Chuyển ngữ – Mạn Mạn
Beta – Diên Vĩ, Emi
Trong những chuyện mà Trì Yên thấy phiền nhất, viết bản kiểm điểm là một chuyện trong đó.
Lúc cô còn học đại học có nghe Bạch Lộ mắng giáo viên dạy môn tự chọn, rõ ràng cô chỉ là người nghe, lúc Bạch Lộ nói có chen vào một câu chửi thề, còn cô chỉ lâu lâu quá hài hước mới cười một chút, không ngờ bản thân cô lại bị liên lụy.
Không chỉ bị cấm thi, mà phát rồ hơn, đó là trước khi bị đánh trượt, giáo viên đó bắt hai người viết bản kiểm điểm.
Tám ngàn chữ.
Trì Yên vô cùng cẩn thận viết bản kiểm điểm, câu chữ lưu loát, ngôn từ phong phú, viết tới gãy cổ tay, kết quả là bị thầy giáo già đeo kính, chong đèn lên đếm từng chữ từng chữ, kiểm tra số lượng chữ.
Còn thiếu mười chữ, Trì Yên cũng vì thế mà bị trượt môn.
Trước đây khi Trì Yên học đại học là học sinh ngoan tiêu chuẩn, ít khi phạm sai lầm.
Nếu như vô tình phạm phải lỗi, thì cũng rất nhanh được tha thứ.
Học giỏi, lại xinh đẹp, không ai muốn làm khó cô.
Chính vì vậy, mỗi khi nhớ tới chuyện bản kiểm điểm tám ngàn chữ kia, cô càng căm thù đến tận xương tủy.
Trì Yên ngửa cổ ra phía sau tầm nửa phút, cổ cô không thoải mái, cô nghiêng đầu dựa vào vai Khương Dịch, mắt hơi díp xuống, còn chưa mở miệng đã nghe thấy Khương Dịch nói hai chữ: “Không được.”
Đáp án này, kiên quyết ngoài dự liệu của cô.
Trì Yên không vui, ánh mắt sáng lấp lánh ban đầu hơi tối đi, “Được không?”
“Không được.”
Khương Dịch lặp lại, nhìn về phía hình xăm của cô.
Người đàn ông có vẻ hơi tức giận, nhưng trông khá bình tĩnh lại còn dịu dàng..
Nhưng đối với cô thì chẳng dịu dàng chút nào.
Đặc biệt là khi cô viết 3000 chữ kiểm điểm này cũng là vì anh.
Trì Yên nhíu mày: “Khương Dịch, anh giúp em viết đi.”
“Anh chưa từng viết cái này.”
Trì Yên tất nhiên là biết rõ, anh chưa từng viết mấy cái này.
Cô là học sinh tốt, nhưng so với cô, Khương Dịch còn tốt hơn.
Đôi lúc Trì Yên vẫn còn phạm sai lầm, chứ Khương Dịch có khi còn chưa từng khiến người khác lo lắng.
“Cho nên mới nhờ anh viết.” Trì Yên mở to mắt, nói dối: “Để anh cảm nhận được một chút cảm giác khi viết bản kiểm điểm.”
Dứt lời, người đàn ông lia mắt sang, liếc nhìn cô.
Anh đã đăng xong bức ảnh vừa chụp lên Weibo của Trì Yên, rồi đặt điện thoại qua một bên, anh cười như không nhìn cô, giọng nói còn toát lên ý cười: “Anh không muốn thử.”
Trì Yên “…”
Trì Yên là cô gái kiên cường có nghị lực, cô quyết định tự lực cánh sinh, liền đưa tay đẩy tay người đang ôm lưng mình.
Thể lực của cô chắc chắn không bằng Khương Dịch, đến cả một đầu ngón tay của anh cô cũng không đẩy ra được.
Trì Yên tức tối, cao giọng hơn bình thường, nhưng cho dù có lớn giọng, vẫn giống như đang làm nũng: “Thả em ra, em muốn đi viết bản kiểm điểm.”
“Thực ra cũng không phải là không thể viết.”
Trì Yên nhất thời im lặng.
Lòng bàn tay người đàn ông ấm áp, thuận theo vạt áo cô đi vào trong. “Mấy giờ rồi?”
Trì Yên nhìn đồng hồ, mơ hồ nói: “Hình như 7h.”
“3000 chữ?”
Trì Yên bắt đầu hít thở khó khăn: “Ừ.”
Hữu khí vô lực(*).
(*) Hữu khí vô lực: ý chỉ sự bất lực
“Vậy 3 tiếng đồng hồ.”
Áo ngực của Trì Yên nhanh chóng bị anh cởi ra, cô dịch dịch người, muốn đưa tay ra cản Khương Dịch, vừa động một chút, liền bị cái tay còn lại của anh nắm cằm, nụ hôn của anh liền rơi xuống.
Không dịu dàng.
Giống như bão táp mưa rào, cứ thế công thành đoạt đất.
Người anh rất sạch sẽ, bên trong miệng cũng vậy, không hề có mùi rượu hay thuốc lá.
