“Ở đây ngay cả nước ấm cũng không có, khách sạn này nên đóng cửa sớm đi.”
Vừa vào trong, Yến Thanh Đường đã nổi trận lôi đình.
Cô mặc một chiếc váy ngủ tơ tằm màu bạc, dưới chân là đôi dép lê màu hồng nhạt, như một cơn gió thổi phớt qua Túc Chinh, đi thẳng vào trong phòng tắm.
Hai giây sau, cửa lại mở ra, dặn dò Túc Chinh: “Nhớ phải gọi điện thoại cho lễ tân sửa lại máy nước nóng.”
Sau đó cô đóng cửa phòng lại, cả quá trình mất không đến nửa phút.
Đến khi nghe được tiếng nước vang lên, Túc Chinh mới hoàn hồn, nghe lời Yến Thanh Đường gọi điện thoại dặn dò lễ tân.
Thái độ của đối phương không tệ lắm, nói đang sửa, chừng mười lăm phút sau sẽ khôi phục lại bình thường.
Chờ đến khi Yến Thanh Đường tắm rửa xong, Túc Chinh chuyển lời của bên lễ tân lại cho cô, cô chỉ xùy một tiếng ra chiều không mấy tin tưởng: “Trước khi tôi đến phòng anh cũng đã gọi điện thoại rồi, họ cũng nói với tôi mười lăm phút sau là có thể sử dụng bình thường.”
Chỉ là mười lăm phút sau nước vẫn không nóng lên được, lúc này cô mới đi sang phòng Túc Chinh.
Bây giờ tính toán tỉ mỉ thì thời gian cô tắm rửa đã vượt qua mười lăm phút lâu rồi, cô cũng muốn xem là nó đã được sửa hay chưa.
“Cảm ơn.” Yến Thanh Đường khoát tay nói với Túc Chinh, cầm theo đồ đã mang vào đi, “Tôi phải về ngủ đây.”
Thật sự là đến cũng vội mà đi cũng vội.
Cô quay đầu đi ra khỏi cửa, chỉ để lại một lớp sương mù còn chưa kịp tan trên cánh cửa phòng tắm.
Túc Chinh ngủ không vào giấc, nên cũng định bụng đi tắm rửa một cái hỗ trợ giấc ngủ, bước vào phòng tắm đầy hơi nước. Không gian nhỏ hẹp tản ra một mùi hương đặc biệt, hương vị khá ngọt ngào như là của Yến Thanh Đường để lại, khi anh ngửi thấy, một cảm giác bất an và tim đập nhanh vì lãnh địa riêng tư của mình bị xâm phạm.
Sau khi mở vòi sen lên, Túc Chinh cúi đầu tìm kiếm dầu gội và sữa tắm ở trong góc. Dùng một hồi mới hiểu được, hóa ra mùi hương đặc biệt kia là sữa tắm hương tuyết tùng do khách sạn sản xuất riêng.
Anh và Yến Thanh Đường cùng dùng chung một loại sữa tắm, nhưng Túc Chinh vẫn nhạy bén ngửi ra được mùi hương ngọt ngào nhàn nhạt không phải từ đó mà ra, nó đến từ duy mỗi Yến Thanh Đường.
Từ khi bước vào trong phòng tắm, anh đã cố gắng tìm kiếm hương tuyết tùng từ trong mùi hương đặc biệt này, như thể bị thôi thúc bởi hóc môn nào đó.
Anh trốn tránh rồi lại khát vọng, đến bây giờ vẫn là những điều như nhau.
Sau khi rề rà ý thức được điều này, tâm tình anh rối loạn.
Nước ấm chảy xuôi rửa đi mùi hương còn vương lại trước đó, thay bằng một mùi hương mới. Tắm càng lâu, hơi nước càng dày đặc khiến cho lòng người càng thêm bức bối.
Cuối cùng Túc Chinh đóng nước lại đi ra khỏi phòng tắm, đợi đến khi nằm xuống vẫn không thấy buồn ngủ, mà tinh thần ngược lại còn xán lạn hơn.
Gặp được Yến Thanh Đường là khó khăn của anh. Anh đã nghĩ vậy.
Dù có là thế, khi điện thoại rung lên, anh vẫn không chút do dự cầm lấy, đoán rằng là Yến Thanh Đường gửi tin nhắn đến.
15 phút trước: “Túc Chinh, phòng tôi vẫn không có nước nóng, tôi đã nói rồi mà.”
