Chuyển ngữ – Mạn Mạn
Beta – Emi
Khương Vận im lặng vài giây, thấy cô không nói gì nữa, thở dài nói: “Trì Yên, em cũng biết rồi đấy, hiện tại giữa em và Tiểu Dịch là mối quan hệ không bình đẳng, Khương Dịch là em trai mà chị thương yêu nhất, chị không muốn nó cứ mãi không danh không phận thầm yêu em, nhưng Trì Yên, còn hơn vậy, chị lại càng không đồng ý từ nay về sau em có cái nhãn “Khương Dịch” trên trán”
“Lúc đó đạo diễn biên kịch nhà sản xuất thấy em, ý nghĩ thứ nhất là em là vợ Khương Dịch, phải chiếu cố đặc biệt. Cư dân mạng nhắc em, sẽ bảo em chỉ dựa vào hậu phương để ngoi cao. Trì Yên, nếu em không muốn như thế thì chỉ có thể tạm thời kiên nhẫn mà thôi.”
Khương Vận thao thao bất tuyệt, nói xa nói gần cuối cùng hỏi ý kiến của cô lần cuối: “Tiểu Trì, em thấy sao?”
Trì Yên không có ý kiến.
Khương Vận liền tự hiểu suy nghĩ trong lòng Trì Yên cũng thế, tương tự với lời nói và suy nghĩ của cô.
Sau khi ngắt điện thoại, Trì Yên bắt đầu gõ chữ để post status lên weibo.
Chuyện đơn giản như vậy, mà cô xoá đi viết lại mấy lần, cuối cùng vẫn không thể post lên, đạp dép lê chạy lên lầu —.
Đi lấy giấy đăng kí kết hôn.
Hôm sau khi đăng kí kết hôn với Khương Dịch, Trì Yên lền đút hai quyển sổ nhỏ màu đỏ kia xuống đít tủ.
Trừ khi có một ngày nào đó hai người ly hôn, còn không cô thực sự không nghĩ tới chuyện nhìn nó thêm lần nữa.
Nguyên nhân đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn: ảnh chụp trong quyển sổ đó xấu tới nỗi cô không dám xem lần 2.
Trước hôm lấy giấy chứng nhận cũng là hôm Khương Dịch ra nước ngoài, Khương Dịch bất ngờ đòi tới nhà cô, như sợ cô đổi ý, tám giờ sáng hôm đó, anh đã xuất hiện ở phòng khách nhà họ Trì.
Người nhà họ Trì khá chào đón người con rể tương lai này, nhiệt tình bắt tay anh ân cần hỏi han.
Trì Yên bị mẹ kế kéo xuống lầu, đầu bù tóc rối, chỉ kịp thay quần áo.
Khương Dịch đang ngồi trong phòng khách, ánh mắt nhìn cô như ẩn chứa nét cười dịu dàng.
Trì Yên không nhớ rõ lắm, chỉ suy nghĩ đơn giản rằng, nhiều năm rồi mà người này vẫn đẹp trai như vậy.
Cô không chết mê chết mệt, nhưng mất vài giây mới dời mắt đi.
Bố và mẹ kế của cô đang nói chuyện xã giao, khen Khương Dịch lên tận trời, càng lúc càng đạp cô xuống hố bùn đen thấp bé.
Trì Yên nghe đến chóng mặt, nghĩ thầm, nếu biết thế thì dứt khoát đừng để cô gả đi.
Nhà họ Trì không xứng với nhà họ Khương.
Giống như Trì Yên cũng không xứng với Khương Dịch.
Dáng vẻ Khương Dịch ngày hôm đó phải miêu tả thế nào đây, đáy mắt như được phủ một tầng băng mỏng, vô cùng lạnh.
Lúc Trì Yên bị anh kéo tới cục dân chính, mắt còn chập chờn buồn ngủ, đầu tóc bù xù, tay Khương Dịch choàng qua ôm vai cô.
Động tác của anh rất dịu dàng, chẳng qua lúc ấy Trì Yên không hề chú ý tới.
Trì Yên cứ qua loa như vậy mà chôn bản thân mình xuống nấm mồ hôn nhân.
Bởi vì toàn quá trình cứ qua loa như thế nên bác gái làm công tác đăng kí kết hôn còn tưởng bọn họ tới ly hôn, cứ nhắc đi nhắc lại với cô rằng đó là chỗ đăng kí kết hôn.
Vất vả lắm mới chụp xong ảnh, Trì Yên vừa nhận được sổ kết hôn, liền hận không thể đánh trạng thái lơ lửng thờ ơ của mình cho tan tác.
Đây là bức hình không thể lộ ra ngoài cho người khác xem, còn xấu hơn hình trên CMND nữa.
Thế nên cô quyết định từ nay về sau sẽ không cho chúng thấy ánh mặt trời.
