“Được rồi.” Túc Chinh đồng ý với cô, “Tôi chờ cô.”
Yến Thanh Đường biết anh sẽ không từ chối mình đâu, cô cười với anh, rồi nhanh chóng đi vào trong phòng.
Hai bé gái nọ vẫn chưa ngủ, còn đang hiếu kỳ vừa nãy cô đi ra ngoài làm gì, với vẻ mặt bí ẩn, cô đưa món đồ đang giấu đằng sau lưng ra trước mặt các bé, nhét đồ vào trong tay hai bé.
Ý là, nó thuộc về hai bé.
Có chăng đây là lần đầu tiên hai bé nhận được bút chì màu, nên nhanh chóng vui mừng và cảm kích vây quanh Yến Thanh Đường.
Vì mẹ của hai bé vẫn còn đang ngủ trên kang, nên hai chị em không ai nói chuyện, chỉ nháy mắt với Yến Thanh Đường.
Hai bé bày ra bức tranh đen trắng ban nãy, Yến Thanh Đường cầm một cây bút màu trong hộp ra tô màu lên cây mơ hạnh. Hai chị em cũng chọn màu sắc mà mình thích, tô màu lên ngôi nhà mà bé đã vẽ.
Bức tranh đen trắng vừa mới đây thôi, qua vài nét màu đã trở nên rực rỡ sắc màu. Các cô bé nở nụ cười, Yến Thanh Đường cảm thấy những nụ cười ấy thật tươi và ngọt ngào. Người Tajik là người da trắng, làn da các bé từ nhỏ đã trắng nõn nà, mái tóc dài màu vàng óng ánh được thắt bím hai bên, mũi cao và thẳng, ánh mắt long la long lanh, trên người các bé được mặc bộ trăng phục dân tộc hoa hồng do mẹ bé may, thật sự đẹp đến mức muốn chọc mù mắt người xem.
Hai cô bé xinh đẹp này cũng thích ơi là thích Yến Thanh Đường, lại hôn lên tay Yến Thanh Đường, còn Yến Thanh Đường thì thân mật hôn lên hai má bé.
Đêm đã về khuya, Yến Thanh Đường nhìn hai bé ngủ xong, bấy giờ mới đi ra khỏi phòng.
Cả quá trình này, từ lúc cô nhờ Túc Chinh ở lại đến giờ đã hơn nửa tiếng, không biết là người ấy có còn ở lại hay chăng.
Khi Yến Thanh Đường đi vào trong sân, nhìn thấy Túc Chinh đang dựa vào một thân cây trong sân, ngửa đầu nhìn về phía ánh trăng.
Áo khoác đã cho cô, còn anh thì lại không biết phải mặc thêm một lớp áo nữa, chỉ độc mỗi chiếc t-shirt đen, mà dường như anh không thấy lạnh, ánh trăng mạ lên cánh tay màu lúa mì của anh một lớp bạc, thậm chí còn khiến cho sườn mặt của anh đượm nhiều nét dịu dàng.
“Túc Chinh này.” Cô khẽ gọi tên anh.
Anh liền đứng thẳng người, đi đến bên cạnh cô, anh vươn tay ra chỉnh lại lớp áo khoác trên người cô.
Túc Chinh dẫn đường đi đằng trước, không bao lâu sau thì dừng lại ngay trước nhà vệ sinh, sau đó nhìn về phía Yến Thanh Đường.
“Cô mở đèn pin điện thoại lên, đi chậm một chút. Diện tích bên trong không lớn, cũng không mấy rộng đâu, không cần phải sợ. Nếu thật sự không chịu được thì ngừng thở, đi nhanh rồi ra là được rồi.”
Vì vị trí địa lý xa xôi, nên dân bản xứ nơi này vẫn còn sử dụng hố xí. Bây giờ đang là mùa xuân, nên nhiệt độ ở đây cũng không khiến cho mùi quá mức khó ngửi.
Nhưng đây là lần đầu tiên Yến Thanh Đường dùng hố xí, khó tránh khỏi rụt rè, sau khi do dự, vẫn là đưa điện thoại mình cho Túc Chinh: “Anh soi giúp tôi đi.”
“Tôi soi cho cô?” Túc Chinh sửng sốt, rồi nhanh chóng hiểu ra, biểu cảm lập tức trở nên mất tự nhiên, “Sao tôi giúp cô được chứ?”
“Tôi sợ tay run, rồi làm rơi điện thoại bên trong mất.” Yến Thanh Đường nhíu chặt hàng mi, “Anh mà không giúp tôi, tôi không thể nào đi được.”
“Được rồi được rồi.” Túc Chinh nói liền tù tì hai lần, nhận lấy điện thoại, sau khi mở đèn pin ra thì soi đường cho Yến Thanh Đường đi.
