ĐẾ CUỒNG



Hư vô rốt cuộc là nơi nào?
Có người nói hư vô là một nơi cách biệt hồng trần, hoàn toàn không có linh khí hay dưỡng khí cần thiết cho sinh mệnh tồn tại.
Cũng có người nói thật ra hư vô chính là không gian bên trong tâm hải của một tồn tại khủng bố nào đó.

Bởi vì bản chất của tâm hải và hư vô gần như hoàn toàn giống nhau, đều ẩn chứa sự tịch mịch và chết chóc đến cực hạn.
Ở trong hư vô, chính vì không có dưỡng khí nên không sinh vật nào có thể sống sót, dù ngươi có là cường giả đội trời đạp đất, Ứng Kiếp cảnh uy chấn một giới đi chăng nữa một khi rơi vào trong hư vô thì nhất định phải chết, dù có thể tạm thời cầm cự nhưng sau cũng vẫn phải chết, chết một cách tuyệt đối từ linh hồn đến thể xác, thậm chí luân hồi cũng sẽ từ chối tiếp nhận ngươi.

Vì đơn giản linh hồn ngươi giờ có lẽ đã biến thành một phần của hư vô, vĩnh viễn không thể tách rời.
Chí tôn thiên kiêu tư chất như Thẩm Yến, Côn Vũ mấy vạn năm mới xuất hiện ở nhân giới một lần, mà tỷ lệ người có thể rời khỏi hư vô để quay về với hồng trần có lẽ càng ít ỏi hơn nữa.
Thân thể Độc Cô Minh chậm rãi trôi đi trong hư vô.

Linh hồn hắn gần như hoàn toàn tịch diệt, chỉ còn bảo lưu một điểm linh thức duy nhất.

Mà điểm linh thức này cũng không hoàn mỹ, nó chia làm hai nửa như hình Thái Cực đồ, một bên trắng một bên đen không ngừng xoay vần vào nhau, tản mát ra dao động khá kỳ lạ.
Hư vô rốt cuộc dẫn tới đâu?
Liệu trôi dạt mãi trong hư vô có thể khiến con người ta đi đến một thế giới khác hay không? Đó có thể là địa cầu trong hồi ức của Độc Cô Minh chăng?

- Ta là ai? Đến từ đâu?
Hai mắt Độc Cô Minh vẫn nhắm nghiền nhưng lần đầu tiên trong suốt ba tháng miệng hắn chợt nhấp nháy, cuối cùng thì thào một câu như tự hỏi.
- Minh Nhi, con không cô độc… Con còn có ta là cha, có nàng là mẹ…
Một giọng nói cực kỳ xa lạ vang lên bên tai hắn.
- Cha mẹ sao? Độc Cô Minh ta vốn là mồ côi, ngay cả lúc xuyên không tới thế giới này thì số phận cũng đã chú định phải nhập vào xác một Trường Sinh thể ngây ngốc, thần trí mơ hồ.

Người thôn Hạnh Hoa nói cha mẹ thân thể này đã bỏ hắn lại, sau đó vội vã rời đi chỉ để lại miếng cổ ngọc cũ nát màu đồng.

Ta không phải hắn, cũng không phải con của các người…
Độc Cô Minh vừa lẩm bẩm, nước mắt ứa ra.

Hắn rất muốn có cha mẹ nhưng lại không muốn nhận sự thương hại của người khác, hay tự dối gạt bản thân mình.
Trong cơn mê mang, hắn cảm nhận được rõ ràng có một bàn tay mềm mại đang vuốt lên mặt hắn, một giọng nói xa lạ khác cất lên, lần này là giọng một nữ nhân.

Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói này, không hiểu sao hai mắt vốn chỉ rưng rưng nay bỗng chảy xuôi hai dòng lệ nóng, không cách nào kiềm chế được.
- Minh Nhi, rồi mẹ sẽ đến tìm con.

Dù có thế nào con cũng phải luôn nhớ, con không cô độc.

Con không phải cô nhi, cũng không phải hạng vô dụng bỏ đi.

Mà dù con có thực sự như vậy cũng không sao, con vĩnh viễn là bảo bối của mẹ…
Giọng người nam thở dài:
- Trường sinh nhất kiếp, độc cô nhất lộ.

