ĐẾ CUỒNG



- Giết!
Độc Cô Minh tỏ vẻ khát máu, trên đường hắn đi để lại núi cốt thây khô, có sự hỗ trợ của quái vật Đào Ngột, không một nơi nào hay bất cứ ai cản được bước chân của hắn.

Nhưng Độc Cô Minh cũng không vội đến Chân Đại Đạo mà từ từ thôn phệ tất cả thành trì phàm nhân và tu sĩ có liên quan đến tông môn này.

Hơi thở đầy huyết tinh của hắn ngày một nồng đậm, mà tu vi cũng tiến triển nhanh tới mức khiến người khác hoảng sợ.

Sau ba tháng, không ngờ chính thức tiến vào Khổ Hải hoàn mỹ, hồng trần đạo vận tỏa ra từ thân thể khiến bầu trời giáng xuống Diệt Chí Tôn Kiếp của những kẻ dám thay đổi quy tắc của thiên địa.
- Kiếp trước ta là kẻ diệt đạo, kiếp này mặc dù không phải, nhưng là dùng cách gần như tương tự để tái xuất thế gian…
Đôi mắt nhắm nghiền của hắn nhìn về phía Chân Đại Đạo, thứ hắn cảm thấy hấp dẫn ở đó hoàn toàn không phải là Trần Mạn Dao.

Nàng ta mặc dù có ngoại hình rất giống với một cố nhân của hắn, nhưng khí tức thì lại khác nhau, chẳng thể nào cùng là một người.
- Chỉ là một đóa hóa tương tự nở rộ trong luân hồi, cô chung quy không phải nàng…
Độc Cô Minh lắc đầu than thở, hồng trần ý trên người càng đậm, khóe môi nở nụ cười lạnh lùng:
- Không ngờ đã bị ta cắn nuốt mà chấp niệm còn mạnh đến như vậy.

Xem ra nếu không thay ngươi cứu nàng ta, ngươi sẽ vĩnh viễn không cam lòng, dần dần hóa thành tâm ma của ta.

Mà một bộ phận đạo vận của ta năm xưa cũng nằm trên người nàng, phải nhanh chóng thu hồi.


Được thôi, Giang Trần kia dám bày mưu với ta, tiện tay giết hắn, hủy đi Chân Đại Đạo… Ta không tin dưới lôi kiếp thập nhị sắc, còn âm mưu nào có thể thi triển được…
Bàn tay Độc Cô Minh lại vươn ra hút hết tinh huyết người trong một tông môn nhỏ.

Nhân số của họ không đông lắm, chỉ hơn một trăm người, dù đã chia làm bốn phương tám hướng bỏ chạy nhưng vẫn không tránh khỏi kết cục bị hắn thôn phệ.
So với Nguyệt Nhi luôn ẩn hiện giết người thì cách ra tay của Độc Cô Minh hiện tại lại ngông cuồng bá đạo hơn rất nhiều.

Nam Hoang vô đế, trừ ma vật đang bị phong ấn dưới chân Tử Hư sơn, châu lục này còn ai dám tranh phong với vật cưỡi Đào Ngột dưới chân hắn? Bất kỳ siêu cấp thế lực nào cũng không dám đắc tội với một cổ thú nửa bước Chủ cảnh.

Mà tứ đế ở bốn châu lục khác cách Nam Hoang rất xa, muốn đi đến đây phải mất rất nhiều thời gian.
- Cho dù các ngươi gặp ta, chỉ sợ cũng không dám làm ra chuyện gì thất lễ.

Năm xưa chính nhờ ta, nhân giới mới tránh thoát khỏi một kiếp nạn diệt tộc.

Hiện tại ta thức tỉnh sau luân hồi vạn kiếp, chỉ thôn phệ bấy nhiêu thì có gì không được?
Lời hắn là đúng, quả nhiên ngay cả khi tin tức đến tai tứ đế vào mấy tháng sau, từ Trung Thổ, Đông Hải, Bắc Vực, Tây Thiên vẫn luôn bảo trì trạng thái trầm mặc.

Bọn họ không hề ra tay ngăn cản, mặc Độc Cô Minh tàn sát sinh linh ở Nam Hoang.

Trong mấy tháng này, có vài vị cố nhân tìm đến hắn.

