ĐẾ CUỒNG



- Vương Nhất!
Khoảnh khắc Vương Nhất sắp rời đi, đột nhiên lại nghe thấy tiếng truyền âm của Quan Thất vang lên bên tai:
- Chẳng lẽ ngươi bỏ qua cho Độc Cô Minh dễ dàng thế sao? Nghe đồn Nguyệt Dạ Sâm Lâm này có một con đường tắt thông thẳng đến Nam Hoang, phương vị Độc Cô Minh quyết tâm liều mạng nhắm tới cũng là nơi đó.

Chỉ cần ngươi đi trước chặn đầu thì hắn sẽ tuyệt đối không thể thoát khỏi…
Ánh mắt Vương Nhất chợt lóe, đầu khẽ gật, trong thoáng chốc đã biến mất dạng về phía chân trời.
Quan Thất lúc này mới biểu tình trào phúng, lòng thầm nghĩ kẻ này chỉ dựa vào tu vi cường hãn, đầu óc không nhiều tâm tư cho lắm, rất dễ bị người khác thao túng.
- Hôm nay ngươi thắng ta bại, nhưng ta vẫn còn rất nhiều hậu thủ phía sau.

Trần Mạn Dao… Cô sẽ là món quà trang trọng nhất ta sẽ dành tặng cho Kiếp chủ và Độc Cô Minh.

Chỉ cần đánh bại hai ngươi, thiên địch đạo vận đời này sẽ đi đến đỉnh phong dưới tay của ta, sự huy hoàng còn vượt xa so với tổ tiên năm ấy…
Côn Vũ và Thẩm Yến đứng dậy, tam nữ cũng đỡ Phong Lôi hai vị thánh tử lên.

Trận chiến với Vương Nhất khiến bọn họ trọng thương nặng nề, đạo tâm cũng lung lay suýt nữa tan vỡ.

Bị một kẻ xa lạ đánh tới mức không có sức hoàn thủ là sự đả kích thậm tệ với họ.
Lưu Bình lau đi vệt máu trên môi, miệng nở nụ cười nhạt:
- Chư vị nhìn chằm chằm hai bọn ta thế là có ý gì? Bọn ta muốn giết Độc Cô Minh, chư vị lại muốn cứu hắn nên việc đối đầu giữa song phương là điều tất yếu.


Trên thực tế bọn ta chẳng có thù oán gì với các vị.

Nếu muốn quyết đấu sinh tử còn chưa biết bên nào sẽ ngã xuống trước đâu…
Điều gã nói tuy hơi khó nghe nhưng chính là sự thật.
Phong Lôi hai vị thánh tử đang hấp hối, tính mạng như đèn treo trước gió.

Doãn Chí Bình cũng vậy, chiến lực đã mất đi.
Đám Côn Vũ và Thẩm Yến vì muốn dốc toàn lực ngăn chặn Vương Nhất nên tổn thương cũng nghiêm trọng hơn Quan Thất và Lưu Bình, hai kẻ vốn dĩ không hề định liều mạng trong trận quyết đấu ban nãy.

Bây giờ nếu quyết tâm chém giết lẫn nhau thì thắng bại rất khó nói, đó là chưa kể đám Độc Cô Yên Nhiên, Quỷ Diện Quân có lẽ chưa rời khỏi đây quá xa, bất cứ lúc nào cũng sẽ quay lại hình thành thế vây công bọn họ.

Mục tiêu cứu Độc Cô Minh đã hoàn thành, bây giờ rút lui bảo toàn thực lực mới là thượng sách.
- Đi!
Tiết Hồng Y dìu Phong Lôi hai thánh tử lên pháp bảo phi hành, cùng với Doãn Chí Bình rời khỏi nơi đây.
Côn Vũ thì rũ ống tay áo trống không, điềm đạm nói:
- Hẹn ngày tái ngộ, rất nhanh thôi ta sẽ tìm tới các ngươi để phân cao thấp!
Thẩm Yến lắc đầu thở dài, ánh mắt cứ nhìn về phía Nguyệt Dạ Sâm Lâm với vẻ tiếc nuối.
- Đáng tiếc! Những tưởng lại có thể cùng Độc Cô huynh luận đạo quên trời quên đất, thôi vậy! Huynh mạng rất lớn, đến Tuyệt Vọng Ma Uyên và Kiếp chủ còn không giết nổi huynh huống chi là một Nguyệt Dạ Sâm Lâm tầm thường… Nếu thoát ra được nhất định phải tới Đông Hải một chuyến, cùng ta uống trà luận đạo trên đỉnh Thượng Thanh…
Lần lượt thiên kiêu rời đi, cả Quan Thất cũng mất dạng, chỉ còn sót lại một mình Lưu Bình đứng nhìn khu rừng đỏ rực trước mặt.
- Nguyệt Dạ Sâm Lâm, nơi chúng thiên kiêu từ thời thái cổ đến nay chôn thân bên trong.

Tư chất càng cao, tu vi càng mạnh thì oán niệm cũng sẽ càng lớn.

