DẮNG SỦNG - GIẢ DIỆN ĐÍCH THỊNH YẾN

Rõ ràng Thái Tử Phi đã nói thành như vậy rồi, sự việc ngày hôm nay chắc chắn không thể nương tay được.

Bàn Nhi ngồi ở phía dưới quan sát tất cả mọi người một lượt, Hồ Lương Đệ nhìn xuống dưới vỗ về bụng, ánh mắt của Từ Lương Viện đều chăm chú nhìn phi, Hà Lương Viện không nhìn ai cả, Lưu Thừa Huy và Mã Thừa Huy đều hơi cúi nửa đầu.

Kỳ thật Bàn Nhi cũng không tin vào cái gọi là hồn ma quỷ quái gì đó, nếu như oan hồn ma quỷ có thể trở về để trả thù thì một nửa số người trong cung này chắc là phải chết hết rồi, có thể có người tin, nhất là những người từng làm chuyện ác, nếu không thì làm sao mà Thái Tử Phi lại có thể đến nông nỗi như bây giờ chứ?

Toàn bộ chuyện này rõ ràng là nhắm vào Thái Tử Phi, nhất định là thừa dịp nàng ta đang bị bệnh nên muốn giết nàng ta.

Kiếp trước bởi vì nàng yên lặng ở trong Kế Đức Đường này, chịu đựng sự kiềm chế của Thái Tử Phi nên cũng đương nhiên không có chuyện Thái Tử sủng ái nàng, cũng không hề xảy ra chuyện không hòa thuận cùng với Thái Tử Phi, vì vậy cái thai này của Thái Tử Phi vẫn an an ổn ổn cho đến tận lúc được sinh ra.

Nhưng kiếp này đã thay đổi, bởi vì thân phận của nàng khi vào Đông Cung không giống như vậy nữa, Thái Tử Phi mất đi sự kiềm chế đối với nàng, nàng là phi tần của Thái Tử, hầu hạ Thái Tử chính là chuyện phải làm theo lý lẽ thường tình, cho dù Thái Tử Phi muốn trở mặt cũng không thể nào công khai vẻ mặt ngăn cản ngoài ánh sáng được.

Trong lúc đó lại xảy ra chuyện gì, cụ thể thì Bàn Nhi cũng không biết rõ được, chỉ biết là bởi vì Thái Tử và Thái Tử Phi cãi nhai, Thái Tử sau đó liền đến chỗ nàng ở vài ngày liền, sau đó lại tiếp tục đến, sau đó thì Thái Tử Phi bị động thai.

Thái Tử Phi khó khăn lắm mới có được cái thai này, đứa nhỏ này đối với nàng có ý nghĩa quan trọng tới mức nào là điều không cần phải nói nữa. Bởi vì tâm trạng của nàng ta lên xuống thất thường nên tình trạng của thai nhi vẫn luôn không được tốt cho lắm, vào đúng thời cơ tốt như vậy, có người dựa vào đó trốn trong bóng tối gây chuyện. Đầu tiên là thừa cơ hội Thái Tử Phi mặc kệ mọi chuyện, sự việc ồn ào một hồi rồi lời đồn đại nổi lên ở khắp mọi nơi, sau khi Thái Tử Phi biết rắc rối bên trong lẫn kẻ gian ở bên ngoài, thân thể lại giống như nhà dột còn gặp phải trời mưa, hôm nay lại ầm ĩ một hồi như vậy, có lẽ mục đích vẫn giống với dự định lúc trước đó.

Vậy thì rốt cuộc là ai chứ? Ai mà lại bỏ công tốn sức để hãm hại Thái Tử Phi như vậy chứ?

Không biết là tại sao, Bàn Nhi lại nhớ tới Lưu Thừa Huy.

Nhưng nàng không nghĩ rằng với thủ đoạn của Lưu Thừa Huy lại có thể gây ra mọi chuyện đến nông nỗi như thế này được, sau lưng chắc chắn còn có một người khác nữa, người đó cũng căm hận Thái Tử Phi như nàng ta, song thế lực thì chắc chắn phải lớn mạnh hơn cả Lưu Thừa Huy, như vậy mới có thể giật dây tất cả mọi chuyện này.

Bàn Nhi nhìn về phía Hồ Lương Đệ, nàng có cảm giác giống như nàng ta hơi nhìn xuống dưới vỗ về bụng nhưng khóe miệng dường như lại nhếch lên một cái.

Mà ngay trong lúc Bàn Nhi đang thầm suy nghĩ trong lòng thì trong tình hình trong viện đã xảy ra một chút thay đổi, Phúc Lộc bẩm báo lại rằng đã điều tra ra được người chết là ai rồi.

