DẮNG SỦNG - GIẢ DIỆN ĐÍCH THỊNH YẾN

Từng cơn gió thoáng qua lan can, tấm vải lụa màu xanh lam hơi chuyển động theo làn gió, lúc thì bồng bềnh, lúc thì rơi xuống.

Trên chiếc giường dài, Bàn Nhi ngồi ở trên đùi Thái Tử, trên người vẫn còn đang mặc chiếc áo kia, không nhúc nhích một tí nào, sắc mặt lại đáng thương như vậy, dáng vẻ có chút muốn xin tha thứ nhưng lại không có cách nào mở miệng.

Chiếc váy dài rủ xuống, làn da trắng nõn mơ hồ hiện lên, có lúc lại ẩn đi, khó chịu quá đi, thực sự Bàn Nhi quay đầu lại, đúng là không còn mặt mũi nữa rồi, giọng nói có chút run rẩy: “Điện Hạ, vẫn đang là ban ngày, thật sự không nên vượt quá...”

Cũng không biết là ai vừa nãy trêu trọc người khiến hắn phá lệ, lúc này thì phải gặp báo ứng.

Thái tử cũng không lên tiếng, khoảng một khắc trôi qua, hắn mới dừng lại.

Bàn Nhi dựa vào lòng ngự.c hắn, ngay cả hít thở cũng không có sức, toàn thân run rẩy, vốn dĩ nàng muốn lập tức đi xuống, nhưng khi động đậy cũng không thể động đậy được, trong lòng có chút oán giận, đang nghĩ xem hắn sẽ kết thúc làm sao.

Nhưng Thái Tử cũng không có hàm hồ, nghỉ ngơi một lát, thì gọi Trương Lai Thuận chuẩn bị nước.

Bàn Nhi mơ hồ nghe thấy có tiếng bước chân truyền đến, trong lòng như muốn chết, vẫn may là nàng đưa lưng về phía trước rồi lại vùi đầu vào trong, làm vậy để ai cũng không nhận ra nàng?

“Mau đứng dậy thu dọn một chút, mọi người cũng đều lui xuống hết cả rồi.”

Như thế cũng đã không còn mặt mũi nữa rồi, chỉ cần nhìn qua, cũng biết nàng vừa làm cái gì rồi. Người bên dưới nói thầm nàng như thế nào, cho dù ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng khẳng định sẽ nói thầm, nàng là một người thật không biết xấu hổ, vậy mà lôi kéo Thái Tử hiền lành nghiêm trang làm những chuyện này vào ban ngày ban mặt.

Đúng, người khác chỉ nói nàng thôi, sẽ không nói Thái Tử.

Đột nhiên Bàn Nhi phát hiện bản thân bị Thái Tử lừa, nàng vừa làm gì vậy nè, sao lại nghĩ không thông như vậy chứ, nhảy múa cái gì không biết nữa, nàng đã sống hai kiếp rồi, nàng lúc trẻ cũng đã học được một chút, so sánh cái gì cũng phải mạnh cái đó, cục diện này bất luận có như thế nào thì nàng cũng đã thua rồi.

Trong lòng mang theo sự xấu hổ buồn bực, trên mặt đương nhiên sẽ hiện ra, Thái Tử vỗ nàng, cười nói: “Là do nàng trêu ghẹo Cô.”

Trêu cái đại ma đầu nhà chàng đó!

Thấy nước ấm và cái chậu cũng đã đặt ở trên bàn bên cạnh, Bàn Nhi cầm đồ trốn đến bên cạnh sau bức rèm, tìm một góc nhỏ để bản thân chỉnh đốn lại một chút.

Nước không nên gọi người đến thu dọn, tiện thể đổ ra ngoài cửa sổ, quả thực đừng có nhắc lại cái cảm giác ngượng ngùng xấu hổ đó, Bàn Nhi cảm thấy đầu óc bản thân chắc bị kẹt ở cửa mất rồi, mới làm ra cái chuyện không có ích này.

Sau đó nàng cũng không có hầu hạ Thái Tử, trốn ở một bên ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, đợi Thái Tử sửa soạn xong, đến bên cạnh nàng: “Để xem lần sau nàng còn dám nữa không?!”

Chắc chắn lần sau nàng sẽ không dám nữa.

