ĐẾ CUỒNG



Xích Khao nói:
- Không còn cách nào khác, ba người chúng ta phải hợp sức thi triển thuật công kích linh hồn mạnh nhất mới mong phá tan được mộng cảnh này.
Nói xong, cũng không quản Chu Tử và Pháp Hải có đồng ý không.

Cặp mắt Xích Khao chợt lóe lên tia sáng kì lạ, sau đó tròng đen trong đôi mắt chợt chuyển sang màu xanh lục cực kỳ yêu dị, miệng liên tục lẩm bẩm vô số chú ngữ kỳ lạ:
- Yêu Ngôn Hoặc Chúng!
Pháp Hải ngay lập tức nhận ra thần thông danh chấn nhân giới của Thần Hầu nhất mạch.

Yêu Ngôn Hoặc Chúng là dựa vào thần niệm cường đại dung nhập vào lời nói để mê hoặc địch nhân, khiến địch nhân bị thôi miên, không thể khống chế bản thân.

Theo như truyền thuyết kể lại thì thần thông này một khi tu luyện đến điên phong có thể “ngôn xuất tùy pháp, pháp xuất tùy tâm”, mỗi lời nói ra đều sẽ biến thành quy tắc tối cao của thiên địa, không gì không làm được.
Pháp Hải biết không thể chần chừ, cũng vội ngồi xếp bằng nhắm mắt lại liên tụng niệm phật hiệu.

Theo tiếng phật hiệu lan tỏa, từ thân thể Pháp Hải cũng phát ra ánh sáng vàng cực kỳ thần thánh, giống như cổ phật giáng lâm thế gian, dùng pháp độ sinh.

Một hư ảnh cổ phật từ trong mi tâm Pháp Hải bay ra sau đó biến lớn vô số lần bao bọc lấy thân thể gã.

Đây chính là thần thông nổi tiếng Tịnh Thổ Chân Ngôn của Đại Lôi Âm Tự, dùng thần niệm và cảm ngộ phật pháp thâm sâu của bản thân biến nhân gian thành tịnh thổ, giúp chúng sinh nghe đạo hiểu pháp, vượt qua bến bờ khổ hải vô tận.

Chu Tử thì không biết những pháp môn dùng để công kích linh hồn, từ xưa đến nay gã vẫn luôn dùng kiếm, trung thành với kiếm.

Nhưng hiện nay nếu không thể hợp sức với Pháp Hải và Xích Khao thì hẳn phải chết ở đây không nghi ngờ gì nữa.
- Kiếm, bản chất của kiếm là gì? Kiếm tâm, do tâm niệm biến thành liệu có phải là kiếm? Nếu kiếm tâm có thật thì làm sao để công kích linh hồn địch nhân, cần phải có một thuật pháp làm trung gian để giúp kiếm tâm đâm thẳng vào linh hồn đối phương.
Hai mắt Chu Tử phát sáng.

Thuở bé lúc còn chưa luyện kiếm gã từng nhìn thấy hai vị sư huynh trong Bạch Ngọc Kinh của mình luyện kiếm với nhau.

Vì khi đó chỉ còn là tiểu hài tử Khổ Hải sơ kỳ nên tiếng va chạm giữa hai thanh kiếm sắc bén trong tay họ khiến gã cảm thấy vô cùng đinh tai nhức óc, thần hồn chấn động.

- Kiếm Minh! Đây sẽ là thần thông công kích linh hồn của tu đạo giả dùng kiếm!
Ánh mắt Chu Tử càng lúc càng sắc bén, rốt cuộc từ trong thức hải nơi ấn đường giữa trán ngưng tụ ra một thanh kiếm hư ảo.

Chỉ thấy thanh kiếm này khẽ run lên, từng tiếng kiếm minh vang vọng khắp mộng cảnh, giống như chim phượng hót vang chín tầng trời, lại như thao thiết rống giận chốn u minh.

Độc Cô Minh đứng trên trời nhìn xuống ba chí tôn thiên kiêu bên dưới.

Quả nhiên kẻ tu hành được tới bước này không ai tầm thường cả, dưới tình huống cửu tử nhất sinh như vậy mà còn có thể tự sáng tạo ra thần thông cho mình.

Chu Tử, kẻ này nếu không phải sinh ra cùng thời đại với kẻ diệt đạo là Nguyệt Nhi, kẻ tầm đạo là Thẩm Yến, thì khẳng định thành tựu không thể hạn lượng.
- Ta không thể không bội phục Chu Tử ngươi, nhưng ta với ngươi là địch! Hôm nay không giết ngươi, Độc Cô Minh ta làm sao có thể tiến xa trên con đường trở thành cường giả?
Độc Cô Minh cười nhạt, hư ảnh cặp mắt khổng lồ đang nhắm nghiền cũng xuất hiện sau lưng.