10 phút trước, “Sao không phải là bồn cầu thông minh, tôi ghét cái khách sạn này quá đi mất.”
5 phút trước: “Khách sạn này là do anh đặt đúng không? Túc Chinh.”
1 phút trước: “Sao lại ngủ nhanh vậy, chán chết được.”
Cô đang oán giận cách phục vụ và điều kiện của khách sạn này, nghĩ đến đâu thì nói đến đó, nói xong thì lại thôi, Yến Thanh Đường cũng không cần anh phải trả lời lại.
Ngặt một nỗi Túc Chinh vẫn muốn trả lời tin nhắn của cô, chủ động ngoi đầu ra: “Không có ngủ.”
Yến Thanh Đường không trả lời lại anh, anh bèn hỏi cô thêm một câu chuẩn phong cách thẳng đuột: “Đang làm gì thế?”
Câu hỏi không thú vị này, trước nay chưa từng lọt vào mắt Yến Thanh Đường.
Nhưng khi đặt lên người Túc Chinh, cô mới biết hóa ra rất nhiều chuyện mấu chốt không nằm ở sự việc đó, mà là nằm ở con người.
Túc Chinh hỏi cô như thế, cô vẫn bằng lòng trả lời, “Tôi đang dưỡng da đó.”
Thoa xong sữa dưỡng thể, cô lại đắp mặt nạ mặt, mặt nạ tay và chân, tiếp theo là serum, kem dưỡng da mặt, kem dưỡng da mắt và thoa son dưỡng.
Sau khi đã xong tất cả các bước, phải mất gần bốn mươi phút.
Đây là một sự tử tế đối với làn da của mình trong tình huống có điều kiện cho phép. Dù sao còn phải sống vùng dã ngoại, chịu mưa chịu gió, đoán chừng còn chịu tình trạng sần sùi, da còn có thể đen đi mấy tông.
Nghĩ đến bị đen đi, Yến Thanh Đường lại đi tìm kem chống nắng. Tân Cương vào tháng Tư mà tia tử ngoại của ánh nắng ban trưa đã rất mạnh, thì khỏi phải nói đến mùa hè sẽ thế nào.
Trong các loại đồ trang điểm và chăm sóc da mặt, cô chuẩn bị kem chống nắng là nhiều nhất.
Trừ cho cô, cô còn muốn cho cả Túc Chinh, nhưng không biết ngày thường anh có dùng hay không, bèn gửi tin nhắn cho anh: “Anh có dùng kem chống nắng không?”
“Không mang. Dù sao vẫn là mùa xuân, không cần dùng, cũng không quen dùng.” Túc Chinh từ chối thẳng thừng.
“Tia tử ngoại của mùa xuân cũng không yếu hơn mùa hè là mấy đâu.” Yến Thanh Đường nói, “Hơn nữa màu da anh…”
“Màu da của tôi thì làm sao?” Túc Chinh bị cô dẫn dắt, lần đầu tiên để ý đến màu da của mình.
“Màu da của anh, như hiện tại là vừa đẹp.” Yến Thanh Đường lấy thẩm mỹ của mình làm tiêu chuẩn, “Nhưng đừng phơi nắng để bị đen hơn, sẽ không đẹp nữa.”
Phơi nắng đen không đẹp?
Anh bôi kem chống nắng chỉ để đẹp hơn trong mắt Yến Thanh Đường?
Túc Chinh cười khinh khỉnh.
“Vậy nên ngày mai anh có muốn thoa hay không đây?” Yến Thanh Đường hỏi.
“…. Muốn.” Túc Chinh đáp.
Yến Thanh Đường ôm gối đầu nở nụ cười, cô biết anh đã đấu tranh lắm, nhưng vẫn lựa chọn thuận theo cô, ngẫm lại mà lòng thấy sảng khoái, không nhịn được gửi tin nhắn thoại qua cho anh.
Túc Chinh đã quen nhắn tin bằng văn bản, bỗng dưng nhảy ra một đoạn tin nhắn thoại, anh để sát vào tai, bật loa to lên.
“Ngoan, mai chị sẽ tặng em.”
Là tiếng cười của Yến Thanh Đường đi kèm những lời đó.
“Yến Thanh Đường.” Túc Chinh liền gọi điện thoại sang, đặc biệt nghiêm túc và đứng đắn ra chiều tranh luận với cô vì câu đó, “Đừng có tự xưng hô lung tung.”
