Chuyển ngữ – Vee
Beta – Tũm, Emi
Tim Trì Yên đập nhanh hơn, cô hơi nín thở hỏi: “Là… Sao?”
“Chị không biết à?”
Tống Vũ nhìn dáng vẻ không biết gì của cô, hưng phấn kéo tay cô nói tiếp: “Chả trách lúc trước anh ấy lại giải quyết hết đống scandal bạn gái kia, hóa ra là vì hoa đã có chủ rồi… Chị nói xem, rõ ràng anh ấy vẫn còn trẻ, tại sao lại vội kết hôn như vậy?”
“Không phải năm nay anh ấy hai mươi sáu tuổi rồi sao, đã đến tuổi kết hôn từ lâu rồi còn gì?”
Tống Vũ kinh ngạc: “Chị biết năm nay anh ấy bao nhiêu tuổi luôn hả?”
“Chị nghe bạn nói.”
Tống Vũ không thắc mắc nhiều về vấn đề tuổi tác này, đếm đầu ngón tay rồi phân tích rõ ràng, rành mạch về anh: “Tuổi trẻ tài cao, nghe nói vẻ ngoài cũng đẹp trai, nói thế nào thì cũng là càng lớn tuổi lại càng có giá.”
Cô nói rồi lắc đầu: “Vẫn quá sớm, thật đáng tiếc.”
“Cũng không biết vợ của anh ấy có vẻ ngoài ra sao mà lại có can đảm kết hôn với anh ấy.”
Trì Yên: “…”
Nghe Tống Vũ nói mấy câu đó, Trì Yên biết chắc cô ấy sẽ không liên hệ “Khương Dịch” ở trong miệng mình với “giáo sư Khương” đã gặp hai lần tầm mấy ngày trước với nhau.
Khương Dịch tiếp xúc với những người trong giới giải trí, hầu như cũng chỉ là đạo diễn sản xuất và nhà đầu tư. Về phần diễn viên, gần như anh rất ít giao thiệp.
Hơn nữa anh cũng chưa từng lộ mặt trên báo chí, ở nơi công cộng cũng rất ít người trực tiếp gọi tên anh, Tống Vũ không biết anh cũng là bình thường.
Trì Yên thở dài một hơi, ngón tay hơi cong lại, mặc cho Tống Vũ nắm lấy tay mình, nói bóng nói gió hỏi cô ấy: “Sao em biết vẻ ngoài của anh ấy đẹp trai?”
“Bạn của em là chủ biên có cơ hội đi phỏng vấn anh ấy, trợ lý nói không thể chụp ảnh với không thể quay video, mà lại chỉ có thể phỏng vấn mấy phút.”
Danh tiếng của nhà họ Khương quá lớn, Khương Dịch cũng không phải là kiểu con nhà giàu chơi bời lêu lổng, hơn nữa còn có quan hệ thân thiết với tổng giám đốc Lục Cận Thanh của giới truyền thông, vốn rất bí ẩn lại ít khi xuất hiện, trước kia lại liên tục bị lộ tin đồn ra ngoài, và sau một thời gian, tin đồn cũng lan truyền rộng.
Tống Vũ nói nhiều nên hơi khát nước, dừng lại vài giây nuốt nước miếng, Trì Yên có mắt nhìn mở cửa xe lấy chai nước khoáng cho cô.
“Thank you, ai cưới chị chắc chắn nằm mơ cũng có thể cười được.”Tống Vũ cười híp mắt vặn nắp chai uống một hớp, thở một hơi thật dài, nói tiếp: “Sau đó chủ biên lại phát hiện trên ngón áp út của ảnh có đeo nhẫn, đáng lẽ là định hỏi anh ấy tại sao lại đi theo con đường kinh doanh, kết quả sau khi nhìn thấy chiếc nhẫn thì cảm thấy vấn đề này có vẻ sẽ hot hơn, nên đổi câu hỏi thành anh ấy đã có bạn gái chưa.”
