ĐẾ CUỒNG



Thấy Côn Vũ nhìn mình đầy sát ý, hiển nhiên cực kỳ tức giận vì bị gọi là “chim nhỏ gãy cánh”, Tiêu Ức Tình đành cười khổ nói:
- Côn huynh, ta đùa thôi.

Tên Độc Cô kia chém đứt một cánh tay của huynh, nên tìm hắn mà tính sổ đi chứ?
Côn Vũ lạnh lùng:
- Một cánh tay mà thôi… Thua chính là thua, hôm nay ta thua dưới tay hắn hoàn toàn chẳng có gì không phục.

Tương lai nhất định sẽ chém giết hắn, các ngươi không cần khích ta!
Ở trên bầu trời phía xa, thấy Côn Vũ bị đứt một cánh tay, không hiểu sao Doãn Chí Bình lại toàn thân run rẩy, miệng lẩm bẩm:
- Sao nhìn thấy người này trong lòng ta lại cảm thấy hưng phấn đến kỳ lạ? Giống như trong kiếp số đã định sẵn duyên nợ giữa ta và hắn.

Hắn có đạo lữ hay tình nhân không? Sau khi rời khỏi Tuyệt Vọng Ma Uyên nhất định phải thử tìm kiếm một lần…
Phong Diệt thở dài:
- Xem ra hôm nay nếu không đầu hàng e rằng cả ba chúng ta không sống sót nổi.

Độc Cô huynh, huynh tha cho Côn Vũ là có lý do, vậy cứ nói thẳng ra cho ba chúng ta nghe được chứ? Ba chúng ta thua rồi, không địch nổi ba người các ngươi…
Đến mạnh như Côn Vũ mà còn bại dưới tay Độc Cô Minh, bây giờ thậm chí khôi phục lại tu vi Tiên Thai, ở đây y chính là vô địch.

- Nhân kiếp của ta sắp đến, hy vọng các vị phát lời thề độc, sau đó cùng ta chống lại nhân kiếp.


Chỉ đơn giản vậy thôi…
Với loại chí tôn thiên kiêu hàng đầu như những kẻ này, Độc Cô Minh hiểu bọn họ có niềm kiêu hãnh rất lớn, lại rất quan tâm tới vấn đề tu đạo, tuyệt đối không dám phản bội lời thề đạo tâm, khiến lòng có khúc mắc.
- Được, Phong Diệt ta thề nếu dám bội ước thì sẽ hóa thành làn gió biến mất khỏi thiên địa…
Da mặt Phong Diệt rất dày, sau khi nói ra liền khiến khiến Tiêu Ức Tình giận dữ nói:
- Đồ vô sỉ, ngươi thề như vậy khác gì không thề.

Độc Cô huynh, Côn huynh, mau giết hắn đi!
Lôi Diệt hừ lạnh:
- Các ngươi còn không mau đứng đắn lại đi, nếu không mau thoát khỏi đây, để mọi người biết chúng ta thua dưới tay hai Khổ Hải cảnh thì về sau còn mặt mũi nào đi lại trên nhân giới.
Sau khi thề thốt xong, Độc Cô Minh liền giải thích cách phá giải Ngũ Đại Gông Xiềng cho ba chí tôn thiên kiêu này.

Rốt cuộc sau khi phục hồi tu vi Phong Diệt liền cười ha hả, khí thế như hồng đánh tới Độc Cô Minh.
Tiêu Ức Tình cũng làm điều tương tự, cổ cầm trong tay run lên liên tục gẩy ra một khúc nhạc đầy bi thương.
- Con bà các ngươi! Lũ khốn vô sỉ này!
Tâm ma giận dữ nói.

Đây là lần đầu tiên hắn không kiềm được việc phải chửi thề thành tiếng.
Cuồng phong do Phong Diệt tạo ra ập tới nhưng nhanh chóng biến thành một làn gió nhẹ thoảng qua thổi tóc Độc Cô Minh bay phấp phới.

Tiếng đàn của Tiêu Ức Tình cũng không tạo thành tổn thương gì cả.