Chờ cho Yến Thanh Đường tìm được đúng chỗ rồi, không đợi Yến Thanh Đường lên tiếng, anh lập tức mở đèn pin tay ra, thân thể cũng nghiêng người sang.
Anh đương nhiên là chính nhân quân tử, sẽ không nhìn lén cô, nhưng quả thật đây là một trải nghiệm hiếm có khó tìm, trong bóng đêm tối tăm, không cách nào giấu nhẹm đi được sự bối rối của hai người.
Yến Thanh Đường cũng đang rất sợ, nên không có tâm trạng nào mà trêu chọc Túc Chinh, sau khi đánh nhanh thắng nhanh liền gọi vội tên Túc Chinh, thế là một người chiếu đèn, một người đầu không ngoảnh lại đi ra bên ngoài, tổng cộng chưa đến hai ba phút.
Yến Thanh Đường thật sự không dám hít thở ở bên trong, bấy giờ há mồm thở, nhận lấy khăn ướt Túc Chinh đưa lau tay.
“Cô không về sao?” Túc Chinh nhìn thấy cô đứng trong sân, có đôi chút nghi hoặc.
Yến Thanh Đường quanh quẩn trong sân, đoạn giải thích: “Tôi muốn đứng hóng gió một lát, anh về ngủ đi.”
Nói rồi, cô còn muốn cởi áo khoác ngoài ra đưa cho Túc Chinh.
Túc Chinh biết rằng loại hố xí mà cô chưa từng sử dụng sẽ gây sốc đối với cô. Dù rằng đã sử dụng thành công, nhưng dù sao ở mức độ nào đó thì vẫn sẽ không thoải mái.
Vậy là anh tiến lên đè lại tay Yến Thanh Đường, mặc lại chiếc áo khoác cô vừa mới cởi ra được một nửa, chủ động nói: “Tôi đứng đây với cô một lát nhé.”
Hai người sánh vai ngồi trên chiếc ghế trong sân.
Gió đêm phớt qua có hơi se se lạnh, Túc Chinh cố ý ngồi ngay đầu đón gió, dường như anh không có cảm giác gì với hơi lạnh mà gió thổi đến, bả vai rộng lớn ngăn cản dòng gió thổi đến Yến Thanh Đường.
“Anh không lạnh sao?” Yến Thanh Đường hỏi.
Túc Chinh trả lời: “Tôi thiên về sợ nóng hơn.”
“Vậy thì trái ngược hoàn toàn với tôi rồi.” Yến Thanh Đường nghiêng đầu nhìn về phía anh, “Từ nhỏ tôi đã sợ lạnh.”
“Vậy thì cô không thể ở trên cao nguyên lâu được.” Túc Chinh nói, “Nơi này quanh năm nhiệt độ đều thiên thấp, lên càng cao thì nhiệt độ sẽ càng lạnh.”
Yến Thanh Đường lập tức thấy không phục mà bác bỏ lời anh: “Vậy anh có thể ở lâu sao?”
Vừa mới dứt câu, cô lại nhớ đến Túc Chinh từng tòng quân canh gác trên cao nguyên Pamir mấy năm ròng rã, thế là sửa miệng: “Thôi được rồi, quả thật là anh có thể ở lâu được.”
Không chờ Túc Chinh nói chuyện, cô lại nói tiếp: “Nghe nói Karakoram có điều kiện rất gian khổ, ở lâu như thế, có phải là thân thể sẽ khó chịu lắm không?”
“Cũng không đến mức ấy, quen được là tốt rồi.” Túc Chinh lạnh nhạt trả lời.
Yến Thanh Đường nào tin, cô từng đọc qua tin tức rồi, trong điều kiện hoàn cảnh và thời tiết khắc nghiệt, phần lớn các chiến sĩ canh gác ở tiền đồn quân sự đều tím tái mặt mày, môi khô nứt. Còn cả bàn tay của họ….
Cô không nhịn được kéo bàn tay phải của Túc Chinh sang, nhìn bàn tay anh, lần đầu tiên cô quan sát tỉ mỉ đến như thế. Từ trước đã hằn trong trí nhớ cô rằng bàn tay Túc Chinh rất thô ráp, mỗi lần nắm lấy sẽ có cảm giác ngay, cho đến khi nhìn kỹ, vẫn không khống chế được bản thân đến nỗi ngẩn người.
Trong lòng bàn tay anh có những vết sẹo nho nhỏ, trừ cái đó ra, thì là những vết chai dày đặc, những đường chỉ tay sâu hơn nhiều so với người bình thường, từng đường nét trông thật đặc biệt và rõ ràng.