Đạo vận mộng huyễn bùng phát chống lại ba thần thông công kích linh hồn đang hợp sức đánh tới mình.

Chỉ cần linh hồn Độc Cô Minh bị tổn thương thì chắc chắn mộng cảnh cũng sẽ bị phá tan, ở bên ngoài tuy hắn có thể dây dưa với ba tên kia ít lâu nhưng rốt cuộc vẫn sẽ phải bại.
- Ta mở mắt là chân, nhắm mắt lại là giả! Thường nói thế gian như mộng huyễn, chúng sinh chìm đắm vào trong đó đời đời không thể dứt ra.

Thế gian đã là mộng, đại đạo cũng không thật, trong mộng của ta, phật không tồn tại, đã không có phật làm gì có tịnh thổ?
Đạo vận mộng huyễn ngưng tụ lại thành một ngón tay nhấn xuống tịnh thổ đang tràn ngập mộng cảnh của hắn.

Hư ảnh cổ phật đang bao bọc quanh thân thể Pháp Hải cũng bị chấn động mạnh rồi vỡ tan.

Pháp Hải phun ra một ngụm máu tươi, thân thể dần dần mờ đi, hiển nhiên linh hồn tổn thương trầm trọng.
- Ta mở mắt là giả, nhắm mắt lại là chân! Thế giới các ngươi đang muốn trở về chính là giả, thế giới các ngươi đang nhìn thấy mới là thật.

Trong thế giới này, bất kỳ ai cũng không thể mê hoặc ta…

Độc Cô Minh trừng mắt, khoảnh khắc tiếng cuối cùng phát ra từ miệng hắn thì Yêu Ngôn Hoặc Chúng của Xích Khao cũng hoàn toàn bị phá tan.

Thậm chí thê thảm hơn cả Pháp Hải, thân thể y tan rã vào hư vô, hoàn toàn biến mất khỏi mộng cảnh không chút dấu vết.

Mà ở bên ngoài, thân thể đang khoác Cực Phẩm Chiến Giáp của y cũng từ trên không rơi xuống, chiến giáp phân hóa biến thành từng làn sương trắng dung nhập vào trong Hạ Phẩm Chiến Giáp của Độc Cô Minh.
Không phải Xích Khao không mạnh, mà nếu biến chiến trường từ so đấu thân thể chuyển sang so đấu thần niệm thì y căn bản không phải đối thủ của Độc Cô Minh.

Đơn giản vì Độc Cô Minh đã tự mình ngưng tụ ra đạo vận, mà Xích Khao và hai kẻ kia chỉ mới lần mò được chút ý cảnh sơ khai ban đầu của “đạo”.
Ý cảnh thăng hoa sẽ biến thành đạo vận.
Đạo vận thăng hoa sẽ biến thành chân đạo.
Đây là các hình thái cơ bản của đạo.

Xa hơn, có lẽ khi đạo biến hóa tới tận cùng sẽ biến thành “kiếp”.

Thiên kiếp, địa kiếp, nhân kiếp, liệu có phải cũng tương đương với thiên đạo, địa đạo, nhân đạo hay không?
Mà đẳng cấp của đạo còn quyết định bởi người tu hành cảm ngộ nó sâu sắc tới mức nào.

Nếu như chỉ cảm ngộ ở mức “thế gian đạo’” thì tuyệt đối không thể địch lại kẻ đã ngộ ra tới mức “xuất thế gian đạo”.
Có thể ví dụ dễ hiểu như sau.

Cũng giống Doãn Chí Bình đã nói “cắm sừng đại đạo” của y cũng phân chia cao thấp.

Loại cắm sừng thấp kém chỉ chăm chăm đi cướp đoạt thân xác vợ kẻ khác, đây là “thế gian đạo”.

Mà thứ Doãn Chí Bình hướng đến là chân ái, là tình yêu đích thực, chiếm hữu trái tim vợ kẻ khác, đây chính là “xuất thế gian đạo”.
Thấy Pháp Hải và Xích Khao người trọng thương kẻ bỏ mạng, Chu Tử gấp rút đến cực điểm, không đợi Độc Cô Minh ra tay mà dùng thần thông Kiếm Minh chủ động công kích hắn.

Tiếng kiếm ngân vang vọng khắp mộng cảnh, giống như muốn chém linh hồn Độc Cô Minh ra làm muôn mảnh.
- Kiếm?
Độc Cô Minh cười nhạt:
- Kiếm là vương giả xếp chung với đao.

