Biên tập – Đặng Trà My
Hai mí mắt của Trì Yên đã bắt đầu đánh nhau, bụng dưới thì cứ đau quặn từng cơn, cô nhắm hai mắt lại, đầu quay cuồng nặng nề, đang định ngã ra sau thì eo chợt bị kéo lại.
Cách một lớp vải mỏng, độ ấm của lòng bàn tay anh nhanh chóng áp vào lưng cô, nóng rực.
Trì Yên khẽ khoác tay lên tay anh, vừa mở mắt liền thấy đôi mắt đen như mực của anh, như thể có mấy vòng xoáy trong đó, cô nghiêng đầu: “Em bị cảm rồi…”
Ý của Trì Yên rất rõ ràng.
Ý của Khương Dịch lại càng rõ hơn cô, sau khi xoay mặt cô sang chỗ khác liền hôn cô điên đảo đất trời, anh khẽ cắn lên môi dưới của cô, tinh tế vuốt ve môi cô, sau đó cạy hàm răng của cô ra rồi hôn sâu hơn.
Đầu Trì Yên càng lúc càng nóng, ý loạn tình mê, cô bị Khương Dịch đẩy xuống giường, chỉ đành mở to mắt nhìn anh, trong mắt như chứa một lớp hơi nước mờ mờ.
Rõ ràng là anh chuyên chú hơn cô nhiều, hơi khép mắt, híp lại thành một đường vòng cung rất đẹp, lông mi đen dài thật dài, như thể được nhà nghệ thuật nào đó tỉa ra vậy.
Trì Yên chợt nhớ tới dáng vẻ của Khương Dịch khi hôn cô lần đầu vào 8 năm trước.
Cũng chẳng khác bây giờ là mấy.
Từ trước đến giờ Khương Dịch không nói nhiều lắm, lúc Trì Yên ở nhà họ Khương, vừa lúc bố mẹ Khương phải đi công tác mấy ngày, vì sợ Trì Yên đợi một mình chán nên mới bảo cô theo Khương Dịch tới phòng thí nghiệm chơi.
Nói là chơi nhưng thật ra là Khương Dịch bận việc của anh, còn cô làm bài tập ở bên cạnh.
Khương Dịch không giống đám bạn học bình thường, anh có một phòng thí nghiệm độc lập, vì chỉ có một mình anh nên dù ở đó có mùi thuốc bệnh viện nhưng vẫn đám nữ sinh vây quanh đó xem vẫn đủ đứng đầy cả một hành lang.
Trì Yên chỉ cúi đầu ngồi làm bài tập cạnh Khương Dịch, dịu dàng ngoan ngoãn, vì giống em gái anh nên còn nhận được kha khá quà nhờ chuyển hộ nữa.
Cứ đưa quà cho anh đến ngày thứ 5 thì chỉ còn một ngày nữa là Trì Yên phải về nhà họ Trì ở thành phố Lâm, cô vẫn kiên trì giải đề vật lí.
Lúc đó cô sắp thi đại học, không thể qua loa được.
Lần đầu tiên Khương Dịch không nghiên cứu chuột bạch nữa, anh cúi đầu ghi ghi chép chép, vẽ lại tiêu bản.
Trì Yên vừa ngước lên liền trông thấy anh, cô lắc lắc đầu, vứt đề vật lí buồn tẻ kia đi, cũng bắt đầu vẽ tiêu bản.
Cô đã học vẽ khá lâu, tỉ lệ chuẩn, đường cong nuột nà, nhanh chóng vẽ đến mê mẩn, ngay cả lúc Khương Dịch đứng trước mặt rồi mà cô cũng không biết.
Mãi đến khi cả trang giấy đều bị một bóng đen bao phủ thì cô mới ngước lên nhìn, Khương Dịch vẫn chưa tháo khẩu trang xuống, lần đầu tiên giọng anh không trong trẻo như bình thường. “Đi ăn cơm.”
Trì Yên vội vàng đứng dậy.
Thấy Khương Dịch vốn chẳng để ý đống quà kia, cô còn tốt bụng nhắc nhở: “Anh Khương Dịch, một chị ở khoa văn học hiện đại tặng quà cho anh kìa.”
Trì Yên nghĩ chắc hẳn trí nhớ của mình cũng khá, ngay cả bà chị khoa văn học hiện đại mới gặp một lần mà cũng nhớ.
Khương Dịch quay đầu nhìn cô.
Là nhìn cô, từ đầu đến cuối chẳng hề liếc hộp quà được gói khéo léo kia.
“Trì Yên, em qua đây.”
Bố Khương mẹ Khương đều quen gọi cô là Tiểu Yên, nhưng Khương Dịch lại không như thế, anh vẫn luôn gọi cả họ lẫn tên cô thế này.
Trì Yên hơi sợ anh, còn chưa buông bút trong tay ra, xiết chặt cán bút nhấc quân bước qua rồi đứng trước mặt anh, giữ khoảng cách 3 bước chân.
“Tới gần chút nữa.”
Trì Yên lại dịch thêm một bước, thầm nghĩ chắc Khương Dịch không bạo lực thế chứ, chỉ vì cô nhận quà mà ra tay với cô.
Huống chi, quà kia là do bà chị ấy cứ nhét vào tay cô đó chứ.
Trì Yên ngẩn ra mấy giây, mãi đến khi tay bị anh kéo thì mới bừng tỉnh, cô chỉ vừa chớp mắt một cái đã bị Khương Dịch áp lên tường, anh giật khẩu trang ra, cúi đầu hôn cô.