Đó chính là một tên tiểu thái giám thô kệch của Kế Đức Đường, thường ngày hắn ta cũng trầm lặng ít khi nói chuyện, gần đây cũng không có xảy ra gây gỗ chuyện gì với những người khác cả. Nghe nói đêm nay trước khi đi ngủ, hắn ta còn nói chuyện cười đùa với những người ở cùng phòng một lát, thật sự là không có gì để tình nghi hắn ta tự sát cả.

Vậy thì là phải có người nào đó?

Người nào ở trong Kế Đức Đường mà có khả năng treo cổ người khác lên mà còn không để cho ai có thể phát hiện được?

Lúc này ngọn đèn bên ngoài tỏa sáng ngời ngời, không khí rất là căng thẳng, Trương Lai Thuận dẫn theo một đám người đi thẩm vấn, không khí ở trong gian nhà chính lại một lần nữa ngưng đọng lại. Cung nữ bưng trà lên, Bàn Nhi cảm thấy hơi lạnh nên cầm một chén trà lên nếm thử.

Lần này ngược lại không phải là trà ướp hoa mà chính là nước chè xanh bình thường.

Thái Tử nắm chặt chuỗi vòng phật trên cổ tay, rõ ràng là không bình tĩnh giống như vẻ bề ngoài, thực ra Bàn Nhi nhìn chung đã có thể đoán được tâm tư của hắn, nếu như chuyện này không liên quan đến ma quỷ, vậy thì theo lời nói của Thái Tử Phi, người hãm hại nhất định là nằm trong những người đang ngồi trong gian nhà chính này.

Mặc kệ là có sủng ái hay không sủng thái, các nàng đều là thê thiếp của hắn, trong lòng hắn e là cũng không vui vẻ gì.

Trôi qua khoảng chừng ba mươi phút gì đó, những người được gọi ra thẩm vấn cũng đã xong xuôi cả, cũng đều không có bất kỳ mối tình nghi nào cả, quả thật bọn họ không biết tên tiểu thái giám này chết như thế nào, kể cả mấy người cùng phòng với hắn ta cũng bảo rằng đêm dài yên tĩnh tất cả mọi người đều đi ngủ cả, chẳng có ai biết hắn ta đi ra ngoài từ lúc nào.

Kỳ thật ngẫm lại thì cũng đúng, trước đây Kế Đức Đường xảy ra sự việc náo loạn một trận như vậy, buổi tối ít có người nào dám đi lại xung quanh, hoặc là thị vệ trực đêm, hoặc là trốn ở trong phòng. Nhưng nếu đổi cách suy nghĩ lại thì dây cũng giống như là một cơ hội, bởi vì không có ai dám đi lại xung quanh, tự nhiên sẽ trở thành điều kiện thuận lợi để lén lút hãm hại người khác, việc này không có ai phát hiện ra cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả.

Sự việc lại nghiễm nhiên rơi vào tình thế bế tắc, Thái Tử đặt chén trà xuống, nắm chặt chuỗi vòng phật trên cổ tay nói: "Tiếp tục điều tra, Phúc Lộc ngươi nhanh chóng tra ra, còn về phần các nàng, bây giờ tất cả đều trở lại viện của mình đi..."

Hắn còn đang nói chưa có hết lời, Thái Tử Phi đã nói: "Điện hạ, hãy chờ một chút đã ạ."

Lời của nàng vừa nói ra, tất cả mọi người trong phòng đều cảm thấy hơi không hiểu chuyện gì cả, Bàn Nhi lại theo bản năng nhìn ra ngoài cửa.

Những người khác ngay sau đó cũng có phản ứng lại, có người thì đứng ngồi không yên, có người thì cau mày. Hồ Lương Đệ sau khi ngẩn ra thì cười cười nói: "Xem ra Thái Tử Phi đã có sắp xếp từ trước rồi mà, cũng không biết sự việc này xảy ra vào đêm nay có phải là do Thái Tử Phi sắp đặt để tóm được hung thủ thực sự ở đằng sau hay không."

Thái Tử Phi vỗ vào tay vịn của chiếc ghế vàng, quát: "Hồ Lương Đệ, ngươi ăn nói cho cẩn thận!"

Không hổ danh là làm Thái Tử Phi đã lâu, phần uy nghiêm kia trên người nàng ta đương nhiên là không cần phải bàn cãi, cho dù hiện giờ Thái Tử Phi vẫn còn mang bệnh trong người, một tiếng quát này cũng đã làm cho rất nhiều người không khỏi cúi đầu.