“Sao vậy? Nhỏ hơn anh thì không được gọi là chị ư?” Yến Thanh Đường không hề hài lòng chút nào với phong cách cổ lỗ sĩ của anh, còn cố ý đối nghịch với anh, “Vậy tôi gọi anh là anh trai nhé, anh Túc.”
“Cũng đừng gọi tôi lung tung.” Túc Chinh cau mày bổ sung.
“Muốn gọi đó. Anh Túc anh Túc anh Túc…” Yến Thanh Đường lặp đi lặp lại, đúng là muốn khiến Túc Chinh phải khó chịu, nhưng kêu mãi, vừa mệt vừa buồn ngủ, làm âm thanh kéo dài thườn thượt, như thể còn đượm thêm cả tình cảm của bản thân cô.
Túc Chinh sao mà chịu nổi, hệt như bị mèo cào vào lòng, đổi sang thế tiến công: “Ồ, em Đường.”
Yến Thanh Đường dừng lặp lại, nheo mắt, biết anh gọi thế không phải xuất phát từ tình cảm, mà đơn thuần chỉ là để cho đối xứng với câu gọi của cô thôi, hoàn toàn không phù hợp với mong đợi của cô, vậy là lạnh giọng cảnh cáo anh: “Anh rút lại cho tôi.”
“Như vậy mới xứng đôi.”
Quả nhiên, Túc Chinh đã trả lời lại như thế.
“Không cần.” Yến Thanh Đường lại lạnh nhạt xa cách, “Ai lại muốn xứng đôi với vệ sĩ chí công vô tư như anh chứ?”
“Yến…” Túc Chinh mở miệng muốn nói gì đó, nhưng đầu bên kia lại trực tiếp ngắt máy.
Thật ra cô rất quyết đoán và dứt khoát, khiến Túc Chinh phải đoán mò tâm tư của cô, không biết là cô có mất hứng không, hay chỉ đơn thuần là muốn đấu võ mồm thôi.
Đến sáng ngày hôm sau, Yến Thanh Đường gõ cửa phòng anh, ném một lọ kem chống nắng cho anh.
“Nhanh lên.” Cô thúc giục anh, “Nửa tiếng sau chúng ta xuất phát.”
Túc Chinh đón được kem chống nắng, nhìn thấy sắc mặt của cô như bình thường, nói xong thì bỏ đi, đoán chừng là tối qua cũng không có mất hứng gì.
Thế mà anh đã sợ bóng sợ gió mãi.
Bọn họ đã bàn bạc xong, hôm nay đến thành phố Cổ Kashgar mua sắm, nhân tiện làm giấy chứng nhận biên giới để không bị ngăn cản khi đến các khu vực trong Kashgar.
Khách sạn mà bọn họ ở nằm trong trung tâm thành phố, cách thành phố cổ Kashgar không xa, đi xe chừng mười lăm phút là có thể đến được địa điểm đã chọn.
Kashgar, có nghĩa là ‘ngọc bích’ trong tiếng Thổ Nhĩ Kỳ, là tên gọi tắt của ‘Kashgar Cát Nhĩ’. Còn từ ‘Cát Nhĩ’ trong tiếng Iran cổ thì có nghĩa là ‘đá’ hoặc ‘núi’.
Thành phố Cổ Kashgar Cát Nhĩ này đã có hai ngàn năm lịch sử, là một trong những công trình kiến trúc bản địa có quy mô lớn nhất còn tồn tại trên thế giới.
Khu vực này được xây dựng thành khu thành phố cổ du lịch cấp 5A quốc gia, với diện tích chiếm 4,25 km vuông, là thành phố duy nhất ở Trung Quốc mang văn hóa Hồi giáo với kiến trúc như mê cung.
Dù cho bão cát ăn mòn mấy ngàn năm, song di tích vẫn còn tồn tại, dân cư vẫn an cư lạc nghiệp.
Đường và ngõ đan xen với nhau, nhiều tòa nhà nằm rải rác đây đó. Hầu hết các ngôi nhà trong thành phố cổ đều làm từ gỗ, đất, gạch và đá, đặc điểm nổi bật nhất là những mái ngói nhấp nhô màu vàng.
Lượng mưa ở Kashgar hàng năm rất ít ỏi, dựa vào kết cấu những ngôi nhà của dân cư, mái nhà nghiễm nhiên trở thành một thành phần mở rộng quan trọng trong khu sinh hoạt của dân.