Một trận ghen tuông trôi qua bình thản như vậy, người khác thấy tặng người đến cho Thái Tử cũng không có tác dụng, cũng sẽ không có tuyển thêm một lần nào nữa, ngược lại là vị Tô Phụng Nghi kia đã gọi thưởng thứ mấy lần ca múa, còn có gì không rõ nữa sao?

Người phụ nữ này ghen tuông thật sự đáng sợ, mà quan trọng hơn là vị Thái Tử Gia này còn dung túng cho nàng.

Nhớ tới lời đồn Thái Tử không quá trọng nữ sắc, mọi người cũng bình thường trở lại, Thái Tử Gia người ta thật sự không tốt, sau này cũng nên im lặng chút đi.

Thời tiết dần dần trở lạnh, mặc dù càng đi về phía trước thì càng gần phương Nam, nhưng đã là cuối tháng mười rồi, ấm áp thì cũng ấm áp đó, nhưng vẫn chưa đi tới đâu.

Bàn Nhi đã quen với khí hậu của Giang Nam, nhưng những người ở Kinh Thành đến phương bắc lại chịu không nổi thời tiết ẩm thấp se lạnh này, nhưng vẫn không thấy tuyết rơi. Trên thuyền đã bắt đầu dùng chậu than rồi, nhưng hiện tại bọn họ chẳng qua là vừa đi đến được Từ Châu Phủ, rời khỏi Từ Châu Phủ còn cách một Hoài An Phủ nữa.

Bàn Nhi thật hoài nghi trước khi hết năm bọn họ có thể đến được Dương Châu hay không? Nếu không thể đến, e rằng hành trình của năm sau lại phải dời thêm một quãng thời gian nữa, vốn dĩ dựa theo kế hoạch của Thái Tử, trước khi hết năm đã đặt chân đến được Dương Châu, sau khi đợi vào xuân thì sẽ lại hướng đến Tô Hàng đi tiếp.

Ngày hôm đó, trên thuyền đón thư gia từ triều đình gửi đến và công báo của trạm dịch địa phương đưa tới.

Công báo cũng thôi đi, ngày ngày Thái Tử đều phải xem, cách ba đến năm ngày thì sẽ có người trạm dịch địa phương đến đưa, nhưng thư gia thì đây là lần đầu tiên.

Trong thư thông báo không phải chuyện gì khác, chính là chuyện Hồ Lương Đệ đã hạ sinh. Vào ngày hai mươi hai tháng mười, Hồ Lương Đệ đã hạ sinh một Tiểu Quận Chúa, mẹ tròn con vuông.

Xem xong thư gia, Thái Tử hơi chau mày.

Bàn Nhi thầm nghĩ, cho dù từ đó đến giờ hắn chưa bao giờ biểu hiện, nhưng trong lòng chắc chắn cũng muốn một đứa con trai, hiện giờ Hồ Lương Đệ lại sinh được một Tiểu Quận Chúa, chỉ có thể chờ xem Thái Tử Phi rồi. Thật ra nàng cũng không bất ngờ việc Hồ Lương Đệ sinh một Tiểu Quận Chúa đâu, bởi vì kiếp trước chính là như vậy, xem ra trưởng tử ở kiếp này vẫn từ bụng của Thái Tử Phi sinh ra.

Sau khi trở về phòng mình, Bàn Nhi ngồi đó suy nghĩ về mọi chuyện.

Tình cô cô trộm nhìn nàng một cái, trong lòng thở dài. Bà ta nghĩ rằng Bàn Nhi đang nghĩ đến bản thân, mấy ngày trước Bàn Nhi vừa hết kinh nguyệt, hiển nhiên là không có mang thai. Số lần Thái Tử đến tìm nàng cũng không tính là ít, sau lần ra ngoài này lại là độc sủng, thuyền này cũng không thể có thai, chỉ có thể nói là tuổi vẫn còn quá nhỏ.

Buổi tối Thái Tử đến, hai người ân ái một hồi, lúc sắp tới đỉnh thì Thái Tử nói một câu để nàng sinh cho hắn một đứa con trai.

Thật ra Bàn Nhi cũng không vội chuyện này, kiếp trước nàng có thể sinh hai đứa con trai, kiếp này chắc chắn sẽ không ít hơn kiếp trước, chỉ là kiếp trước sau khi Thái Tử Phi sinh trưởng tử, lại mang thai nữa, thì nàng mới mang thai.

