Chuyển ngữ – LuChan
Beta – Tũm, Emi
Ngón út Trì Yên rung lên, vô tình chạm vào nút màu đỏ, điện thoại khẽ rung lên, cuộc gọi đã bị cô cúp ngang.
Không phải nghe những lời nói kế tiếp của Ninh Tuệ, Trì Yên cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
Khương Dịch nới lỏng cà vạt, bước về phía cô, cúi người xuống nhìn cô: “Sao thế?”
Trì Yên ném điện thoại qua một bên, ngay cả truyền hình trực tiếp cũng lười coi lại, ôm gối đi về phía đầu giường: “Khương Dịch, em có kể với anh về chuyện của mẹ ruột em không?”
Trong trí nhớ của cô thì hình như cô chưa nói cho anh thì phải.
Nhưng cũng khó tránh khỏi có lúc cô uống say hay bị bệnh, thần trí lúc đó không tỉnh táo, Trì Yên không thể chắc chắn rằng mình không có nhắc tới.
Quả nhiên cô nghe được Khương Dịch trả lời: “Có nói qua.”
Khương Dịch lần đầu nghe Trì Yên nhắc tới mẹ ruột của cô, là hồi tám năm trước lúc cô đang ngủ.
Khi đó hình như là gặp ác mộng, cô không yên giấc, lông mày thanh tú nhíu lại, chóp mũi và trán cô rịn ra mồ hôi, khóe miệng hơi hé ra, kêu lên một tiếng “Mẹ”.
Khi đó Khương Dịch không chú ý tới những điều này, chỉ cho là bố mẹ cô qua đời do một số lý do ngoài ý muốn, cho nên cô mới sống chung với cậu.
Sau khi anh và Trì Yên trở về nhà họ Trì mới biết rõ chuyện này, tuy không rõ là cảm giác gì, chỉ cảm thấy đau lòng thay cho cô.
Hai người kia, căn bản không xứng đáng làm bố mẹ.
Càng không xứng đáng làm bố mẹ của Trì Yên.
Đó cũng là lần duy nhất, Khương Dịch nghe chính miệng Trì Yên nói ra chữ đó.
Thời gian trôi qua, anh suýt nữa quên mất, dù Trì Yên xem như không nói, thật ra trong lòng cũng để ý tới chuyện này.
Khương Dịch nói khẽ: “Lại gặp ác mộng sao?”
Trì Yên lắc đâu, mí mắt rủ xuống, có chút không biết phải làm sao: “Em vốn cho rằng đời này sẽ không gặp lại bà ấy, nhưng mà mới vừa rồi…”
Trì Yên nghiêng đầu liếc nhìn điện thoại di động, màn hình đã tắt, giống như vừa rồi không hề có cuộc gọi nào.
Quả thật như chưa hề có cuộc gọi nào cả.
Trì Yên dùng câu đơn giản nhất để thuật lại chuyện đó một lần: “Em không muốn biết bà ấy là ai, nhưng cũng muốn biết một chút, người mà có thể nhẫn tâm đem con gái ruột của mình cho đi thì có dáng vẻ như thế nào.”
Làm như vậy, cũng chẳng khác gì bỏ chồng.
Trì Viễn và Ninh Tuệ không phải là người tốt lành gì, mẹ ruột của cô cũng thế cũng chẳng khác họ là bao.
Kẻ tám lạng người nửa cân.
Trì Yên cúi xuống vò chiếc gối, vốn là tâm trạng hôm nay không tệ, kết quả là bị cuộc gọi đó phá hư.
Gối mềm nhũn, bị cô ấn ấn, cô buông tay liền trở lại như ban đầu, Trì Yên quả thật cảm thấy rất nhàm chán, ném gối qua một bên, đưa tay ôm eo Khương Dịch: “Anh nói xem nếu bà ấy gặp lại em, liệu có nhận ra em không?”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, Trì Yên liền bật cười một tiếng.
24 năm không gặp, nói không chừng bà ta còn quên mất chuyện mình có một cô con gái nữa kìa.
“Nếu như nhận ra em thì sao?” Khương Dịch ngồi chồm hổm, ngón tay chạm nhẹ lên khóe mắt cô: “Nếu như bà ấy muốn nhận lại em, em định làm thế nào?”
Trì Yên rốt cuộc cũng nâng mí mắt lên.
Ánh mắt cô rất nhạt, đôi mắt sáng lấp lánh thường thấy dường như biến mất, một lúc sau cô mới lắc đầu: “Em không biết.”
Loại chuyện như vậy khó có thể xảy ra, nó giống như chuyện thiên thạch va vào trái đất.
Một mặt Trì Yên cảm thấy chuyện này không thể nào xảy ra, một mặt không biết nên làm như thế nào.