Nhưng bọn họ trước sự khát máu của Độc Cô Minh đều lắc đầu thở dài, cuối cùng quay lưng rời đi trước khi hắn chuyển sang đuổi giết mình.
Thẩm Yến nhìn kẻ đang đứng trên đỉnh đầu Đào Ngột, tóc đỏ, áo đỏ, đôi mắt nhắm nghiền, mái tóc bồng bềnh phất phơ trong gió.

Thần thái của hắn giống như mang theo ý vị khinh thường cả thế gian, coi chúng sinh như sâu kiến.

Thật khó tin nổi đây chính là người đứng đầu ngọn sóng vào lúc nhân giới nguy hiểm nhất, dùng một thương đâm chết tiên chủ, xuyên thủng người ma chủ, diệt sạch cường giả ngũ đạo bảo vệ nhân giới.
- Ngươi không phải Độc Cô Minh…
Sau một lúc trầm mặc, Thẩm Yến nhẹ nhàng buông một câu như vậy.
Người đứng trên đỉnh đầu Đào Ngột cười nhạt:
- Vì sao không phải?
Thẩm Yến lắc đầu:
- Độc Cô Minh chẳng bao giờ giết người bừa bãi thế này.

Với người yếu hơn, huynh ấy lười hạ đòn sát thủ, cùng lắm là đánh cho họ một trận nhớ đời.

Chỉ với kẻ mạnh hơn thì mới điên cuồng bất chấp giao chiến để kích thích tu vi thăng hoa.

Mà ngươi thì lại giết người chỉ nhằm mục đích thôn phệ huyết nhục.

Kể từ lúc cùng nhau độ Diệt Chí Tôn Kiếp ta đã hiểu trên người huynh ấy có tồn tại hai linh hồn khác nhau.


Ngươi là tâm ma của huynh ấy…
Người áo đỏ lạnh lùng:
- Ta là bản ngã của hắn, hắn chính là thiện niệm của ta.

Tâm ma chỉ là một cách gọi khi người từ chối tiếp nhận bản ngã của mình.

Cả ta và hắn đều là Hồng Trần Kiếp Chủ năm xưa.

Trải qua luân hồi, thiện niệm vì tiếp xúc với hồng trần quá nhiều nên chìm đắm vào trong đó, dần dần chiếm thế thượng phong, quên mất bản ngã là ai…
Lời buông ra khỏi miệng, người áo đỏ liền cảm thấy có chút không đúng, nhưng rốt cuộc vẫn không tìm ra vấn đề nằm ở đâu.

Chẳng lẽ sự thật chỉ đơn giản như vậy? Người đánh cờ liệu có phải chỉ có hắn?
- Không đúng! Có người muốn thay đổi ký ức của ta…
Người áo đỏ tỏ ra giận dữ khiến Thẩm Yến vô cùng kinh ngạc.
- Là ai, ngươi đã bị ta thôn phệ hoàn toàn, không có khả năng làm điều này.

Phải là kẻ có tu vi tiếp cận Kiếp cảnh mới có thể nhúng tay vào trong thiên mệnh, cải biến nhân mệnh.

Là cường giả nào trong lục đạo muốn bố cục trên người ta…
Hắn thét chói tai một tiếng, Đào Ngột cũng trở nên điên cuồng.

Tuy vậy phương hướng của hắn vẫn không thay đổi mà nhắm thẳng đến Tử Hư sơn ở phía xa.
- Dưới thực lực tuyệt đối, mọi âm mưu quỷ kế đều sẽ biến thành hư vô, bắt đầu từ Chân Đại Đạo.

Ta phải lấy lại hắc thương, giải quyết chút tàn niệm còn sót lại của tên kia…
Người áo đỏ dần thanh tỉnh trở lại, nụ cười trên môi hắn càng lúc càng lạnh lẽo khát máu.
——————————————————
Trần Mạn Dao bị Giang Trần giam cầm tại chính điện của Chân Đại Đạo.
Y cũng không hề ngược đãi nàng mà chỉ đơn giản dùng xiềng xích trói chặt tứ chi.

Sợi xích này có tên Đoạn Niệm xích, năm xưa để trói những hung nhân là kẻ thù của Vân Hư tổ sư.