Lúc đó anh không hút thuốc, không uống rượu, trên người chỉ có mùi hương mát lạnh sạch sẽ của riêng anh, còn hơi lành lạnh, đứng trong phòng thí nghiệm chứa đầy tiêu bản xương người mà hôn, vừa non trẻ lại vừa ngây thơ.
Đầu Trì Yên nổ tung, tay dùng sức, ngòi bút gạch một nét màu đen thật dài trên áo thí nghiệm trắng tinh khôi của anh.
Khi đó chẳng nghĩ được gì cả.
Giờ ngẫm lại, Trì Yên thấy Khương Dịch quả thật là cầm thú.
Trẻ vị thành niên mà cũng ra tay cho được.
Bây giờ cô trưởng thành rồi mà vẫn cảm thấy Khương Dịch cầm thú.
Một bệnh nhân, lại đang gặp dì cả mà cũng ra tay cho được.
Trì Yên bị hôn đến nỗi căng cả đầu, ngón tay của anh trượt theo khe hở áo ngủ của cô, luồn vào trong, nhưng chỉ dừng ba giây là anh đã rút tay ra. Khương Dịch đứng dậy, kéo chăn đắp cho cô: “Ngủ.”
Nói xong liền không liếc cô lần nào nữa mà nhấc chân vào toilet.
Trì Yên nằm im một chốc, mí mắt không mở nổi nữa, cô ôm chăn, trở mình, chẳng biết qua bao lâu mới chìm vào giấc ngủ say.
Lúc Khương Dịch tắm xong đi ra thì Trì Yên đã nằm chéo, chiếm gần hết cái giường.
Anh ôm cô nghiêng qua một bên, đắp chăn cho cô xong mới mở laptop ra.
Tin nhắn của Khương Du Sở nhiều đến nỗi đọc không xuể, anh cũng chẳng nhìn kĩ mà tiện tay gõ hai chữ.
“Chờ đã.”
Sau khi nhắn xong, anh gập máy tính lại, tắt đèn, ôm Trì Yên vào lòng, tay khẽ đặt trên trán cô, xác định được cô không sốt mới hạ tay xuống, xọa nhè nhẹ lên bụng cô.
Hiếm khi Trì Yên ngủ ngon như thế, mãi đến khi ánh mặt trời rọi sáng phòng, cô mới từ từ tỉnh lại.
Ga giường bên kia đã lạnh, rõ là Khương Dịch đã dậy từ sớm.
Trì Yên chợt nhớ tới ngày bọn họ nhận giấy đăng kí kết hôn, Khương Dịch cũng ôm cô ngủ cả tối.
Thật ra thời gian cô và Khương Dịch chung đụng không nhiều lắm, nhưng chẳng hiểu sao lại nhớ rất rõ đến từng chi tiết.
Nhớ rõ từng chi tiết, nhưng lại chẳng nhớ được khuôn mặt hấp dẫn vô số phái nữ kia.
Trì Yên che mắt lại, lần này cô khắc ghi khuôn mặt anh, từ đôi mắt, đến mũi, rồi lại miệng, chẳng sai lệch chút nào.
Đã hơn bảy rưỡi, vì chiều mới phải diễn nên Trì Yên cũng chẳng vội, lăn qua lăn lại mấy vòng trên giường rồi mới chậm chạp bò dậy.
Lúc rửa mặt xong xuôi, xuống nhà đã hơn tám giờ, cô mặc một bộ đồ ở nhà đơn giản, vừa đi được nửa cầu thang thì chợt thấy có cái gì đó sai sai.
Người giúp việc thấy cô thì liền nháy nháy mắt ra hiệu, đáng tiếc Trì Yên không hiểu ý, vẫn là người trong phòng bếp đi ra trước, lúc thấy cô liền cười ôn hòa: “Tiểu Yên dậy rồi à?”
Trì Yên không để ý nên suýt nữa là ngã xuống cầu thang, “…Mẹ?”
Thẩm Văn Hinh cười tủm tỉm gật đầu: “Mau tới dùng bữa đi.”
Từ trước đến giờ bà vẫn rất thỏa mãn với cô con dâu này, dáng đẹp, tính tình tốt, càng nhìn càng khiến người ta thích.
Trì Yên bị bà nhìn nên hơi mất tự nhiên, bước qua kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Khương Dịch, lặng lẽ ăn sáng.
Cuối cùng Trì Yên cũng ăn xong bữa cơm này.
Người giúp việc nhanh chóng dọn bát đũa xuống.
Thẩm Văn Hinh vẫn cười tủm tỉm nhìn cô, chỉ là người này trở mặt nhanh lắm, lúc đảo mắt nhìn Khương Dịch thì khóe môi đã lập tức trễ xuống.
Bà rút một cuốn tạp chí trên giá sách ra, bên trong còn gập một tờ, Thẩm Văn Hinh lật đến tờ đó rồi ném cuốn tạp chí xuống trước mặt Khương Dịch.
“Giải thích giải thích.”
Bà không quan tâm tin tức giới giải trí, nếu không phải do hôm nay chờ họ xuống, chán quá bèn tiện tay lật mấy tờ thì đến lúc này cũng chẳng biết anh đã làm cái trò gì ở nước ngoài.
“Giải thích cái gì?” Khương Dịch đẩy cuốn tạp chí kia về trước mặt Thẩm Văn Hinh, hơi dựa ra sau một chút, môi khẽ cong lên, “Mẹ, chẳng bằng mẹ bảo con gái cưng của mẹ giải thích với mẹ đi.”