Dường như Thái Tử hơi hơi trầm ngâm.

Đúng lúc này, vài người đi phía bên ngoài cửa đi vào, dẫn đầu chính là Trần ma ma. Đồng thời còn có cả người hầu trong viện của Lưu Thừa Huy nữa, còn có cả cung nữ Như Họa hầu hạ bên người Hồ Lương Đệ nữa.

Các nàng đang đi áp giải vào bên trong.

Như Họa vừa đi vào đã khóc ròng ròng nói: "Chủ tử, Trần ma ma dẫn theo người xông vào bên trong viện, nô tỳ cùng với đám người Tiểu Lý Tử ngăn cản không cho bọn họ vào, Trần ma ma nói rằng chúng nô tỳ bất kính với Thái Tử Phi nên muốn bắt chúng nô tỳ đến trừng phạt."

Hồ Lương Đệ uể oải nói: "Vậy là các ngươi liền để cho bọn họ bắt tới đây hay sao?"

Như Họa quỳ gối xuống đó, lau nước mắt nói: "Nô tỳ chính là nô tài của chủ tử, cho dù Thái Tử Phi có trừng phạt chúng thần thì cũng phải qua chủ tử. Trần ma ma hành động quá nhanh chóng, nô tỳ thực sự không thể làm gì được đành phải đi theo để làm cho rõ ràng, mấy người Như Yên vẫn còn đang chờ trong viện, không cho lời nói của chủ tử, cho dù có giết chết bọn họ cũng sẽ không để cho bọn họ xông vào viện được."

Nhìn đi, nô tài như thế này mới là có đủ tư cách làm nô tài chứ, Bàn Nhi không khỏi bị phân tán tư tưởng, nếu mà có một ngày đám người Hương Bồ các nàng cũng gặp phải sự việc như vậy, chỉ e là không xử lý thỏa đáng được như vậy, không chỉ ngăn cản Trần ma ma thực hiện thực hiện được mục đích mà còn ở trước mặt Thái Tử tố cáo tội của Thái Tử Phi một cách thỏa đáng.

Nhưng mà cũng chỉ là so sánh như thế, nô tài của Lưu Thừa Huy rõ ràng là không thể dùng được nữa, bây giờ nàng ta đang đi vào trong bộ dạng như mềm nhũn ra còn bị người ta xô đẩy vào bên trong, người còn chưa đi đến nơi đã ngã co quắp trên mặt đất.

Khuôn mặt của Lưu Thừa Huy lập tức trở nên trắng bệch, trong lòng Bàn Nhi dường như hiểu ra một chuyện, có lẽ mọi chuyện hôm nay sẽ phải kết thúc rồi.

Đối với lời tố cáo của Như Họa, Trần ma ma tỏ ra như không có chuyện gì cả, chẳng qua là sau khi hành lễ với Thái Tử và Thái Tử Phi, bà ta mới bẩm báo: "Nô tỳ phụng mệnh đến điều tra viện của Hồ Lương Đệ và Lưu Thừa Huy, lục soát trong phòng của Lưu Thừa Huy phát hiện ra một bao lân trắng (photpho) chưa dùng hết, lúc đang lục soát bao lân trắng ấy có một người cung nữ thân cận bên người của Lưu Thừa Huy nhất quyết ngăn cản không cho, cho đến khi nô tài đã phát hiện bên trong bao là lân trắng thì nàng ta mới sợ tới mức sắc mặt tái nhợt. Nô tài nghi ngờ rằng sự việc xảy ra đêm nay, chính là do Lưu Thừa Huy sai người gây ra, còn về phần sau lưng bọn họ có còn những người nào xúi giục hay không thì nô tài không rõ."

Bàn Nhi cảm thấy càng ngày càng có hứng thú, cao thủ khi so chiêu chính là khiến cho người khác phải kích động như thế này, quanh co một hồi như vậy, hai bên phản kích lẫn nhau, trong lúc đó ngay cả đám nô tài của hai bên cũng châm chọc nhau ra mặt.

Như Họa vừa mới tố cáo xong thì Trần ma ma đã phản thủ lại rồi. Rõ ràng không cần phải nói thêm gì nữa, bà ta cố tình nói rằng sau lưng dường như vẫn còn có người xúi giục, vả lại còn khiến người ta suy nghĩ đến chuyện không cho lục soát viện lên người Hồ Lương Đệ.

Quả nhiên, Hồ Lương Đệ cũng ngay lập tức phản kích lại.