Yến Thanh Đường sờ lên, nó sâu hơn nhiều so với mọi cảm xúc cô cảm nhận được trước đó, cô bỗng đau lòng, lặng lẽ nắm chặt tay anh.
Cô không muốn hỏi rằng lúc ấy có đau hay chăng, đương nhiên là đau rồi, Túc Chinh đã xuất ngũ được hai ba năm, về sống tại Vân Nam, song dấu vết in trên tay anh thì vẫn rõ ràng như thuở đầu.
Túc Chinh nhìn cô một mực quan sát mình, không khỏi rút tay phải của anh ra, ánh mắt dời sang nhìn về bầu trời: “Tay của tôi thì có gì hay mà nhìn. Không bằng ngắm trăng đi.”
Yến Thanh Đường nhìn ra được anh không muốn nói về nguyên nhân bàn tay thô ráp của mình, thấy anh lảng sang chuyện khác, cô cũng xuôi theo chủ đề của anh: “Mặt trăng ở đây có gì đặc biệt sao?”
“Cô xem.” Túc Chinh chỉ về phía mặt trăng treo trên bầu trời, theo dòng thời gian dần trôi, mặt trăng đã leo lên đến đỉnh núi Muztagata (*), như thể đang đội một chiếc vương miệng bạc trên đỉnh ngọn núi vậy.
Nó quá đỗi đẹp đẽ, núi tuyết mượn ánh sáng từ vầng trăng, không còn tối đen trong bóng đêm nữa, mà lấp lánh sáng.
“Mặt trăng trên Pamir, chính là chiếc vương miện duy nhất thuộc về người Tajik.” Túc Chinh nói.
Trong tiếng Tajik, “Taj” còn có nghĩa là “vương miện”, nó mang theo niềm tự hào của một dân tộc.
Còn với Túc Chinh, người đã sống ở vùng đất này rất lâu rồi, nhờ đó đã nảy sinh một loại cảm xúc quyến luyến đặc biệt.
“Khi không ngủ được tôi sẽ thích ngăm trăng, ngắm lâu dần có thể làm lòng người yên tĩnh.” Túc Chinh chủ động kể.
“Vậy tại sao đêm nay anh lại không ngủ được? Tại sao tâm không tĩnh?”
Đây là câu hỏi Yến Thanh Đường biết còn cố ý hỏi. Hai ngày nay cô có thể cảm nhận được, Túc Chinh đang tranh đấu nội tâm, đang khổ não.
Mà Túc Chinh trầm mặc.
Ngay lúc Yến Thanh Đường nghĩ rằng anh vẫn muốn che giấu và không nhắc đến, thì cô lại nghe thấy Túc Chinh đang hỏi mình: “Yến Thanh Đường, cô thật sự thích Lục Thừa Phong ư?”
Có thể hỏi thẳng thừng như vậy, xem như đã tốt hơn rất nhiều so với những lần giận dữ chất vấn hay tranh hơn thua trước đây rồi.
Yến Thanh Đường không khỏi nở nụ cười, không đáp mà hỏi vặn lại: “Nếu tôi trả lời là thích, thì anh muốn làm gì?”
“Không làm được gì cả.” Túc Chinh buồn rầu đáp.
“Nhưng tôi đang nghĩ…” Anh thoáng dừng lại, rồi lại chú mục Yến Thanh Đường, đôi mắt tối tăm của anh lóe lên ánh sáng, cuối cùng cũng nảy sinh một chút d*c vọng muốn đấu tranh cho chính bản thân mình, “Nếu lấy thứ tự trước sau ra mà nói, thì có lẽ ở nơi em, tôi vẫn giành được quyền ưu tiên chứ nhỉ?”
“Ưu tiên người trước thì trước kia có đấy, nhưng hiện tại đã tiêu hết rồi.” Yến Thanh Đường nắm giữ quyền chủ động, và dường như cũng nắm giữ quyền giải thích, khi trông thấy ánh mắt ảm đạm của Túc Chinh, cô còn giữ đường cho anh, “Nhưng vẫn có thể tranh thủ có thêm lần nữa.”
“Phải tranh thủ thế nào?” Túc Chinh rõ là lớn hơn Yến Thanh Đường, nhưng về mặt tình cảm thì cứ như một tấm chiếu mới, “Em muốn gì?”
“Ưm? Em muốn gì…” Yến Thanh Đường xoa xoa huyệt thái dương, lặp lại câu nói của người đàn ông.
Anh thật sự đã nhập ngũ quá lâu rồi, lúc ở Vân Nam cũng đóng cửa bản thân, chưa từng chung đụng với phụ nữ bao giờ, bây giờ ngay cả việc phải tranh thủ như thế nào, cũng mặc cho cô dạy anh.
