Độc Cô Minh lắc đầu:
- Bỏ ý định này đi, ta cũng chỉ xem võ công như là một thú vui tiêu khiển, không có ý định xông pha giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa như Nhân huynh!
Thấy vẻ mặt dứt khoát của Độc Cô Minh, Nhân Phi Nhân cười khổ:
- Ta chỉ nói cho vui thôi… À mà huynh có dự định đến Thiên Huyễn thành tham gia Bách Gia Luận Đạo hội hay không? Buổi uống rượu luận đạo bên hồ Vô Ưu, đi dạo ngắm cảnh trên cầu Bất Quy Lai, còn có Cố Lý công tử cầm nghệ siêu phàm ở Tế Vũ lâu.
Ài nhắc đến Cố Lý công tử ta không thể không cảm khái, chính nhờ khúc nhạc của huynh ấy mà ta mới có thể xúc động đến mức sáng tạo ra Bích Hải Triều Sinh kiếm pháp…
Nhân Phi Nhân nói một mạch, thấy vẻ mặt không chút hứng thú của Độc Cô Minh, bèn thở dài:
- Ta nghe nói năm nay còn có sự xuất hiện của không ít nhân vật thuộc về tu luyện giới.
Bọn họ đến đây hòng tìm cơ hội tìm tòi cảm ngộ đạo vận, điển hình có thể kể đến Phong Diệt công tử, Tiêu Ức Tình, Tiêu Mịch Nhi, Ngũ Hành tử, Pháp Táng, Quỷ Diện Quân, Doãn Chí Bình thiếu chủ Toàn Chân giáo…
Mặc dù nghe thấy toàn là tên cố nhân nhưng hắn cũng không bất ngờ lắm, chỉ đến khi cái tên Doãn Chí Bình xuất hiện thì hắn mới giật bắn cả mình, liền hỏi:
- Tên Doãn Chí Bình này cũng vào được Nhân Giới Chí Tôn bảng sao?
- Đương nhiên! Cách đây mười một năm sau khi y xuất quan liền mạnh mẽ đánh bại hai mươi tư chí tôn thiên kiêu khắp năm châu lục, cuối cùng chiếm giữ vị trí thứ mười một.
Nghe đồn thực lực của y không kém gì bọn Pháp Táng, Quan Thất cả, chỉ là chưa tới lúc quyết định, tuyệt sẽ không dốc hết thủ đoạn để người ta nắm bắt.
Qua lời kể của Nhân Phi Nhân, Độc Cô Minh liền phác họa ra trong đầu hình ảnh Doãn Chí Bình chân đạp phi kiếm bay đằng trước, bộ dáng tiêu sái anh tuấn vô cùng.
Đạo vận cắm sừng của y đã đạt tới hoàn mỹ ở cảnh giới Khổ Hải.
Chỉ bằng một cái liếc mắt có thể khiến đạo lữ hay người trong mộng của bất kỳ cường giả nào phải đổ gục, sẵn sàng dâng hiến cho y.
Nhưng y cũng không chiếm đoạt thân xác của họ, chỉ nhẹ nhàng nhìn chăm chú vào đôi mắt si mê kia, sau đó mỉm cười bỏ đi, đúng là phong lưu tiêu sái đến cực điểm.
Trong Tất Sát bảng của Thi tộc, vị trí số một là Pháp Táng, số hai chính là Doãn Chí Bình.
Không hiểu đạo vận cắm sừng mạnh mẽ thế nào mà gần như nữ nhân của hoàng thất Thi tộc có đến ba phần mười phản bội phu quân mình, không ngừng ngày đêm tìm kiếm bóng lưng hắn.
Cả yêu tộc cũng tuyên bố không đội trời chung với kẻ này.
- Con mẹ nó chứ…
Độc Cô Minh đột nhiên buộc miệng chửi một câu khiến Nhân Phi Nhân sửng sờ.
- Văn nhân như huynh mà cũng có lúc chửi tục thô lỗ như vậy?
Độc Cô Minh đỏ mặt, bèn đánh trống lảng:
- Bách Gia Luận Đạo hội, nghe cũng có vẻ hay hay, cuối năm ta sẽ thử đến đó thăm thú một phen… Hy vọng lúc đó sẽ gặp được Nhân huynh!