Tuế nguyệt tang thương, hồng trần vô định… Đây là lời nguyền với Trường Sinh thể của dòng họ ta.

Một khi ai xuất hiện loại thể chất này đều sẽ bị nguyền rủa thần trí cả đời chìm trong mê mang, luân hồi mộng cảnh, cho đến tận lúc chết đi mới có thể thoát khỏi…
- Muội không tin không còn cách nào khác! Di huấn của tổ tiên chẳng phải là…
- Đành vậy, con trai.

Con phải ghi nhớ, vĩnh viễn phải ghi nhớ tên con là Độc Cô Minh.

Kiếp này nếu không thể thức tỉnh thì thôi, một khi thức tỉnh nhất định phải trở thành cường giả đỉnh thiên lập địa, tuyệt đối không được rơi nước mắt.


Vậy con mới xứng làm con trai của ta…
Người nam nói với giọng uất hận.

Tuy y dặn dò hắn không được rơi nước mắt nhưng hắn lại cảm thấy trên má mình xuất hiện một thứ gì đó vô cùng ấm áp đang rơi xuống.
- Không thành cường giả cũng không sao… Cố đợi mười năm, mười năm sau mẹ sẽ quay lại đón con, nếu con vẫn không thể thức tỉnh thì chúng ta quy ẩn sơn lâm, sống một cuộc đời phàm nhân…
Giọng người nữ lúc nào cũng dịu dàng như vậy, giống như bất kể hắn có biến thành thứ gì thì vẫn sẽ luôn yêu thương che chở cho hắn.
Rốt cuộc hai giọng nói này cũng biến mất, để lại một bầu không khí tịch mịch yên lặng, khiến Độc Cô Minh vừa sửng sờ vừa ngơ ngẩn, cảm giác trái tim trong lồng ngực như vừa bị ai đó móc ra, đau nhói trống rỗng đến cực điểm.

Tất cả sự ấm áp vừa rồi như hóa thành làn sương bay đi, hoàn toàn tiêu tán trong trời đất.
- Ta không cam tâm! Ta là ai! Ta có phải cô nhi hay không? Là ta nằm mơ trở thành Độc Cô Minh, hay là Độc Cô Minh nằm mơ trở thành ta!
Độc Cô Minh rống giận, hai mắt cố mở bừng ra nhưng không được, cảm giác trĩu nặng trầm luân vẫn cứ bám chặt lấy hắn.
Một tiếng thở dài não nề vang lên:
- Ngươi chính là ta, ta chính là ngươi… Nhưng chính ta và ngươi cũng không biết mình rốt cuộc là ai, là cái loại tồn tại gì ở thế gian này… Ha ha, chúng ta thật đáng thương, có lẽ Độc Cô cũng có ý nghĩa là cả đời cô độc.

Không một ai thấu hiểu chúng ta, không một ai đủ khả năng cho chúng ta cảm nhận được sự quen thuộc của họ…
Tâm ma cười tự giễu.
Những ký ức mơ hồ theo cảnh giới cao lên cũng ngày một xuất hiện càng nhiều, nhưng chung quy toàn là những mảnh ký ức rời rạc, gặp chuyện mới xuất hiện để tâm ma tự ghép lại, thách thức trí thông minh của y.
- Rốt cuộc ta là ai? Ta là bản ngã của hắn hay là một đại năng thời cổ ký sinh trong cơ thể hắn? Miếng cổ ngọc kia chắc chắn có liên quan, nhất định phải tìm bằng được nó...
Không chỉ mình tâm ma có suy nghĩ này mà Độc Cô Minh cũng vậy.

Đó là thứ mà hai người nam nữ xa lạ kia đã để lại cho hắn ở thế giới này.

Cũng trong giấc mộng xuyên không, chính miếng cổ ngọc đã cứu cho Độc Cô Minh một mạng.

Miếng cổ ngọc khi ở U Minh Cấm Địa còn hiển lộ thần uy, đè ép được khí tức của tồn tại khủng bố nằm trong quan tài.