Hôm nay gặp phải tình huống đặc thù, Trì Yên bất đắc dĩ mới lục tung cả nhà để tìm.
Khương Dịch thật đẹp trai, dù là ảnh chụp trên giấy chứng nhận kết hôn vẫn đẹp ngoài ý muốn.
Trì Yên tự động che đi mặt mình, sau đó nhắm ống kính vào giấy kết hôn, viết hai hàng chữ mô tả trên bài post.
[ Tôi có người để nhung nhớ, một người cách xa tôi. ]
Đính kèm tấm hình vừa chụp vào bên dưới.
Sau khi Trì Yên post bài liền có tin đồn rầm rì to nhỏ.
Cô vốn không hot, nhưng hôm nay lộ tin đồn với Lục Chi Nhiên, nên có cơ hội chiếm top search một thời gian ngắn.
Bạn bè gần gũi có thể nhìn thấy bài post mới nhất của cô.
Không đến một tiếng đồng hồ, liền có một bình luận tổng kết ý của cô trong bài post đứng đầu top comment.
Hôm nay Yên Yên có bạn trai chưa: [ Mị tới phiên dịch giúp mọi người một chút.
1.Tôi kết hôn, nhưng không phải kết hôn với Lục ảnh đế.
2.Người nơi phương xa kia, tôi rất nhớ anh ấy.
3.Yên Yên em cho chị max điểm. ]
Trì Yên liền xoá bình luận này, viết bình luận mới dưới bài post để giải thích: [ Bổ sung thêm vài điều. Vốn là việc cá nhân không muốn công khai, nhưng vừa rồi có chuyện không hay bị phát tán, không thể không làm sáng tỏ.Vị kia nhà tôi thích ăn dấm, hai người ở khá xa nhau, anh ấy giận tôi chỉ có cách gọi điện giải thích, cho nên hy vọng mọi người không cần đoán già đoán non, đừng gán ghép couple với tôi. Cuối cùng là muốn giải thích với nhóm fan của tôi, thật sự xin lỗi vì giờ mới nói với mọi người.]
Sau khi ấn gửi đi, tay Trì Yên hơi run rẩy.
Hẳn là do tốc độ gõ chữ vừa rồi hơi nhanh.
Bài post này nhanh chóng được share, các đồng nghiệp có quan hệ không tệ với cô nhanh chóng gửi lời chúc mừng.
Trì Yên nhìn thấy tên mình và Lục Chi Nhiên dần giảm độ nóng, giống như vừa đánh một trận ác liệt, khiến cả thể xác lẫn tâm hồn đều kiệt quệ.
Mệt mỏi cả ngày, sau khi gọi điện cho Khương Dịch, Trì Yên đi tắm rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Phân cảnh của Trì Yên đã gần xong, vết thương trên tay vẫn chưa lành hoàn toàn, vài ngày nữa cũng sẽ không đến đoàn phim nữa.
Bên ngoài nắng gắt, ngay cả cửa nhà cô còn không muốn ra.
Bạch Lộ rủ rê cô nhiều lần.
Liên tục từ đầu tuần đến thứ bảy, Trì Yên không dám từ chối nữa, thoa mấy lớp kem chống nắng mới bất đắc dĩ bước chân ra khỏi nhà.
Trì Yên như cái đuôi đi sau cô ấy quét sạch cả trung tâm thương mại, đi được vài tầng thì cả hai chân như bị chặt đứt, cuối cùng không để ý tới sự phản đối của Bạch Lộ, cô kéo cô ấy tới một quán cà phê nghỉ ngơi.
Hai người tìm một góc ngồi xuống.
Bạch Lộ bỏ miếng bánh ngọt vào miệng, nói không rõ câu chữ: “Vị kia của nhà mày bao giờ về?”
Sau bài post làm rõ mọi chuyện của Trì Yên, Tống Vũ và Bạch Lộ đều gọi Khương Dịch thành “vị kia nhà Trì Yên”.
Tống Vũ không hài lòng cô giấu diếm chuyện này, nhưng sau khi nghe vài câu nịnh nọt liền quên sạch sẽ những bất mãn của mình.
Trì Yên chống cằm khuấy cà phê, cho thêm một viên đường nhưng vẫn cảm thấy đắng, cô khẽ nhíu mày: “Ngày kia.”
Ngày kia, cũng vừa đúng ngày Love tổ chức tiệc từ thiện giới thiệu thiết kế mới.
Trì Yên là người đại diện của Love, đương nhiên cũng nằm trong danh sách khách mời.
Sau chuyện của Đỗ Vũ Nhu, Love cũng không chọn người đại diện khác, sau khi bàn bạc với Khương Vận, lại mời Trì Yên làm người đại diện cho họ.
