Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Bàn Nhi vô ý thức xoay người một cái, lập tức muốn nhào qua bên đó, nhưng lại đánh giá cao thân thể của mình, suýt chút nữa thì không xoay eo qua.
May là thái tử đã có phòng bị từ trước, dùng tay đỡ lấy eo của nàng, lúc quay người đã giữ chặt nàng lại.
Từ lâu Thái tử đã biết nàng không phải là một người thận trọng, bình thường thận trọng đều là dáng vẻ giả vờ, cũng vì nàng như thế mà bị dọa cho chảy mồ hôi lạnh ướt sũng cả người.
"Cho dù nhìn thấy cô có vui mừng đến mấy, nàng cũng nên chú ý đến thân thể của mình." Lại nhìn thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của nàng, còn mang theo nước mắt, đôi mắt to ngập nước, trái tim của hắn lập tức mềm nhũn: "Nhìn thấy cô cô liền vui mừng đến vậy sao?"
Ánh mắt của Thái Tử có chút phức tạp, là sự phức tạp mà Bàn Nhi không hiểu được.
Từ trước đến nay hắn là một người tỉnh táo và rất lý trí, hắn biết mình muốn cái gì, trong thời gian thỏa đáng nên làm cái gì, cho nên hôm nay hắn cùng Thái Tử phi xuất hiện trong gia yến, sau khi gia yến kết thúc lại không đi.
Thái tử phi là chủ mẫu của Đông Cung, bất luận nàng ta có làm những gì không đúng, chỉ cần một ngày nàng ta còn là Thái Tử phi, thì hắn vẫn phải cho nàng ta thể diện. Hơn nữa hắn rời kinh hơn một năm nay, nỗi vất vả khi Thái Tử phi một mình ở kinh thành chèo chống hắn cũng biết cả, ngày đầu tiên về kinh ở lại Kế Đức Đường, đây chính là đang tuyên bố công khai rằng địa vị của Thái Tử phi không thể nào lay động được.
Nhất là bây giờ Đông Cung trong rối ngoài loạn, trưởng tử lại thân thể suy nhược, trong Đông Cung càng không thể rối loạn.
Nhưng hắn vẫn rời khỏi Kế Đức Đường để đến nơi này.
Hắn nhớ tới khi vừa đến trước cửa thái tử phi đã ra oai phủ đầu với nàng, hắn không thể làm mất thể diện của Thái tử phi trước mặt những người khác, nàng phải hèn yếu mà chịu đựng; Nhớ tới lúc ở gia yến, từ đầu đến cuối nàng không dám ngẩng đầu lên nhìn mình.
Bởi vì biết được một mặt chân thật đã bị nàng che giấu, Bàn Nhi lạ thường như vậy khiến Thái tử cảm thấy không quen, thậm chí có chút khó chịu.
Không nói rõ được cũng không tả rõ được, cũng bởi vì như vậy nên khi dùng bữa vừa nãy, từ đầu đến cuối lông mày của hắn đều nhíu lại. Sau đó hắn ngồi ở Kế Đức Đường thật lâu, Thái tử phi cũng rất an phận, chỉ nói với hắn một chút về chuyện của Đạt Nhi, những gì nàng ta biểu hiện ra có thể nói là thập toàn thập mỹ, nhưng hắn vẫn cảm thấy rất bực bội.
Hắn cứ luôn suy nghĩ, cái hành lễ trước đó, có làm bụng bị thương hay không, mặc dù Trương Lai Thuận trở về nói Tô Phụng Nghi không sao, nhưng thái tử luôn cảm thấy từ trước đến nay nàng rất hiểu chuyện cũng không có gây sự, dù có thoải mái hay không cũng không dám nói, tại sao thái tử phi bày yến tiệc nàng lại tới trễ như vậy?
Sau đó hắn thuận theo bản tâm đến xem nàng, không ngờ rằng mình sẽ nhìn thấy một cảnh tượng như thế này… Nha đầu ngốc này ngủ mà mơ mơ màng màng lại còn đang mò mẫm ở sau lưng.
Mò cái gì vậy?
Hôm nay hắn cũng đâu có ở đây! Đều là do bị hắn chiều hư rồi!
Ranh giới cuối cùng chính là bị phá hư từng chút một như thế, từ khi vừa mới bắt đầu nghĩ sẽ trấn an nàng mấy ngày, đến khi nàng tập mãi thành thói quen, khi hắn có chút dấu hiệu muốn chia phòng, nàng lập tức rưng rưng nước mắt. Có đôi khi chính là không vui vẻ một cách rất ngay thẳng, tuy ngoài mặt giả vờ rất vui vẻ, nhưng khi không có ai sẽ còn làm một vài động tác đến thể hiện công khai sự không bằng lòng của nàng.