Vì sao lại dùng loại trọng bảo này trên người một cô gái chỉ có tu vi Đạo Đài cảnh?
Nói ra số của Trần Mạn Dao rất khổ.

Đường đường là truyền nhân của U Minh Quỷ Chủ, tu vi cũng không hề thấp mà đến thế giới này lại gặp muôn vàn hung hiểm, ngay cả đám “hậu bối” như Quan Thất mà cũng dễ dàng bắt nạt được nàng.

Cũng dễ hiểu khi Trần Mạn Dao lịch luyện chưa nhiều, lại liên quan đến một kẻ dính dáng tới rất nhiều phiền toái là Độc Cô Minh.


Ngay cả truyền thừa của U Minh Quỷ Chủ nói đúng ra cũng vì nàng và hắn trong mộng cảnh có chút tình cảm mơ hồ, nên Bất Động Minh Vương mới quyết định giao nó cho nàng.

Năm xưa chẳng lẽ Bất Động Minh Vương đã nhìn ra hư thực trên người Độc Cô Minh, từ khi tâm ma của hắn còn chưa xuất hiện hay sao?
Cổ ngọc màu đồng kia khiến ông ta rất cố kỵ, nhưng tâm ma của Độc Cô Minh lại cực kỳ khinh thường nó, cho rằng đây chỉ là một vật chứa đựng chấp niệm của cấm kỵ cường giả, cũng không phải pháp bảo chân chính, chẳng thể gây ra sóng gió gì lớn.
- Cô nương, đừng trách ta hạ thủ với kẻ yếu hơn mình.

Nếu không dùng cô dẫn dụ chút thiện tâm còn sót lại trong lòng Kiếp chủ, với tình cách điên cuồng vô tình của hắn, một khi đã xác định cô không phải hồng nhan năm xưa thì chắc chắn sẽ bỏ qua cô, mặc kệ sinh tử…
Trần Mạn Dao nghe Giang Trần nói vậy thì đôi mắt trở nên thất thần:
- Ngươi nói Độc Cô Minh chân thật đã chết sao?
- Hắn chính là Độc Cô Minh, cái gì chân thật với không chân thật? Đạo Ma kinh tuy bị cải biến, nhưng suy cho cùng vẫn là từ bản ngã tạo ra tâm ma.

Rồi tâm ma và thiện niệm dung hợp sẽ giúp tu sĩ trở thành đẳng cấp sinh mệnh vượt trên chúng sinh lục đạo… Ta biết những điều này, đơn giản vì ta cũng giống như hắn.

Sau khi bản ngã của ta xuất hiện thì ta mới biết mình là ai…
Giang Trần lắc đầu cười tự giễu.

Thế gian trêu người, nhân quả tuần hoàn, luân hồi như bánh xe quay vòng không bao giờ chấm dứt.

Ngay cả cường giả đạt đến Kiếp cảnh còn trầm luân trong nó, huống chi chỉ là một tu sĩ bình thường như y?
- Thiên mệnh khó đoán, nhân mệnh đa đoan, nếu tu sĩ không chịu vùng vẫy mà cứ để mặc bản thân bị sắp đặt thì chẳng phải đã uổng phí một kiếp hay sao? Dù phần thắng không nhiều, cực kỳ khó thành công nhưng ta vẫn muốn thử một lần.

Kiếp chủ tính toán ta, dĩ nhiên ta cũng có quyền tính toán lại hắn.

Ai thắng ai bại còn chưa biết, thắng thì ta một bước lên trời, trở thành Đế cảnh đỉnh cấp.

Bại thì hồn này tiêu tán, vĩnh viễn không còn tại thế…
Giang Trần khẽ thì thào, nhưng Trần Mạn Dao hoàn toàn không để ý đến lời nói của hắn.
Đôi mắt phượng sâu thẳm của nàng đang nhìn lên bầu trời đầy sao phía trên đỉnh Tử Hư.

Dù màn đêm có tối đen đến đâu, sau cùng vẫn sẽ xuất hiện vài ngôi sao le lói.

Nếu không giữ vững hy vọng, chấp nhận tin tưởng một cách cố chấp, kỳ tích làm sao có thể xảy ra?


Bình luận

Truyện đang đọc