Toát lên một cảm giác mát lạnh.
Trì Yên bị anh đẩy ngã xuống ghế sofa, đầu cô như có hàng ngàn vì sao đang lướt qua, nhưng hết lần này tới lần khác, đều có thể thấy người trước mắt một cách rõ ràng tới kì lạ.
Cô nhẹ nhàng nuốt nước miếng, khiến cho người đàn ông hôn càng sâu.
Trì Yên vẫn quên không lấy hơi như trước, được một lát cô liền không thở được, lấy tay đẩy Khương Dịch, anh hiểu cô rất rõ, liền chừa đường cho cô thở.
Đầu lưỡi của anh vòng bên khóe môi cô, nhẹ nhàng liếm một cái, Trì Yên hơi nhột, hừ một tiếng nghiêng đầu tránh đi.
Khương Dịch giống như đang nở nụ cười.
Trì Yên đưa mắt nhìn đồng hồ —- thời gian trôi qua chậm quá.
Cô bắt đầu băn khoăn giữa “3000 chữ” và “ba tiếng”, đem cả hai lên bàn cân, cuối cùng vẫn không có kết quả.
Trì Yên cảm thấy bản thân mình không có tiền đồ, sau lại tự an ủi bản thân, có tiền đồ thì có thể làm gì chứ?
Bản kiểm điểm đối với cô chẳng khác gì việc bị ép viết chữ nguệch ngoạc như gà bới, đều là nỗi lo trong lòng cô.
Khương Dịch ngừng lại, không tiếp tục làm nữa.
Trì Yên còn tưởng anh có lương tâm định ngừng lại, vừa chui ra khỏi dưới thân anh, liền nghe anh gọi.
“Trì Yên.”
Gọi cả tên cả họ, xem ra t*ng trùng không chạy lên não, tinh thần vẫn rất tỉnh táo.
Trì Yên quay đầu nhìn anh, trong đôi mắt đen thẫm của người đàn ông loé lên vài tia sáng, mắt của anh khá đẹp, dưới khóe mắt, nốt ruồi càng tỏa ra sự dịu dàng tươi đẹp.
Trì Yên nhất thời không thể nhìn đi chỗ khác, giống như cô đang chìm trong ánh mắt của anh. Khương Dịch nói một câu: “Em chủ động một lần.”
Trì Yên lập tức lấy lại tinh thần, chủ động ở phương diện này, đối với cô cũng chẳng phải là kỉ niệm tốt đẹp gì.
Vành tai của cô hơi nóng, sau đó sự mẫn cảm nói cho cô biết, cả mặt cô đều đang đỏ lên, cô cảm thấy bản thân cần một cốc nước lạnh để thanh tịnh tâm hồn.
Trì Yên vùng vẫy mấy giây, “Hay là em tự viết…”
Việc này, cô không thể làm nha.
Trì Yên định đứng dậy, lại bị tay anh đè bả vai cản lại, anh khẽ cắn vành tai cô: “Xem như nể mặt chồng em bao nhiêu năm giữ thân trong sạch, chủ động một lần được không?”
Mặt Trì Yên càng nóng hơn.
Khương Dịch rất ít khi nói mấy lời này, đáy lòng Trì Yên vừa cảm thấy ngọt ngào lại vừa bối rối, giống như dẫm lên hoa nhưng lại có cảm giác không thật.
Không từ chối nổi, cũng không muốn từ chối.
Trì Yên nhỏ giọng nói, bé như tiếng muỗi kêu, giơ tay lên sờ loạn xạ, mãi mới tìm được nút áo của anh.
Một nút lại một nút.
Xuống chút nữa, là thắt lưng.
Ngón tay Trì Yên hơi run rẩy, kẽ ngón tay dính không ít mồ hôi, cô hít sâu một một, không dùng chút kĩ xảo nào, kéo ra.
Khương Dịch cúi đầu nhìn cô, khẽ than một tiếng, hô hấp cũng nóng hơn: “Em cố ý phải không?”
Dĩ nhiên là không!
Trì Yên lại không cho người kia chạm vào dây thắt lưng.
Huống hồ cô còn bị cận nhẹ, thực sự không có cách nào khác, cô dứt khoát nhìn gần thêm chút rồi cởi ra.
Vất vả “ken két” môt hồi, thắt lưng mới tháo ra được, Trì Yên như bị điện giật, rụt tay lại “Tự anh làm đi.”
“Không được.”
“Khương Dịch, anh không có tay sao…..”
Trì Yên còn chưa nói xong, thân dưới đột ngột tê dại, hai chân cô khép chặt hơn một chút, cô cắn chặt môi dưới.
Người kia hỏi: “Lớn không?”
“Lớn, lớn…” Giọng Trì Yên run tới mức nói không thành câu.
“Nhanh lên.”
Người kia dùng đầu ngón tay chen vào nơi sâu nhất, Trì Yên kêu một tiếng đau đớn, bất đắc dĩ tiếp tục làm.
Bây giờ đang là mùa hạ, nhiệt độ không thể so với hai tháng trước, nếu như không mở điều hoà thì cả căn nhà đều rất nóng.