Sau đó hắn nghĩ, dù sao hắn cũng không có ý định nhận người, không phân thì không phân vậy.
Tiểu kiều kiều này giống như một cục thuốc cao bôi lên da chó, vừa dính vừa bám, dù là chẳng làm gì cả, ngươi chỉ cần ở bên cạnh nàng, nàng sẽ có thể vui vẻ tươi cười. Cảm xúc ngay thẳng khiến cho người ta cảm thấy vô cùng thê thảm, đến mức thái tử mới phát hiện thì ra nàng thật sự là người như thế, xem ra vào Đông Cung quả thật đã làm cho nàng che giấu đi tính tình chân thực của mình.
"Đều là do cô chiều hư nàng rồi! Một mình thì không thể ngủ đàng hoàng hả?"
"Ta không có." Nàng buông thõng tầm mắt, khóe mắt còn mang theo một chút nước mắt, vô cùng đáng thương.
"Vậy vừa nãy nếu như không có cô giữ lấy nàng, có phải là nàng sẽ lăn xuống giường luôn hay không?"
Bàn Nhi muốn nói còn có Tình cô cô nữa, cho dù không có Tình cô cô cũng còn bọn người Hương Bồ, nhưng lại sợ liên lụy đến hạ nhân, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ có thể khổ sở nói: "Chỉ là ta ngủ mơ hồ…"
Ai cũng biết nàng đang nói dối, thái tử cũng không tiện vạch trần nàng, chỉ thở dài một hơi: "Nàng như vậy, bảo cô phải làm thế nào với nàng đây?"
Câu nói này nói ra khiến mũi của Bàn Nhi lại có chút chua xót, nước mắt không khống chế được mà xuống rơi.
Tại sao lại khóc, nàng cũng không biết, là bởi vì chút chua xót trong lòng, hay là bởi vì câu làm thế nào đầy bất đắc dĩ của hắn? Từ nam tuần trở về, khi đi vào bên trong Tử Cấm Thành này, thật sự giống như đột nhiên nàng bị giam vào trong một cái lồng.
Nàng nhìn thấy bọn người Thái tử phi, nhìn thấy Hồ lương đệ, nhìn thấy Từ lương viện, mới phát hiện thái tử không phải là của một mình nàng. Sau này vẫn còn mấy năm mấy chục năm, vô số những đêm dài đằng đẵng, sau khi nếm trải sự ngọt ngào của hai người chỉ đang cho nhau, nàng còn có thể ở trong những đêm dài đằng đẵng dường như không có điểm dừng kia không?
Bàn Nhi đột nhiên phát hiện mình trở nên hoang mang, nghĩ không thấu, nghĩ không thông, chỉ có thể khóc.
Thái tử không thèm cởi ngoại bào, trèo lên giường, ôm nàng vào trong lòng.
"Cô biết nàng là một người hiểu chuyện, cũng vui mừng khi nàng rất hiểu chuyện." Nhưng khi nhìn thấy nàng hiểu chuyện như thế, trong lòng lại có chút khó chịu, hắn không thể lý giải rõ ràng sự khó chịu này, hiện tại lòng của hắn cũng rất rối loạn, chỉ có thể tận lực tâm bình khí hòa đi khuyên nàng, hay là trấn an?
"Nhưng nàng phải biết, đây là trong cung, Thái tử phi nàng ta dù sao cũng là Thái tử phi, Đạt Nhi thân thể không tốt, trong tình huống như thế này nàng đã trở thành mục tiêu công kích, cô…" Đối mặt với đôi mắt to tràn đầy nước mắt này, thái tử đột nhiên phát hiện bản thân nói không nổi nữa, lần đầu tiên phát hiện cũng có lúc mình không thể cứng rắn được.
"Nàng còn đang mang thai, khóc lóc như thế này, làm sao dưỡng thai được!" Hắn tùy tiện dùng tay áo lau đi nước mắt trên mặt nàng, Bàn Nhi cũng rũ mặt xuống cho hắn lau, giống như một con thú nhỏ ngoan ngoãn.
Thái tử nghĩ đến những lời mình muốn nói, đạo lý muốn khiến nàng hiểu rõ, càng lúc càng phập phồng không yên: "Về sau đừng như vậy nữa." Hắn tùy tiện vuốt lưng nàng hai lần, lại vỗ vỗ: "Cố gắng bồi dưỡng thân thể thật tốt, bình an sinh con ra, về sau, nàng phải sống thật tốt, những ngày tháng sau này vẫn còn dài."
"Ừm."
Bàn Nhi nhẹ nhàng ừm một tiếng, vùi vào trong ngực hắn.