Đây là bảo địa sẽ giúp cho Dạ Hoàng Triều được nâng lên tầm cao mới.

Đợi đến khi ta thành công thì sẽ là thiên kiêu tầm cỡ Hàn Phi và Vương Nhất, các ngươi cứ chờ mà xem…
Khóe môi Lưu Bình nở nụ cười không thể nhìn thấu, trực tiếp bước chân vào rìa của Nguyệt Dạ Sâm Lâm, dần dần tiến vào cấm địa nổi tiếng nhân giới này.
Sắc đỏ như máu dần bao phủ bóng lưng cô tịch của gã, để lại phía sau lưng là vùng đất chu vi mấy vạn trượng đã bị tàn phá nặng nề sau những trận quyết chiến đỉnh cao.
Trước khi thời gian cấm kỵ xảy ra bao giờ cũng là lúc trăm hoa đua nở, có rất nhiều bông hoa tươi đẹp nổi bật giữa vườn hoa đông đúc, khoe sắc thắm khiến quần hoa ghen tỵ.

Nhưng chúng đa phần đều chóng nở chóng tàn, chỉ có số ít ỏi những bông hoa mạnh mẽ nhất, sở hữu sức sống dẻo dai nhất mới tồn tại được đến cuối cùng, trở thành bông hoa được vạn nhân chú mục, lịch sử ghi tên.
Thời thái cổ có Bá Luân đại thần, dù điển tịch về y trở thành cấm kỵ, một khi nhắc tới đều sẽ dẫn tới thiên kiếp tru diệt nhưng vĩnh viễn chẳng ai có thể quên y.
Thời thượng cổ lại có Đông Hoa Nhân Chủ, Tây Phong Lĩnh Chủ đứng mũi chịu sào ngăn cản cuộc xâm lược của ngũ giới còn lại, chúng sinh tán tụng đến tận bây giờ.
Đến thời đại này sẽ là ai tiếp bước những nhân kiệt đó?
Để bàn luận hẳn còn quá sớm.
Nhất tướng công thành vạn cốt khô, dù thiên tài đến cách mấy nhưng nếu chết yểu thì cũng sẽ chỉ như những đóa hoa chóng nở chóng tàn, đến khi quay đầu nhìn lại chỉ còn là những tiếng thở dài đầy tiếc nuối mà thôi.
————————————————
Việt quốc, Nam Hoang, Thiên Huyễn thành…

Sự đau đớn từ tận sâu trong linh hồn khiến Độc Cô Minh giật mình bừng tỉnh, hắn thét lớn một tiếng khiến cho con lừa đen đang cột ở trước hiên nhà cũng hoảng sợ, ánh mắt trở nên mơ màng nhìn vào bên trong căn phòng đang khép kín cửa.
- A…
Độc Cô Minh thét lớn, hai tay ôm đầu, ngực thở hồng hộc.
Bộ thây khô của Lý Ẩn quá mức quỷ dị, nó không những hút đi sinh mệnh lực của đạo thể và Hàn Phi mà còn trực tiếp ảnh hưởng tới linh hồn của hắn.

Đánh thức cả kiếp thể đang ngủ say dưới huyết hà trong Tuyệt Vọng Ma Uyên.
Độc Cô Minh không hề chú ý tới ở bên cạnh hắn giờ phút này còn một người khác đang nằm ở chiếc giường đối diện.

Đây là một nam tử có mái tóc xõa dài, sống mũi cao thẳng, đôi mắt nhắm nghiền vì đã bị người ta làm cho mù lòa, quần áo mặc trên người tuy sạch sẽ nhưng vẫn không che dấu nổi mù tanh xú uế từ những miệng vết thương lở loét.
Địch Vân đã được cứu sống, nhưng y cả ngày không nói câu nào mặc cho Lưu Tích Quân hỏi thăm không ngừng.

Tận hôm nay đến khi Độc Cô Minh tỉnh lại thì y mới chợt mở miệng lần đầu tiên:
- Công tử, đa tạ ơn cứu mạng.

Kể từ hôm nay, mạng của Địch Vân là mạng của ngài…
Giọng Địch Vân tuy nhỏ nhẹ nhưng rất rõ ràng, nó như kéo Độc Cô Minh từ trong sự đau đớn quay về thực tại.
Có điều hắn cũng không vội trả lời bởi vì lúc này đây có một biến cố khác đã xảy ra với đạo thể.
Khoảnh khắc đạo thể và Hàn Phi lao vào trong Nguyệt Dạ Sâm Lâm thì hắn đã mất hoàn toàn liên lạc với nó, ngay cả một chút cảm ứng cũng không.

Điều này cực kỳ quái lạ vì rõ ràng đạo thể của hắn chưa mất đi ý thức, thậm chí vẫn đang rất minh mẫn, ngoại việc người đầy thương tích do tử khí tạo thành thì chưa nguy hiểm tới tính mạng.
Nguyệt Dạ Sâm Lâm giống như tồn tại một kết giới nào đó hoàn toàn ngăn cách đạo thể và phàm thể, chặt đứt sợi dây liên kết giữa cả hai.