Có thể nhận ra nó chính là chiếc chìa khóa trong mọi việc.
Nhưng bây giờ dù có cố gắng thế nào thì Độc Cô Minh cũng không thể mở mắt ra được, Táng Hư Vô Kiếp hết sức quái dị, cứ chậm rãi bào mòn linh thức của hắn, giống như giòi bọ chui rúc một khi không ăn sạch điểm linh thức này thì tuyệt không bỏ qua.
Có điều trong họa đắc phúc, hai giọt chân linh huyết vốn đang còn ngưng đọng trong huyết mạch, những tưởng phải mất một khoảng thời gian rất lớn mới luyện hóa được thì nay đã bắt đầu chân chính hòa tan.

Yêu lực trong cơ thể hắn bắt đầu đạt đến giới hạn của Minh Yêu Biến, thậm chí còn mơ hồ sắp đột phá tới trạng thái tiếp theo, Nguyên Yêu Biến…
———————————————————————
- Táng Hư Vô Kiếp cũng không thể mai táng được chân đạo của ta…

Hư vô bị xé tan, thân ảnh Thẩm Yến bỗng xuất hiện ở một nơi xa lạ.

Vẫn là trong Tuyệt Vọng Ma Uyên nhưng không còn ở khu vực diễn ra độ kiếp của sáu chí tôn thiên kiêu nữa.
Khí tức Thẩm Yến mạnh tới tột cùng, hơi thở Khổ Hải hoàn mỹ tỏa ra khiến thân thể gã giống như đã thoát khỏi phạm trù phàm nhân, hoàn toàn sánh ngang với sinh linh ngũ đạo còn lại.
- Ở Khổ Hải ta là vô địch! Khổ Hải vô biên, bờ kia đã đến, không còn gì có thể ngăn cản ta trở thành Hỗn Nguyên! Kiếp đâu, có muốn giáng xuống ngăn cản ta nữa không?
Quả nhiên tai kiếp lại ầm ầm kéo đến, nhưng kiếp nạn của Hỗn Nguyên cảnh quá yếu khi đem so sánh với Diệt Chí Tôn kiếp, Thẩm Yến không mất nhiều sức lực đã dễ dàng vượt qua.
- Từ nay, vô địch Hỗn Nguyên cảnh! Độc Cô huynh, hy vọng sẽ sớm gặp lại huynh.

Còn Côn Vũ, Phong Diệt nữa, các ngươi đã tìm thấy chân đạo của mình, liệu có đủ bản lĩnh phá vỡ tu vi, trùng tu một lần nữa để đổi lấy cơ hội vô địch thế gian hay không? Ta tuy không cầu vô địch, nhưng vô địch chính là cách nhanh nhất để thành đạo…
——————————————————————
Tại một nơi xa xôi khác, tiếng đàn du dương như phá tan không gian tĩnh mịch, khiến cho hư vô vốn buồn tẻ nay đã nảy sinh chút ít sinh cơ.

Loại sức sống này dần lan tỏa ra, cuối cùng hóa thành bộ dáng Tiêu Ức Tình tay ôm cổ cầm, mái tóc xõa dài không ngừng gảy đàn.
- Ức Tình! Chân đạo của ta chính là tình… Tình yêu, tình thù, tình bằng hữu, tình thân… Chỉ cần dung nhập toàn bộ vào tiếng đàn thì ta cũng có khả năng trở thành hoàn mỹ.
Nhưng rồi y chợt ngẩng ngơ:
- Tu vi ta đã là Tiên Thai, nếu muốn hoàn mỹ Khổ Hải sẽ phải trùng tu một lần nữa.

Như vậy liệu có đáng không?
—————————————————————
- Có đáng không? Đời này không vô địch thì có ý nghĩa gì? Táng Hư Vô Kiếp không trói buộc nổi cánh Côn Bằng của ta.

Lần này khi trở về ta nhất định sẽ bế quan trùng tu, làm lại một lần nữa.

Đời tu sĩ có lúc kéo dài cả vạn năm, có lúc như sương mai buổi sáng sớm, chóng tụ chóng tan.

Mười năm thì có đáng xá bao nhiêu? Huống hồ nay ta đã nhìn thấy chân đạo!
Trong hư vô xuất hiện một tiếng thét vang rồi sụp đổ ầm ầm, giống như có một con Côn Bằng thời thái cổ đang dương cánh bay, càng bay càng xa, càng bay càng cao, đến khi thế gian không ai có thể nhìn thấy được nó nữa mới chịu ngừng lại.


Bình luận

Truyện đang đọc