Đủ rồi, thật sự đã đủ rồi. Hiểu rõ tính cách của thái tử và Kiến Bình Đế kiếp trước, Bàn Nhi mới biết được nói ra những lời này đối với hắn mà nói, khó khăn đến mức nào.
Có lẽ là hắn có đặt nàng trong lòng, cho nên nàng còn có cái gì có thể không kiên nhẫn nữa, nàng càng nên có kiên nhẫn hơn mới đúng, kiếp này nhất định phải tốt hơn kiếp trước.
"Viện Viện nhất định sẽ nghe lời của Tông ca."
Đó cũng không phải một câu nũng nịu, nhưng đối ứng với khi nam tuần lúc trước, khiến thái tử cảm thấy vô cùng phức tạp.
Nàng là Viện Viện, hắn là Tông ca, không phải Tô Phụng Nghi và Thái tử.
Thái tử nhìn đỉnh đầu của nàng, nặng nề mà lại bất đắc dĩ ngọt ngào thở dài một tiếng, một người như vậy, bảo hắn phải làm thế nào với nàng đây?
Đêm, vẫn còn dài dằng dặc.
Phúc Lộc nghe thấy bên trong không có động tĩnh gì, mới phất phất tay ra hiệu cho tất cả mọi người lui ra ngoài.
Hắn ta và con nuôi Trương Lai Thuận còn đứng ở dưới hành lang, đón làn gió đêm mát mẻ.
"Cha nuôi, người nhìn đi, con không cho người đi vào là đúng phải không? Bây giờ với trước kia không giống nhau, người không thấy đâu, khi Thái tử gia của chúng ta và Tô Phụng Nghi ở Giang Nam, sự ngọt ngào đó, con nhìn cũng cảm thấy ngại muốn chết." Trương Lai Thuận bóp lấy cổ họng nhỏ giọng nói, trên mặt lại cười đến nỗi vô cùng hèn mọn.
"Người không biết đâu, đầu óc của Tô Phụng Nghi, còn sống nha, không giống như người đi ra từ trong cung này, không đúng, nàng ta vốn dĩ không phải người đi ra từ trong cung này. Ý của con là, thủ đoạn để có được sủng ái đó quả thực là đổi mới đa dạng, dù sao con cũng chưa từng nhìn thấy, nhưng quan trọng là gia của chúng ta vẫn cắn câu, bị nàng ta dụ dỗ nha, người không biết đi chuyến này có bao nhiêu người tặng nữ nhân đến cho thái tử, ai mấy đều có dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn, khuynh nước khuynh thành, gia của chúng ta chính là Liễu Hạ Huệ tại thế không động tâm…"
Phúc Lộc bộp một tiếng đánh vào đầu hắn ta một cái, mắng: "Ăn nói bậy bạ gì đó!"
Trương Lai Thuận vội vàng cười góp: "Là con đã lỡ lời, nhưng không phải con muốn nói gia của chúng ta như thế nào, chỉ là muốn nói phụng nghi chủ tử quá lợi hại." Hắn ta dựng thẳng một ngón tay cái lên, dáng vẻ tâm phục khẩu phục, "Người cứ nhìn đi, cũng đã như vậy rồi, gia của chúng ta chính là bằng lòng ở bên mỗi ngày. Còn sợ có những kẻ không thức thời âm thầm làm ra chuyện gì, để con phân ra một con mắt để trông coi cho, sau này chắc chắn còn phải căn dặn người, người cứ trông coi bên này cho tốt, chắc chắn gia sẽ vui."
"Lão tử còn cần tên tiểu tử thối như con dạy à?! Mấy ngày không bị ăn đánh, bây giờ lại bắt đầu chỉ điểm cha của con à." Phúc Lộc cười mắng.
Trương Lai Thuận cừ hì hì vài tiếng.
"Được rồi, may mà cha không phí công nuôi con. Được đấy tiểu tử thối, xem ra qua thêm mấy năm nữa, cha nên chuyển vị trí cho con rồi." Phúc Lộc rất có ý vị quan sát hắn ta từ trên xuống dưới.
"Con nào dám chứ, nhi tử cũng chỉ giúp đỡ chút ít thôi, ở trong cung này, bên cạnh gia của chúng ta không thể thiếu những người giống như cha nuôi được, con cũng chỉ xứng làm trợ thủ gì đó cho người thôi."
Phúc Lộc lại vỗ vỗ bả vai hắn ta, cười mà không nói.
Có lẽ bởi vì tối hôm qua khóc nhiều, ngày hôm sau đôi mắt của Bàn Nhi hơi sưng lên một chút.
Tình cô cô cầm trứng gà vừa nấu xong lăn vùng da dưới mắt cho nàng, sau khi thái tử cùng nàng dùng đồ ăn sáng rồi mới đi, lúc gần đi còn không yên tâm nhìn nàng mấy lần.
