Thiên kiêu xuất hiện lớp lớp, không chỉ là hạng thiên kiêu tầm thường mà chính là hạng tuyệt đỉnh thiên kiêu vạn người có một.
Chẳng những thế, man nhân, Chu Tử đều có khả năng là đã vượt qua cơ sở khổ hải tám vạn trượng, được xưng chí tôn trong thiên kiêu.
Chỉ có loại chí tôn thiên kiêu này mới có thể dễ dàng lấn áp truyền nhân Cửu Chuyển Thiên Công, đồng thời đánh cho một người khổ hải bảy vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín trượng như Mộng Tiểu Phàm không có sức hoàn thủ, nếu không phải y có bảo vật là đôi găng tay rách kia hẳn sẽ phải táng mạng dưới nắm đấm của man nhân.
- Luyện Ngục tông là nơi này sao?
Một cô gái áo vàng tóc cũng màu vàng thắt thành hai bím, có đôi mắt to tròn trông cực kỳ khả ái đứng trước đại môn của Luyện Ngục tông cất tiếng cười khúc khích.
Trong tay nàng ta cầm một thanh đại đao to lớn quá khổ, không hề tương xứng với thân hình mảnh mai.
Xung quanh nàng lúc này đang có hơn trăm đệ tử Hỗn Nguyên cảnh bao vây.
Biểu tình ai nấy ngưng trọng, đơn giản vì nhìn bộ dáng khả ái đáng yêu như vậy thôi nhưng cách mười khắc trước nàng ta đã giết một mạch mười tám thiên kiêu Hỗn Nguyên cảnh của Luyện Ngục tông.
Trong đó có cả một tuyệt đỉnh thiên kiêu có cơ sở khổ hải sáu vạn trượng, luyện ra hai mươi mốt sợi nguyên khí.
- Nghe đồn Luyện Ngục tông có người đoạt được truyền thừa của Quân Đồ Lợi Minh Vương! Ta là Kim Phát Nữ, là truyền nhân của Bá Đao phái đến từ Trung Thổ xin được lãnh giáo!
Kim Phát Nữ mỉm cười, nhìn bộ dáng ngây thơ không có chút sát khí nào của nàng, không ai dám tin nàng ta vừa giết một hơi mười mấy người mà đến mắt còn chẳng thèm chớp một cái.
Cửa đại môn Luyện Ngục tông mở ra, Quỷ Diện Quân xuất hiện.
Vẫn là thân ảnh gầy gò, trên mặt đeo mặt nạ hình quỷ dữ, không ai phân biệt nổi y là nam hay nữ, đây là một bí mật lớn kể cả với chúng đệ tử Luyện Ngục tông.
- Rất mạnh! Ta nghe nói cách đây một năm rưỡi ngươi chỉ là khổ hải năm vạn trượng.
Không ngờ sau khi tiếp nhận truyền thừa của Quân Đồ Lợi Minh Vương xong lại có thể tròn thời gian ngắn đột phá lên thành chí tôn thiên kiêu tám vạn trượng?
Kim Phát Nữ nhìn Quỷ Diện Quân từ đầu đến chân rồi đánh giá.
- Cô rất mạnh...
Quỷ Diện Quân cũng ngưng trọng đánh giá cô gái tóc vàng cầm đại đao trước mặt.
- Chiến đi!
Cô gái tóc vàng cười nhẹ, tay cầm đại đao chặt xuống.
Cây đại đao này chí ít phải nặng tới mấy ngàn cân nhưng khi trong tay nàng ta lại linh hoạt chẳng khác gì một cành gỗ.
----------------------
Luyện Ngục tông không được yên ổn mà Tiêu gia cũng thế.
Hơn trăm đệ tử Tiêu gia bị một người thanh niên áo trắng có dáng vẻ nho nhã, tay cầm quạt phe phẩy đánh ngã toàn bộ.
- Tiêu Ức Tình đâu?
Người thanh niên khi thấy Tiêu Mịch Nhi xuất hiện thì liền mỉm cười hỏi.
- Ngươi có tư cách gì mà tìm ca ca ta?
Tiêu Mịch Nhi hừ lạnh, bộc phát ra tu vi khổ hải sáu vạn chín ngàn trượng đánh về phía người thanh niên.
Một năm rưỡi trôi qua, dù thực lực không bạo tăng như đám thiên kiêu đoạt được truyền thừa là Kim Thiên Chí, Quỷ Diện Quân nhưng tiến cảnh của nàng cũng xem như xuất chúng.
Người thanh niên híp mắt lại:
- Đám Nam Hoang các ngươi thật là biết ẩn giấu thực lực.
Trước khi đến đây ta luôn nghe thiên hạ đồn rằng Tiêu Ức Tình, Phong Diệt, Lôi Diệt tuy mạnh nhưng cơ sở khổ hải không quá tám vạn trượng.
Xem ra lời ấy sai rồi, đến tiểu muội của y tuổi còn trẻ mà cũng đạt tới bước này.