"Theo như lời ma ma vừa nói kia, người ở đằng sau lưng xúi giục chính là ta sao? Ta đây còn thật sự muốn hỏi, vì sao Thái Tử Phi lại không hỏi qua sự đồng ý của Lương Đệ là ta đây đã cho bọn nô tài lục soát viện của ta. Nếu mà là lục soát tất cả thì cũng thôi đi, đó là đối xử bình đẳng, thế mà lại cố tình lục soát mỗi ta và Lưu Thừa Huy. Lưu Thừa Huy làm chuyện gì liên quan gì tới ta chứ, ta với nàng ấy cũng chưa từng qua lại với nhau, những lúc bình thường cũng chỉ là xã giao sơ sơ thôi."

"A, đúng là như vậy, kỳ thật cũng không phải là không gặp gỡ qua lại, lần trước Tam Quận Chúa bị bệnh, Lưu Thừa Huy có đưa tới một bộ xiêm y mà Tam Quận Chúa thực sự rất thích, ta sai người lấy thêm vải để may thêm cho Tam Quận Chúa hai chiếc nữa. Thái Tử Phi sẽ không bởi vì chuyện này mà lại muốn mang chậu phân đặt lên trên đầu của ta đấy chứ? Nếu mà nói như vậy, từ nay về sau mọi người trong hậu viện gặp mặt nhau tốt nhất là không nên nhận nhau, cũng đừng có qua lại với ai cả, tránh bị hắt nước bẩn vào mặt."

Thái Tử Phi nghiêm mặt nói: "Hồ Lương Đệ ăn nói cho cẩn thận, bản cung cũng chưa có nói như vậy đâu."

Hồ Lương Đệ nở nụ cười: "Người chưa nói, nhưng nô tài bên người của người đã làm như vậy rồi đó thôi, dù sao đi nữa mặc kệ là sau đó điều tra có phải là ta hay không, bởi vì những hành động của các ngươi ngày hôm nay, ta sẽ bị người khác nghi ngờ chính là người ở đằng sau lưng xúi giục phải không? Hắt nước bẩn cũng không có kiểu hắt như các ngươi đâu."

Hồ Lương Đệ càng nói càng tỏ ra oan uổng, cố gắng ôm bụng mang thai đứng lên, cũng không thèm nhìn Thái Tử Phi mà tỏ ra ủy khuất nhìn Thái Tử.

Lương Ðệ là người có cấp vị phi tần thấp nhất, nếu sự việc hôm nay xảy ra đối với Từ Lương Viện hay Hà Lương Viện thì bọn họ cũng chỉ có thể chịu đánh gãy răng nuốt máu mà thôi, nhưng mà Hồ Lương Đệ không giống như vậy, không nói đến chuyện nàng ta sinh ra Tam Quận Chúa mà trong bụng còn đang mang một cái thai nữa, với vị thế của nàng ta, việc này không thể nào xử trí một cách tùy tiện được.

Không chờ Thái Tử mở miệng nói, Thái Tử Phi đã lên tiếng trước: "Lục soát viện là do ta sai người làm, gần đây lời đồn đại về Đông Cung nổi lên khắp mọi nơi, trong lòng những người nô tài phía dưới đều cảm thấy vô cùng hoảng sợ, nếu để truyền ra bên ngoài để người khác nghe thấy thì còn ra cái gì nữa, ta đây làm thái tử phi đương nhiên cần phải đứng ra quản lý chuyện này. Hồ Lương Đệ ngươi yên tâm đi, không chỉ lục soát riêng gì ngươi, những người khác cũng đều không thể bỏ qua được, có lẽ là do Trần ma ma vội vã bẩm báo mọi chuyện nên mới trở về đây trước đã."

Những lời này của Thái Tử Phi đã khiến cho Hồ Lương Đệ hoàn toàn trở thành trò cười rồi.

Mà cũng bởi vì Trần ma ma quá xảo quyệt, thế mà lại cố ý dẫn dắt mọi chuyện đổ sang đầu Hồ Lương Đệ, có lẽ đây cũng là cách mà bà ta và Thái Tử Phi tiện tay đào cho Hồ Lương Đệ một cái hố chôn.

Hồ Lương Đệ ngượng ngùng ngồi xuống, nhưng ngoài miệng cũng không chịu thua: "Tại các ngươi lại không chịu nói thẳng ra, chuyện này cũng không thể trách ta hiểu lầm được."

Quả nhiên không bao lâu sau, những người khác cũng đã trở lại hết, đi cùng tới còn có cả nô tài thân cận của Từ Lương Viện, Hà Lương Viện và Bàn Nhi.