Từ xưa đến nay ai cũng muốn biết đao đạo và kiếm đạo thứ nào mạnh hơn.

Hôm nay ngươi ngộ ra Kiếm Minh, nếu ta không thể ngộ ra một thần thông về đao tương tự thì chẳng phải không đủ tư cách phân cao thấp với kiếm đạo của ngươi ư?
Lời hắn vừa dứt, từ trong hư vô của mộng cảnh đã xuất hiện cả vạn thanh đao cùng chĩa về Chu Tử khiến lông tóc gã dựng đứng cả lên.


- Kiếm Minh của ngươi là tiếng ngân vang của kiếm, nhưng nó còn thiếu thần hình, thiếu thần thái, thiếu thần hồn.

Đao của ta không phải ngân mà là gào thét, thần hình của nó chính là ý chí bất khuất của ta, thần thái của nó chính là cách ta cuồng ngạo đánh trả vận mệnh, mà thần hồn… chính là dùng hồn đại quân khô lâu của ta ngưng tụ mà thành.

Đao ý bất khuất, đao hình cuồng ngạo, mà đao hồn bất diệt… Hãy nghe thử một thức Nghịch Hành Đao Thanh của ta!
Cả vạn thanh đao gầm rống, đây là tiếng gầm rống của những tu sĩ vô cùng nhỏ bé trước thiên địa rộng lớn.

Bọn họ tu vi không cao nhưng lòng đầy tráng chí, muốn dùng sinh mệnh mình cứu lấy nhân giới sau lưng, bảo vệ cho thân nhân gia quyến một đời bình an.

Nhân định có thể thắng thiên không? Có lẽ không thể, nhưng nhân cuồng khẳng định có thể diệt thiên táng địa.

Ở đây một vạn người dùng ý chí bất khuất hét lớn khiến cho trời đất trong mộng cảnh cũng phải tan vỡ, đáy mắt Pháp Hải xuất hiện một tia không cam lòng nhưng rốt cuộc vẫn bị hủy diệt.

Mà Chu Tử sau khi bị phá tan kiếm tâm trong thức hải vẫn chưa chết, linh hồn tổn thương đến bảy phần.
Mộng cảnh tan vỡ giúp gã trở về thực tại, nhưng khoảnh khắc gã mở mắt ra thì một ánh đao mang theo sắc đỏ ráng hồng buổi hoàng hôn, còn có mưa phùn dào dạt khiến lòng người cảm thấy vô thường lại ập tới.

Độc Cô Minh đã ngưng tụ xong Cực Phẩm Chiến Giáp của mình, mà chiến giáp của hắn vẫn như cũ đính vô số linh thạch lấp lánh, giống như muốn mang theo ý chí của một vạn khô lâu vào đạo giới tranh hùng với chúng thiên kiêu ở đó một phen.
- Đã là đạo bất đồng, ngươi không chết thì ta chết…
Chứng kiến thân thể ba kẻ này rơi xuống từ trên không trung, đầu lăn lông lốc, máu tươi nhiễm đỏ đầy đất, Độc Cô Minh lắc đầu lạnh nhạt buông một câu.
- Huynh vào đạo giới đi, Mạn Dao ở đây chờ huynh!
Trần Mạn Dao mỉm cười nhìn hắn.

Nụ cười của nàng rất đẹp, như gió xuân nhẹ dịu, như lại như bỉ ngạn hoa u tịch nơi hoàng tuyền, bất kỳ nam nhân nào nhìn vào cũng sẽ có cảm giác xao xuyến.
- Muội đi cùng ta đi! U Minh Quỷ Chủ thời thái cổ chính là chiến hữu của nhân tộc, chắc chắn đủ tư cách đạt được Tuyệt Phẩm Chiến Giáp.

Trần Mạn Dao lắc đầu:
- Nhưng muội chỉ đạt được truyền thừa, ông ấy không giao lại bất kỳ bảo vật gì cho muội cả…
Nàng vừa nói xong thì không ngờ thấy lòng bàn tay nóng ran, cổ ngọc màu đồng thần bí kia tỏa ra ánh sáng rực rỡ sau đó bay lên không trung.

Dưới cái nhìn sửng sờ của mọi người liên điên cuồng triệu tập khô lâu nhân tộc từ bốn phía trở lại đây, hơn nữa trông khí thế còn mạnh mẽ hơn cả lúc Quan Thất dùng Nhân Chủ lệnh ngưng tụ ra Tuyệt Phẩm Chiến Giáp.


Bình luận

Truyện đang đọc