DẤU YÊU

Chuyển ngữ – Như Nguyệt

Beta – Emi

Ánh mắt Trì Yên cũng nhìn về phía cổ tay của mình, cổ tay trắng nõn tinh tế lại khiến vết đỏ kia thêm phần nổi bật, thấy thế nào cũng không phù hợp.

Nhưng không ma sát da đến mức bị thương, nên khi không đụng tới gần như sẽ không cảm thấy đau — nếu như không phải Khương Dịch nhắc nhở, cô đã nhanh chóng quên đi cái gốc rạ này.

Trì Yên nhướng mắt, kể tóm tắt giản lược nguyên nhân của vết đỏ này.

Quay phim chịu một chút vết thương nhỏ, đối với diễn viên là chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn được.

Lúc đầu Trì Yên tưởng Khương Dịch cũng nghĩ như vậy, kết quả chờ mấy giây, Khương Dịch lại không cho qua chuyện này, ngón tay của anh chạm vào cổ tay cô, khẽ cọ trên lòng bàn tay: “Còn đau không?”

Trì Yên lắc đầu: “Không đau.”

Vết thương thế này, trên thân ai thì tự người đó biết.

Trông có vẻ rất đáng sợ… Nhưng cũng chỉ là trông có vẻ đáng sợ thôi.

Đầu Trì Yên hơi choáng, mí mắt nặng đến rơi xuống.

Lúc quay đầu, cô trông thấy Khương Dịch nhếch khóe miệng cười cười: “Rất tốt.”

Dứt lời, anh đã thu tay về, chuyển ánh mắt nhìn về phía trước, đạp chân ga.

Đèn đường bên ngoài chiếu vào trong xe, sáng tối xen kẽ lần lượt hắt vào, cũng như thể chia cắt gương mặt anh thành hai bộ phận sáng tối.

Tâm trạng hôm nay của Khương Dịch dường như tốt đột xuất.

Thẳng từ studio đến bệnh viện, chỉ cần Trì Yên quay đầu nhìn anh, liền có thể thấy anh khẽ nhếch khóe miệng.

Trì Yên khó hiểu, lúc xuống xe muốn túm tay áo của anh, nhưng lại sợ có người nhìn chằm chằm, chỉ đành thu tay lại bước nhỏ đi theo phía sau anh, ngay cả giọng nói đều bị cô ép thấp xíu: “Anh cười cái gì?”

“Anh không có cười.”

Trì Yên: “Em không mù.”

Bên ngoài gió mát thổi qua, Trì Yên không lạnh, ngược lại cảm thấy hơi nóng trong người bị thổi đi không ít.

Cô mặc kệ túm tay áo Khương Dịch, giống như cái đuôi nhỏ đi phía sau.

Người đàn ông cúi đầu nhìn cô: “Không sợ bị người khác thấy à?”

Trì Yên đã lấy một cái khẩu trang từ trong túi rồi đeo lên, cũng không biết là do đeo khẩu trang hay là bởi vì cảm mạo, giọng khàn khàn: “Thế này thì không sợ.”

Không còn cách nào, cô thật sự muốn nắm tay Khương Dịch.

“Anh còn chưa nói anh đang cười cái gì?”

Khương Dịch nắm chặt tay cô, sau đó bỏ trong túi: “Về nhà sẽ nói cho em biết.”

Bệnh viện hôm nay đông người, ngay cả phòng bệnh thường cũng đầy người, lúc Trì Yên truyền nước chỉ có thể ngồi trên băng ghế ngoài hành lang, tựa lên vai Khương Dịch mà ngủ gật.

Bên tai không ngừng vang lên tiếng băng ca lướt qua và giọng của người qua lại, Trì Yên buồn ngủ, đầu trượt trên vai Khương Dịch, dứt khoát bị anh đỡ xuống nằm lên đùi anh.

Trì Yên thực sự không muốn động đậy, ngay cả mí mắt đều không muốn mở ra.

Ngay cả khi bên tai có một cô gái kêu Khương Dịch một tiếng, cô cũng chỉ nhẹ nhíu mày lại, ý thức hơi tỉnh tảo, nhưng mở mắt không ra.

Người phụ nữ kia không giống như là người đồng lứa, dường như cũng chú ý tới cô nằm trên đùi Khương Dịch, dịu dàng hỏi: “Cô gái này chính là vợ cậu à?”

Cô cảm giác được ngón tay anh gạt lọn tóc trên mặt cô ra, giọng nói nhàn nhạt: “Ừm.”

Người phụ nữ sửng sốt một chút, nhưng cũng không quá kinh ngạc, chỉ là ánh mắt nhìn Trì Yên thêm mấy phần dò xét.

Bà vẫn muốn biết đối tượng kết hôn của đứa cháu này trông ra thế nài, chỉ là hôm nay cô bé này từ từ nhắm hai mắt, trên mặt còn đeo khẩu trang che khuất nửa mặt, ngay cả diện mạo cơ bản cũng nhìn không rõ lắm.

