ĐẾ CUỒNG



Độc Cô Minh mở mắt, hai đầu ngón tay trỏ và giữa khép lại đưa lên trước mặt.

Xung quanh hai đầu ngón tay này có một luồng thần khí màu vàng đang vờn quanh, đây chính là thần khí được thúc dục ra từ thần huyết trong khổ hải của hắn.

Loại thần khí này cực kỳ bá đạo, giống như là căn nguyên của mọi loại sức mạnh nguyên thủy trên thế gian, là mục tiêu truy cầu của những tu sĩ luyện thể ở nhân giới.

Thời kỳ thần thoại và hồng hoang, thần là chủng tộc cực kỳ hùng mạnh, gần như vô địch lục giới, vượt xa tiên ma.

Mặc dù tiên sở hữu thần thông và đạo pháp biến ảo thâm diệu nhưng dưới sức mạnh thân thể của thần lại gần như bị chèn ép hoàn toàn, nếu không phải nguyên khí trong thiên địa ngày một ít đi, các chủng tộc bắt đầu lựa chọn dùng ngộ đạo làm phương thức tăng tiến tu vi thay cho nguyên khí thì thần vẫn sẽ là tồn tại đáng sợ nhất.
- Thần chủ cương liệt! Thần vừa ra, vạn pháp đều sẽ bị quyền đầu của thần chấn tan.

Độc Cô Minh cảm nhận sức mạnh ở hai đầu ngón tay của mình, đây là loại lực lượng cuồng bạo cứng rắn đến cực điểm.

Hắn có cảm tưởng mình chỉ cần đơn thuần dùng hai ngón tay này điểm tới thôi cũng đủ sức xuyên thủng thân thể Xích Khao, mặc dù y nổi tiếng với thể chất hùng mạnh nhờ là hậu duệ của Thần Hầu.
Vị Thần Hầu này gọi là hầu, nhưng bản chất lại là yêu, “thần” chính là danh xưng để ca tụng sức mạnh vô địch của y.


Giống như Bá Luân tuy là nhân, nhưng lại được vạn thế gọi bằng danh hiệu “đại thần” kèm phía sau, đây là minh chứng tốt nhất để nói về sự bá đạo của thần ở những thời đại trước.

Chữ thần đã in sâu vào tâm khảm chúng sinh, luôn là dấu hiệu nhận biết của những tồn tại vô địch.
Chỉ đến khi thời thượng cổ bắt đầu, thần tộc đã suy yếu dần.

Tiên tộc dùng việc cảm ngộ đại đạo làm tôn chỉ, dần dần trở thành thống lĩnh của lục giới.

Trong chiến tranh lục giới, đạo vận ngập tràn trời đất, tiên tộc quá đỗi hùng mạnh, dùng thần thông và đạo vận tung hoành nhân giới.

Họ suýt chút nữa đã thành công, nếu không có sự xuất hiện của vị cường giả tay cầm hắc thương trong lời nói của Chân Võ.
Vị cường giả này một kích đâm xuyên đầu Tiên Chủ, lại một thương đâm xuyên tim Ma Chủ.

Cường giả cấp độ nửa bước Chủ Cảnh và cả Chủ cảnh chân chính của ngũ đạo tấn công nhân giới cũng bị người này giết toàn bộ.

Nhưng dù sao cuối cùng người này vẫn phải thân tử đạo tiêu, thi thể chìm vào huyết hà, vĩnh viễn bị chôn vùi trong dòng chảy lịch sử.

Thế nhân không một ai biết đến tên y, ngay cả Chân Võ cũng không biết y từ đâu mà tới, chỉ biết rằng khoảnh khắc Tiên Chủ nhìn thấy người này thì liền trợn trừng mắt, thốt lên hai chữ đầy căm phẫn: “Sa Hoa!”
Thần khí màu vàng đang vờn quanh hai đầu ngón tay Độc Cô Minh chợt biến đổi thành tiên khí màu trắng.