Nhưng cô không phải đối thủ của ta đâu!
Bàn tay chậm rãi đưa lên điểm một chỉ về phía Tiêu Mịch Nhi phá tan biển linh lực hùng hậu của nàng, người thanh niên khẽ mỉm cười:
- Xem thử cô có thể tiếp được mấy Hạo Nhiên chỉ của ta? Thiên Địa Hữu Chính Khí!
Theo câu nói phát ra từ miệng người thanh niên, hạo nhiên chính khí từ khắp bốn phương tám hướng đều đổ dồn về người gã, khiến gã từ một thư sinh đột nhiên lại xuất hiện khí chất giống như một đại nho am hiểu đạo lý trời đất, không khuất phục trước đại đạo mênh mông.
- Tạp Nhiên Phú Lưu Hình!
Người thanh niên dùng ngón cái nhấn về phía trước, hạo nhiên chính khí trong cơ thể ngưng tụ thành một đầu ngón tay khổng lồ đè xuống thân thể Tiêu Mịch Nhi.
Ngón tay cái khổng lồ này mang theo uy áp trầm trọng chẳng khác nào ngón tay của một vị thần đang điểm tới muốn giết chết một con kiến hôi, ngay cả tuyệt đỉnh thiên kiêu gần có cơ sơ khổ hải gần bảy vạn trượng như Tiêu Mịch Nhi mà vẫn không có chút sức phản kháng.
- Hử?
Đúng lúc này trong không trung vang lên tiếng đàn tỳ bà đầy ưu sầu thê lương.
Tiếng đàn âm ỉ trong tai mỗi người, giống như kể về câu chuyện tình đầy đau thương của một đôi tình nhân mà người nữ đã vĩnh viễn rời xa nhân thế, chỉ còn để lại người nam cả đời cô độc một mình.
Tiếng đàn tỳ bà không có chút lực sát thương nào, chỉ chứa đựng bi thương và nỗi dằn vặt xé nát tâm can nhưng lại khiến cho ngón tay cái khổng lồ trong không trung đang đánh tới Tiêu Mịch Nhi hoàn toàn tan rã.
Tròng mắt người thanh niên thư sinh liền co rụt lại:
- Chí tôn thiên kiêu, còn là một chí tôn thiên kiêu không tầm thường?
- Tại hạ không thích tranh đấu, chỉ biết đánh đàn tỳ bà kể lại cố sự, các hạ có muốn nghe không?
Tiêu Ức Tình không hề xuất hiện nhưng giọng nói ưu sầu của gã lại quanh quẩn khắp Tiêu gia.
Gã thanh niên thư sinh cười ha hả, hạo nhiên chính khí cũng bùng phát:
- Cung kính không bằng tuân lệnh!
-------------------
Phong Lôi thánh địa, một thiếu niên áo bào xám chậm rãi bước vào chính điện, không hề để ý tới vô số người đang vây lấy mình.
Một vị trưởng lão hừ lạnh nói:
- Phong Lôi thánh địa ta dẫu sao cũng là nhất cấp thế lực ở Nam Hoang, từ bao giờ lại bị một tiểu bối xem thường đến độ này?
Thiếu niên áo bào xám mỉm cười:
- Tại hạ họ Quan, đến từ Thiên Địch thánh hoàng triều Trung Thổ, vậy có tính là xem thường Phong Lôi thánh địa không?
Mấy vị trưởng lão nghe tới "họ Quan ở Thiên Địch thánh hoàng triều" thì đều hít vào hơi lạnh, vội vã cung kính ôm quyền hành lễ:
- Bái kiến Quan công tử, hậu nhân của Thiên Địch Nhân Chủ được tiếp đón ở bất kỳ đâu trên nhân giới, xin Quan công tử tha tội vì đã thất lễ...
Thiên Địch Nhân Chủ! Đây là một trong bốn vị Nhân Chủ từng xuất hiện vào thời thái cổ giúp nhân tộc giữ được chỗ đứng trong lục đạo, được vạn chúng kính ngưỡng.
Tương truyền rằng ông ta cả đời nghịch hành mà đi, không phục tùng thiên đạo, từng phải hứng chịu lôi kiếp Thập Nhị Sắc diệt thế khi đột phá thành Giới Chủ, vô cùng kinh thế hãi tục.
Thiếu niên áo xám chắp tay sau lưng, cười cười:
- Không có gì! Tổ tiên từng nói muốn Nghịch Thiên công đại thành thì phải tìm tu sĩ chủ tu lôi đạo để lãnh giáo.
Vãn bối khi đến Nam Hoang liền nghe được Lôi Diệt thánh tử là Lôi Linh Thể, bẩm sinh đã nắm được quyền điều khiển lôi điện trong trời đất, hy vọng được huynh ấy chỉ giáo vài chiêu!
- Chuyện này?
Mấy vị trưởng lão Phong Lôi thánh địa hoảng sợ.
