Chuyển ngữ – Mạn Mạn
Beta – Emi
Trì Yên nói rất nghiêm túc.
Khương Dịch không nghiện thuốc lá, cô có thể nhìn ra điều đó, bằng không thì không có khả năng anh cai nghiện trong thời gian ngắn được.
Ngoài cửa, tiếng Khương Vận vang lên thêm lần nữa: “Trì Yên, em ăn cơm tối chưa?”
Mắt Trì Yên nhìn về phía cửa.
Nếu như cô nói đã ăn rồi, không chừng một lúc sau, Khương Vận sẽ đẩy cửa đi vào.
Cho nên cô vô cùng thông minh, nói hai chữ: “Chưa ăn.”
Quả nhiên, Khương Vận hỏi cô: “Em muốn ăn gì?”
“Muốn ăn bánh bao nhân gạch cua có bán ở cửa hàng đối diện bệnh viện.”Trì Yên ngừng một chút. “Cảm ơn chị Khương Vận.”
Người bên ngoài ừ một tiếng, cuối cùng không có thêm bất cứ động tĩnh gì nữa.
Lúc này Trì Yên mới quay đầu lại, vươn tay ra muốn cướp bật lửa trong tay Khương Dịch.
Tay trái của cô còn ghim mũi kim tiêm, Khương Dịch không dám để cô cử động quá mạnh, liền lấy tay band tay của cô xuống giường: “Đừng lộn xộn.”
Mu bàn tay của Trì Yên liền cảm thấy đau đớn.
Có lẽ thuốc tê đã mất tác dụng, vết thương trên tay cô hơi đau, vừa tê vừa ngứa.
Từ đây có thể thấy chỗ bán bánh bao gạch cua trước cửa bệnh viện, Khương Vận đi rồi trở về chắc cũng không mất nhiều thời gian.
Trì Yên ngẩng mặt lên nhìn Khương Dịch: “Anh còn không mau đi về?”
Cằm cô hất hất về phía trước, ý chỉ về hướng cửa.
Mấy vệt đen trong mắt Khương Dịch càng dày đặc hơn: “Anh chưa vào, ra làm sao được?”
Trì Yên chửi thề: “Đệch.”
Lời vừa nói ra, mảng đỏ hồng đã lan từ tai xuống tới cổ.
Trước kia cô chưa từng chửi bậy.
Trì Yên thân thiết với Bạch Lộ, ít nhiều ít nhiều gì cũng phối hợp với cô ấy, cùng tán gẫu mấy chủ đề không trong sáng, về phần chửi thề, dù đã nhẩm qua nhẩm lại bao nhiêu lần trong đầu, cô cũng chưa từng nói ra miệng.
Trì Yên cũng bị chính câu nói của mình khiến cho bối rối, cô nghẹn thở, một hơi cũng thở không nổi, mắt len lén liếc Khương Dịch.
Người kia hình như bị cô mắng cũng hơi sửng sốt, hơi nheo mắt lại, anh cúi người, nhìn thẳng vào mắt cô: “Học từ ai?”
“… Học từ anh.”
Khương Dịch từng chửi thề trước mặt cô chẳng qua là số lần rất ít, đến mức có đếm cũng chưa đầy một bàn tay.
Người nhà họ khương đều vậy.
Sẽ nói lời thô tục, không kể Khương Dịch, tính từ Khương Du Sở tới Khương Vận, đều từng nói lời thô tục.
Hiện tại, Trì Yên đang cống hiến tất cả dũng cảm của mình, dồn vào hai chữ này.
“Nói lại.”
“Từ anh.”
“Câu trước.”
Trì Yên quay mặt đi.
Khương Dịch này, đúng là thực hiện hành vi “Kiểm điểm lời thô tục” một cách quá tỉ mỉ.
Hai người cách nhau không xa, gần thêm mấy tấc là có thể chạm vào nhau.
Ngón tay Trì Yên khẽ nắm lấy ga trải giường, nhắc nhở anh: “Chị Khương Vận sắp quay lại rồi.”
Nói chưa xong, cô đã bị người kia dùng hơi thở tiến sát ôm trọn lấy, hơi thở ấm áp vương trên khóe miệng cô, vuốt cằm cô rồi hôn.