Hắn vốn đang định đuổi khéo Nhân Phi Nhân, nào ngờ gã ta nghe xong như mở cờ trong bụng, liền vỗ tay nói:
- Vừa hay cuối năm ta cũng sẽ đến Thiên Huyễn thành, vậy thì ta ở lại đây bầu bạn với huynh, ban đêm hai ta đấu kiếm, ngâm thơ, bàn luận chuyện phong hoa tuyết nguyệt thế gian thế nào?
Nụ cười của Nhân Phi Nhân vốn dĩ đang rất chân thành nhưng khi kết hợp với lời nói thì liền hướng người ta sang một cách suy nghĩ khác.
Chỉ thấy Độc Cô Minh không ngừng run lên bần bật, miệng lẩm bẩm:
“Đấu kiếm?”
“Bàn luận chuyện phong hoa tuyết nguyệt?”
Thấy biểu hiện khác lạ của hắn, Nhân Phi Nhân sửng sốt vô cùng, nhưng khi nhớ lại liền hiểu lời nói của mình quá mức ám muội, còn đang định giải thích thì đã thấy Độc Cô Minh cầm khúc củi bổ thẳng xuống đầu mình.
May mà thân pháp của gã đủ nhanh nên đã thoát khỏi được đòn này.
- Ta không phải hạng âm dương lẫn lộn như huynh nghĩ đâu? Đừng nóng!
Độc Cô Minh hừ lạnh:
- Vậy mời Nhân huynh rời khỏi nhà ta cho, ta cần nghỉ ngơi rồi…
- Không được!
Nhân Phi Nhân cười ha hả, không ngờ lại cầm khúc củi tấn công Độc Cô Minh, chớp mắt đã giao chiến với hắn mười mấy chiêu.
Lần này gã không nhường nữa nên đã nhanh chóng đánh Độc Cô Minh nằm bẹp dúm dưới đất, mình đầy thương tích.
Sau đó trong ánh mắt bất lực của hắn, Nhân Phi Nhân ngẩng đầu nghêu ngao hát rồi đi thẳng vào nhà trong, nhẹ nhàng khép cửa lại.
- Ta đã nói rồi! Chưa đến cuối năm, Nhân Phi Nhân ta tuyệt đối không đi đâu! Huynh cũng đừng hòng bỏ trốn, trừ phi đánh thắng được ta…
Giọng nói vui vẻ của Nhân Phi Nhân truyền ra bên ngoài khiến Độc Cô Minh tức muốn ói máu.
Thời gian thấm thoát qua đi, tuyết trắng đã bắt đầu vơi dần sau bốn năm, mặt trời tỏa ra nắng vàng rực rỡ như muốn xua tan băng giá đã tồn tại quá lâu ở chốn nhân gian.
Thân ảnh hai nam tử tay cầm hai khúc gỗ giao chiến điên cuồng vẫn tồn tại suốt sáu tháng qua.
Nhân Phi Nhân bám dai như đỉa đói, không hề rời đi.
Gã ta bảo muốn truyền thụ Bích Hải Triều Sinh kiếm pháp cho Độc Cô Minh, đổi lại là hắn phải dạy gã cách làm thơ, uống trà hưởng thụ nhân sinh.
Thậm chí việc truy tìm tung tích của Ngũ Chỉ Chưởng Tử gã cũng chẳng buồn đếm xỉa nữa.
Nhưng Độc Cô Minh lại phát hiện gã không hề bình tĩnh vui tươi như vẻ ngoài thường hay thể hiện.
Có một lần sau khi chiến thắng hắn xong, Nhân Phi Nhân liền vội chạy thẳng vào phòng.
Thông qua khe hở ở cửa, hắn thấy Nhân Phi Nhân nôn ra một ngụm máu tươi, hơi thở yếu ớt vô cùng.
Rõ ràng mạng sống của gã không còn kéo dài được bao lâu nữa.
Thân là phàm nhân, cơ thể luôn tồn tại vô số bệnh tật và khiếm quyết, khó lòng tránh khỏi sự vô thường của số mệnh ập xuống bao phủ lấy bản thân mình.
