Chuyển ngữ – Cò Sunny
Beta – Diên Vĩ, Emi
Khương Vận đặt 2 vé máy bay, thời gian làm thủ tục là 11h15, làm không đến nửa tiếng.
Hai người gọi taxi để đi ra sân bay.
Trì Yên mang một vali đơn giản, sau khi xuống xe không nhịn được đưa tay che mắt lại, ánh nắng chói chang chiếu xuống, cô mất hơn mười giây mới hoàn toàn thích ứng được.
Khương Vận mới hỏi cô một câu: “Không say máy bay chứ?”
Trì Yên lắc đầu, đi theo cô vào sân bay.
Lúc này đã gần 10h30, chưa tới một tiếng nữa là tới thời gian làm thủ tục.
Trong sân bay người đến người đi, tiếng loa thông báo và tiếng người nói chuyện trộn lẫn cùng nhau, lọt vào tai hơi ồn ào.
Trì Yên đeo khẩu trang, giơ tay ấn vào vị trí sau mang tai. Cô rất ít khi đi máy bay, cũng không thường xuyên đi đi về về quen thuộc như Khương Vận, nên chỉ yên lặng đi sau cô ấy, không dám vượt qua khoảng cách an toàn nửa mét.
Khương Vận bật cười: “Căng thẳng như thế làm gì, sợ lạc à?”
Cô vốn là nói đùa, nhưng vẫn nói trúng rồi.
Không phải Trì Yên chưa từng đi lạc.
Mấy năm trước Trì gia không ở thành phố Lâm An, nên thành phố này đối với Trì Yên mà nói là một nơi hoàn toàn xa lạ, khi đó vừa quay về nhà họ Trì, cô ra nhà ga cũng không biết nên đi hướng nào.
Có một lần Trì Viễn Sơn dẫn cô đi ra ngoài, Trì Yên cũng đi sau ông ấy, chân đàn ông bước dài, lại không quan tâm chú ý đến cô, bản thân cứ thế bước nhanh qua đường, kết quả cô lạc mất cũng không biết.
Trì Yên đứng ở lề đường đối diện, nhìn chằm chằm đèn đỏ nửa phút.
Lúc đó cô nghĩ rằng dứt khoát biến mất khỏi nhà đó cũng không tệ.
Nhưng chỉ mới nghĩ thoáng thôi liền bị Trì Yên gạt bỏ, vì khi ấy cô còn chưa thi xong đại học, không thể tùy hứng được, nên không chút hoang mang tìm buồng điện thoại công cộng gọi điện cho Trì Nhiên.
Lúc bấy giờ Trì Nhiên còn nhỏ, dẫn theo một đám bạn xấu đi tìm cô, cho cô ăn ngon uống ngon.
Không ai vô duyên vô cớ đối tốt với người khác bao giờ.
Thời gian càng lâu, Trì Yên càng hiểu rõ, sau này khi ông nội đi rồi, Trì Nhiên chính là lý do duy nhất để cô quay lại nhà họ Trì.
Trì Yên cũng không nhớ rõ lắm cô và Trì Nhiên mấy năm trước là như thế nào, làm mọi cách cũng nhớ không nổi.
Trí nhớ của cô ít ỏi, lúc sống ở nhà họ Khương cũng không tiếp xúc nhiều với Khương Dịch. Vậy mà những kỷ niệm khi ở bên anh cô đều nhớ rõ ràng, dù trước đây cô vốn không hề thích Khương Dịch.
Trì Yên cảm thấy hơi lạ lùng, chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, đã bị cánh tay quơ quơ trước mặt kéo lại: “Đang nghĩ đến ai à?”
Khương Vận kéo cô đến bên cạnh tránh đụng phải người khác, ban đầu tính kéo cô đi qua cửa kiểm tra an ninh, kết quả đi được mấy bước lại lùi lại: “Ôi Tiểu Trì, em có biết Hoa Hồng Nhỏ của minh tinh, hồi trước hay ngồi ở sân bay không?”
Trì Yên biết người này.
Hoa Hồng Nhỏ là người nổi bật ở sân bay, gần như mỗi ngày đều không phân biệt ngày đêm ngồi chờ minh tinh xin chụp ảnh chung rồi ký tên, trong những người ngồi chờ ấy cũng có người rất nổi tiếng, cũng có người thấp bé như hạt bụi giống cô hơn nửa năm trước.
Mà người này, mỗi lần chụp ảnh trên đầu đều gắn một đóa hoa hồng nhỏ xinh xắn.
