Dưới cái nhìn của Túc Chinh, Yến Thanh Đường vui vẻ giang rộng hai tay đón gió, hệt như một chú chim đang khao khát tự do.
Khó trách cô lại thích những chú bồ câu lượn trên không trung ở thành phố Cổ đến vậy, chụp được bức ảnh mà quý trọng nhường nào.
Xe việt dã tiến lên trong đêm, sau hơn một tiếng, ba người vào đến Kargilik.
Vì hành trình được sửa đổi lâm thời, nên bọn họ vẫn chưa đặt phòng khách sạn trước.
Để che giấu hành tung, cố gắng hết sức ẩn nấp vào trong đám người bình thường, nên Túc Chinh cố ý chọn khách sạn bình thường nhưng hiệu suất làm việc rất cao, sau khi đăng kí xong thông tin thì dẫn theo hành lý của anh và Yến Thanh Đường lên lầu.
Phòng ba người đều cùng một tầng, Lục Thừa Phong cách cầu thang gần nhất, sau khi chào tạm biệt hai người xong thì đi vào trong.
Phòng của Yến Thanh Đường nằm ở bên cạnh.
Túc Chinh lo lắng Yến Thanh Đường sẽ không quen ở khách sạn nhỏ, ngẫm nghĩ, vẫn đi vào trong cùng cô đặng xem xét chung quanh thay cô.
Chủ yếu là kiểm tra xem vệ sinh phòng như thế nào và có lắp camera ẩn hay không. Những đồ dùng trong phòng đều nửa cũ kỹ, nhưng cũng may thoạt nhìn khá sạch sẽ, anh lại quét dọn qua, Yến Thanh Đường đại khái có thể ở được.
Vậy là anh dùng khăn cồn ướt lau tủ đầu giường và bàn kê TV, lau dọn vệ sinh một lần phòng vệ sinh, còn cố ý đặt lên nắp bồn cầu khăn giấy lót một lần.
Làm xong hết những chuyện này, anh mở vòi nước lên rửa tay, nước rất yếu, anh rửa cũng rất chậm, ánh mắt nhìn về cô với vẻ do dự, thấy cô cũng đang nhìn mình.
Anh vội dời mắt đi, cúi đầu, nhưng Yến Thanh Đường lại nói: “Túc Chinh, anh đến trải ga giường giúp em với.”
Yến Thanh Đường không biết có tin được mấy giường của khách sạn nhỏ có vệ sinh hay không, dù sao đầu năm nay các khách sạn cao cấp đã liên tiếp bị lộ vấn đề, bị những vấn đề trên thúc đẩy tâm lý, cô không muốn đánh cược, nên lấy trong vali ra bộ chăn ga gối dùng một lần đã được chuẩn bị sẵn.
Loại ga trải giường này phải được làm bằng tay, bình thường đều do người giúp việc trong nhà làm, trước đến nay cô chưa từng đụng tay vào, nhưng bây giờ lại chủ động tập làm thử, Túc Chinh đi đến đưa tay ra, anh gỡ tấm ga cũ, động tác thay ga giường của anh đặc biệt thuần thục và lưu loát, dạy Yến Thanh Đường, hai người phối hợp đổi ga trải giường.
Sau rốt, họ tìm được góc chăn, rồi nhét chăn bông vào bên trong chăn trần.
Lúc đi lính Túc Chinh khá có chứng ám ảnh cưỡng chế đối với việc trải giường chiếu, trên giường phải đặc biệt bằng phẳng, kể cả chăn cũng phải được mở ra trải lên giường, và cũng phải phẳng lì.
Thay ga xong, Yến Thanh Đường cuối cùng cũng chịu ngồi lên giường, lấy vali ra thu dọn những đồ lặt vặt lểnh kểnh của mình.
Về phần Túc Chinh, anh đi đến chỗ huyền quan lấy vali đang đặt ở đó của mình, chuẩn bị mở cửa rời đi.
“Túc Chinh.” Yến Thanh Đường thấy anh sắp đi, đột nhiên gọi tên anh.
Túc Chinh quay đầu lại, nghĩ rằng cô đang bất mãn vì mình đi mà không chào tạm biệt cô, liền cười nói: “Ngủ sớm một chút nhé, ngủ ngon.”