Rõ ràng là hai tên này thù vặt vì thua dưới tay hắn cho nên mới giở trò hù dọa.
- Tưởng ngươi thế nào, hóa ra cũng biết sợ!
Phong Diệt cười ha hả.
- Ta vẫn không hiểu nhân kiếp có gì đáng sợ.

Chắc là do ngươi phóng đại lên thôi.

Thiên kiếp, hỏa kiếp khủng bố như vừa rồi mà chúng ta còn sống sót, nhân kiếp của ngươi theo ta thấy không chống cự nổi một kích của ta.
Tiêu Ức Tình tiêu sái nói, nhưng ngay lập tức toàn bộ bị sáu thiên kiêu ở đây chặn họng lại.
- Câm mồm!
Quả nhiên cái mồm xui xẻo của y đúng là thối còn hơn cức chó.

Vừa dứt lời thì trong không trung đã có một khí tức vô cùng khủng bố hiện ra.

Đó là một nam tử áo trắng có dung mạo bình thường nhưng thần thái hết sức cuồng ngạo, khóe môi y hơi cong lên hình thành một nụ cười vô cùng tự tin, giống như coi trời bằng vung, không gì không dám làm.
- Độc Cô Minh? Đây là tâm ma của ngươi à? Sao ta thấy nó chẳng khác gì ngươi?
Tiêu Ức Tình sửng sốt.
Độc Cô Minh ngưng trọng dùng cặp mắt đang nhắm nghiền của mình “nhìn” nam tử áo trắng kia, đó đúng là “tâm ma” của hắn.


Chính là mô phỏng lại hình dáng người đang ẩn mình trong tâm hải.
Người trong tâm hải cười ha hả:
- Hóa ra ngươi sợ ta đến vậy.

Tâm ma của ngươi trông còn hùng mạnh hơn ta vài phần.

- Hừ, chỉ giỏi xàm ngôn…
Độc Cô Minh hừ lạnh, nhưng lại càng ngưng trọng hơn khi thấy bóng tối không gian xung quanh bỗng nhiên co rút lại rồi biến thành một thân ảnh khác.

Kẻ này áo đen tóc đen, làn da trắng bệch bệnh hoạn, hai mắt lại nhắm nghiền.

Không phải chính bản thân hắn thì còn ai vào đây?
- Hai tâm ma? Chuyện này làm sao xảy ra được?
Lôi Diệt sửng sờ.

Mà Thẩm Yến thì nhíu mày, trong đầu bất giác hiện lên cảnh tượng khí chất lẫn tính cách Độc Cô Minh thay đổi hoàn toàn khi cả hai đang phòng thủ trong Tịnh Dục Liên Hoa.

Lúc đó y đã cảm giác có gì không đúng, bây giờ hoàn toàn hiểu thấu.
- Hóa ra trong cơ thể hắn có tới hai người…
Lời này Thẩm Yến chỉ nói thầm, không để bất kỳ ai nghe thấy.

Nhưng Tiêu Ức Tình vô cùng thông tuệ, ánh mắt chợt lóe lên tia sáng lạ thường, nhưng sau đó liền nói:
- Có thể do hắn tu luyện nhiều loại công pháp.

Yêu, ma, tiên đều có.

Mà ma và tiên mạnh nhất cho nên mới hình thành hai tâm ma riêng biệt này.
Quả đúng như Tiêu Ức Tình nói, nam tử áo trắng toàn thân tiên khí nồng đậm, có loại khí chất đứng trên thiên hạ.

Mà nam tử áo đen lại ma khí hùng hồn, thần thái như muốn thôn phệ cả thế gian.
- Chiến đi!
Côn Vũ mặc dù bị thương nhưng chiến ý vẫn cao ngùn ngụt.

Y bị Độc Cô Minh đánh bại, bây giờ thấy tâm ma của hắn xuất hiện thì liền có xúc động muốn tái chiến với nó.

Chỉ là tâm ma mà thôi, nếu không thể đánh bại nó thì nói gì tới đánh bại bản thể?
Đối mặt với thế công kích như vũ bão của Côn Vũ, nam tử áo trắng chỉ cười nhạt, ngón tay trỏ giơ lên điểm về phía trước một cái:
- Tiên thuật, Thiên Vi Hỏa!
Bầu trời từ màu đen chợt biến thành một biển lửa mênh mông thiêu đốt thân thể Côn Vũ.


