn có vô số người nhìn chằm chằm chờ đợi để tóm lấy sai lầm của con. Nhẹ không được, nặng không được, sai không được, không thể đi sai bước hay nhầm một bước, năm đó ai gia đã từng làm Thái Tử Phi, nên cũng biết được nỗi khổ bên trong."

Nói xong lời cuối cùng, sắc mặt của Thái Hậu hòa hoãn lại, nở nụ cười với Thái Tử Phi.

Nước mắt của Thái Tử Phi lập tức tràn ra, nhưng lại vội vàng cúi đầu dùng khăn lau đi.

"Con phải biết rằng, Thái Tử ở phía trước, phi ở phía sau. Đầu tiên con là Thái Tử Phi, sau đó là một chính thê, cuối cùng mới là chính bản thân con, cho nên con phải hy sinh bản thân vì tập thể, chỉ có Đông Cung yên ổn, Thái Tử yên ổn, Thái Tử Phi mới có thể yên ổn, nếu như làm sai trình tự, thì mọi thứ đều chẳng còn gì cả, tất cả đều sẽ sụp đổ thôi."

"Hoàng tổ mẫu…" Thái Tử Phi sững sờ nói, những đạo lý này nàng ta loáng thoáng dường như đã hiểu được, nhưng chưa bao giờ có ai phân tích đến mức thấu đáo như thế với nàng ta.

"Trong cung, nữ tử có thể là yếu thế, cũng có thể cường thế hoàn toàn, tất cả đều phải xem con dựa thế như thế nào. Con bỏ qua mẹ chồng của con, thì chính là ai gia, nhìn có vẻ như thất thế, nhưng thật ra cũng không phải không có chỗ tốt, Phó Hoàng Hậu là tài nguyên vốn có của nhất hệ trung cung, nàng ta bỏ ra công sức trên người nó, cũng không thể có hiệu quả rõ ràng được…, ngược lại nếu là ai gia, thì có thể mang đến không ít lợi ích cho Đông Cung."

Lời này khiến Thái Tử Phi không khắc chế được mà đỏ mặt, lúc trước nàng ta đúng là nghĩ như vậy.

Điều nàng ta suy nghĩ thật ra rất đơn giản, nếu như muốn có địa vị kiên cố của mình, tất nhiên phải khiến bản thân hữu dụng, Trần gia chỉ có thể bảo đảm cho nàng ta không bị phế truất, nhưng nếu như muốn tiến thêm một bước lại rất khó khăn, cho nên nàng ta cần một chỗ dựa vững vàng, thậm chí đồng thời còn hữu dụng với Đông Cung, như vậy mới có thể mãi mãi giữ vững địa vị, không ngờ rằng lại bị Thái Hậu nhìn ra rồi.

"Con xem con nếu như đã có thể hiểu được đạo lý này, tất nhiên cũng sẽ hiểu được rằng bất luận con và Tô lương đệ kia có bao nhiêu mâu thuẫn riêng tư đi nữa, nhưng khi ở bên ngoài, các con lại có một điểm giống nhau, các con đều đại diện cho Đông Cung. Lời nói này của ai gia nghe có vẻ hơi rối rắm, nhưng nếu như con có thể chân chính nghe lọt tai và hiểu rõ, thì cho dù là hiện tại hay là tương lai, đều có lợi ích lớn đối với con."

Dừng một chút, Thái Hậu mới nói tiếp: "Hôm nay ai gia cũng bận rộn cả một ngày rồi, bây giờ có hơi mệt, vừa rồi con đứng lâu như vậy lại còn quỳ một lúc như thế, trở về chăm sóc vết thương ở chân của con cho tốt, đừng gượng chống đỡ nữa. Nữ nhân trong cung không có thứ gì nhiều, chỉ có thời gian là nhiều, cho nên có một số việc không nên gấp gáp, thời gian còn dài mà, ai gia cũng không vội, chờ con tỏ lòng hiếu thảo thôi."

Thái Tử Phi cung cung kính kính hành lễ rồi lui xuống, hôm nay Thái Hậu nói những lời này đã đủ khiến nàng ta suy nghĩ trong thời gian rất lâu.

Chờ sau khi Thái Tử Phi đi, dù Linh Lung không nói gì, nhưng không nói gì cũng đã đủ để chứng minh điều gì.

Thái Hậu bật cười, nói: "Có phải là rất kinh ngạc tại sao ai gia lại muốn chỉ điểm cho nó phải không?

Linh Lung suy nghĩ, rồi gật đầu.

"Chẳng qua là có chút cảm giác đồng bệnh tương liên như thế thôi, có thể ngồi lên vị trí Thái Tử Phi, chưa hẳn ngày sau có thể lên làm hoàng hậu, có thể lên làm hoàng hậu, chưa hẳn đã nói lên được ngươi là người thắng, bởi vì ngươi còn không biết về sau có thể lên làm Thái Hậu hay không. Cả đời này nữ nhân quá khổ sở, trong nhà thì tranh đấu với tỷ muội, xuất giá rồi lại tranh đấu với thiếp thất thông phòng và tranh đấu với các chị em dâu thúc bá, đến khi vất vả lắm mới được làm chủ, còn phải tiếp tục tranh đấu vì nhi nữ tôn tử. Ngươi xem cả đời này của ai gia không phải đã trôi qua như thế sao, bây giờ con trai đã mất, cháu trai cũng không còn, trái lại còn thoải mái hơn rất nhiều, khó có thể thấy được một người khi tuổi trẻ lại giống ta như vậy, khó tránh khỏi việc không nhịn được mà nói thêm vài câu."