Trên người Khương Dịch có mùi rượu nhàn nhạt, Trì Yên cau mũi, cô không muốn tâm trạng Khương Dịch sa sút giống mình, vòng vo hỏi anh về đề tài khác: “Uống rượu à?”
“Không có.”
Trì Yên lại hít mũi một cái, Khương Dịch cười một tiếng, đưa tay nhéo mũi cô: “Thật sự không có uống.”
“Em không tin.”
Lời nói vừa dứt, ngón tay bóp mũi cô lỏng ra một chút, cô không phản ứng kịp, liền bị Khương Dịch đẩy ngã xuống giường.
Trì Yên vì thở nên hơi hé miệng ra, khi nụ hôn của người đàn ông rơi xuống, đầu lưỡi dễ dàng trượt vào, sạch sẽ, chỉ có mùi trà thanh đạm.
“Tin chưa?”
Trì Yên thở hổn hển: “Tin, tin…”
Khương Dịch còn đè trên người cô, không dùng bao nhiêu lực, nhưng lại không muốn đứng lên, Trì Yên đẩy anh: “Ăn cơm chưa?”
“Chưa ăn.”
“Muốn ăn cái gì? Em làm cho anh.”
“Ăn em.”
Trì Yên hôn lên mặt anh một cái: “Ăn cơm trước đã.”
Nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh cũng không ít, Trì Yên làm cơm tối rất đơn giản, chờ Khương Dịch tắm xong rồi mới ăn, công bố kết quả của cuộc thi thiết kế đã kết thúc.
Sau đó trong phần mềm trực tiếp, người chủ trì đã nói đến phần bế mạc.
Trì Yên chỉ có thể thoát ra, chuyển sang mở weibo.
Lúc này weibo đang xôn xao một cách kỳ lạ, chủ đề hot nhất được diễn tả bằng một chữ “Nóng”, độ hot còn cao hơn scandal của cô với Lục Chi Nhiên.
Khương Dịch còn trong phòng tắm, Trì Yên liền nằm lên giường, xem cẩn thận.
Liên quan tới kết quả cuộc thi tranh tài.
Bởi vì đây là lần đầu tiên tiến hành tranh giải trong nước, nhiều tinh anh trong ngành thiết kế đều hội tụ trong nước, độ thu hút vốn rất cao, đặc biệt là hôm nay có tin tức về việc sao chép ý tưởng – Khương Mẫn quả nhiên dùng bản thiết kế hoàn chỉnh của Thẩm Ninh và thay đổi vài chỗ sửa thành chiếc nhẫn.
Trường hợp này, chính là tác phẩm của hai người giống nhau.
Mặc dù chi tiết giống nhau, nhưng nhìn qua một cái, cơ bản cũng nhìn ra được sự khác nhau rất lớn.
Càng làm cho người xem thấy kinh ngạc, không phải là hai người này là bạn thân của nhau sao.
Thân thiết bao nhiêu năm, kết quả là bây giờ lại xảy ra rắc rối thế này.
Trì Yên đổ mồ hôi, ban đầu cô biết ngay thời điểm Khương Du Sở công bố bản thiết kế, còn tưởng rằng lúc ấy Khương Mẫn chỉ đơn giản là tham khảo một chút thôi.
Ai biết được cô ta cũng lợi hại, những chỗ sửa lại trông như chẳng hề sửa gì.
Cư dân mạng bùng nổ, chia ra làm nhiều phe, bên nào cũng cho là mình đúng.
[ Có một câu nói thế nào nhỉ? Phòng hoả hoạn phòng trộm phòng bạn thân, thích hợp để hình dung tình huống này nhỉ? ]
[ Thật là một bài học kinh nghiệm xương máu! ]
[ Đoán đi nào, đoán xem là ai sao chép của ai? ]
[ Mị đặt cược một gói lạc cay, tuyệt đối là Thẩm Ninh sao chép! Mấy người nhìn xem mấy mẫu thiết kế gần đây của cô ta có đẹp đâu! ]
[ Lầu trên +1 ]
…
Dưới bình luận này có bảy tám trăm bình luận trả lời, Trì Yên vô cùng nhàm chán, bất tri bất giác liền lướt xuống dưới cùng.
Sở Sở là tiên nữ: [ Mị đánh cược mười gói lạc cay, chắc chắn là Khương Mẫn sao chép! ]
Trì Yên: “…”
Bởi vì song phương đều không có bằng chứng cho việc đó là bản gốc của mình, thường thì người có mắt đều có thể nhìn ra, hai bản thiết kế đó không đơn giản là giống nhau về linh cảm.
Bên phía giám khảo cũng tạm thời chưa đưa ra quyết định.
Trì Yên tốn mấy phút tìm kiếm, đã nhìn thấy trên đầu trang, Thẩm Ninh mới đăng weibo: [ Đã có bằng chứng, hy vọng ngày mai có thể nghe lời thanh minh xin lỗi của cô, nếu không chúng ta ra tòa gặp nhau @Khương Mẫn. ]
Trong nháy mắt Thẩm Ninh trở thành phe chiếm ưu thế.