Nhưng Yến Thanh Đường vẫn bất mãn như cũ, hai mắt mơ màng phủ một lớp sương mông lung, khe khẽ giữ anh lại: “Túc Chinh, anh đừng đi mà.”
Từ cái đêm hôn nhau dưới ánh trăng Pamir ấy, mỗi khi Túc Chinh đối mặt với Yến Thanh Đường, sự lạnh lùng mà ngày thường anh hay thể hiện ra với người bên ngoài giảm dần đi, rồi biến thành không biết phải làm thế nào.
Cô nói anh đừng đi, anh liền thả lỏng tay nắm cửa, quay đầu lại bước vòng trở về.
“Anh đừng đi mà, đêm nay anh ở lại phòng em với em, được không?” Yến Thanh Đường hỏi.
Túc Chinh nhất thời khó xử, nhăn mày lại: “Điều này sợ là không tốt lắm.”
“Nhưng cũng đâu phải là lần đầu tiên chúng ta ngủ cùng nhau đâu.” Yến Thanh Đường đứng dậy khỏi giường, kéo tấm rèm đơn sơ lại, che đi ngọn đèn đang bật trong phòng, đoạn nhỏ giọng thầm thì.
Những lời này của cô trêu chọc người ta mơ màng, nhưng Túc Chinh cũng biết, lần ấy đơn thuần chỉ là vì chân của Yến Thanh Đường bị thương, nên anh nằm trên sô pha trong phòng cô ngủ mấy ngày.
“Lúc ấy là có lý do mới thế.” Túc Chinh giảng nát bài học đạo lý cho Yến Thanh Đường nghe, cũng giảng cho tâm tư đang bắt đầu xao động của chính mình, “Khi em bị thương, đương nhiên tôi phải ở lại để chăm sóc cho em. Còn hiện tại… hiện tại không giống thế.”
“Sao lại không giống?” Yến Thanh Đường hỏi bật lại, âm thanh lâm râm ấm ức, “Lần trước là bị thương ngoài da, còn lần này là trong lòng sợ hãi.”
Cô đang bị hành động của ba mình dọa sợ, cảm giác bị người ta theo dõi không tốt chút nào, ánh mắt kia nhìn long long vào cô, cô cảm thấy bản thân giống một con mồi.
“Trước khi bỏ chạy tôi đã xác nhận rồi, bọn chúng đều ngủ cả, không ai biết chúng ta đã đến Kargilik này.” Túc Chinh nhận ra được nỗi bất an của cô, nhẫn nại trấn an cô, “Sau này cho dù phát hiện ra chúng ta biến mất, cũng sẽ tốn rất nhiều công sức để đi tìm.”
“Nhỡ đâu người trong nhà nghỉ cũng bị họ mua chuộc được như chúng ta thì sao?” Yến Thanh Đường hỏi.
Túc Chinh vẫn rất bình tĩnh: “Mua được thì cũng vô dụng thôi, vì nhân viên nhà nghỉ cũng không biết chúng ta đi như thế nào mà.”
“Vậy nếu… chúng ta vừa đi thì bọn họ vừa tỉnh dậy luôn thì sao?” Yến Thanh Đường bắt đầu tưởng tượng ra đủ loại giả thiết, “Rồi theo dõi chúng ta suốt cả hành trình, nói không chừng hiện tại đang tìm chúng ta ở lân cận đây.”
“Không đâu.” Túc Chinh lắc đầu.
“Thật sự không sao ư?” Yến Thanh Đường dõi mắt nhìn anh, “Anh có thể xác định 100% không?”
Túc Chinh làm việc luôn nghiêm túc và cẩn trọng, tóm lại anh không thể ngó lơ tỉ lệ một phần vạn có thể xảy ra được, vậy là không sao mở lời, đành phải đáp: “Tôi không thể…”
“Không thể thì anh phải ở lại.” Yến Thanh Đường nói xong liền chấm dứt đề tài.
Tranh luận tuyên bố thất bại, Túc Chinh buộc lòng phải ở lại.
Đến khi lơ mơ chạy về lại bên cạnh Yến Thanh Đường, anh mới phục hồi lại tình thần, bắt đầu tự ngẫm lại xem Yến Thanh Đường có đang được xem là cả vú lấp miệng em hay chăng.
