ĐẾ CUỒNG



Trong khu rừng, mười mấy người Lưu gia đang không ngừng tản ra tìm kiếm.

Người cầm đầu số nhân thủ này là Lưu Toàn.

Tuy tu vi chỉ có Khổ Hải trung kỳ, nhưng mọi người ai cũng nể mặt gã vì gã có một vị ca ca Hỗn Nguyên cảnh đỉnh phong.

Trong giới trẻ Lưu gia thì người này chỉ chịu đứng sau Lưu Bình và Lưu Tích Quân, hoàn toàn có thể tranh hùng với các thiên kiêu thế lực lớn ở Nam Hoang.

- Mau tản ra tìm kiếm! Chỉ là một tên Dược thể đần độn vậy mà mấy ngày rồi cùng không vây bắt được, ngược lại còn chết tới ba mạng.

Một thiếu nữ lên tiếng:
- Lưu biểu huynh, tên Dược thể kia tuy đần đồn nhưng rất hung mãnh.

Từ dấu vết trên xác chết có thể thấy bọn họ bị Dược thể cắn đứt cổ.

Mà tên Dược thể kia có sức hồi phục rất nghịch thiên, ép hắn vào được cùng, buộc hắn liều mạng chống trả, e rằng sẽ có chút tổn thất.

Lưu Toàn hừ lạnh:
- Tổn thất thì đáng xá gì? Chỉ cần giết chết được ả tiện nữ Tích Quân kia, tương lại Lưu Bình thế huynh sẽ hậu đãi chúng ta.

Hết thảy đều đáng giá!
Mười mấy người lần lượt tản ra.

Trong đám này Lưu Toàn có tu vi cao nhất nên tự tin đi một mình, còn lại cứ chia làm một tổ hai người lần lượt tìm kiếm.

- Khặc khặc, tiện nữ Tích Quân, đừng để rơi vào tay ta.

Bằng không tới lúc đó ta nhất định sẽ cho ngươi biết thế nào là sống không bằng chết! Có thể dày vò đệ nhất mỹ nữ Nam Hoang, chỉ nghĩ thôi đã thấy sướng rơn người rồi!
- Ta khinh!
Đúng lúc này một âm thanh chứa đầy sự khinh bỉ vang lên sau lưng Lưu Toàn.

- Là ai?
Lưu Toàn quay phắt lại, chỉ thấy một gã thanh niên tuổi tầm hai mươi đang cõng Lưu Tích Quân trên lưng.

Còn ai ngoài tên Dược thể đần độn kia nữa chứ?

- Ha ha, không ngờ tự đến đây chịu chết!
Lưu Toàn ngẩng mặt cười lớn, thầm nhủ đúng là ông trời giúp mình.

May mắn xung quanh không có ai chứng kiến, cứ từ từ giết Dược thể, cưỡng hiếp Lưu Tích Quân, cướp đoạt bí mật Cửu Chuyển Thiên Công rồi đem đầu nàng về lĩnh thưởng cũng không muộn.

Độc Cô Minh như đọc được hết suy nghĩ của gã, nhếch mép cười lạnh:
- Ta tưởng vẻ mặt ta bình thường đã đủ vô sỉ, không ngờ vẻ mặt của ngươi hiện tại còn vô sỉ hơn ta gấp trăm lần!
- Ngươi không còn bộ dáng đần độn ngây ngốc như mọi ngày nữa sao?
Lưu Toàn tuy có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh bỏ qua hắn, nhìn Lưu Tích Quân lạnh lùng nói:
- Tiểu muội, bình thường trong gia tộc ta rất kính trọng ngươi.

Dẫu sao ngươi cũng là một thiên tài tuyệt thế, nếu chết đi sẽ rất uổng phí.

Bây giờ Lưu Bình đang thế mạnh, ngươi nên tạm lánh mấy năm rồi hãy xuất hiện.

- Ta nhổ vào!
Độc Cô Minh nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất.

Hắn khinh thường nhất là loại đạo đức giả này.

Bình thường mặt mày thân thiện nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa hung quang, rõ ràng muốn tính kế người khác.

Lưu Tích Quân mỉm cười:
- Vậy sao huynh chưa thả chúng ta đi?
Lưu Toàn bình tĩnh đáp:
- Với thương thế hiện nay của muội, giữ Cửu Chuyển Thiên Công trong người rất là nguy hiểm.