Lại là một vở kịch.
Trì Yên thoát weibo, đưa tay mò mẫm đĩa trái cây ở đầu giường, sau đó mở máy tính nói chuyện giết thời gian Tống Vũ.
Tống Vũ còn kích động hơn cô nhiều, nói chuyện có chút không được mạch lạc: [ Yên Yên chị có thấy không! Cái gì mà tự làm bậy không thể sống, hai người này thật là..thật là khiến người ta hả hê. ]
Trì Yên cũng cảm thấy hả hê, mới nhét quả nho vào miệng, lại thấy Tống Vũ nhắn tin tới: [ Cái họ Khương kia quả thật là chó không đổi được tính ăn X, thật là khiến cho giáo sư Khương nhà chị mất mặt.”
[ Có liên quan gì tới giáo sư Khương nhà chị chứ? ]
Trì Yên còn tưởng rằng Tống Vũ biết Khương Mẫn là chị của Khương Dịch, thiếu chút nữa bị nghẹn quả nho trong miệng.
Tống Vũ: [ Cũng đều là họ Khương cả mà… Nếu như ở mấy năm trước chính là người một nhà, Yên Yên chị nói coi có đúng không? ]
[ Tới giờ uống thuốc rồi đó bảo bối. ]
Tống Vũ nói nhiều, bình thường nói chuyện với cô nàng không cần cố kỵ.
Nói chuyện với Tống Vũ một lúc, Trì Yên thấy tâm trạng cũng khá hơn rất nhiều, Weibo không ngừng có tin mới đăng, đẩy các tin tức trước tụt xuống, sau đó thấy Khương Mẫn đăng weibo.
Ba phút trước, vào lúc này độ hot đã lấn át Thẩm Ninh rồi.
Không có mấy hàng chữ viết, chỉ có hai đoạn ghi âm, giọng nói quen thuộc có thể phân biệt được chính là Thẩm Ninh cùng Khương Mẫn.
Đoạn thứ nhất, chính miệng Thẩm Ninh chính miệng nói không thích một ngôi sao nữ nào đó, ngáng chân cô ta dẫn đến việc không tháo chiếc nhẫn được, cuối cùng phải gọi nhân viên chữa cháy đến.
Đoạn thứ hai, là Thẩm Ninh và Khương Mẫn nói chuyện với nhau.
Trì Yên bất hạnh cũng bị nhắc đến, nhưng cũng chỉ nhắc tới một lần, còn lại đều là do “Người xấu xí nào đó” thay thế.
Là hai người ở dạ tiệc thiết kế lần đó.
Trì Yên: “…”
Cô rõ ràng xinh đẹp như vậy, làm sao mà trong miệng hai người đó biến thành “Người xấu xí” chứ?
Trì Yên vạn phần không phục, dưới cùng có fan thay cô nói chuyện.
Yên Yên làm sao mà dễ thương như vậy: [ Cô gái này chẳng lẽ đầu óc và tâm trạng không được tốt à? Ôm chúng ta đi Yên Yên, người xấu tác oai tác quái, lời này không phải nói bậy đâu. ]
Hôm nay ăn mười trái dưa hấu: [ Không phải fan của Trì Yên, nhưng bảo cô ấy xấu … Vậy mị cũng nên đào hố chôn bản thân rồi, để không ai thấy người xấu xí. ]
Thẩm Ninh và Khương Mẫn đều không phải là đèn cạn dầu, cũng không có quan hệ ngầm hoặc làm hoà không thành, nên dùng phương thức này để câu xé đối phương.
Khương Mẫn đại khái là loại ‘tôi không tốt thì cô đừng nghĩ mình sẽ tốt’, dù sao trong tay cô ta cũng có cái chuôi của Thẩm Ninh, dứt khoát liền tung hết.
Lưỡng bại câu thương, còn hơn một mình thất bại.
Đây là điển hình cho câu nói: chết cũng phải kéo người khác chết theo mình.
Đoạn ghi âm kia vẫn đang phát, vang vọng bên tai Trì Yên, tựa như âm thanh ma quỷ, lượn lờ bên tai Trì Yên khiến cô bắt đầu hoài nghi cuộc đời.
Khương Dịch từ trong phòng tắm đi ra, vừa vặn nhìn thấy Trì Yên đang cau mày nhìn gương, rên rỉ than thở.
Anh vừa đi qua bên này vừa lau tóc, gần tới cái ghế thì vắt khăn tắm lên thành ghế, tay chạm vào mặt Trì Yên.
Trì Yên ngồi xếp bằng, tóc của người đàn ông nhỏ giọt xuống giữa lòng bàn chân, hơi lạnh và nhột, Trì Yên ngẩng đầu nhìn anh: “Khương Dịch, em rất xấu sao?”