- Gã vì biết bản thân sắp chết, lại tình cờ gặp được người đủ khả năng tiếp thu kiếm pháp của mình, nên muốn dùng quãng thời gian cuối cùng này, toàn tâm toàn ý truyền nó cho ta…
Thứ mà người khác muốn giấu hiển nhiên là bí mật sâu thẳm của họ, Độc Cô Minh không vạch trần gã.
Hiện tại hắn cũng là phàm nhân không hơn không kém, vậy nên ngoài cái mỉm cười nhẹ nhàng mỗi khi luyện kiếm xong thì chẳng biết giúp thêm gì.
Mãi cho đến hai tháng gần đây bệnh tình của Nhân Phi Nhân trở nặng, trong lúc giao chiến phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch, toàn bộ nội lực trong cơ thể như tiêu tán hết, việc giao chiến giữa hai người mới tạm thời chấm dứt.
- Không sao… Ta đi tìm địch thủ khác cho huynh.
Chờ ở đây!
Nhân Phi Nhân ho sù sụ, trong ánh mắt thảm thiết của con lừa đen, gã cưỡi nó ra bên ngoài thành.
Đi một lần này là ròng rã hai tháng.
Độc Cô Minh cứ tưởng phen này bị lừa mất con lừa luôn rồi, thì vào một đêm trăng tròn gã ta cùng Tiểu Hắc đã trở lại.
Ở phía sau lưng gã có tới bảy người đi theo.
Trong đó ba người tuổi tác khá cao, tầm bảy mươi, vẻ già nua hằn sâu lên những nếp nhăn trên mặt họ.
Còn bốn người kia là trung niên, khí huyết đang rất thịnh, thậm chí khoảnh khắc bốn người này bước vào trong sân nhà Độc Cô Minh thì gió lớn liền nổi lên.
Đao thanh! Chính là tiếng ngân nga của đao! Thậm chí tiếng ngân nga này còn trong trẻo tinh thuần gấp chục lần khi được đạo thể của Độc Cô Minh thi triển.
“Tất cả đều là đao khách thượng thặng… Đáng sợ nhất chính là lão già áo trắng râu tóc bạc phơ, đôi mắt mờ đục, hơi thở ngắt quãng như sắp chết đến nơi kia.”
Độc Cô Minh âm thầm đánh giá những người đang tiến vào.
Nhân Phi Nhân nhan sắc tiều tụy vô cùng, sau khi ôm quyền với bảy người này xong liền nói:
- Độc Cô huynh, kiếm pháp của ta huynh đã học xong tám thành.
Bây giờ hãy thử dùng kiếm pháp đánh với đao pháp xem sao, ta tin chắc trong thập bát ban binh khí thì kiếm đạo mới là độc tôn.
- Kiếm Thánh không cần chế giễu chúng ta.
Võ lâm Việt quốc cả trăm năm nay chưa từng xuất hiện nhân vật có thể so với Kiếm Thánh, không phải đao không lợi hại, mà người sử đao chưa đủ xuất chúng.
Một người trung niên hừ lạnh, rõ ràng cực kỳ bất mãn với lời chê bai của Nhân Phi Nhân.
Có điều dù tức giận mà ông ta vẫn nhẫn nhịn, gọi Nhân Phi Nhân bằng cái tên “Kiếm Thánh”, đây đã đủ chứng minh võ công Nhân Phi Nhân đích thực là xưng hùng Việt quốc, gã không hề khoác lác.
- Kiếm Thánh chỉ mới hai mươi sáu tuổi đã tìm tòi đến mười một hình thái của kiếm, nếu như không phải trên người mắc bệnh nan y, một khi dụng kiếm thường xuyên thì huyết khí công tâm, tổn thương đến tiên thiên thì e rằng hai hình thái cuối cùng cũng được ngài cảm ngộ ra nốt.
Lão già có đôi mắt mờ đục kia khom người run run, phải nhờ tới hai người trung niên tướng mạo uy nghiêm bên cạnh đỡ lấy mới đứng vững được.
Nhìn lão già này, Nhân Phi Nhân thở dài:
- Đao Thần, trong Việt quốc này ông bài danh cùng với ta.
Trong cuộc đời này ta chỉ kính trọng mình ông, cứ tưởng rằng lão quái vật đã sống tới một trăm sáu mươi tuổi như ông sẽ chết trước ta.
Nhưng nay e rằng nay người đầu bạc phải tiễn người đầu xanh thôi...