Mái nhà của từng hộ gia đình cũng thường được dùng với các mục đích không giống nhau. Phơi quần áo, tận dụng bóng mát, phơi thảm dê, mỗi nhà một kiểu, mà lại không hoàn toàn độc lập.
Khi Yến Thanh Đường và Túc Chinh đi ngang qua một ngồi nhà, ngửi được một mùi thịt cừu xào với thì là thơm phức, ngẩng đầu tìm theo hướng mùi hương, ra là một gia đình bản xứ đang nấu cơm trên nóc nhà.
Người dân nơi đây vẫn duy trì mối quan hệ láng giềng truyền thống, có thể trò chuyện phiếm về những câu chuyện hàng ngày vụn vặt trên nóc nhà như thể không gì cản trở được.
Đi dạo trong thành phố cổ Kashgar, thi thoảng Yến Thanh Đường lại ngẩng đầu nhìn lên, sẽ thấy có những đàn bồ câu bay theo đàn ngang qua bầu trời xanh thẳm.
Nghe Túc Chinh kể, người Uyghur trong Kashgar có thói quen nuôi bồ câu, nuôi rất nhiều, một nhà có thể nuôi từ ba đến bốn mươi con bồ câu.
Người địa phương nuôi bồ câu được gọi là “Kaputaiwazi”, thói quen chăn nuôi sẽ không hề giống với các nơi khác.
“Không giống thế nào?” Yến Thanh Đường hỏi.
Túc Chinh chỉ lên mái nhà với những thanh gỗ dài nằm ngang, Yến Thanh Đường nhìn thấy những đồ vật hình cái bát được cột trên tường và trên cột, thật sự không biết để dùng làm gì.
“Đó là cơ chế bẫy thòng lọng dùng để bắt bồ câu ngoại lai.” Túc Chinh giải thích.
“Thế nào là bắt bồ câu ngoại lai?” Yến Thanh Đường không hiểu, từ nhỏ đến lớn, đương nhiên là cô đã từng gặp qua bồ câu nhà nuôi, nhưng chỉ nghe nói về việc làm tổ cho chim bồ câu về lại nhà mình, chứ chưa từng nghe đến hành động bắt bồ câu ngoại lai.
“Đây là quy tắc bất thành văn của dân bản xứ.” Túc Chinh cười nói, “Dù có là bồ câu nhà ai, một khi bay đến nhà người khác mà bị bắt lại, thì nó sẽ trở thành của nhà đó. Chủ cũ của bồ câu cũng không được có ý kiến gì.”
“Như vậy cũng được à?” Yến Thanh Đường cực kỳ kinh ngạc.
Hành động này rất ngang ngược, nhưng nếu đó là phạm trù dân tộc thì cô chỉ có thể tôn trọng, không tiện đánh giá tốt hay xấu, chỉ lẳng lặng nói: “Vậy thì phải bảo vệ cho tốt chim bồ câu nhà mình, đừng để bị người ta bắt cóc. Những con bồ câu bị lạc đáng thương quá.”
Họ đến gần mái nhà, lúc này có một người địa phương đang đung đưa cây sào gỗ có mảnh vải buộc, dường như đang gọi chim bồ câu về.
Không lâu sau có bồ câu bay về, không ngừng kêu inh ỏi.
Yến Thanh Đường nở nụ cười thoải mái, vui vẻ nói: “Thật may là chúng nó tự tìm được đường về nhà, không bị bắt cóc.”
Túc Chinh nhìn cô, hỏi vặn lại: “Sao cô biết được đây là nhà của chúng nó?”
“Ơ?” Ý cười trên gương mặt của Yến Thanh Đường nhất thời cứng đờ.
Lại thấy Túc Chinh cúi đầu cười mới nhận ra là anh đang chọc ghẹo cô, cô nắm chặt bàn tay huých anh vài cái.
Anh không thấy đau, còn cúi thấp người để cho Yến Thanh Đường có thể đánh anh được dễ dàng, điều này khiến cho Yến Thanh Đường phải chấm dứt chiến tranh, rụt tay về.
“Có điều cô nói có chỗ đúng, cũng có chỗ không.” Túc Chinh nói, “Tất cả bồ câu đều bay dưới cùng một bầu trời, việc thay đổi chủ quyền sở hữu, chẳng qua chỉ là góc nhìn của nhân loại.”
“Còn với bồ câu, chúng nó mãi mãi thuộc về tự do.”
Nhìn những đám bồ câu bay trên bầu trời, Túc Chinh chầm chậm nói.