Nếu dựa theo tính toán như vậy, nàng còn phải đợi thêm sao?

Nhưng Bàn Nhi lại cảm thấy sẽ không đâu, kiếp trước nàng lâu mang thai như vậy, là bởi vì Thái Tử Phi đã ngầm động tay động chân, kiếp này nàng đều đã tránh khỏi, có lẽ sẽ không đợi lâu như vậy đâu.

Cái vấn đề này nghĩ thế nào cũng không ra kết quả, Bàn Nhi sẵn tiện suy nghĩ nhưng cũng không nghĩ nữa, nhưng mà nàng cũng làm hàng loạt phương pháp. Ví dụ như sau khi xong việc sẽ lót một cái gối ở dưới hông nằm một lát, thay vì đi tắm ngay, còn ví dụ như có mấy ngày nàng thường xuyên cùng Thái Tử ân ái.

Thật ra Thái Tử là người có tính cách khá kiềm chế, dáng vẻ vừa bắt đầu trải qua khoảng thời gian mới mẻ kia, hắn cũng không phải là người muốn hàng đêm, cũng là cách hai ngày mới một hai lần, chỉ cần Bàn Nhi không phải cố ý trêu chọc hắn.

Thái Tử bị Bàn Nhi làm cho choáng ngợp có nhiều thứ không kịp nhìn, hỏi nàng làm cái gì nàng cũng không giấu, ăn ngay nói thật, nói như vậy sẽ có hiệu quả cho việc mang thai. Nhưng vẫn làm Thái Tử vô cùng kinh ngạc, nói thì nàng quỷ quyệt đa đoan nhiều kế, Bàn Nhi nghe xong nở nụ cười yêu kiều, Thái Tử Gia lấy nàng cũng không có cách nào.

Chặng đường tiếp theo trải qua những việc linh tinh này, đương nhiên Thái Tử thật ra cũng khá bận rộn, ban ngày gặp mặt các quan địa phương, thỉnh thoảng gặp phủ thành đại huyện nào đó, còn phải xuống thuyền đi xem xét.

Vừa đi vừa dừng lại, cuối tháng mười một đội ngũ Nam Tuần cuối cùng đã tới Thanh Hà.

Thanh Hà còn có tên là Thanh Giang Phố, là một trong những đầu mối then chốt trọng yếu của Đại Vân Hà, nơi đây có hệ thống bốn con sông là sông Hoàng Hà, kênh Đào Lý, Đại Vân Hà và sông Hoài, trực tiếp thông qua tới bến cảng. Là một trong những kho dự trữ lương thực lớn nhất, Nha Môn Tổng Đốc sông Giang Nam cùng với Trụ Sở Hoài Dương đều bố trí ở nơi đây. Từ trước đến nay, đây đều là con đường lớn của chín tỉnh, được mệnh danh là vựa lúa của thiên hạ.

Thái Tử chắc chắn sẽ ở lại nơi này một khoảng thời gian, nhưng hiện tại đã cuối tháng mười một rồi, rời Dương Châu còn một chặng đường khá dài, còn phải đi qua hai nơi bảo khố là Ứng Hòa và Cao Bưu, trước mắt là trước năm nay không có cách nào đến được Dương Châu, nói không chừng sang năm vẫn phải còn nửa chặng đường.

Sau khi trải qua bàn bạc thảo luận, Thái Tử ở lại Thanh Hà mười ngày, trực tiếp đổi thuyền đi đến Dương Châu, mà đội ngũ Nam Tuần thì tiếp tục đi từ từ trên đường.

Đây là kết quả mà Thái Tử đã suy nghĩ thấu đáo, những nơi khác cũng vậy thôi, Dương Châu nơi này hắn nhất định phải xem thử.

Tận mắt chính bản thân mình nhìn, mà không phải đợi người khác sắp xếp ổn thỏa hết rồi mới xem.

Thời gian quả thật trôi qua khá nhanh, không quá năm sáu ngày, thì đã đến Dương Châu, nơi nổi tiếng là giàu có nhất thiên hạ.

Vào thời gian này, Dương Châu cũng không có phong cảnh gì để ngắm, nhưng gần tới cuối năm, các con đường phố xá ngược lại cũng khá náo nhiệt sầm uất, người dân cũng tất bật chuẩn bị đồ tết để đón năm mới.