Hãy đưa cho ta bảo quản, ta thề sẽ không bao giờ tu luyện nó.

Chờ đến ngày muội lành thương thế sẽ cùng muội nội ứng ngoại hợp, giết chết Lưu Bình!
- Bằng vào ngươi? Một tên phế vật Khổ Hải không biết trời cao đất dày! Độc Cô Minh, dùng mấy chiêu ta dạy ngươi, giết hắn!
Lưu Tích Quân cười nhạt, vỗ vai Độc Cô Minh một cái.

- Dám ra lệnh cho ta sao? Chút nữa xong việc ta vỗ vào mông cô!
Lời của Độc Cô Minh khiến Lưu Tích Quân nghẹn họng, nhưng không dám phản ứng vì biết tên này là một cuồng nhân, dám nói dám làm, không nên thách thức hắn.

Lưu Toàn không hề để Độc Cô Minh trong mắt:
- Tiểu tử, trong vòng ba chiêu, nếu ngươi còn sống, ta sẽ gọi ngươi là gia gia!
Độc Cô Minh thu liễm lại, biểu tình ngưng trọng.

Hắn tuy ngông cuồng nhưng không phải hạng không biết mình biết ta.

Lưu Toàn là tu sĩ Khổ Hải trung kỳ, khổ hải chí ít được mở rộng bốn ngàn trượng trở lên, pháp lực hùng hậu không phải bằng vào một kẻ chỉ có khổ hải năm mươi trượng lay chuyển nổi.

Bù lại, Độc Cô Minh có Bách Bộ Hồng Trần và một môn chưởng pháp nhất giai, đều là Lưu Tích Quân lấy ra từ trong Cửu Chuyển Thiên Công truyền thụ cho hắn.

Cửu Chuyển Thiên Công lợi hại như thế nào ư?
Năm tháng thái cổ dù đã bị chôn vùi trong dòng chảy thời gian, dù vậy vẫn có những cái tên và truyền thuyết vô cùng kinh diễm truyền lại đến ngày nay.

Cửu Thiên Huyền Nữ đã từng là chí tôn ở nhân giới, đánh khắp cửu thiên thập địa không đối thủ, thậm chí giao chiến với Nhân Chủ thời đại ấy mà vẫn không rơi vào thế hạ phong.

Về sau ung dung phá toái hư không mà đi, nghe đồn đã thành tiên.

Đến nay truyền thừa của nàng được Lưu Tích Quân kế thừa.

Tuy rằng để đạt tới cửu chuyển khó khăn vô cùng, ngày tháng còn dài, song những pháp thuật trong đó đủ để Lưu Tích Quân trước mắt có thể ngạo thị giới thiên kiêu trẻ tuổi, chứ đừng nói chỉ là giết một Khổ Hải trung kỳ.

Vấn đề ở đây là Độc Cô Minh chưa từng giao chiến với người tu đạo, cũng chưa thuần thục điều khiển linh lực.

Lưu Toàn bắt đầu ra tay, uy áp của khổ hải bốn phóng ra gần như hoàn toàn đè bẹp Độc Cô Minh.

Kế tiếp, hai tay gã bắt ấn quyết, trong không trung liền xuất hiện một chữ "Cổ" cực lớn bắn về phía Độc Cô Minh.

- Mau dùng Bách Bộ Hồng Trần né đi, đó là Cổ Tự quyết, bằng vào ngươi hiện tại không thể cứng rắn va chạm được!
Cảm nhận được sự nguy hiểm, Độc Cô Minh lập tức thi triển bộ pháp, thân hình nhoáng cái đã lùi xa trăm bước.

Không thể không nói tu sĩ Khổ Hải trung kỳ quá mức mạnh mẽ, chỉ riêng uy áp kinh khủng kia đủ để đè chết hắn chứ đừng nói đến chữ "Cổ" đang lơ lửng giữa không trung.

- Bách Bộ Hồng Trần tuy lợi hại, nhưng trong tay một phế vật thì phát huy được bao nhiêu?
Chữ "Cổ" đập xuống nơi Độc Cô Mình vừa biến mất, mặt đất lập tức nổ tung, ba bốn cây cổ thụ gần đó cũng ngã rạp, sức công phá quá mạnh mẽ.