Không phải họ không tự tin vào Lôi Diệt, mà là trận này bại sẽ có hại đến đạo tâm Lôi Diệt, mà thắng cũng vô tình đắc tội với Thiên Địch thánh hoàng triều.
Hơn ai hết bọn họ hiểu sự đáng sợ của tứ đại thánh hoàng triều Trung Thổ, đây đều là bốn thế lực truyền thừa lâu đời, lại có huyết mạch Nhân Chủ, tộc nhân vừa sinh ra đã sở hữu thần thông thiên phú hệt như yêu tộc.
Đắc tội với bọn họ dù cách xa đến đâu, dù ngươi có là thánh địa cỡ nào thì cũng sẽ bị hủy diệt trong phút chốc.
Ngọc Hư cung là một thánh địa cổ xưa truyền thừa trên trăm vạn năm ở Đông Hải xa xôi chẳng phải chính là đắc tội với bốn thế lực này mà bị họ liên thủ tiêu diệt, vĩnh viễn chỉ còn là hồi ức trong dòng chảy lịch sử tu đạo giới đấy ư?
- Yên tâm, ta sẽ không đả thương Lôi huynh, chỉ muốn mượn lôi kiếp của huynh ấy để rèn luyện Nghịch Thiên công của ta...
Thiếu niên áo xám tuy nói chuyện rất nhã nhặn nhưng ý tứ trong đó lại hoàn toàn khinh thường Lôi Diệt.
- Quan công tử không sợ sẽ bị ta đánh chết sao?
- Hửm?
Thiếu niên áo xám quay đầu lại thì thấy phía sau lưng từ lúc nào đã xuất hiện một nam tử áo trắng dáng người cao lớn, tay y đang nắm lại thành hình nắm đấm, lôi điện tràn đầy khí tức hủy diệt ẩn hiển trong nắm đấm này, dường như dù là bất kỳ kẻ nào trúng phải một quyền đều phải hồn phi phách tán.
-------------------------
Vô số cuộc chiến như thế đang diễn ra quy mô lớn ở Nam Hoang khiến giới tu đạo dậy sóng.
- Thế trẻ ngày nay thật đáng sợ, bình thường họ như thần long giấu mình trên chín tầng mây, hoàn toàn không bộc lộ hết thực lực, bây giờ gặp phải địch nhân đến từ châu lục khác lại bùng phát tu vi mạnh mẽ đến nhường này.
Chí tôn thiên kiêu a, không ngờ loại thiên kiêu vô địch này ở Nam Hoang có tận bốn vị!
- Thì sao chứ? Chí tôn thiên kiêu ở Trung Thổ, Đông Hải, Bắc Vực, Tây Thiên còn đông gấp mấy lần.
Ngươi chưa biết tin Lôi Diệt đã bại dưới tay Quan công tử của Thiên Địch thánh hoàng triều rồi sao?
- Quỷ Diện Quân cũng bại rồi, ài...!Nghe đồn chưa tới mười đao đã bại!
- Tiêu Ức Tình đánh ngang tay với thư sinh kia, cả hai cùng bị trọng thương nặng...
- Phong Diệt thánh tử bị một yêu tộc thuộc Côn Bằng chân linh truy sát trăm ngàn dặm, không rõ sống chết...
Chí tôn thiên kiêu Nam Hoang vừa mới loé lên ánh hào quang đã bị các châu lục khác dập tắt không thương tiếc.
Mọi người đều thở dài tiếc hận, tự hỏi thế hệ này chẳng lẽ không có ai có thể như Lưu Tông một ngàn năm trước, tung hoành khắp ngũ châu không kẻ nào địch nổi, đem về vinh quang cho Nam Hoang hay sao?
Mà lúc này ở dưới đáy Tuyệt Vọng Ma Uyên sâu trăm vạn trượng đang có hai thân ảnh chậm rãi di chuyển trong hắc ám vô biên.
Người nữ áo tím sắc mặt tái nhợt đang cõng một gã thanh niên mình dính đầy máu tươi trên vai, có thể thấy được hắc khí không ngừng tràn vào thân thể gã, liên tục cắn nuốt dung hợp với Trường Sinh huyết khiến nó trở nên biến dị.
- Buông ta ra đi, muội sẽ mất mạng đấy...
Độc Cô Minh cất tiếng.
Giọng nói của hắn yếu ớt đến cực điểm.
Trường Sinh thể tan nát, hắc khí cắn nuốt dung hợp với máu huyết toàn thân khiến cơ thể hắn giờ đang xuất hiện một lực thôn phệ rất mạnh, gần như bất kể thứ gì bị hắn chạm vào đều sẽ không ngừng bị hút đi sinh cơ bù đắp cho bản thân.
Nhưng mà chút sinh cơ này vừa vào tới cơ thể liền bị chuyển hoá thành máu huyết để chống chọi với lực dung hợp cắn nuốt của hắc khí, không biết đến bao giờ quá trình này mới kết thúc.