Nàng vội vàng giả vờ ra dáng vẻ ngoan ngoãn ta chắc chắn hiểu chuyện.
Thái tử bất đắc dĩ lắc đầu: "Bồi dưỡng thân thể cho tốt, muốn ăn cái gì thì nói với thiện phòng, hai đầu bếp mang về từ Giang Nam kia đặc biệt phân cho nàng dùng. Thai của nàng cũng đã lớn hơn nhiều rồi, nên đừng đến Kế Đức Đường thỉnh an nữa."
Bàn Nhi có chút do dự: "Nhưng không đến Kế Đức Đường, thiếp thân sợ…"
"Lúc trước Hồ lương đệ như nàng bây giờ, cũng không đi thỉnh an. Nàng nói xem có đôi khi nàng gan to bằng trời, có đôi khi lá gan lại nhỏ như gan chuột, chuyện này ta sẽ đi nói với Thái tử phi, nàng bồi dưỡng thân thể cho tốt."
Thái tử cũng đã nói như vậy rồi, Bàn Nhi chỉ có thể gật đầu.
"Ngày mai cô lại tới thăm nàng."
Cũng có nghĩa là đêm nay sẽ không tới? Nhưng Bàn Nhi ngẫm lại thái tử rời kinh một năm mới trở về, e là có rất nhiều việc đã chồng chất như núi từ lâu rồi, còn nữa sau khi nam tuần trở về cũng nên có chỗ bố trí. Nghĩ đến thái tử có nhiều việc phải làm như vậy, nàng cũng không nghĩ đến chuyện buổi tối thái tử sẽ nghỉ ngơi ở đâu nữa.
Bây giờ chuyện quan trọng nhất mà nàng phải làm là dưỡng thai, sinh con ra thật khoẻ mạnh.
Tiễn thái tử đi, Bàn Nhi bắt đầu bận rộn, cũng là tìm cho mình chút chuyện để làm.
Lần này nàng trở về từ Giang Nam, mang theo rất nhiều thứ, có thứ mà thái tử mua cho nàng, hoặc những món đồ chơi thú vị do nàng tự mua, càng nhiều hơn nữa đó là những thứ đồ được người khác tặng trong chuyến đi này.
Ngẫm lại, thái tử chỉ mang theo một vị thị thiếp đi cùng như thế, chắc chắn là một người được sủng ái. Cho nên sau khi hiếu kính với thái tử, cũng không quên hiếu kính với Bàn Nhi một chút.
Trong những thứ này có những thứ giá trị không nhỏ, có những thứ trân quý khó gặp, Bàn Nhi cũng từng hỏi thái tử phải làm sao với chúng, thái tử nói nếu như có thể đưa đến tay của nàng, vậy nàng cứ nhận lấy. Dù sao bản thân thái tử cũng nhận không ít.
Đây có lẽ là một loại bệnh chung của đương thời, muốn lấy lòng tất nhiên phải tặng quà, không nhận quà không chỉ người bề trên cảm thấy không được tự nhiên, người phía dưới cũng sẽ thấp thỏm. Ví dụ như không nhận quà của ta, có phải là có chỗ bất mãn đối với ta, có phải là có chỗ nào hầu hạ không chu toàn, có phải là đang cảnh cáo đồ ta tặng quá ít?
Thái tử từng chỉ trích loại tập tục xấu này ngay trước mặt Bàn Nhi, nhưng chỉ trích thì chỉ trích, hắn vẫn nhận rồi đấy thôi.
Nhất là trước khi về kinh, thái tử lấy một nửa quà mình nhận ra bỏ vào rương của Bàn Nhi, thế là số lượng rương của nàng tăng lên rất nhiều. Từ lúc rời kinh chỉ mang theo mười mấy cái rương, đến khi trở về chỉ riêng rương hòm mà hai người cũng không thể khiêng lên nổi có gần cả trăm cái.
Như thế có nghĩa là Bàn Nhi đã biến thành một tiểu phú bà.
Bàn Nhi thích nhất là nhìn người khác sắp xếp rương hòm, bởi vì kiểu gì cũng sẽ đào ra một vài thứ mà nàng đã quên lãng khi trông thấy lần nữa lại vô cùng bất ngờ và ngạc nhiên.
Chỉ riêng sắp xếp những cái rương nàng và khố phòng, đủ để khiến Bàn Nhi bận rộn mấy ngày.
Mấy ngày nay nàng đắm chìm vào trong những thứ này, không hỏi không quản tất cả những chuyện xảy ra bên ngoài, tất nhiên cũng không biết bắt đầu từ khi nàng trở về, trong Đông Cung này đã dấy lên một đợt chấn động rất lớn.