Lưu Toàn cười lạnh, vẫn tiếp tục xuất ra chữ "Cổ" thứ hai.

Gã tin tưởng Dược thể kia chắc chắn không thể tiếp tục duy trì độn thuật quá nhiều lần.

Ầm! Lại một vùng đất khác nổ tung, Độc Cô Minh lại may mắn giữ lại được một mạng.

- Còn chạy được nữa không?
Nhìn đầu tóc Độc Cô Minh bù xù, áo quần rách rưới, miệng hắn thở hồng hộc, trên vai còn phải cõng theo Lưu Tích Quân ứng chiến, rõ ràng đã sắp sức cùng lực kiệt.

- Nên chấm dứt rồi!
Lưu Toàn nghiêm mặt, chữ "Cổ" thứ ba xuất ra.

Lại một tiếng nổ vang lên, gã cười ha hả, tin tưởng Dược thể đã chết.

- Cười cái con bà ngươi! Ba chiêu rồi ta vẫn con sống.

Gọi ta là gia gia đi!
- Hồ ngôn loạn ngữ, đi chết đi!
Lưu Toàn triệt để nổi điên.

Cổ Tự quyết tuy không phải công pháp đỉnh cấp nhưng cũng rất có tiếng tăm.

Bằng vào nó đủ để Lưu Toàn ngạo nghễ trong giới Khổ Hải ở gia tộc, vậy mà bây giờ đánh một tên Khổ Hải năm mươi trượng mãi mà không chết nổi.

- Không phải Cổ Tự quyết yếu, mà là Bách Bộ Hồng Trần quá quỷ dị!
Lưu Toàn liên tục công kích mười mấy lần, đánh đến đất đá bay đầy trời, hơn năm mươi mấy cây cổ thụ bị san phẳng nhưng vẫn bị Độc Cô Minh ung dung né tránh.

- Ngươi đánh nhiều vậy, giờ cũng nên tới lượt ta rồi!
Đột nhiên phía sau lưng Lưu Toàn vang lên tiếng thét dài, lợi dụng việc gã chủ quan, đã bị Độc Cô Minh lẻn ra sau lưng lúc nào không biết.

- Thấu Tâm chưởng!
Lưu Toàn chỉ cảm thấy một luồng linh lực lạnh lẽo mềm mại nhưng đầy âm độc thẩm thấu vào trái tim mình, khiến gã không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.

- Thằng con hoang, chết đi!
Mặc dù trọng thương nhưng Lưu Toàn vẫn kịp quay lại giáng một quyền nặng nề vào ngực Độc Cô Minh.

Độc Cô Minh té ngửa ra sau, xương ngực dập nát.

Mặc dù bản thân là Trường Sinh thể nhưng trong tình huống giao chiến liên tục thế này cũng rất khó hồi phục lại quá nhanh.

Lưu Toàn triệt để tức giận.

Gã vung tay, một thanh kiếm màu xanh từ trong khổ hải lao vút ra chém về phía Độc Cô Minh.

Gã không muốn tiếp tục dây dưa lâu nữa, quyết tâm phải nhanh chóng kết liễu kẻ địch.

- Vì sao ngươi vẫn sử dụng được độn thuật, rốt cuộc linh lực của ngươi hùng hậu cỡ nào?
Bị trọng thương nặng lại phải điều khiển phi kiếm liên tục, Lưu Toàn sắp không chịu nổi.

Nhưng đáng hận hơn cả là tên Dược thể kia quá sức trâu bò, liên tục xài Bách Bộ Hồng Trần không ngừng nghỉ, làm gã tiêu hao sức mạnh.

- Nói ra sẽ hù chết ngươi đó!
Ầm! Lần này Độc Cô Minh đắc thủ, một chưởng đánh trực diện vào ngực Lưu Toàn khiến trái tim gã vỡ vụn thành trăm mảnh, chết ngay tại chỗ.

Dù vậy, Độc Cô Minh cũng gục xuống.

Hắn không phải có thể khôi phục linh lực liên tục mà không phải trả giá.

Qua đợt giao chiến lần này hắn phát hiện mỗi lần linh lực cạn đi thì khổ hải đều sẽ rút một phần tinh hoa máu huyết của hắn bổ sung vào.