Nhưng nếu thật sự phải nói anh đi, anh lại không đành lòng chút nào.
Yến Thanh Đường thấy anh đã muốn thỏa hiệp, cuối cùng cũng tươi cười tìm đồ đi rửa mặt, rồi cầm khăn tắm và đồ ngủ, muốn đi vào trong phòng tắm rửa.
Nhưng cô còn chưa đến cửa phòng đã quay ngược trở lại, thay đổi ý định: “Anh đi tắm trước đi, em sợ anh nhân lúc em đi tắm rồi tự bỏ chạy nữa.”
“Đã đồng ý với em thì sẽ không chạy.” Túc Chinh bất đắc dĩ, “Nếu muốn chạy thật thì tắm rửa trước xong cũng có thể chạy mà.”
Bọn họ cũng có tắm rửa cùng nhau đâu, Yến Thanh Đường không tắm trước cũng tắm sau, chỉ cần cô đi vào phòng tắm, là anh có thể đi.
Yến Thanh Đường nghe xong thì thấy đúng thế thật, nghĩ đến mái tóc dài của mình, tắm xong còn phải sấy tóc nữa, đành theo tính toán ban đầu của mình, đi tắm trước.
Chờ khi cô tắm xong đi ra ngoài, thấy Túc Chinh đúng thật là vẫn còn đang chờ mình, tâm trạng của cô tốt lên hẳn, trước khi anh đi vào trong, cô còn nhắc nhở: “Nước rất nóng đó, anh cẩn thận chút. Còn nữa, đồ dùng vệ sinh cá nhân của khách sạn không có nhãn hiệu gì cả, anh dùng của em đi.”
“Ừm.” Túc Chinh đáp lời, mở cửa phòng tắm ra, một mùi hương hoa hồng ngào ngạt đánh ập tới, anh sửng sốt hoảng hồn, lần đầu tiên anh ngửi thấy, sửng sốt bàng hoàng, đoạn lại nghĩ, anh và Yến Thanh Đường lại một lần nữa dùng chung một loại.
Chẳng qua lần trước là dùng chung đồ khách sạn, còn hiện tại là dùng chung đồ cá nhân của Yến Thanh Đường.
Tiếng nước vang lên, khi nó chảy xuôi trên người anh, quả thật rất nóng.
Anh sợ nóng, nên nhanh chóng điều chỉnh sang nấc nước nóng thấp nhất, thế mà lại phù hợp với nhu cầu của anh, thế nhưng, sương mờ trên cửa kính lại phai mờ đi không ít.
Lúc này anh mới nhận ra, cửa kính này nhìn từ bên ngoài vào sẽ không thấy gì, nhưng khi từ trong nhìn ra, khả năng che chắn cũng không hiệu quả đến mức ấy.
Dù anh không nhìn thấy rõ và cụ thể bộ dáng bên ngoài, nhưng vẫn có thể nhìn ra được hình dáng mơ hồ.
Đoạn, anh thấy Yến Thanh Đường đi đến la bô rửa tay, bắt đầu rửa mặt. Sau khi rửa mặt xong, sau đó không lâu lại cầm vài món đồ trong tay quay lại, rồi lại rời đi lần thứ hai.
Túc Chinh không biết cụ thể và rõ ràng cô đang làm gì, nhưng chỉ riêng việc cô đứng gần anh trong trạng thái anh trần trụi cơ thể lõa lồ thế này, khiến Túc Chinh có cảm giác hít thở không thông.
Cảm giác hít thở không thông cũng như cảm giác thích vậy. Như một dải lụa vô hình đang siết chặt cổ anh, thắt thành một vòng.
Hai người họ cách nhau chỉ qua một cánh cửa, may mắn thay Yến Thanh Đường không biết điều này, giúp anh giảm đi được sự lúng túng. Càng may mắn hơn là mình đang tắm nước lạnh, có thể dội tắt trái tim hừng cháy của anh.
Nhưng sau khi đóng cửa lại đi tắm xong, Túc Chinh mới nhận ra, anh đã quên mang quần áo vào, thầm nghĩ một tiếng tệ thật.
Trái nghĩ phải lo, anh không muốn gọi Yến Thanh Đường giúp đỡ tí nào, nên đành mặc lại đồ cũ đã bị ướt.