Nhưng do Trì Yên không thường ngồi máy bay, nên còn chưa chạm mặt với Hoa Hồng Nhỏ, nghe Khương Vận nói như vậy, cô đột nhiên rất muốn nhìn thấy người đó trông như thế nào.
Cô gật đầu, chỉ là chưa kịp quay đầu nhìn đã bị Khương Vận xoay mặt lại: “Chúng ta phải nhanh lên, không thể chạm mặt cô ấy, nếu như có muốn chụp ảnh chung cũng phải đợi lúc trở về, bây giờ thời gian không còn sớm nữa.”
Trì Yên ngay lập tức thu lại lòng hiếu kỳ, lại đeo khẩu trang lên, kéo vali đi nhanh hơn.
Trong tiếng ồn ào xung quanh, cô nghe thấy có giọng nữ kích động gọi tên cô, chắc là Hoa Hồng Nhỏ.
Trì Yên giống như bị truy sát, đi càng nhanh hơn.
Khương Vận dự tính thời gian có thể nói là hoàn mỹ.
Từ cửa kiểm tra an ninh đến chỗ soát vé lên máy bay, nửa đường chỉ them mấy phút.
Mặc dù Trì Yên không say máy bay, nhưng vừa ngồi xuống liền cảm thấy mệt mỏi, sau khi ngáp mấy cái Khương Vận đã ném qua cái bịt mắt: “Ngủ một lát.”
Trì Yên nhắm mắt trả lời, ngủ thẳng đến khi máy bay hạ cánh.
Bên phía A.G đã sớm đặt khách sạn, Trì Yên mới xuống taxi, liền không nhịn được run lập cập
Trì Yên biết bên này lạnh, nhưng không nghĩ lại lạnh như vậy.
Trên đường ai cũng mặc áo lông dày, chỉ có Trì Yên và Khương Vận như khác loài.
Khương Vận lạnh đến mức hàm răng run cầm cập, thấp giọng ồ ồ: “Tại sao lại lạnh như vậy chứ?”
Lúc cô đến đã xem dự báo thời tiết, trách thì trách cô không có khái niệm nhiệt độ dưới 0 độ C.
Từ ven đường đến khách sạn cũng mười mấy mét, lúc Trì Yên và Khương Dịch đi qua khách sạn, cảm giác như hai người vừa trần truồng lăn một vòng dưới trời đông tuyết phủ, không khí lạnh theo mỗi khe hở trên quần áo chui vào, rét lạnh thấu xương.
Lúc Trì Yên thương lượng với quầy lễ tân, nước mũi vẫn đang chảy.
Cô gái ở quầy lễ tân nhận ra cô, sau khi làm xong hết thủ tục còn muốn chụp ảnh chung với cô, ngay lập tức hóa thân thành fan nữ nhỏ: “Chị ơi, em có thể đăng lên Weibo không?”
Khương Vận lấy hai cốc cà phê nóng ở máy pha cà phê tự động bên kia, sau khi đưa một cốc cho cô liền tự động nhìn ảnh chụp chung với lễ tân: “Nước mũi và nước mắt đều chảy, chậc chậc, nếu như bị chồng em nhìn thấy lại nói chị ngược đãi em.”
Lễ tân đã nhanh nhẹn đưa thẻ phòng qua, Trì Yên chú ý đến ánh mắt mập mờ lại thiện ý của cô, lễ phép nói cảm ơn.
Sau khi đi vào thang máy, rốt cuộc Khương Vận cũng chú ý đến vali của cô: “Mang gì vậy?”
Cửa thang máy đóng lại, Trì Yên nhìn chóp mũi và đôi mắt đỏ rực của mình trong gương, cô xoa nhẹ mũi: “Khương Dịch soạn cho em, em còn chưa kịp nhìn qua.”
Khương Vận: “Tại sao không ai soạn cho chị chứ?”
Trì Yên: “Vì chị chưa có chồng đấy.”
Khương Vận: “…”
… Con bé chết tiệt này!
Trì Yên vừa vào phòng đã nằm xuống ngủ luôn, mãi cho đến buổi chiều mới tỉnh dậy.
Khương Vận ở phòng bên cạnh phòng cô, nhưng dù vậy điều hòa trong phòng quá ấm, khiến cô không muốn ra khỏi phòng, nên đành nhờ vào điện thoại.
Vừa mở mắt, Trì Yên liền thấy Khương Vận gửi đến những việc cần chú ý trong buổi ghi hình ngày mai của, còn kèm theo ảnh chụp địa chỉ ghi hình hai ngày này.
Ngày mai quảng cáo bắt đầu lúc 8h, địa điểm được chọn cũng mới lạ, lấy cảnh chân núi Trường Hắc Sơn.