Cả người Trì Yên vốn đã khô nóng, bị Khương Dịch hành hạ như thế còn nóng hơn.
Dưới lầu không có áo mưa, Trì Yên bị Khương Dịch dùng một tư thế khó nói ôm vào lòng, cô vừa có chút hưởng thụ, vừa buồn bực để ý đồng hồ.
Hơn chín giờ một chút,Trì Yên liền kêu ngưng.
Ngày mai cô còn phải đi quay phim, còn có một buổi biểu diễn thời trang cần tham gia, nên hôm nay không thể làm quá muộn.
Huống hồ, ngày mai Khương Dịch chắc chắn cũng có việc cần giải quyết.
Khương Dịch cũng thấy cô hơi mệt, nên tắm cho cô, sau khi lau khô người rồi mới ôm cô lêngiường.
Trì Yên vẫn còn sức, khó lắm cô mới có tinh lực dồi dào như vậy. Khương Dịch đến phòng sách viết kiểm điểm, cô liền ngồi bên cạnh xem anh viết.
Chữ anh rất đẹp, không chỉ đặc biệt tinh tế, mà mỗi nét bút cũng mềm mại, lực tay cũng vừa đủ, nên nhìn rất thuận mắt.
Thuận mắt đến nỗi, Trì Yên nhìn một lúc mà đã nằm sấp trên bàn ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh dậy, trời sáng choang.
Khương Dịch chắc chắn là mới đi đến công ty không lâu trước khi cô dậy, trên bàn có đặt một cốc nước, cô đưa tay sờ, nước vẫn còn ấm.
Sau khi rửa mặt đánh răng xong, Trì Yên cầm ly nước đó, chậm rãi xuống dưới lầu.
Hôm qua cô có lịch quay vào lúc 9h sáng, mà show thời trang kia diễn ra vào 3h chiều.
Trì Yên liền chuẩn bị ổn thỏa, lúc ra cửa, cũng mới tám giờ.
Hôm qua cô được ngủ sớm, trước khi ngủ lại bị Khương Dịch quấn lấy, cho nên không để ý sự lan truyền của bức ảnh mà anh đăng trên Weibo tối qua.
Thậm chí Trì Yên còn suýt nữa quên đi chuyện này.
Nếu như không nhờ Khương Vận liên tục gọi cho cô.
Khương Vận nói chuyện luôn ngắn gọn đủ ý, mở miệng liền nói thẳng vào vấn đề: “Tấm hình em đăng lên kia đã thành công tẩy trắng cho em.”
Trì Yên thở ra.
“Đỗ Vũ Nhu sao rồi?”
“MIA không có ý định quan tâm tới chuyện đó, dù sao cũng chỉ là một người mới, có mất đi thì vẫn còn hàng ngàn người khác.” Giọng Khương Vận nhẹ nhàng, “Trước mắt, công ty không có ý định can thiệp cánh truyền thông, có lẽ muốn mặc kệ cô ta.”
“Cố ý dẫn truyền thông tới bôi đen em, còn chen chân vào gia đình người khác, không chỉ vậy diễn xuất không tốt lại còn đua đòi hàng hiệu, đoán chắc là không có ngày nổi tiếng.”
Trì Yên từ chối cho ý kiến, cũng không đánh giá gì cả.
Dù nói thế nào, cũng là Đỗ Vũ Nhu tự làm tự chịu, không ai muốn đồng cảm với cô ta.
Khương Vận: Đúng rồi, bản kiểm điểm của em đâu?”
Trì Yên hơi đỏ mặt, nói chuyện như bị hụt hơi: “Chị Khương Vận, mai em nộp nhé?”
“Chiều tối đưa chị là được.”
Khương Vận lại hỏi: “Là tự em viết sao.”
Trì Yên tự động viên bản thân: “Tất nhiên rồi.”
Khương Vận không nói gì khác, chỉ cười cười rồi cúp điện thoại.
Cảnh quay của Trì Yên kết thúc.
Sức khoẻ của cô không tốt lắm, nhất là trước đó đã bị Khương Dịch giáo huấn về việc ăn uống, bây giờ cô ăn ba bữa như thường, mặc kệ có đói bụng hay không, nhất định phải ăn đúng một lượng cơm nhất định.
Hai giờ rưỡi, Trì Yên và Bạch Lộ tới show trình diễn thời trang,
Love là thương hiệu lớn, phóng viên tham gia biểu diễn thời trang cũng không ít, hiện trường tại buổi họp báo chen chúc nhau, phóng mắt nhìn sang, thấy toàn đầu người.
Đếm không hết đầu người, Trì Yên lách một hồi, dễ dàng nhìn thấy Khương Du Sở nhiều ngày không gặp.
Cô gái nhỏ mang vẻ mặt khoa trương, tinh thần phấn chấn đi tới kề mic đến bên miệng Đỗ Vũ Nhu, “Xin hỏi cô Đỗ, liên quan tới chuyện bị lộ clip nóng gần đây, cô có ý kiến gì không?”