Mỗi khi sử dụng tiên lực là cơ thể hắn giống như trở thành tồn tại rất gần với đạo, dễ dàng cảm ngộ đạo vận và ý cảnh, vì vậy thần thông phát ra khi thi triển Minh Tiên Biến cũng kỳ ảo, thâm sâu hơn các loại biến thân khác.
- Tiên vốn vô tình, dĩ vạn vật vi sô cẩu… Mỗi chủng tộc đều có một hình thái và đại đạo riêng của mình, vì sao chỉ nhân không có?
Lần lượt yêu khí, quỷ khí, ma khí đều được đưa tới hai đầu ngón tay để Độc Cô Minh tìm tòi thăm dò.

Một lần thăm dò này là trải qua ba ngày, hắn hoàn toàn quên mất rằng chưa tới năm ngày nữa thì mình sẽ lại phải nhường quyền khống chế cho tâm ma.

Lúc đó tâm ma sẽ đối xử thế nào với Trần Mạn Dao bên cạnh hắn? Liệu có sẽ tranh phong nổi với quần hùng nhân giới, hay đám người Thiên Cang, Địa Sát và cả Ngũ Chỉ Chưởng Tử cực kỳ bí ẩn?
Trần Mạn Dao đã cảm ngộ quỷ đạo xong trước Độc Cô Minh một ngày.

Nàng đứng trong đạo giới, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm, cảm giác từ tận thẳm sâu có một tiếng thì thầm, thở dài đầy tang thương đang kêu gọi mình.


Mà tiếng thì thầm này được miếng cổ ngọc màu đồng cảm ứng rõ rệt nhất.

Nó không ngừng run lên liên tục, tỏa ra ánh sáng xanh nhạt như đang muốn tự vệ.
“Giữ lấy trăng sáng giữ lấy người.

Giữ lại hồng trần… giữ lại ngươi…”
“Nếu nàng không còn, sinh linh tận diệt, máu chảy thành xông, thây chất đầy núi… Nếu nàng tại thế, thiên hạ vô ma…”
“Kiếp của ta, là hồng trần kiếp…”
Không chỉ có Trần Mạn Dao nghe thấy những tiếng thì thầm này, mà gần như toàn bộ những tu sĩ đang đi đến vị trí gần trung tâm đạo giới đều nghe thấy nó.

Bọn họ như bị mê hoặc không ngừng bước chân về tiếng thì thầm, trong miệng liên tục lẩm bẩm lại những câu nói kỳ lạ kia.
“Kiếp của ta, là hồng trần kiếp…”
Phong Diệt biểu tình mê man đến cực điểm, không ngừng vào sâu bên trong.
“Năm tháng hồng trần ba chìm bảy nổi, là vì ai nên mới quay đầu lại, thề chẳng làm tiên?”
Tiêu Ức Tình tu theo tình đạo, những câu nói này khiến cho tâm trạng y như sa vào hố sâu vạn trượng, nước mắt rơi lã chã, Tiêu Hồn cầm trên tay gảy ra những khúc biệt ly trong vô thức.
“Giữ lấy trăng sáng giữ lấy người, giữ lại hồng trần giữ lại ngươi.

Vì sao ta đã làm mọi thứ, níu kéo trăng sáng, quyến luyến hồng trần, mà rốt cuộc vẫn không thể giữ nàng ở lại?”
Đạo vận mê mang của Thẩm Yến bùng phát, hoàn toàn áp chế đạo vận truy cầu.

Bước chân của gã càng lúc càng hỗn loạn, không khống chế được bản tâm mà tiến bước về phía sâu trong đạo giới.
Tất nhiên bước đi trong vô thức tại một nơi tràn ngập nguy hiểm như vậy chính là cửu tử nhất sinh.

Có không ít tu sĩ chạm phải những loại đạo vận vô cùng khủng bố mà thiệt mạng, thân thể tiêu tán thành làn khói dung nhập vào trong đó, vĩnh viễn trở thành một bộ phận của đạo giới.
Ba mươi sáu Thiên Cang và bảy mươi hai Địa Sát từ hai phương hướng khác nhau tiến nhập vào đạo giới, khoảnh khắc nghe thấy tiếng thì thầm như đang than thở này thì liền biến sắc, vội vàng đứng xếp hàng lại với nhau tạo thành một trận pháp hình tròn, ba kẻ mạnh nhất đứng ở chính giữa liên tục bắt ấn quyết, huy động tín vật thời cổ của mọi người mới có thể chống chọi với tiếng thì thầm đầy yêu dị này.
- May mà chủ công đã sớm chuẩn bị Thiên Vận Cầm Tâm đại trận cho chúng ta, bằng không chắc chắn sẽ bị tiếng thì thầm kia mê hoặc…
Lúc này đây ở chỗ Trần Mạn Dao và Độc Cô Minh, cổ ngọc màu đồng rốt cuộc cũng không thể bảo vệ Trần Mạn Dao nữa.