“Ngã bệnh à?”

“Ừm.” Khương Dịch vẫn lãnh đạm như cũ, lạnh mắt ngẩng đầu, “Thím hai, thím đến bệnh viện làm gì?”

Nụ cười trên môi bà hơi cứng lại, rồi nhanh chóng khôi phục tự nhiên: “Cơ thể không thoải mái, cho nên tới khám một chút.”

Bà ấy nhìn đồng hồ đeo tay một cái, “Có rảnh tới nhà ăn cơm.”

Khương Dịch giật môi dưới, như cười như không.

Người phụ nữ ấy sớm đã thành thói quen đứa cháu này lạnh lùng, không cảm thấy xấu hổ, cách đó không xa đã có bác sĩ gọi bà, bà gật đầu cười với Khương Dịch, giẫm lên giày cao gót “Cộc cộc” đi xa.

Khương Dịch khẽ híp mắt, ngẩng đầu nhìn căn phòng mà bà ấy đang bước tới.

Khoa phụ sản.

Một hồi lâu sau, anh mới dời tầm mắt, hơi cúi đầu xuống, vén mái tóc che nửa gương mặt nhỏ nhắn của Trì Yên sau tai, sợ cô không thở được, lại kéo khẩu trang kéo.

Mặt cô lộ ra hơn phân nửa, sạch sẽ nhu hòa.

Dù cô nhắm mắt lại, nhưng vẫn có thể nhìn ra, gương mặt này có 3-4 phần tương tự với người phụ nữ vừa đi ngang qua.

Ngón tay Khương Dịch vừa đụng phải mặt của cô, Trì Yên bỗng nhúc nhích nhíu mày, cô ngại ngứa, dứt khoát xoay mặt qua chỗ khác, chôn hơn phân nửa gương mặt vào trong ngực Khương Dịch.

~ ~

Trì Yên không biết mình về nhà lúc nào, chỉ biết là vừa mở mắt ra, trên đỉnh đầu là trần nhà và đèn thủy tinh quen thuộc.

Cô thở phào nhẹ nhõm

Sau khi truyền nước biển chưa khỏi cảm, nhưng cũng tốt hơn rồi.

Việc về nhà họ Khương cũng bị Khương Dịch tạm thời gác lại, Trì Yên vui mừng rõ ràng, may mắn có thể kéo dài dù một ngày cũng được. Tâm lý của cô còn chưa đủ mạnh, chí ít trước mắt còn không đỡ nổi đại BOSS Khương Văn Đào này.

< Người Dẫn Đường > vào giai đoạn kết thúc, Trì Yên vì để tránh việc chậm trễ tiến độ, lại uống liên tiếp mấy ngày thuốc.

Giữa trưa nắng gay gắt, tổ quay phim có không ít nữ diễn viên đầy mồ hôi cầm quạt hóng gió, chỉ có Trì Yên ngoại lệ, mỗi ngày đều ôm ly nước ấm mà uống.

Vừa vặn hôm nay là thứ bảy, tiết mục tổng hợp quay trước đó vài ngày được sắp xếp phát sóng trong buổi tối hôm nay.

Trong kịch bản, số lần xuất hiện của Trì Yên cuối cùng cũng nhiều hơn, bởi vì trong kịch bản tính cách của nhân vật nữ phụ vui vẻ, còn là người chị khéo hiểu lòng người, bất kể nam hay nữ đều thích.

Phần sau dính đến cô càng nhiều, nhân duyên với người đi đường của Trì Yên lại càng tốt.

Người hâm mộ xung quanh cô vô số, nhưng đến cùng không có khả năng hấp dẫn quá nhiều fan trung thành.

So với cô thì nhân vật nữ chính bị bôi đen vô cùng.

Đây là lần đầu tiên, Trì Yên ý thức được chỗ tốt của nữ phụ.

Không cần làm chuyện xấu với Lục Chi Nhiên, cũng không cần trở thành mục tiêu công kích.

Vẹn toàn đôi bên, ngoại trừ cát-sê ít một chút.

Có thể nguyên nhân do bộ phim tình cảm kia tạo được tiếng vang không tệ, Trì Yên cũng được chú ý nhiều hơn ở đoàn phim.

Lúc vừa mới vào đoàn làm phim cô còn là người vô hình tuyến 18, sau khi bộ phim kia phát sóng, chí ít cô có thể nâng bản thân lên tuyến ba.

Đặc biệt rõ ràng ở điểm là bình thường mỗi ngày cô tập thoại đều không ai quấy rầy, kết quả sau khi bộ phim đó trình chiếu, cô vừa mới lật kịch bản ra, liền có nữ diễn viên xông tới.

Nói là nhàm chán tìm đến cô nói chuyện phiếm, trên thực tế cơ bản cũng là một cuộc nói chuyện vô nghĩa.

Trì Yên câu có câu không đáp lời, khi nói chuyện với người khác cô có thói quen nhìn vào mắt họ, lần này cũng không ngoại lệ.