“Vậy mà Khương Dịch chẳng hề tránh né vấn đề này, thẳng thắn thừa nhận mình đã kết hôn luôn rồi.”
Tống Vũ tự suy đoán: “Chắc có lẽ là không muốn để cho toà soạn viết linh tinh thành scandal …”
Trì Yên đáp lại vài tiếng, dường như không để ý: “Chủ biên kia cũng không hỏi vợ anh ấy là ai à?”
“Tất nhiên là có hỏi chứ!”
Tống Vũ miêu tả sinh động như thật, chỉ còn thiếu nước khoa tay múa chân: “Anh ấy nói bốn chữ.”
Trì Yên cúi đầu nhìn tay mình, cong ngón trỏ lại, mấy giây sau, trước khi Tống Vũ mở miệng, cô nói ra bốn chữ: “Không thể trả lời?”
“Bingo!”
Tống Vũ vỗ tay một cái, vỗ xong mới thấy là lạ: “Sao chị biết?”
“Đoán.”
Trì Yên đoán thật.
Tống Vũ không nghi ngờ, cong mắt cười,trong đáy mắt dường như sắp toát ra bong bóng màu hồng phấn: “Bạn của em nói, sau khi chủ biên trở về, định đi tới tiệm trang sức nào đó mua một cái nhẫn kim cương cùng kiểu với Khương Dịch, kết quả là tìm cả nửa ngày cũng không có.”
Nhẫn cưới của Trì Yên và Khương Dịch là loại được đặt làm riêng, mặc dù kiểu dáng rất đơn giản, nhưng trên thị trường sẽ không có cái nào có kiểu dáng giống vậy.
Cô lập tức nhớ lại có lần livestream cô có đeo nhẫn, lại vô ý thức đưa tay chà nhẹ lên ngón trỏ bên tay trái mấy lần.
Tống Vũ không hề chú ý đến sự thay đổi của Trì Yên, lại quay về đề tài kia, tiếp tục cùng cô nghiên cứu thảo luận vấn đề vợ của Khương Dịch là ai.
Trì Yên và Tống Vũ chơi chung với nhau cũng khá ổn, nhưng dù sao cũng không bằng được tình bạn giữa cô với Bạch Lộ, nên Trì Yên giả vờ để thổ lộ tình cảm nói rõ ngọn ngành tình huống, khóe miệng giật mấy lần, tất nhiên là có cảm giác tội lỗi mười phần: “Chị à.”
Tống Vũ mở to mắt nhìn cô.
Trì Yên mặt không đổi sắc bổ sung cho nửa câu sau: “Chị mơ được kết hôn với anh ấy.”
Đối phương cho cô một cái liếc mắt: “Nghĩ hay lắm.”
~
Bởi vì chuyện nhẫn cưới, cả buổi chiều Trì Yên đều có chút không tập trung.
Tất cả phần diễn của cô đều được xếp xuống buổi trưa, thời gian nghỉ ngơi ngắn, với lại hôm nay tâm trạng của cô không ổn cho lắm, chỉ vẻn vẹn có mấy phút cũng không dám lơ là, cầm kịch bản đọc lời thoại với Tống Vũ.
Vất vả chống đỡ cho đến lúc kết thúc công việc, đã là hơn chín giờ tối.
Trì Yên hơi đau lưng, nhưng chân lại càng đau hơn.
Không rõ là do hôm nay làm việc quá mệt mỏi, hay là do tối hôm qua vận động quá nhiều.
Sau khi cô và Tống Vũ mỗi người đi một ngả, Trì Yên cũng không khởi động xe ngay, cô nhìn lại ảnh chụp màn hình mà công ty Love gửi lúc trước lần nữa..
Chất lượng ảnh không tốt lắm, nên không thấy rõ chiếc nhẫn trên ngón trỏ của cô.
Nhìn từ xa thì không khác những chiếc nhẫn bình thường.
Trái tim Trì Yên treo lơ lửng nửa ngày, lúc này mới được thả xuống.
Cô quay lại vào xem bài viết mình đăng trên Weibo vào buổi sáng, lượt yêu thích và số lượng bình luận gấp mấy lần ngày thường.
Trì Yên nằm dài trên tay lái, kéo xuống đọc bình luận, cô cứ tưởng rằng lúc vào đọc sẽ không thể thiếu những bình luận châm chọc và chửi bới cô, kết quả vừa thấy bình luận đầu tiên đã khiến cô kinh hãi (kinh ngạc+ sợ hãi) rồi.
Quả nhiên y như Bạch Lộ nói với cô lúc trước, fan của cô hòa nhã, đáng yêu lại khéo hiểu lòng người, ID của bình luận kia cô có ấn tượng, dường như vì rất quan tâm cô, mỗi giây mỗi phút lại bình luận một lần, nhiều lần chộp được top comment ở bài của cô.
Hôm nay Yên Yên trốn rồi sao: [Bọn em có thể thông cảm cho chị hai mươi mấy năm chưa từng được XXX nên tâm trạng nôn nóng, nhưng mà lần sau có thể đừng xem Thôn Dã Trí được không? Anh ta không đẹp trai lắm, ở chỗ em có người đẹp trai hơn, Yên Yên inbox cho em, em gửi link cho chị nè!”
Phía dưới còn có thêm một bức ảnh, một kiểu giơ hai ngón rất phổ biến trong các video trên mạng.
Trì Yên không nhịn được nở nụ cười, trả lời cô ấy: [ Đổi nghề thành bán ảnh rồi à? ]
Mấy bình luận sau đó, ý nghĩa cũng không khác mấy.
Hoặc là an ủi, hoặc là đồng tình, nhìn xem từng chữ đều vô cùng hòa nhã.
Trì Yên bỗng cảm thấy mình rất may mắn.
Từ lúc cô lập Weibo đến bây giờ cũng đã nói mình độc thân, bắt đầu trực tiếp từ lúc chưa vào showbiz đóng phim, đến bây giờ cũng đã gần hai năm, phần lớn là trực tiếp vài chuyện vụn vặt.
Ra ngoài ăn uống, thỉnh thoảng quay video hướng dẫn trang điểm, lúc rảnh rỗi lại chơi trò chơi, cũng sẽ thường xuyên mở give away...
Thời gian những fan hâm mộ quen biết cô không ngắn, lúc trước vẫn không cảm thấy gì, lúc này lại cảm thấy rất ấm lòng.
Trì Yên nhìn một nửa bình luận, bởi vì thật sự nhiều đến nỗi xem không hết, cuối cùng cũng chỉ có thể offline.
Lại nhìn đồng hồ, còn ba phút nữa là mười giờ đúng.
Thế mà cô lại có thể lướt Weibo được hơn nửa tiếng.
Vừa định để di động xuống, cô liền nhận được tin nhắn của Khương Dịch.
[ Anh tới đón em nhé? ]
Trì Yên trả lời [ Không cần ], sau đó để di động xuống,thắt chặt dây an toàn rồi khởi động xe.
Có lẽ là Khương Dịch biết hai ngày nay cô không được thoải mái nên mấy ngày liên tiếp đều rất kiềm chế, ôm cô hôn vài lần, quần áo đã cởi đến một nửa thì anh lại dừng lại.
Đến nỗi Trì Yên nghĩ rằng, nếu Khương Dịch lại tiếp tục như thế, sẽ có ngày nhịn đến bệnh.
Lúc đầu cô cũng không sao, nhưng dù sao da mặt mỏng, Khương Dịch không kiên quyết muốn làm, thì cô cũng không nên không biết xấu hổ mà đề cập đến.
Mấy ngày nay Trì Yên được ngủ ngon, đến chủ nhật, sắc mặt còn tốt hơn lúc bình thường.
Mấy hôm trước bên phía công ty Love đã cho cô địa điểm và thời gian gặp mặt nói chuyện, Trì Yên dậy thật sớm. Sau khi rửa mặt, ngồi vào bàn trang điểm nhìn gương trang điểm.
Khương Dịch đang thay quần áo, trong gương, anh trần truồng, nửa người trên phản chiếu vào trong gương, cơ bắp căng đầy rắn chắc. khỏe khoắn.
Chóp mũi Trì Yên hơi nóng lên, cô véo nhẹ một cái, làm thế nào cũng không thu tầm mắt lại được, tay đang chuốt mascara thì run một cái, tạo ra một cái chấm đen nhỏ ở trên mí mắt.
Cô phun ra một cục tức, quay đầu nhìn Khương Dịch: “Anh mặc đồ xong chưa vậy?”
Anh cài khuy áo, liếc nhìn cô một cái.
“Biết rồi còn cố hỏi.”
“Vậy anh mặc nhanh lên.”
Trì Yên sờ mũi, ánh mắt dừng lại ở trên xương quai xanh của anh mấy giây, sau đó dời sang chỗ khác, chột dạ giải thích: “Em sợ anh đi làm trễ.”
Cô nói xong lại xoay đầu về, dùng nước tẩy trang lau sạch mấy vết đen kia.
Bởi vì sợ lau không sạch hết, cô còn nghiêng người sát vào gương để nhìn, chờ đến lúc lau sạch ngồi lại bình thường, lưng lập tức va vào lồng ngực của người đứng phía sau.
Tay Khương Dịch đỡ lại vai cô: “Hôm nay định đi ra ngoài?”
Trong gương, ánh mắt của hai người chạm vào nhau.
Trì Yên ngồi, Khương Dịch đứng, một người ngước mắt lên, một người cụp mắt xuống, trong tay cô còn nắm chặt bông tẩy trang, xúc cảm ở đầu ngón tay có dầu tẩy trang dinh dính khuếch tán ra, cô nhẹ gật đầu, dời mắt khỏi gương, sau đó quay đầu lại nhìn anh
“Em phải tới Love bàn một ít chuyện.”
Dừng một chút, Trì Yên cảm thấy ánhn mắt của Khương Dịch nhìn trang sức phía sau cô mấy lần, chưa chắc biết nhãn hiệu này, còn giải thích thêm câu: “Chính là một nhãn hiệu đồ trang sức.”
“Anh biết.”
Khương Dịch hơi cúi người, bàn tay trượt lên vai cô, nhẹ nhàng rơi vào chỗ hõm vai của cô.
Mấy ngày nay trời nóng, Trì Yên chỉ mặc một cái váy, lúc đầu dự định ra ngoài sẽ khoác thêm một chiếc áo len mỏng nên bây giờ chưa mặc, lòng bàn tay ấm áp của anh ma sát da thịt của cô, Trì Yên cúi đầu nhìn hai bàn tay kia, ngón tay Khương Dịch vuốt nhẹ ở trên mấy lần.
Lúc Trì Yên đang cảm thấy khó chịu, anh mở miệng: “Thẩm Ninh là nhà thiết kế của bọn họ.”
Tình địch số một của cô.
Dĩ nhiên Trì Yên nhớ kỹ cái tên này.
Cô nhíu mày, ngón tay của Khương Dịch nhẹ nhàng mở ra, vuốt từ lông mày cô vừa kẻ xong xuống dưới đôi môi đỏ mọng, sau đó đặt ở trên môi một nụ hôn nhẹ: “Đừng khiến mình bị oan ức.”
Trì Yên “À” một tiếng, nhìn thấy Khương Dịch sắp đi, đưa tay kéo tay anh lại: “Rốt cuộc anh và Thẩm Ninh có quan hệ thế nào?”
Khương Dịch cúi đầu nhìn cô: “Trước đây cô ấy từng tỏ tình với anh.”
Trì Yên bỗng sáng tỏ, lúc ngước lên nhìn anh trong mắt loé lên sự tò mò và không quá hi vọng. Khương Dịch lại cúi người lần nữa nhìn thẳng vào cô, sau đó một nụ hôn sâu rơi xuống khóe miệng của cô: “Bị anh từ chối.”