Hỏa diễm đúng là khắc tinh của điểu tộc, ngoại trừ yêu hỏa bổn mạng dùng trong trường hợp thiêu đốt chân linh huyết để kích phát tiềm năng thì đều sẽ tạo thành nguy hiểm rất lớn.
- Đây là lửa gì? Tâm ma mà cũng xuất ra được loại hỏa diễm đáng sợ này sao?
Côn Vũ chưa kịp chấn kinh thì đã thấy nam tử áo trắng cười ha hả, lại tiếp tục điểm ngón trỏ về phía Phong Diệt:
- Hô Phong!
Gió trong trời đất vốn dĩ đang thuộc quyền kiểm soát của Phong Diệt này lại hoàn toàn mất đi khống chế, bắt đầu điên cuồng ngưng tụ lại thành ba con bạch long gầm rống lao tới y.
Phong Diệt biến sắc, vội vàng tế ra Định Phong bảo tháp ngăn cản.

Đây chính là pháp bảo dùng để trấp áp phong trong thiên địa, vừa xuất hiện đã tạm thời cầm chân được ba con bạch long, nhưng trong phút chốc lại không cách nào đánh tan được nó.
- Không đủ uy hiếp…
Nam tử áo trắng không ngờ còn nói ra bốn chữ đầy trào phúng, ngón tay lại điểm liên tục hai cái về phía Lôi Diệt và Tiêu Ức Tình.
- Tiên thuật, Địa Vi Thủy, Thổ Vi Lao!
Nước vốn là loại vật chất mềm mại nhất thế gian, tiếng đàn của Tiêu Ức Tình dù rất mạnh nhưng không thể xuyên thủng nước, mặt đất dưới chân y rất nhanh sụp xuống, hóa thành một đại dương mênh mông nhấn chìm y.
Mà Lôi Diệt lại bị một lao tù từ dưới đất mọc lên giam cầm mình vào trong.

Thổ khắc Lôi, dù bản thân y có cố mấy cũng không thể phá tan nó.
Không ngờ tâm ma của Độc Cô Minh quá biến thái, vừa ra xuất hiện chỉ cần dùng một ngón tay điểm tới đã tạm thời phong ấn được bốn chí tôn thiên kiêu cực kỳ hùng mạnh.
Côn Vũ rống giận:
- Độc Cô Minh, rốt cuộc ngươi là loại quái thai gì? Sao tâm ma của ngươi lại biến thái như vậy?
Mọi người đều quên mất vẫn còn tâm ma là nam tử áo đen tóc dài ngang hông đang lãnh đạm đứng phía xa, hai mắt nhắm nghiền.

Gã giống như nằm ngoài thiên địa này, lại như sa đọa hồng trần, vĩnh viễn trầm luân.
Trong ánh mắt sửng sờ của mọi người, không ngờ tâm ma áo đen lại động thủ với tâm ma áo trắng.
Cả hai tâm ma đánh nhau tới long trời lở đất, giúp áp lực đang đè nặng lên bốn chí tôn thiên kiêu giảm bớt, nhanh chóng phá tan phong ấn lao ra.
Độc Cô Minh trầm mặc, nhìn cảnh tượng này chỉ có thể thốt lên một câu:
- Số phận đã chú định, ta và ngươi hoặc là cắn nuốt dung hợp tiếp tục tồn tại, hoặc là cùng tiêu tán trong thiên địa, không thể nào tránh khỏi.
Trong tâm hải của hắn vang lên giọng nói:
- Ta tưởng ngươi là loại kiệt ngạo coi trời đất bằng vung, hoá ra cũng biết sợ sao?
- Ta và ngươi đều coi trời đất bằng vung, nhưng lại coi trọng nhau.

Kiếp này chỉ mình ta giết nổi ngươi, mà cũng chỉ mình ngươi giết nổi ta.
Độc Cô Minh cười nhạt, hoàn toàn không tức giận vì lời châm chọc này.


Bình luận

Truyện đang đọc