Mấy hôm trước đi chụp hình tuyên truyền cho thương hiệu, Trì Yên còn đụng mặt Thẩm Ninh.
Nghĩ tới người này là lông mày giần giật, Trì Yên nhíu mày, tâm trạng không yên.
—
Hai người có việc phải về sớm nên không thấy được vài phút sau, Thẩm Ninh và MIA bước ra từ bên trong.
Thẩm Ninh từ đầu tới cuối đều cau mày, đi ra còn đụng phải người phục vụ của quán cà phế, MIA nhanh tay kéo cô lại: “Ninh Ninh, em sao thế?”
“Chị dâu, em đang nghĩ đến chuyện Khương Dịch kết hôn với Trì Yên…”
Lời còn chưa dứt miệng, Thẩm Ninh đã bị MIA che miệng, đè nhỏ giọng, nói: “Em ngàn vạn lần đừng làm gì ngu xuẩn, Khương Dịch nói là mình chủ động kết hôn, bây giờ em đả động tới chuyện của cậu ta, chắc chắn không ai nhàn rỗi đi phụ hoạ. Nếu em mang tin này phát tán cho giới truyền thông, đến lúc đó chó săn đi theo cậu ta, em tiếp cận cậu ta, rồi bị chụp hình, không phải bị quy thành tiểu tam phá vỡ hạnh phúc nhà người khác sao?”
MIA dùng giọng chỉ tiếc không rèn sắt thành thép được, cốc đầu cô ta: “Đứa ngốc này, từ bao giờ em lại thiếu kiên nhẫn như vậy?”
Thẩm Ninh không hé răng nhưng cô đã thực sự cho những lời MIA nói vào đầu.
“Những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp ai chả thích, em phải chờ Khương Dịch không còn hứng thú với Trì Yên, sau đó giao lưu tình cảm với cậu ấy, khiến cậu ấy ly hôn thì em mới có thể danh chính ngôn thuận vào cửa của nhà họ Khương, hiểu không? Em định tự mình ngáng chân mình sao?”
Cô bình thường là người bình tĩnh dịu dàng, nhưng chỉ cần nói đến Khương Dịch thì lòng lại kích động không sao kiềm chế được.
“Để chị lén ngáng chân cô ta, không ai biết đâu.”
Thẩm Ninh nhíu mày, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, đến suýt thì gãy móng, một lúc sau cô mới lên tiếng đồng ý, cầm điện thoại ra ngoài gọi điện.
—
Qua giữa trưa một chút, Trì Yên nhận được điện thoại từ Love.
Bởi vì trong tiệc từ thiện có hai thương hiệu tài trợ, Trì Yên là người đại diện nên đương nhiên phải mặc quần áo từ hai thương hiệu đó.
Người tham gia tiệc tối cũng khá nhiều loại, có ngôi sao nổi tiếng như Lục Chi Nhiên, có nhiều người không ai biết tên như Tống Vũ và cô, còn có không ít ngôi sao ít tên tuổi tuyến 5-6.
Còn có không ít đối tác thương mại.
Sau khi kiếm tra sân khấu, tiệc tối chính thức bắt đầu.
Trì Yên nhìn thấy Lục Cận Thanh cách đó không xa đang nói chuyện với người khác, lúc thấy Trì Yên còn giơ giơ ly rượu về phía cô.
Để đáp lại, Trì Yên mấp máy miệng.
Tống Vũ đang đi lấy đồ ăn, Trì Yên thì tìm chỗ im lặng nhanh chóng gọi điện cho Khương Dịch.
Giọng anh vang lên, hình như còn lẫn ồn ào: “Sao vậy?”
Trì Yên bước vòng vòng. Hôm nay cô mặc lễ phục và đi giày cao gót, tất cả đều là đồ của thương hiệu hợp tác với Love.
Là một chiếc đầm ngắn màu trắng, chưa qua đầu gối, kiểu dáng đơn giản, đính trân châu tinh xảo.
Cô cúi đầu cầm lấy một viên trân châu, cọ cọ nó trên đầu ngón tay, hỏi: “Về rồi à?”
Không gian ồn ào, hình như đang ở sân bay.
Người kia không đáp mà còn hỏi lại: “Nhớ anh à?”
Trì Yên bĩu môi, sau đó nghe thấy anh nói: “Quay đầu lại.”
Cô không hiểu quay đầu lại, thấy phía sau chính là bức tường.
Trì Yên kệ anh, trực tiếp cúp máy.
Còn chưa cất điện thoại vào túi xách đã bị người đằng sau ôm vào lòng, Trì Yên giãy dụa, bên tai có hơi thở ấm nóng, phả vào cổ cô, khiến cô hơi ngứa.
“Còn chưa trả lời anh.” Người đàn ông bên cạnh cô đã lên tiếng, “Nhớ anh à… Vợ yêu?”