Tuổi của Linh Lung cũng không nhỏ nữa, đừng thấy Thái Hậu gọi bà ta là Linh Lung, thực ra bà ta ra ngoài tất cả mọi người đều phải gọi bà ta một tiếng ma ma. Cũng coi như bà ta đã đi cùng Thái Hậu cả một đoạn đường dài, tất nhiên biết rằng đã trải qua bao nhiêu mưa gió.

Vừa nghe Thái Hậu nói con trai đã mất, cháu trai cũng không còn, hốc mắt của Linh Lung đã ươn ướt.

"Ngươi nói xem, nếu như lúc trước ta có thể gặp được một người chỉ điểm cho ta, có phải là sẽ có thể ít đi rất nhiều đường quanh co, có phải là Duệ Nhi của ta… Bỏ đi, vẫn nên ít nói những điều khiến người khác không vui này. Mặc dù ai gia đã già rồi, cũng không quản được chuyện gì nữa, suy cho cùng vẫn là Thái Hậu của một nước, có chút thái độ nên thể hiện ra, hoặc không nên thể hiện ra, đều không phải vì thích hay không thích của cá nhân, cứ coi như là vì lê dân bách tính."

Linh Lung lập tức quỳ xuống nói: "Thái Hậu rất khôn ngoan, là phúc của lê dân triều Đại Chu ta."

Thái Hậu bị chọc cười, "Được rồi, ngươi còn làm những thứ giả dối này cùng ta."

Linh Lung cũng có chút lúng túng, lau lau nước mắt rồi đứng lên: "Điều nô tỳ nói cũng không phải lời giả dối, nếu như không phải vì bách tính, người cần gì phải dính vào một chuyện như thế."

"Coi như là vì chuộc tội cho những chuyện trước kia từng làm vậy. Nói đến việc này, ngươi cùng ta đi đốt nén hương cho Phật Tổ, cũng đã mấy ngày không chú ý đến việc này rồi…"

Năm nay mãi cho đến ngày mười sáu tháng Giêng âm lịch mới xem như kết thúc, cho dù là Bàn Nhi cũng không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm.

Thật sự là quá mệt mỏi rồi, không phải là cơ thể mệt mỏi, mà là tâm mệt mỏi.

Tổng thể mà nói, năm nay đối với Đông Cung đều là điều tốt.

Lòng hiếu thảo của Thái Tử Phi được truyền bá rộng rãi, Thái Hậu cũng rất hiếm khi thể hiện lập trường của mình. Mặc kệ bên trong rốt cuộc như thế nào, chí ít từ mặt ngoài thì Thái Hậu và Đông Cung đã liên lạc lại với nhau, bản thân việc này đã nói lên vấn đề, đáng để người khác phỏng đoán rất lâu.

Chuyện như thế này, đương nhiên sẽ không có hiệu quả tức thì, nhưng chỉ từ việc nội các đưa những quyển tấu chương đã được Thành An Đế phê đỏ đến Đông Cung cho Thái Tử xem, cũng đủ để nhìn ra manh mối. Dù bản thân chuyện này chỉ là một quá trình tiến hành theo trình tự, dường như không liên quan lắm đến thái độ của Thái Hậu, nhưng chuyện tốt gặp được chuyện tốt, luôn luôn khiến cho người ta có một loại cảm giác chuyện tốt cứ đến liên tục.

Thái Tử Phi lại trở mình rồi.

Đối với chuyện này, từ lâu Bàn Nhi đã không còn cảm thấy kinh ngạc nữa, kiếp trước Trần hoàng hậu thay đổi rất nhanh, cũng rất nhiều lần, dường như nàng ta có một loại tính bền dẻo, bất luận lần này như thế nào, nàng ta cũng sẽ mãi mãi không nhận thua, mãi mãi sẽ còn… lặp lại.

Điện hạ đến Kế đức Đường dùng bữa trưa rồi. Việc này được Tiểu Đức Tử báo lên, Bàn Nhi cười khiển trách hắn ta vài câu.

Tiểu Đức Tử gãi đầu, quỳ ở đó ấp úng nói: "Nô tài, đây không phải là Thái Tử Phi…"

Thật ra không cần Tiểu Đức Tử nói rõ, Bàn Nhi đã hiểu được ý của hắn ta.

Gần đây hướng gió của Đông Cung lại thay đổi rồi, thay đổi đến mức ngay cả Tiểu Đức Tử cũng cảm thấy trong lòng bất an, muốn mượn việc này để nhắc nhở nàng đề cao cảnh giác.

Nhưng làm sao để đề cao cảnh giác?

Thái Tử Phi là Thái Tử Phi, tuy nàng là lương đệ nhưng lại là thiếp, chỉ cần Thái Tử Phi không phạm sai lầm, bất kỳ ai cũng không thể nói thêm một lời, cho dù phạm sai lầm, cũng không phải chuyện nàng có thể soi mói, huống chi chuyện giữa Thái Tử và Thái Tử Phi, căn bản không đến lượt nàng lên tiếng.

"Bây giờ chỉ mới là bắt đầu, nếu như chỉ có vậy mà các ngươi đã nóng ruột, vậy thì nên đóng cửa lại để luyện tập sự kiên nhẫn nhiều hơn nữa. Được rồi, về sau những chuyện như thế này thì bớt báo lên, miễn việc khiến người khác cho rằng ta tận lực nhìn trộm động tĩnh của Kế Đức Đường."

Nàng cười nhẹ nhàng mà nói xong, Bàn Nhi lại nói với Tình cô cô: "Đúng rồi, cô cô, hôm kia nãi nương nói với ta Việt Nhi có thể tự mình ngồi một lát rồi, hôm qua ta đùa với nó hai lần, nó cũng không thèm để ý đến ta, chúng ta đi xem bé con đi, cũng sắp sáu tháng rồi, ba lật sáu ngồi bảy tám bò…

Bình luận

Truyện đang đọc