Chuyến đi lần này Thái Tử ăn mặc đơn giản gọn nhẹ, hơn nữa chỉ dẫn theo một hộ vệ hơn hai mươi tuổi, ở đây không có người chuẩn bị tiếp giá trước, tất cả đều chỉ có thể tự mình thu xếp.

Trong khách điếm chỉ có một cái sân nhỏ, hôm sau thì Tưởng Dịch mới mua một căn nhà khác.

Chuyến đi lần này Thái Tử đi Nam Tuần, các đại thần trong Đông Cung dẫn theo cũng không ít, nhưng đến Dương Châu thì chỉ mang theo một người là Tưởng Dịch. Tưởng Dịch này trông có vẻ là một Thái Tử Tiển Mã ngũ phẩm của Tư Kinh Cục ở Chiêm Sự Phủ, thật ra hắn ta là thế tử của An Dương Bá. Tưởng Gia của An Dương Bá Phủ là thông gia với Phó Gia của Tấn Quốc Công Phủ, cho nên vị Tưởng Dịch này cũng là tâm giao của Thái Tử, bình thường có một vài chuyện Thái Tử không tiện ra mặt giải quyết đều là hắn ta đến giải quyết.

Bởi vì mua hơi gấp, nên đương nhiên ss không thể mua được nhà cho Thái Tử, nhưng mà để cho Bàn Nhi đến xem vẫn không tệ, sân có lối đi, mọi vật dụng trong nhà cũng đã được bố trí xong, còn có một cái sân khá rộng, cũng là lâm viên đẹp nhất của Giang Nam, có vô vàn cảnh đẹp ở phía sau hoa viên của bất cứ căn nhà nào.

Sau đi chuyển đến nhà mới, cuối cùng cũng yên ắng hẳn.

Đại khái là chưa từng ở nhà trọ bao giờ, rõ ràng đã bao gồm một viện biệt lập rồi, nhưng vẫn cảm thấy rất ồn.

Nghỉ ngơi hai ngày, Thái Tử dự định ra ngoài đi dạo, đương nhiên sẽ không thể thiếu Bàn Nhi, vì nàng là người địa phương ở đây. Cũng không dễ dàng gì mỗi khi cải trang tư tuần một lần, lại gần hết năm, trong đoàn người lần này, ngoài Bàn Nhi, Tình cô cô, Hương Bồ và Thanh Đại, thì còn lại đều là nam nhân.

Vừa mới đến, vốn dĩ muốn mời một nữ đầu bếp nhưng căn bản mời không được người phù hợp, bây giờ trong nhà, bữa ăn hàng ngày của Bàn Nhi và Thái Tử đều do Tình cô cô tự tay nấu, còn những người khác thì đêu do tửu lầu đưa đến.

Có thấy không, hai ngày nay khá nhàn rỗi, không có việc gì làm, vậy nên Bàn Nhi mới quyết định đi đến phòng bếp coi Tình cô cô nấu ăn, bỗng nhiên lúc đến thì cảm thấy có chút hứng thú, nên muốn thử một chút.

Thật ra Bàn Nhi cũng biết nấu ăn, nhưng rất lâu rồi chưa có nấu qua, lại thêm mười mấy năm ở kiếp trước, nhưng lần này cũng không thể cản trở niềm hứng thú của nàng.

Lần này ra ngoài, nàng cứ quấn quýt lấy Thái Tử phải cho nàng đi cùng. Ồ, bây giờ không thể gọi là Thái Tử, mà phải là Tông Tam Gia, đây là cái tên mà Bàn Nhi đã đặt cho Thái Tử, bởi vì khi ra bên ngoài thì không thể gọi là Thái Tử là Thái Tử Gia được, buộcphải có một cái tên thường gọi mà dân gian hay dùng.

Thái Tử họ Tông, tên có một chữ là Tông.

Tông còn chỉ những đồ bằng ngọc, ngọc khí của triều đình, nhưng trước mắt thì không thích hợp, động một tí thì xưng hô cả họ tên đầy đủ, Thái Tử xếp thứ ba, thế nên gọi là Tông Tam Gia.

Trong chuyến đi này, bọn họ còn phải cải trang, Thái Tử không thích hợp để lộ hành tung, mà hắn lại muốn xem xét cảnh tượng thực thật xung quanh Dương Châu, thích hợp nhất chính là cải trang thành một người dân bình thường.