Bàn Nhi đi theo Thái Tử đến Kế Đức Đường, bên người chỉ dẫn theo Bạch Thuật, những người khác đều ở lại trong viện. Người được dẫn đến bây giờ chính là Tình cô cô và Hương Bồ, sắc mặt của Tình cô cô nghiêm túc, Hương Bồ tỏ ra vô cùng uất ức, mới nhìn qua là biết ngay vừa mới bị người khác lục soát qua.

Bàn Nhi bóp trán, nàng thật sự muốn là điều gì đó, nhưng mà trong viện của nàng cũng không có cái gì không thể để người khác thấy, vì vậy thật ra cũng không sợ người khác lục soát.

Nhưng mà đây mới chỉ có thể là một như vậy thôi, không thể là hai ba gì đó được, nếu như có người nào đó cố ý vu oan thì sẽ rất khó xử lý.

Bởi vì cũng nghĩ như vậy, mấy người Từ Lương Viện đều tỏ ra rất là nghiêm túc, nhưng mà cũng không nói chuyện gì cả, vả lại bây giờ cũng không phải là lúc nói đến chuyện này.

Trong viện của những người khác cũng không lục soát ra được bất kỳ đồ vật khả nghi nào cả, chỉ có của Lưu Thừa Huy mà thôi.

"Ngươi đây là vu oan!" Lưu Thừa Huy quỳ rạp xuống đất, nức nở khóc nói. Lại lê đầu gối một bước đến trước mặt Thái Tử: "Điện hạ, thần thiếp không dám làm những chuyện như vậy đâu, cũng sẽ không bao giờ làm, Thái Tử Phi ngay cả chào đón cũng không báo trước một tiếng mà lại vô duyên vô cớ sai người lục soát viện của thần thiếp. Thần thiếp đang ở Kế Đức Đường, ai biết được có phải là có người nào đó cố tình vu oan cho hay không, thần biết không biết tại sao lại có chỗ lân trắng kia ở đấy, thần thiếp cũng không biết đến mấy thứ đó."

"Nếu như báo trước một tiếng, không phải Lưu Thừa Huy sẽ đem những thứ đó đi thủ tiêu trước hết hay sao, còn để lại chờ đám nô tỳ đến lục soát ư? Hơn nữa, nô tỳ cũng chưa nói tới chuyện số lân trắng đó có thể dùng để làm gì mà, tại sao Lưu Thừa Huy đã trốn tránh nói rằng không biết gì cả chứ? Xem ra rõ ràng là người biết rất rõ là số lân trắng đó dùng để làm gì." Trần Ma Ma nói.

Quả thật, phụ nữ bình thường cũng không biết được là lân trắng này có thể tự bốc cháy, điểm cháy cũng rất thấp, một khi đã tự bốc cháy thì sẽ bay bập bềnh trong không trung theo chiều gió thổi, không khác gì ma trơi cả.

Sở dĩ Bàn Nhi biết bởi vì khi về già Kiến Bình Đế có một đợt bị mê muội bởi thuật luyện đan, mặc dù đây chẳng qua cũng chỉ là Kiến Bình Đế đang cố làm ra vẻ thần bí, dùng để mê hoặc người khác, nhưng lúc đó nàng cũng không biết, do đó để khuyên hắn, nàng đã đặc biệt tìm hiểu qua một chút.

Loại lân trắng này vô cùng hiếm thấy, ngoại trừ những người nho sĩ luyện đan ngao du bốn phương lúc đó thường hay sử dụng thì chỉ có Bộ Công và Thần Cơ Doanh dùng để nghiên cứu và chế tạo thuốc nổ. Người thường không nhận ra thì đương nhiên cũng không thể biết được nó có thể dùng để làm gì được, giống như vừa nãy Trần ma ma có nhắc đến lân trắng, Từ Lương Viện luôn không biết gì cả, nhưng mà Lưu Thừa Huy lại tỏ ra giống như là đã biết rõ ràng nó trông như thế nào từ lâu rồi.

Lưu Thừa Huy dường như cũng biết là bản thân đã để lộ sơ hở nên vừa khóc vừa giải thích: "Thần thiếp cũng không hề biết số lân trắng đó có thể làm được cái gì, nhưng mà Trần ma ma nói đây là vật chứng của người gây hại, vì vậy đương nhiên thần thiếp phải thanh minh cho bản thân mình."

Không ai để ý tới nàng ta, sau khi Trần ma ma kể ra tất cả các đặc tính của lân trắng, kết hợp lại với những phản ứng của nàng ta trước đó chẳng khác nào quy tội cho Lưu Thừa Huy rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc