Biên tập – Đặng Trà My
Khương Dịch là đứa con thứ 4 của nhà họ Khương, trên anh còn có ba người chị con chú, dưới còn có một đứa em gái là Khương Du Sở.
Tuy rằng cho tới giờ Trì Yên vẫn chưa gặp những người khác trong nhà họ Khương nhưng cũng coi như là biết mọi người trong nhà.
Cô chau mày, định giả vờ như không thấy bình luận này.
Nhưng hiển nhiên, cô đã đánh giá thấp năng lực hóng hớt của cư dân mạng rồi, chỉ mấy giây ngắn ngủi thôi mà từ một comment “Anh Tư” đã thành hàng trăm hàng nghìn comment “Anh Tư”.
Cứ bình luận này nối tiếp bình luận kia, gần như Trì Yên chỉ thấy được hai chữ này nữa thôi.
Người xem live stream càng lúc càng nhiều, cũng đã có người bắt đầu đoán về thân phận của người này.
Trì Yên đặt tờ giấy lên bàn, nâng ly nước lên uống một hớp.
Tốc độ vẽ tranh của cô khá nhanh, đã vẽ xong một đôi mắt mà nước vẫn còn nóng.
Đám fans thấy mãi mà cô chẳng có động tĩnh gì nên lại càng láo nháo.
[Yên Yên có bạn trai rồi sao]
[Nữ thần ơi, tranh của nữ thần còn chưa vẽ xong đâu, muốn xem cả mặt]
[Đôi mắt của anh Tư thần bí này đẹp dễ sợ luôn!]
Trì Yên dụi mắt, thoáng nhìn giờ dưới góc phải màn hình.
8h47p tối.
Khương Dịch vẫn chưa về.
Họng cô đã hơi khô, cũng lười nói chuyện, tiện tay giật trang giấy xuống viết mấy chữ lên đó.
[Khô hết cả họng rồi nên viết ra đây cho mọi người xem nhé!]
[Không phải bạn trai!]
Cô dừng mấy giây, ánh mắt rơi vào khung ảnh dựng bên cạnh máy tính.
Trong ảnh, Khương Dịch cầm một tấm bằng chứng nhận, dù chỉ là kiểu tóc bình thường, dáng đứng và vẻ mặt đều nghiêm chỉnh nhưng lại khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Đây là ảnh mà Khương Dịch cố ý đặt cạnh máy tính cô để cô trông thấy mỗi ngày vì sợ cô quên mặt anh.
Trì Yên không nhìn nữa, tròn mắt ghi [Vẽ bừa thôi, không có cả mặt]
Cùng lúc đó, Lục Cận Thanh vừa bình luận xong liền hạ màn hình xuống, đủ để Khương Dịch có thể thấy được.
Nét chữ con gái thanh thanh, chỉ là không tinh tế như trước nữa mà thoải mái hơn một chút.
Khương Dịch chỉ nhìn thoáng rồi lại nhìn sang chỗ khác.
Lục Cận Thanh hỏi dò: “Trì Yên à… Đây là chị dâu à?”
Trước đây anh và Trì Yên không xuất hiện cùng nhau, lần gần đây mới chỉ hôm qua, Khương Dịch nói về Trì Yên của đoàn phim với cậu ta một lần, trước đó Lục Cận Thanh chưa gặp cô nên chỉ hỏi mấy câu về đặc điểm ngoại hình của cô.
Lúc đó người này nói cái gì ấy nhỉ.
Ai đẹp nhất thì chính là người đó.
Mà bây giờ, cái người đẹp nhất trong mắt Khương Dịch kia lại nói mặt anh chỉ vẽ bừa thôi.
Khương Dịch khép hợp đồng lại, không để ý Lục Cận Thanh nữa mà đẩy cửa xuống xe.
Lúc cửa xe đóng, Lục Cận Thanh cũng không nhìn nữa, trên màn hình lại bất chợt xuất hiện một dòng chữ.
[Có đẹp không?]
Chưa được một lúc, bình luận khác đã chèn lên, lấn át câu kia.
Lục Cận Thanh tiện tay follow Trì Yên, sau đó nhắn một tin cho cô:“Chị dâu, anh Tư uống nhiều quá. Hơn nữa hình như hôm nay tâm trạng của anh ấy không tốt lắm.”
Chín giờ đúng, Trì Yên thoát live stream.
Đã uống hết ly nước ấm rồi mà họng vẫn chẳng thấy đỡ gì, cô chau mày ho nhẹ từng tiếng, sau đó liền bỏ qua mấy trăm tin nhắn, gập máy tính lại.
Đầu choáng váng căng cứng, hôm nay quả thật không còn sức mà xem nữa. Trì Yên để laptop qua bên cạnh, gục đầu xuống bàn.
Trì Yên có một giấc mơ.
Trong mơ, trước mắt cô chẳng hề có bất kì màu sắc gì cả, chỉ có đen và trắng, vừa nặng nề vừa áp lực – đó là tang lễ của cậu.
Thì ra sau khi lễ tang hôm đó kết thúc, Trì Yên được người nhà họ Trì đưa đến thành phố khác sống.
Mẹ đẻ chưa cưới đã sinh ra cô chẳng biết nơi đâu, còn bố thì đã sớm có gia đình mới rồi. Cô họ Trì, cũng thật sự phải về nhà họ Trì sống, nhưng từ đầu đến cuối, Trì Yên vẫn biết đó không phải là nhà mình.
Cũng lắm cũng chỉ là một chỗ ở tạm mà thôi.
Bất kể trong mơ hay ngoài thực tại, cô đều biết rõ sự thật này.
Bởi thế cô mới thấy áp lực, hơi thở lúc nặng lúc nhẹ, nước mắt không ngừng trào khỏi khóe mi. Trong lòng cô khó chịu vô cùng, nhưng lại chẳng tài nào tỉnh lại được cả.
Lúc Khương Dịch đẩy cửa vào, Trì Yên đang nằm gục lên bàn, má trái dán lên mặt bàn, làn da trắng nõn như thể đang phát sáng, đôi mày thanh thanh cau lại, khóe mắt ươn ướt.
Trên người cô có hương thơm thoang thoảng, chắc là vừa tắm xong.
Khương Dịch giật cà-vạt ra, sau đó khẽ ôm cô lên giường, cầm quần áo bước vào phòng tắm.
Lúc Trì Yên tỉnh lại thì cô đã nằm trên giường rồi.
Trong phòng tắm có tiếng nước chảy ào ào, cô vuốt ve đôi mắt hơi cay cay, sau đó cầm điện thoại nhìn thoáng qua.
9:30.
Trì Yên mở Weibo ra xem, số lượng fans tăng thêm hơi vượt qua dự đoán của cô.
Mở bình luận ra mới biết, thì ra là do Lục Cận Thanh nổi đình nổi đám follow cô.
Trì Yên ấn huyệt thái dương lướt xem thử, sau đó trông thấy tin nhắn kia của Lục Cận Thanh.
Cùng lúc đó, cửa phòng tắm bị mở ra, Khương Dịch khoác áo ngủ bước tới.
Rõ là anh chẳng có tâm trạng mà sửa sang áo ngủ, cổ áo vẫn còn mở, xương quai xanh gợi cảm nổi bật, cơ bắp ở ngực cong cong cứng cáp, nước nhỏ từ tóc, trượt dọc xuống cằm anh, để lại một vệt nước đọng tinh tế.
Chỉ một lát sau, quả nhiên như lời Lục Cận Thanh nói, hơi thơ đậm mùi rượu xộc tới.
Trì Yên chau mày, cô không muốn động đậy nhưng vẫn chống người lên, lấy dép lê định xuống tầng nấu canh giải rượu cho anh.
Uống nhiều như vậy, nếu cứ thế mà ngủ thì chẳng biết ngày mai sẽ đau đầu đến mức nào nữa.
Trì Yên che miệng ngáp mấy cái, vừa đi được vài bước, tay đã bị Khương Dịch nắm chặt.
Lòng bàn tay của anh hơi nóng, nắm cổ tay cô, không nặng không nhẹ, ngón trỏ gãi mấy cái vào lòng cổ tay mịn màng của cô.
“Trì Yên?”
Trì Yên không thấy bất cứ sự khác thường nào trong giọng anh, nhưng vẫn nghe ra được giọng anh không to như bình thường.
Còn khàn khàn nữa, hoàn toàn khác với bình thường.
Trì Yên chau mày, sau đó kiễng chân sờ lên trán anh xem thử.
Quả nhiên, bị sốt rồi.
Chắc là bị cô lây bệnh.
Trì Yên đang định lấy tay về thì đã bị Khương Dịch giơ lên, nắm chặt tay cô đặt lên môi anh, chỗ đó cũng rất nóng, phả hơi thở ấm áp, rơi hết vào lòng bàn tay và cả mu bàn tay của cô.
Cô ngước mắt nhìn anh.
Đôi mắt anh rất sáng, hơi lấp lánh, trong đó phản chiếu bóng của cô, không lớn nhưng lại chiếm toàn bộ đồng tử đen kịt của anh.
Lòng bàn tay của Trì Yên hơi ngứa, ngay cả trong lòng cũng ngứa theo, sửng sốt mất vài giây, cô liền rút tay ra khỏi tay Khương Dịch rồi bước nhanh ra ngoài.
Trì Yên nấu một bát canh tỉnh rượu, lại lấy thêm thuốc cảm cho anh.
Không phải chuyện gì quá phức tạp mà cô lại ngơ ngơ ngác ngác mất mười phút liền.
Lúc bê cái bát lên tầng, Khương Dịch đang đứng trước cửa sổ sát đất nghe điện thoại.
Giọng anh êm tai, trầm thấp, Trì Yên nghe mà buồn ngủ. Cô đặt mông ngồi lên giường, đợi Khương Dịch nói chuyện xong liền đưa canh tỉnh rượu tới.
Nửa phút sau, cô lặp lại động tác đó, đưa cả thuốc cảm đã pha ra cho anh.
Khương Dịch nhận lấy, nhưng lại không uống liền.
Anh đứng, Trì Yên lại ngồi, độ cao giữa hay người thoắt cái dài ra, Trì Yên liền biến thành người ở dưới yếu thế.
Cô nghiêng đầu, giải thích: “Thuốc cảm pha thành nước để uống.”
Khương Dịch tắm rửa xong, tuy trên người vẫn còn chút mùi rượu nhưng cũng đã tỉnh hơn nửa, anh nhìn cô, muốn cười mà lại thôi.
Trì Yên giải thích khô khan: “Thật sự chỉ có thuốc cảm pha ra thôi.”
Câu giải thích yếu ớt, dù sao thì Trì Yên cũng là người từng có tiền án rồi.
Năm Khương Dịch lên đại học, anh có vô số vệ tinh theo đuôi.
Trì Yên là người trắng trợn nhất.
Lần đầu tiên chuyển quà mà bà chị kia gửi nhờ cho Khương Dịch, Trì Yên bị anh lườm một cái.
Không phải hung dữ mà là ánh mắt bay vèo vèo.
Trì Yên cảm thấy mình chẳng làm chuyện gì xấu, vô duyên vô cớ bị anh vô cảm lườm một cái nên trong lòng thấy rất không công bằng.
Vừa khéo lúc đó Khương Dịch đang bị ốm mấy hôm, buổi tối lúc pha thuốc cho anh, cô bèn trộn thêm ít thuốc khác vào để trả thù.
Cơ thể cô yếu nên lúc nghỉ lễ phải uống nhiều thuốc bổ, lúc ở nhà họ Khương, trên người cô vẫn có mùi thuốc Đông Y, nhưng cũng khó ngửi ra, bất ngờ thay lại hài hòa với hương sữa tắm thoang thoảng của cô.
Lúc Khương Dịch uống bát thuốc cảm pha thêm thuốc bổ máu Đông Y kia, Trì Yên liền đứng trước mặt anh.
Lúc đó cô chưa cao như bây giờ, nhưng cũng đã 1m6 mà vẫn còn cách anh hơn một cái đầu.
Sau khi thấy anh uống cạn, cô hỏi Khương Dịch một câu khiến cả đời này anh cũng không quên được: “Có dễ uống không?”
Khương Dịch vô thức cong môi, còn chưa cong được hết thì cơ thể đã có một ngọn lửa bắt đầu lan tỏa, cả người khô nóng.
“Anh Khương Dịch, anh chảy máu mũi rồi.”
Trì Yên nghiêm trang, đôi mắt lại sáng lòe lòe như một chú thỏ trắng, vô tội biết bao nhiêu, bờ môi hồng hồng khẽ nhấp, còn hơi ươn ướt.
Khẽ mở khẽ đóng, máu mũi của Khương Dịch lại chảy càng nhiều hơn.
Trì Yên: “Em phải nói với dì là anh lại có thể chảy máu mũi với em mới được.”
Lúc đó mặt Khương Dịch chẳng có biểu cảm gì mấy, anh giật vài tờ khăn giấy bịt mũi lại rồi giương mắt nhìn cô, đôi mắt đen kịt như có ánh lửa bập bùng.
Trì Yên nói được làm được.
Hôm đó Khương Dịch bị Thẩm Văn Hinh lấy tội danh là “ngấp nghé thiếu nữ vị thành niên”, tận tình khuyên bảo giáo dục đến hơn mười giờ, hôm sau còn bắt anh lấy bút máy phác thảo của Trì Yên mà đi giải phẫu chuột bạch.
Nhưng Trì Yên vẫn đánh giá thấp Khương Dịch quá rồi.
Cô tính kế anh một lần, anh có thể trị cô bằng vô số cách khác.
Lúc đó mạng lưới internet còn chưa phát triển lắm, mỗi lần Trì Yên mang đề đi hỏi Khương Dịch, người nọ sẽ cầm ngòi bút chỉ lên giấy: “Gọi anh đi.”
Lúc đó anh rất thích nghe Trì Yên gọi “anh”.
Hơn nữa còn quá đáng hơn bình thường, sai giọng điệu, không được, sai vẻ mặt, cũng không được nốt.
Nhưng Trì Yên lại bắt buộc phải khuất phục vì đề toán, ngày nào cũng phải đổi giọng đổi vẻ mặt gọi anh là “anh Khương Dịch” hơn mười lần.
Thiên phú diễn xuất của Trì Yên hoàn toàn là nhờ được Khương Dịch khai phá.
Có một lần cô bị ức hiếp quá đáng, mắt đỏ ngầu, giọng run run, kết quả là chẳng những người nọ vẫn không thèm để tâm mà còn cười khẽ một tiếng.
Lúc đó Trì Yên chỉ cho rằng cái tên này đúng là chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì, mãi đến khi lên đại học, quen Bạch Lộ, cô bị Bạch Lộ lôi kéo thể loại phim giáo dục kia, trên màn hình máy tính, nữ chính trong phim vừa khóc vừa gọi một tiếng “Anh”.
Trì Yên như thấy được chính mình.
Mặt cô lập tức đỏ bừng, Bạch Lộ trêu cô: “Yên Nhi, mày ngây thơ thế cơ à?”
Giọng Bạch Lộ như vẫn còn văng vẳng bên tai, Trì Yên vô thức xoa tai, kết quả là vừa phất tay lên thì đầu đã nặng nề, cả người ngã về phía trước.
Không ngã xuống đất, nhưng lại còn chẳng bằng ngã xuống đất.
Mặt Trì Yên dán lên giữa hai chân người nọ, nửa ngày sau vẫn không dám động đậy, mãi đến khi giọng nói trầm thấp của Khương Dịch vang lên: “Trì Yên.”
Trì Yên còn chưa kịp phản ứng, chỉ giương mắt nhìn anh.
Mắt cô rất sáng, dường như còn chưa tỉnh táo được, đáy mắt như có một lớp kính đang phản quang.
“Muốn bị anh đè thì cứ nói thẳng.”
Trì Yên vẫn chưa kịp phản ứng, mãi đến khi cằm bị một vật thể nóng rực khẽ ấn một cái.
Rõ ràng là đang lúc mất máu nghiêm trọng mà cô lại có thể cảm nhận được máu không ngừng dồn về cằm, khuếch tán ra thành một màu đỏ ửng.
Trì Yên nghiêng ra sau theo phản xạ có điều kiện, nhưng vì động tác hơi mạnh nên cô đâm sầm vào tường.
Cô hoa hết cả mắt, cùng lúc đó bụng lại quặn đau, nước mắt cũng chảy ra, đầu nóng lên, cô quơ tay bật thốt: “Em thà bị tay em đè cũng không muốn bị anh đè đâu.”
Nói xong liền quay mặt nhìn sang, trông thấy đôi mắt của anh, Trì Yên liền hối hận không thôi vì nóng đầu nói linh tinh.
Khương Dịch hơi nheo mắt lại, anh tiện tay kéo ghế qua ngồi xuống, hai chân vắt sang một bên, độ thon dài đẹp đẽ vô cùng.
Mắt nhìn mắt, Trì Yên trông thấy môi anh khẽ cong lên.
Nửa phần đen tối, nửa phần hứng thú.
Anh mở miệng, nói ngắn gọn: “Đè đi…”
Dừng một chút, đôi môi mỏng của anh lại khẽ mở, thở ra mấy chữ: “Dùng tay của em đè thử cho anh xem.”
—————-Tôi là đường phân cách mất sạch máu————
Tôi sẽ nói đơn giản thôi cho những bạn nào còn trong sáng hiểu, con trai có dùng tay tự xử, con gái thì… anh đang yêu cầu chị tự xử như con trai đó ạ =))))))