Trì Yên không kịp phản ứng, miệng vẫn đang nhếch lên, đầu lưỡi linh hoạt của người đàn ông thuận thế đi vào, nhẹ nhàng đảo qua mỗi tấc trong miệng cô.
Cô rất căng thẳng nên quên không khống chế răng mình, liền cắn xuống một chút, lực dùng không mạnh, nhưng hẳn cũng không được coi là nhẹ, vì cô nghe thấy Khương Dịch khẽ hừ một tiếng.
Cô bị đẩy vào bức tường đằng sau lưng, Khương Dịch nghiêng người về phía trước, bên tai cô vang lên âm thanh của vật gì đó rơi xuống sàn, Trì Yên nhìn xuống, thấy cái bật lửa trong thùng rác lăn vài vòng rồi nằm im.
Nhà tư bản đúng là nhà tư bản, nói ném liền ném.
Trì Yên nhìn chằm chằm cái bật lửa chôn thân trong thùng rác mấy lần, lúc đầu cô nghiêng người không muốn hôn anh nữa, khoé mắt cô khẽ nheo lại, vừa hôn trả anh, thì cửa một lần nữa có tiếng gõ nhẹ vang lên.
“Tiểu trì thấy thế nào rồi?”
Trì Yên không thể nói chuyện, chỉ mơ màng “Ừ” một tiếng.
Một giây sau, cô nghe được tiếng chốt cửa chuyển động.
Đáy mắt Khương Dịch loé lên tia sáng, trước khi Khương Vận đi vào thì lui lại còn nghiêm nghị chỉnh cổ áo cho Trì Yên.
“Tiểu dịch, tới từ lúc nào vậy?”
Trì Yên trả lời thay anh, “À, vừa mới tới.”
Khương Dịch nhìn cô như cười như không.
Khương Vận không hỏi nhiều, mở túi bánh bao nhân gạch cua ra, đưa đôi đũa cho Khương Dịch: “Tiểu Trì cử động bất tiện, em đút cho con bé đi.”
Khương Dịch vừa cầm lấy đôi đũa, cô liền rụt tay lại.
“Được rồi, không xem hai người các em liếc mắt đưa tình.” Cô gắp một cái bánh bao, đưa tới miệng Trì Yên: “Tiểu Trì há miệng nào, chị đút em ăn.”
Trì Yên: “…”
Trước đó, Trì Yên đã ăn cháo rồi nên bây giờ bụng không đói, nhưng vẫn ăn mấy miếng bánh bao gạch cua.
Thấy cô ăn không nhiều, Khương Vận buông đũa, cô ngẩng đầu nhìn về phía Trì Yên: “Trước khi nói chuyện bản kiểm điểm, nói chuyện chính đã.”
Trì Yên gật đầu.
“Tin tức lúc chiều đã đọc chưa?”
Trì Yên vẫn gật đầu: “Vừa rồi có nhìn qua.”
“Bên Love tuyệt đối không thể tiếp tục hợp tác với Đỗ Vũ Nhu nữa, video tuyên truyền kia, chắc chắn cũng phải xoá.”
Trì Yên không đáp lời, vừa nghe Khương Vận nói, vừa lén lén lút lút nhìn Khương Dịch.
Khương Dịch ngồi ở cuối giường, mắt nhìn thẳng vào mặt cô, không quá tận tâm, cũng không kiêng nể.
Khương Vận: “Chú ý vào nào.”
Trì Yên vội vàng thu mắt về.
“Vừa rồi chị có nói với Love về chuyện em bị thương, gần đây lại nhiều tin đồn, mặc kệ là đổi thành ai cũng không liên quan tới em, nếu em có biến chứng gì nặng, tất cả sẽ quy thành tiền bồi thường.”
Gừng càng già càng cay.
Không ai tình nguyện làm chuyện như vậy lần thứ hai, huống chi là một chuyện vừa tốn sức, vừa không có lợi ích như vậy.
Khương Vận tiếp: “Chuyện thứ hai, Đỗ Vũ Nhu bị mất vai nữ chính trong “Nhiếp Hồn”, hôm nay đạo diễn bên đó liên hệ chị, hỏi em dạo này có hợp đồng gì không?”
“Nhiếp hồn” là tác phẩm lớn, ngay cả đất diễn của nam phụ không bằng một nửa nữ chính, cũng có vô số minh tinh hạng hai tranh giành.