Mười mấy phút trôi qua, Trì Yên nghe thấy cô ta nói phét tung trời khen mình, vừa cảm thấy xấu hổ lại không thể thất lễ, chỉ đành cười cười mấy lần.

Đến khi người kia thật sự không tìm được đề tài nữa, rốt cục mới nói rõ mục đích cuối cùng của mình: “Sau này có tài nguyên tốt, cô coi thường có thể đề cử cho tôi.”

Trì Yên biết cô ta, nhưng chỉ giới hạn ở tên và giới tính.

Cô không nói gì thêm, chỉ thuận theo cô ấy qua loa vài câu, chờ người kia mất hết cả hứng đi chỗ khác, mới lại cúi đầu đọc kịch bản.

Ba giờ chiều, đoàn làm phim tiến hành lần quay đầu tiên/

4:30, bởi vì nam chính và nữ chính trạng thái không tốt, đoàn làm phim lại bắt đầu điều chỉnh tập thể.

Trì Yên ở đoàn làm phim này không giống với đoàn trước, trước kia tốt xấu cô cũng có thể nói chuyện trời đất với Tống Vũ,  nhưngđến cái đoàn làm phim này, ngay cả người nói chuyện cũng không có.

Nghỉ ngơi và không nghỉ ngơi cũng không khác nhau là mấy, Trì Yên nhàm chán nhìn kịch bản, dứt khoát cầm điện thoại lướt weibo.

Bộ phim mà cô và Lục Chi Nhiên diễn chính mỗi ngày đều nằm trên top hotsearch của weibo, vị trí thay đổi lên xuống, hẳn là do sức hút của ảnh đế, không phải như chuyện Thẩm Ninh lần trước bị Khương Dịch mua top.

Kịch bản đã tiến triển hơn phân nửa, mấy ngày nữa sẽ kết thúc.

Độ nóng của cô được cũng tăng cao, không cần dựa vào Lục Chi Nhiên, cũng có leo lên top hotsearch được nửa ngày.

Tên Trì Yên, song song cũng là tên của nhân vật nữ chính trong phim.

Cảm giác tốt ngoài ý muốn này, không cần dựa vào bất kỳ chuyện xấu nào, bằng vào vai diễn này, Trì Yên cũng bắt đầu bội phục bản thân, vừa lòng thỏa ý nhìn lượng fan hâm mộ mỗi ngày đều đang nhanh chóng tăng số lượng.

Trì Yên ra khỏi trang tin nóng, sau đó chuyển qua lướt weibo của người cô follow.

Cô theo dõi không nhiều, chỉ có đạo diễn đã hợp tác, nam nữ diễn viên đã diễn chung.

Trước kia đều đóng vai phụ, cô cũng lười để weibo mười mấy nghìn fan hâm mộ  mình lúc trước của đi theo dõi mấy lão lớn mấy chục nghìn fan, hai người không quen, ngược lại ra vẻ mình giống như là kẻ nịnh bợ.

Cho nên gia nhập showbiz một năm, người cô follow vẫn có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Mỗi lần lướt weibo, chỉ có thể thấy vài bài viết mới.

Mỗi người đều là người bận rộn, đăng weibo đều phải tranh thủ thời gian.

Hôm nay vẫn như cũ chỉ có 7-8 bài viết mới, có quay phim bị thương cầu an ủi, còn có chia sẻ làm cá luộc.

Trì Yên buồn bực ngán ngẩm kéo xuống lật lật, đảo đảo, cô rất nhanh phát hiện chỗ không thích hợp.

Từ khi đăng ký, weibo của Khương Dịch cũng ít khi đăng gì, thế mà hôm nay lại bất chợt đăng tin,

Khương Dịch ca ca: [ Bị cảm một tuần. ]

Trì Yên lại vào weibo của anh xem, lại thấy vừa rồi đăng thêm một tin nữa: [ Nếu không tốt sẽ phải đổi cách trị khác. ]

Fan hâm mộ của anh không nhiều, nhưng hình như cũng không ít.

Số lượng gần tám mươi nghìn, Trì Yên hoài nghi anh lén lén lút lút mua fan cương thi, loại chuyện này cô cũng không phải là chưa từng gặp, trước đó có trang blog làm đẹp, hết thảy năm mươi nghìn fan hâm mộ, có bốn mươi chín nghìn đều được mua.

Thế nhưng suy nghĩ này nhanh chóng bị cô phủ định, cô nhìn thấy bình luận cùng số lượng chia sẻ.

Thời gian đăng bài chưa lâu, nhưng số lượng đã hơn một nghìn.

Trì Yên ấn mở bình luận, sau đó nhìn thấy Lục Cận Thanh bình luận: [  kết quả chị ấy khoẻ rồi ha ha ha ha! ]

Bên tai Trì Yên nóng lên, điện thoại rung một cái, người cô theo dõi nhắn tin cho cô.

Khương Dịch ca ca: [ Bà xã, em khỏe chưa? ]

Bình luận

Truyện đang đọc