Điều này rất quan trọng.

Tinh hoa máu huyết giảm đi, khả năng phục hồi thương thế cũng chậm lại.

Tận bây giờ khi đã kết thúc cuộc chiến mà vết thương trước ngực hắn vẫn tồn tại như cũ, máu ứa ra đỏ thẫm cả vạt áo.

- Ấy, khổ hải của ta hình như lại có thể mở rộng thêm một chút?
Độc Cô Minh vui mừng nói lớn khi kiểm tra lại thân thể mình.

Lưu Tích Quân suy nghĩ một chập rồi đáp:

- Vấn đề của ngươi là khổ hải khôi phục quá nhanh, khó mở rộng được, chỉ có thể dựa vào ngoại lực hỗ trợ để khai phá.

Nhưng uống nhiều đan dược không hề tốt, sẽ để lại hậu hoạn về sau, cũng khiến pháp lực ngươi không đủ mạnh mẽ.

Giao chiến liên tục, làm tinh hoa máu huyết giảm đi, sẽ có công dụng tương tự!
Độc Cô Minh gật đầu, sau đó thử thổ nạp.

Quả nhiên tốc độ khai phá khổ hải nhanh hơn trước đây rất nhiều.

Thoáng chốc đã lên tới một trăm năm mươi trượng.

- Một lần ác chiến hiệu quả gấp ba lần cắn thuốc! Hừm, sau này tuyệt đối không thể cắn thuốc nữa!
Hắn đứng dậy, mặc dù vẫn có thể tu luyện tiếp nhưng hắn cảm giác những kẻ khác của Lưu gia đã bắt đầu đuổi tới.

Kẻ xuất hiện là thiếu nữ ban nãy khuyên Lưu Toàn nên dè chừng.

Thấy Lưu Toàn ngã gục trên mặt đất, cô ta biểu tình không thể tin được.

- Ngươi là phàm nhân, làm sao có thể giết Toàn đại ca?
- Hắn thì tính là gì? Hôm nay ta giết hết đám các ngươi!
Độc Cô Minh lạnh lùng nói.

Thân ảnh hắn nhoáng lên, chỉ trong tích tắc đã đánh chết thiếu nữ này.

Lưu Tích Quân không khỏi trầm mặc:
- Ngươi ra tay thật quyết liệt, không hề giống với kẻ vừa mới lăn lộn tu đạo giới...!
- Ta không có kinh nghiệm thực tiễn, nhưng bụng thì đầy truyện tiên hiệp.

Cái thế giới này của các ngươi chẳng phải không có luật pháp ước thúc hay sao? Hoàn toàn là cá lớn nuốt cá bé.

Nếu ta không giết bọn họ, chút nữa chính bản thân ta sẽ biến thành một vũng máu dưới mặt đất!
Hắn vốn dĩ không trẻ như bộ dáng hiện tại, ở địa cầu hắn đã hai mươi sáu tuổi.

Gần như cả đời hắn đều lăn lộn trong khu ổ chuột.

Một là đánh người khác, hai là bị người khác đánh.

Tất nhiên vẫn có lựa chọn thứ ba, đó là bỏ chạy.

Bỏ chạy, không hẳn là vì đánh không lại mà bởi vì hắn không thể làm đối thương bị thương quá nặng, công an sẽ gô cổ hắn ngay.

Nhưng đến thế giới này, hắn có thêm một sự lựa chọn nữa.

Hắn có thể giết ngược trở lại!
- Hãy nhớ kỹ, không phải các ngươi đang đuổi giết ta.

Mà là ta đuổi giết các ngươi, mượn các ngươi để thành tựu bản thân mình...!
Sau ba canh giờ, mười mấy người trong nhóm truy sát của Lưu gia đã bị hắn giết sạch.

Khổ chiến một hồi đem lại thành quả lớn.

Khổ Hải của hắn tăng một mạch đến tám trăm trượng, tiến cảnh khiến người khác phải líu lưỡi.

Cũng không khó hiểu khi tốc độ thổ nạp linh khí của hắn có thể so với Đạo thể.

Một khi không còn bị khả năng khôi phục nghịch thiên của Trường Sinh thể áp chế, tất nhiên sẽ một đường tiến lên.




Bình luận

Truyện đang đọc