Trì Yên nhíu mày: “Chị Vận, em không phù hợp lắm.”
“Đúng là không phù hợp.” Khương Vận lời ít ý nhiều, “Chị xem qua kịch bản rồi, hiện tại em không hợp với hình tượng nữ chính này.”
Ngưng một chút, Khương Vận lại nói: “Còn nữa, trên mạng hiện tại đang lan truyền tin Đỗ Vũ Nhu vì được ông chủ bao nuôi nên mới nhận được kịch bản < Nhiếp hồn >, đã có chuyện trước như vậy, nếu em thế chỗ cô ta, khó tránh khỏi cũng bị suy đoán là bao nuôi.”
Khương Vận: “Đừng nói cư dân mạng, ngay cả chị nếu không biết chuyện, cũng sẽ nghĩ vậy.”
Ngay cả em trai ruột của cô, còn từng hỏi muốn bao nuôi nghệ sĩ dưới trướng của cô.
Một cô gái dịu dàng xinh đẹp, chú ý tới cô cũng không phải chỉ một hai người.
Khương Vận liếc mắt nhìn Khương Dịch, sau đó tiếp tục nói: “Em mà diễn bộ này thì giống như đổ dầu vào lửa, lúc chiều chị có hỏi bác sĩ, vết thương không sâu tới mức lưu lại sẹo, nếu em muốn nghỉ ngơi, vậy nghỉ một tháng tròn rồi tính tiếp, còn nếu không, chị sẽ thay em nhận kịch bản.”
Khương Dịch nhăn mày: “Chị –“
“Em im lặng, để Trì Yên nói.”
Trì Yên quay sang nhìn Khương Dịch, anh cau mày nhìn cô, dường như đang ngầm ám chỉ cô ‘nghỉ ngơi mấy ngày’.
Cô lặng lẽ đưa mắt đi chỗ khác: “Không cần nghỉ.”
Anh khẽ hừ một tiếng.
Khương Vận hài lòng với câu trả lời của cô, vết thương của Trì Yên không ảnh hưởng quá lớn tới cô, đương lúc tuổi trẻ là phải phấn đấu.
Ấn tượng đầu tiên của Khương Vận với Trì Yên vốn không tệ, tính tình rất hợp với cô ấy, lại cộng cả mối quan hệ với Khương Dịch, đối với cô, Trì Yên càng ngày càng hợp mắt.
Khương Vận vỗ vỗ má cô, “Quãng thời gian này, chú ý kịch bản, nhưng chị không thể không nói, tài nguyên lúc này của em không đủ, thay vì làm một nữ chính của một bộ phim chất lượng không cao, đóng một nữ phụ của một chế tác lớn còn hơn.”
Khương Vận nói thẳng, muốn Trì Yên nhanh chóng hiểu rõ tình huống lúc này của mình.
Cô rất đồng tình với Khương Vận.
Lăn lộn trong showbiz, nếu không có ô to dù lớn, chỉ có cách bước từng bước, từng bước mà đi thôi.
Trì Yên muốn con đường sau.
“Mấy ngày tới có thể nhận được kịch bản, em xem đi, chị rất thích bộ này.”
Nói xong chuyện công việc, Khương Vận sờ cằm, chuyển chủ đề: “Có mang bản kiểm điểm không?”
“Có.”
Trì Yên nhìn về phía túi xách đặt trên mặt bàn.
Khương Vận đi lấy túi, cô kéo khóa túi ra, nhìn thấy bản kiểm điểm gồm khoảng 3 tờ giấy.
Chữ viết… hơi quen.
Khương Vận nhìn lướt qua nhanh như gió, “Tự viết hả?”
Trì Yên: “Vâng…”
Có người rất không nể mặt cô, nở nụ cười, tiếng cười thấp lại nhẹ, nhưng rất êm tai.
Trì Yên mặc kệ anh, quay sang hỏi Khương Vận: “Chị Vận, sao vậy?”
Khương Vận cũng cười: “Thật sự là em viết?”
Sáng nay Trì Yên có nhìn qua bản kiểm điểm, chỉ là thời gian gấp gáp, cô chỉ nhìn qua một phần.