Mấy ngày trước thành phố Tấn Bắc mới có một trận tuyết, nên lúc này tuyết đọng dưới chân núi vẫn chưa tan, khắp nơi trắng xóa, khung cảnh khó mà tưởng tượng được.
Trì Yên tạm thời không được tận mắt thưởng thức vẻ đẹp của nó, nhưng qua bức hình cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ ở đó thấp đến mức nào, cô không tự chủ lại bọc chăn chặt thêm chút.
Khương Vận: “Việc em bị Hoa Hồng Nhỏ đuổi theo đã lên top hot searchrồi, dù là ở dưới cùng, nhưng…Ha ha ha em tự mình xem đi.”
Ấn vào Weibo, Trì Yên đã nhanh chóng nhìn thấy tin tức giải trí đó, tiêu đề là [Tiểu Bạch hoa bí mật lên máy bay, bi thảm bị Hoa Hồng Nhỏ vây đuổi chặn đường!]
Bên dưới chắc là ảnh chụp của paparazi, đặc biệt có lương tâm chỉnh sáng.
Cô chỉ lộ ra đôi mắt sáng long lanh, chưa nhìn thấy có ống kính, trông có vẻ như bị kinh sợ khi thấy có người đuổi theo.
Trì Yên bình luận ở bên dưới: [Cảm ơn ngài giúp tôi làm đẹp.]
Không tính là tin tức lớn gì, nhưng ít nhất cũng chứng mình cô không cần dựa vào bất kỳ người nào nữa, chỉ bản thân cô đã có sức hút rồi.
Trì Yên là người đặc biệt dễ dàng thỏa mãn, mãi đắc ý quên đi Khương Vận, mở danh bạ gọi điện thoại cho Khương Dịch.
Đã hơn 7h.
Bên này trời đã tối, bên ngoài nhà nhà đều lên đèn, cho dù trong phòng không bật đèn cũng không cảm thấy tối.
Điện thoại rất nhanh đã có người nhận, Khương Dịch vừa mở miệng đã hỏi: “Ăn cơm chưa?”
Buổi trưa Trì Yên không ăn gì, nhưng cũng chưa cảm thấy đói, lập lờ nước đôi nhẹ giọng “Ừ” một tiếng
“Chưa ăn?”
Trì Yên: “…Định chút nữa ăn.”
“Bên đó lạnh không?”
Trì Yên thành thật trả lời: “Lạnh.”
Thật sự rất lạnh.
Cô cảm thấy cơ thể vẫn chưa trở lại bình thườnng, nhiệt độ bàn tay bình thường nhưng chân vẫn lạnh buốt.
Bên kia im lặng nửa phút, Trì Yên nghe thấy tiếng gõ bàn phím, âm thanh không lớn, nhưng vì bên tai yên tĩnh, nên nghe rất rõ ràng.
Trì Yên cho rằng Khương Dịch ít nhất sẽ an ủi cô mấy câu, kết quả người kia vừa mở miệng, ngữ khí còn nặng nề hơn vừa nãy nửa phần: “Lạnh mà em còn mặc ít như vậy?”
“Em mặc…” Giọng điệu của Trì Yên lập tức yếu hẳn, thêm áo len giữ ấm, lại mặc thêm áo khoác không tính là quá dày, trong cái thời tiết băng giá này, xác thực ít đến thương cảm.
Giọng Trì Yên nhẹ nhàng, tỏ vẻ ủy khuất cực kỳ: “Em cũng không biết lạnh như vậy mà…”
“Trong hành lý có quần áo dày.” lòng Khương Dịch mềm nhũn, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn không ít, “Ngày mai nhớ mặc.”
Trì Yên ngoan ngoãn nghe lời.
Nhảy xuống giường mở khóa vali, quả nhiên nhìn thấy bên trong xếp mấy chiếc áo lông, đều là màu sáng, kích cỡ không giống nhau.
Trì Yên bới mấy cái, lấy cái to nhất ra nhìn vài lần.
Rất tốt.
XXL.
Trì Yên nuốt nước bọt, nghiến răng nghiến lợi: “Em là heo à?”
Câu hỏi này hình như chọc trúng huyệt cười của Khương Dịch, đầu bên kia vang lên tiếng cười khẽ.
Trì Yên nổi giận, không biết cô mặc cỡ nào thì thôi đi, thế mà còn nghi ngờ dáng người của cô, cô lại lặp lại câu hỏi lần nữa, “Khương Dịch, em là heo sao-“
“Không phải.” Khương Dịch lần này trả lời rất nhanh, giọng nói vẫn nhẹ như cũ, ý cười rõ ràng: “Em là tiểu yêu tinh.”