Vì thế, vào ngày đầu tiên Bàn Nhi đã sai người đi tìm vài bộ đồ bình thường, thấy vẫn còn quá mới, nàng còn bảo Hương Bồ đem quần áo nhúng qua nước, dùng sức vò chà, cuối cùng để ở trên lò xông sấy khô, thành một thân quần áo nửa mới nửa cũ.

Trước ngày đi ra ngoài, đoàn người đã thay quần áo.

Cái gọi là người dựa vào trang phục ngựa dựa vào yên, cho dù là Thái Tử, một thân mặc áo màu xanh nửa mới nửa cũ, dường như cũng trở thành một người có học thức nhưng vẫn có chút nghèo nàn.

Bàn Nhi mặc một áo khoác có lót bông, bên dưới là chiếc váy nhung màu nâu, tóc thì chỉ tùy ý búi lại, cũng không đeo trang sức gì, chỉ cài một cây trâm bạc. Cảm thấy vẫn khó có thể che giấu được nhan sắc của bản thân, nàng lại bảo Hương Bồ tìm một tấm vải mau lam đến, làm khăn trùm đầu.

Rõ ràng là một nàng dâu nhỏ lần đầu lấy chồng xuất hiện trước mặt công chúng.

Hương Bồ thay áo khoác màu vàng nghệ, thành nha đầu mặt đầy bụi đất. Trương Lai Thuận cũng thay một bộ cũ rích, ngoại trừ việc giọng nói có hơi chói tai của hắn, nhìn vẫn là khá giống một tên tùy tùng.

Tưởng Dịch mang theo mấy tên hộ vệ, ẩn nấp ở trong đám người để bảo vệ hai bên trái phải, như thế này đoàn người đi ra ngoài cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm.

Bàn Nhi có hơi phấn khích, nếu Thái Tử muốn xem diện mạo thật sự của nơi này, thì phải vào sâu trong chợ. Bởi vì ở trong chợ thì chắc chắn sẽ thể hiện lên trăm sắc thái trong cuộc sống, không có gì kkhá ngoài chợ rau, quán rượu, quán trà, bởi vì bọn họ lúc này đang ở Thành Đông. Cũng không sợ gặp được người Tô Gia, thấy sau khi Thái Tử đồng ý, Bàn Nhi lập tức dẫn hắn đi đến chợ rau.

Trong chợ rau quả nhiên rất náo nhiệt.

Đặc biệt vào cuối năm, lúc này là thời điểm người dân tất bật làm hàng tết, tiếng rao hàng, tiếng cò kè mặc cả, còn có tiếng gà vịt ngỗng dê kêu, còn có tiếng rao bán cá. Ở Dương Châu thường thấy nhất chính là các loại cá tôm, cá nước mặn hay nước ngọt đều có cả, người bán cá dùng mấy chậu gỗ chứa những con cá còn tươi sống, có một đại nương đi lựa, ai mà biết tay không cầm chắc, cá nảy lên bật ra ngoài rơi trúng đám người, lập tức có một tiếng mắng mềm mại của thương buôn.

Người Giang Nam cho dù mắng người, thì âm thanh cũng sẽ rất mềm mại.

Còn có nơi mà người bán thịt dê giết dê, trong khoảng mấy thước chỗ đó cũng không có một bóng người, đợi giết dê xong hết rồi, tức thì sẽ có một đám người đi tới bao quanh lại. Một lần mua anh mấy cân tôi mấy cân, chỉ trong chốc lát dê đã được bán hết chỉ còn lại cái đầu dê.

“Thiếp muốn ăn súp dê.” Bàn Nhi nhỏ giọng nói với Thái Tử.

Thái Tử vẫn chưa từng thấy qua hiện trường náo nhiệt như vậy, ngập tràn mùi khói lửa. Nghe thấy Bàn Nhi nói với bản thân, hắn còn sững sờ một chút, Thái Tử từ trước đến nay luôn luôn điềm tĩnh ung dung, là người tuyệt đối thấy nhưng không vội.

Hắn dường như cũng ý thức được, ho một tiếng rồi nói: “Nàng muốn ăn sao, vậy ta ss sai bọn họ đi mua.”

Bình luận

Truyện đang đọc