Rất đứng đắn, tuyệt đối không có gì khác lạ.
“Bận rộn cả một ngày, mắt hơi mỏi, Trì Yên, đọc cho chị nghe đi.”
Trì Yên: “…”
Cô đã phạm sai lầm, cảm thấy nếu mình từ chối thì thật không có thành ý, chỉ đành đọc từng chữ từng chữ.
Tờ thứ nhất, câu chữ trôi chảy lưu loát, ngay cả lỗi chính tả cũng không có.
Đặc biệt là rất khiêm tốn, nhã nhặn nhận lỗi.
Đến trang thứ hai, chữ “Khương Dịch” ùn ùn xuất hiện.
Đến trang thứ ba, cô bắt đầu không hiểu hai chữ “Khương Dịch” ở đây có ý nghĩa gì.
Cô càng đọc càng thấy lạ, tốc độ đọc chậm đi không ít, nhưng lại không thể ngừng, chỉ có thể kiên trì tiếp tục.
Khương Vận ngồi bên cạnh bình chân như vại thưởng lãm biểu cảm trên mặt cô, vừa muốn khống chế bản thân không được cười quá lộ liễu, vừa kiên quyết, bất luận thế nào cũng không cho cô dừng.
Ba ngàn chữ, vậy mà Trì Yên đọc vô cùng trúc trắc tới gần nửa tiếng.
Chóp mũi cô đổ mồ hôi, nội dung sau đó khái quát trong mấy dòng.
Tôi thích Khương Dịch.
Vô cùng thích Khương Dịch.
Không ai thích Khương Dịch bằng tôi.
Tới tận lúc này, tôi chưa thấy người đàn ông nào tốt như Khương Dịch.
Đậu má… Trì Yên trước giờ không biết người đàn ông này không biết xấu hổ tới mức này.
Cô đọc tới đỏ hồng cả vành tai, nhưng người nghe vẫn rất hưởng thụ, khóe môi hơi cong, khóe mắt kéo nhẹ, đáy mắt quá đỗi dịu dàng.
Trì Yên: “…”
Khương Vận kìm chế tới nỗi mặt sắp rút gân, vẫn nhịn không được “phụt” một tiếng bật cười: “Trì Yên, mặc dù em lạc đề, nhưng nể tình em thích em trai chị tới như vậy, chị sẽ không truy cứu nữa.”
Trì Yên: “…”
Cô lại còn phải cảm ơn Khương Dịch?
… ha ha.
Sau khi đọc xong kiểm điểm, trong phòng bệnh phân hóa hai phe vô cùng rõ ràng.
Hai chị em nhà kia tâm trạng vạn phần vui sướng, chỉ có Trì Yên là buồn bực tới mức hận không nuốt mấy tờ giấy kia vào bụng.
Đến tận khi truyền xong nước, Khương Dịch rút kim ra, Trì Yên cũng chẳng muốn để ý tới anh, mắt không ngước lên cù chỉ một chút, cầm điện thoại chơi game.
Khương Vận cuối cùng cũng cười xong, ý tứ không rõ ràng khen cô vài câu: “Trì Yên, môn văn của em thật tốt.”
“…” Trì Yên cười miễn cưỡng, “Hồi cấp 3, em là bí thư môn Văn.”
Khương Vận không nhịn nổi, lại bật cười.
Có người, tiếp xúc càng lâu sẽ càng yêu thích. Chỉ là không thể ở đây mãi, Khương Vận nhìn đồng hồ, cũng không còn sớm nữa rồi.
“Được rồi, hôm nay chị về trước.” Cô quay đầu nhìn Khương Dịch, “Chăm sóc Tiểu Trì cho tốt.”
Trì Yên hừ nhẹ.
Lúc cửa bị đóng lại, cô bắt đầu lôi trò chơi ra chơi.
Khương Dịch cười cô, cô cũng không quan tâm, anh đưa tay khẽ chạm vào mặt cô, Trì Yên nghiêng đầu cắn anh, ngón tay anh bị kẹp dưới hai hàm răng của cô, như còn vị cháo ban nãy.
Trì Yên không chịu nhả, tới tận khi cửa bị đẩy ra, giọng một cô bé vang lên: “Mẹ, mẹ mau nhìn… anh ấy là nạn nhân của bạo lực gia đình.”