Ánh sáng màu xanh tan vỡ, cổ ngọc như mất linh rơi xuống đất, còn nàng thì lặng lẽ bước đi về nơi sâu trong đạo giới, để mặc Độc Cô Minh đang xếp bằng nhập tâm cảm ngộ ở phía xa.
Độc Cô Minh lúc này đang cảm ngộ ý cảnh lục đạo đến mức xuất thần, gần như mất đi toàn bộ nhận thức với thế giới xung quanh.


Tiên, ma, yêu, thần, quỷ khí liên tục thay phiên nhau xoay vần xung quanh ngón tay của hắn.

Nếu không tinh mắt còn sẽ cho rằng hắn đã dung hợp được năm loại sức mạnh này với nhau.

- Vì sao ngũ đạo tự phong không có nhân? Nhân rốt cuộc là gì? Làm như thế nào mới có thể thành nhân?
Tròng mắt Độc Cô Minh xuất hiện tơ máu, tiếng gầm của hắn như có một ma lực thần kỳ tác động tới đạo vận đang đánh nhau xung quanh thân thể mình.

Mà trong đó, loại đạo vận thuộc về nhân không ngờ lại thoáng ngập ngừng, cuối cùng hoàn toàn bao phủ lấy thân thể hắn, bỏ qua việc giao tranh với những đạo vận thần quỷ tiên đã kéo dài suốt năm mươi vạn năm.
- Ngươi vẫn không phải là nhân! Thái cổ chưa từng có chân nhân, mà thượng cổ cũng vậy, thứ các ngươi truy cầu lại là ngũ đạo tự phong, chưa từng có ai truy cầu nhân…
Độc Cô Minh nhắm nghiền hai mắt, trong cơn mơ hồ toàn bộ năm luồng tiên ma yêu quỷ thần khí nơi hai đầu ngón tay hắn đều tan biến.

Một loại phàm ý bộc phát, gần như muốn thổi tan toàn bộ tu vi trong người hắn, cũng may hắn đã tỉnh táo lại rất nhanh, đè nén loại phàm ý này xuống không để nó lớn mạnh.

Trán hắn chảy đầy mồ hôi hột, khoảnh khắc vừa rồi suýt chút nữa bao công sức tu luyện đều đổ sông đổ bể, một lần nữa trở thành phàm nhân.

- Không đúng!
Độc Cô Minh ngẩn ra, sau đó biểu tình vui mừng như điên:
- Độc Nhãn Kê có nói trong nhân giới có lưu truyền một câu về xuất xứ của nhân tộc: “Từ bạch hóa phàm, từ phàm thành nhân”.

Điều này chẳng phải có ý nghĩa muốn trở thành “nhân” chân chính thì cần vứt bỏ mọi tu vi, trở về xác phàm ư? Nhưng phàm thì làm gì có sức mạnh, sao có thể sánh ngang với ngũ đạo tự phong được?
Đầu mối tu luyện đã có, nhưng vào lúc này Độc Cô Minh thực sự không dám liều mạng để loại phàm ý kia bùng phát, xóa tan toàn bộ tu vi mà mình vất vả lắm mới tu luyện được.

Thở dài một tiếng, khi Độc Cô Minh thu công lại thì liền biến sắc.

Không ngờ Trần Mạn Dao đã biến mất đâu không thấy, mà cổ ngọc màu đồng lại rơi dưới đất ở phía xa, từ nó tản mát ra ánh sáng cực kỳ yếu ớt nhưng lập lòe không ngừng, giống như muốn báo cho hắn biết chuyện bất lành đã xảy ra.


Bình luận

Truyện đang đọc