Điều này khiến cho Độc Cô Minh trở nên trầm mặc, nhất thời không biết nên nói gì.
Ít lâu sâu, tiếng cánh cửa kẽo kẹt vang lên, một bóng dáng bạch y mềm mại hiện ra, là Lưu Tích Quân đẩy cửa đi vào bên trong.

Nhìn Độc Cô Minh đang ngồi ở đầu giường với vẻ mặt thẫn thờ, nàng cười hỏi:
- Ngươi tỉnh rồi sao? Ta còn tưởng tên chết tiệt ngươi ngủ luôn rồi....
Trên tay Lưu Tích Quân cầm một chậu nước nóng, trên miệng chậu có vắt một cái khăn.

Mắt thấy nàng ta bước tới, Độc Cô Minh còn tưởng nàng ta định để xuống đất rồi thôi nhưng không ngờ lại trực tiếp ngồi xuống, cầm tay hắn lên rồi dùng khăn lau nhè nhẹ.
Động tác này của Lưu Tích Quân khiến Độc Cô Minh trở nên sững sờ, cứ nhìn chằm chằm vào nàng không nói nên lời.
Địch Vân tuy mù nhưng rất linh mẫn, bỗng lên tiếng:
- Lúc công tử ngất đi, cô nương ấy rất lo cho ngài.

Ta tuy bị thương nặng hơn vậy mà cũng phải tự gượng dậy làm mọi thứ, không được chăm sóc tỉ mỉ như vậy…
Hai bờ má Lưu Tích Quân thoáng đỏ hồng, vội gạt tay Độc Cô Minh ra, kế đến ném luôn cái khăn vào người hắn.

Mấy giọt nước nóng ấm bắn lên mặt khiến hắn thoáng ngẩn ngơ, một nỗi bi thương trong lòng không hiểu từ đâu lại xuất hiện.

Mãi đến khi Lưu Tích Quân rời đi, hắn vẫn bảo trì bộ dáng này, hai nắm tay khẽ siết chặt.

Đạo thể là hy vọng duy nhất để giúp Lưu Tích Quân vượt qua sinh tử kiếp, vậy mà giờ lại mất đi tung tích không thể hiểu được nó gặp phải tình cảnh gì.
Nếu kiếp thể còn lành lặn thì hắn sẽ không phải đau đầu đến vậy.

Kể từ lúc bị lôi kiếp mười hai màu đánh xuống, toàn bộ kinh mạch da thịt của kiếp thể đều bị tàn phá nghiêm trọng, cũng may nó đang ẩn thân dưới đáy huyết hà mới tránh được một kiếp.

Dòng huyết hà này không ngừng bảo vệ, thậm chí dùng chúng sinh huyết nuôi dưỡng kiếp thể, giống như đã xem nó như một bộ phận của mình vậy.
Thế nhưng tạm thời nó không thể động đậy một chút nào, ngoại trừ đôi mắt đã có thể mở ra nhìn trừng trừng lên mặt sông, trong mắt ngập tràn tơ máu màu đen vì bất lực.
Địch Vân lại nói:
- Ta cảm nhận được nỗi bi thương phát ra từ người công tử, rất giống với lúc ta bị trói ở gốc cây, phải tận mắt chứng kiến người yêu của mình từ từ chết đi và chẳng thể thay đổi được gì… Nhưng công tử may mắn hơn ta, vẫn còn có thời gian vui vẻ với Lưu cô nương, đừng bỏ lỡ…
- Đa tạ…
Độc Cô Minh trầm mặc, hồi lâu mới nói tiếp:
- Không cần gọi ta là công tử.

Cứ gọi đại ca hoặc Độc Cô huynh là đủ.

Ta không thích cảm giác trở thành chủ nhân của một ai đó, nghe thật xa lạ…
Địch Vân thở dài, không trả lời gì thêm.
Từ tận đáy lòng y vẫn không ngừng dò xét và suy đoán về tính cách của Độc Cô Minh.

Hắn thực sự rất khác biệt với những anh tài mà y từng gặp trong đời.

Đám anh tài kia bao giờ cũng tỏ ra cao quý, thích được hầu hạ sùng bái, rất ghét bị người khác xưng hô ngang hàng.

Mà tên Độc Cô này lại trái ngược hoàn toàn, rất gần gũi, rất thâm tình.

Nếu hắn ta chỉ vì muốn thu phục nhân tâm mà bày ra bộ mặt giả tạo như vậy thì thực sự quá đáng sợ.
Độc Cô Minh không bận tâm Địch Vân nghĩ gì về hắn.

Trong đầu hắn chợt xuất hiện cái tên Cố Lý, tay cầm Ly Biệt kiếm đeo vào hông, vội vàng đi khỏi căn nhà tranh, nhắm thẳng Tế Vũ lâu ở nơi trung tâm Thiên Huyễn thành mà bước tới.


Bình luận

Truyện đang đọc