Khi anh đang bắt đầu mặc đồ, Yến Thanh Đường bên ngoài cửa đã đi đến gần, khiến anh lập tức cứng đờ người, không dám nhúc nhích.
“Túc Chinh, sao anh vẫn chưa ra vậy?” Yến Thanh Đường nghi hoặc hỏi anh.
“Tôi…” Túc Chinh định tìm chút lý do gì đó lừa cho qua, cũng muốn Yến Thanh Đường cách anh xa một chút.
Nhưng đã muộn một bước, Yến Thanh Đường đã để ý đến, rồi nhớ ra, hỏi anh: “Vali của anh còn chưa mở ra, vậy là tay không đi vào phòng, bây giờ không có đồ nên không ra được đúng không?”
“Cũng không tính là không có đồ….” Túc Chinh khụ một tiếng, trong tay là chiếc áo thun t-shirt ban nãy vừa mới cởi ra.
“Đừng nói với em là anh muốn mặc lại quần áo bẩn đấy nhé.” Yến Thanh Đường ghét bỏ nói, “Vậy thì không phải là tắm rửa lãng phí ra sao?”
Túc Chinh đang chuẩn bị hành động thì phải dừng lại giữa đường, cánh tay cứng đơ giữa không trung.
“Đừng có gấp, em sẽ giúp anh đào ra kiếm đồ.” Yến Thanh Đường hảo tâm mở vali hành lý của anh ra, sau đó sốc đồ đạc của anh lên, chọn hai món, rồi lại lấy ra một món khác, đi đến gõ cửa, theo khe hở đưa đồ vào cho anh.
Túc Chinh vội vã mặt áo t-shirt sạch sẽ vào, rồi cầm lấy hai món khác, tay mềm nhũn, ánh mắt đơ ra.
Cô đã bốc luôn qu@n lót ra cho anh đấy à?
Túc Chinh ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa, Yến Thanh Đường đã không còn bóng dáng đâu nữa, đoán chừng là đã về giường nằm rồi.
Túc Chinh nhanh chóng thay đồ, đi đến trước la bô rửa tay, tìm bàn chải và kem đánh răng dùng một lần mà bên phía khách sạn đã đặt trên bồn, lại thấy Yến Thanh Đường đã đặt hai cái ly ở đây, hai cái bàn chải điện. Một cái đặt bên trong, cái còn lại đang nằm trên tay anh, bên cạnh là hộp kem đánh răng nhỏ chưa được khui.
Cô đã chuẩn bị đầy đủ hết cả rồi, và nhắm bắt chuẩn thời gian.
Khi họ còn tá túc ở nhà người Tajik, cô còn không cầu kỳ bày vẽ nhiều như vậy, phỏng chừng là vì sợ rằng người ta sẽ cảm thấy xa cách và không được lễ phép.
Mà điều khiến Túc Chinh bối rối hơn hết là, cô lại để tâm đ ến anh nhiều đến vậy.
Yến Thanh Đường, một người không có quá nhiều năng lực tự gánh vác cuộc sống cho lắm, đang không ngừng học tập, và không ngừng lo toan suy nghĩ vì anh.
Rửa mặt xong, anh cũng như Yến Thanh Đường, đi về phía chiếc giường lớn kia, khi ánh mắt nhìn về phía cô, đôi mắt dường như thâm sâu hơn chút, song bước chân vẫn thong dong như thường.
Yến Thanh Đường tựa đầu vào đầu giường lướt điện thoại, sau khi ngẩng đầu chỉ thuận miệng hỏi: “Sao vậy? Sợ em ăn thịt anh à?”
“Thế thì có gì mà sợ.” Túc Chinh chậm chạp mãi không nằm lên giường đang đến gần cô, duỗi tay vuốt nhẹ lên mái tóc dài ẩm ướt của cô, “Chỉ sợ em bị lạnh thôi.”
Túc Chinh không thích để tóc dài, nên mỗi tháng đều phải đi cắt tóc, vậy nên tắm xong chỉ cần lau lau xoa xoa sơ sơ thôi là được rồi.
Anh thấy Yến Thanh Đường không sấy tóc, lại lo lắng thay cho cô.