Hoàn hảo rằng cô cũng rất vui khi được dạy anh, nghiêng đầu sang dựa lên người anh, buông câu yêu cầu: “Vậy anh hát tình ca cho em nghe đi.”
“Tôi…” Túc Chinh vốn định trả lời rằng không biết theo bản năng, nhưng nghĩ rằng phải tranh thủ, thế là sửa miệng, “Tình ca tôi biết không nhiều lắm, không biết có được tính không.”
Yến Thanh Đường dựa vào người anh khe khẽ bật cười, thấy anh ngồi thẳng lưng nên cao quá, bèn sáp đến gần anh hơn, anh hơi cúi người xuống thấp một chút, cô liền dựa vào lòng anh, cố ý ôm lấy eo anh: “Vậy anh hát đi.”
Cơ thể của người đàn ông rất rắn rỏi, nên có những nơi sờ vào sẽ rất cứng và căng, nhưng vòng eo lại nhỏ, vừa đủ để cho cô có thể ôm được.
Nhưng cô vừa mới ôm như thế, Túc Chinh sao có thể phát ra được bất cứ âm thanh nào, thân thể không khỏi căng chặt, chậm rãi nói: “Đổi tư thế đi, tôi không thở nổi rồi.”
Anh thật sự đã rất dung túng cho cô, để cô ôm mình lâu thật lâu, bấy giờ mới mở miệng.
Yến Thanh Đường ngẩng đầu, nghe lời anh nói, cô đổi một tư thế mới.
Cũng là ngồi, nhưng anh đã thẳng người hơn một chút, cô bèn nằm xuống gối lên đùi anh, còn anh thì không kiềm được mà vuốt v e mái tóc dài mềm mượt xõa ra của cô.
Anh đã hát, dưới ánh trăng, anh hát một khúc ca cũ—<<Mặt trăng Pamir>>.
Mặt trăng Pamir ơi
Đêm đêm nở rộ trong giấc mộng đẹp của tôi
Trên cao nguyên Pamir kia
Một vầng trăng trong trẻo đang treo lơ lửng
Em như nụ cười của Hương Hương
Đêm đêm ở bên tôi khi đứng gác
Ahh ~ Mặt trăng Pamir ơi ~ Mặt trăng Pamir à
Soi vào cửa sổ nhỏ không ngủ của tiền đồn
Ahh ~ Mặt trăng trên thôn làng ~ Mặt trăng trên thôn làng
Phản chiếu gương mặt dịu dàng của Hương Hương
Mặt trăng Pamir ~ Mặt trăng trên thôn làng
Luôn tỏa hương thơm trong lòng tôi
Ahh ~ Ahh ~ Mặt trăng Pamir ~ Mặt trăng trên thôn làng,
Luôn tỏa hương thơm trong tim tôi
….
Khi Túc Chinh hát xong, Yến Thanh Đường chỉ nhớ được góc nghiêng gương mặt anh khi cô nhìn, nhớ đôi mắt hằn ánh sao của anh luôn chăm chú nhìn cô đầy ắp tình cảm nồng nàn sâu đậm.
Rốt cuộc cô cũng có vài phần rung động, cô ngồi dậy khỏi đùi anh, ngẩng đầu vòng tay quấn lên cổ anh, cô nghĩ gì nói đó: “Anh không thấy lạnh sao?”
“Tôi…”
Túc Chinh còn chưa kịp dứt câu, đã bị đôi môi cô ngăn lại. Anh bất ngờ không kịp phản kích bị cô hôn, nụ hôn chủ động và nồng nàn, dù cho có chút mới lạ và ngây ngô, nhưng vẫn khiến cho đầu óc anh trở nên trống rỗn.
Bản năng của thân thể nhanh chóng thúc đẩy anh đảo khách thành chủ chỉ trong giây lát, mạnh mẽ hôn lên môi cô. Hương vị ấy quá đỗi kỳ diệu, nhưng lại mềm mại như nước và ngọt ngào như trong mơ anh nếm được.
Lòng tham khiến anh độc tài muốn làm sâu thêm nụ hôn ấy, bấy giờ Yến Thanh Đường mới lùi về sau một bước theo phản xạ, tự chủ của anh đã hỏng hóc như một mớ bùi nhùi, lòng bàn tay thô ráp khống chế đằng sau gáy cô, nhắm mắt lại hôn sâu hơn.
Cần cổ cô mảnh mai, da thịt thì trắng nõn và non mềm, chỉ cần dùng chút lực thôi cũng đã đỏ lên, đối lập hoàn toàn với làn da màu lúa mì của anh.
Túc Chinh nhìn thấy, thân thể càng hừng hực lửa hơn, trên trán nổi đầy gân xanh, khó nhịn được mà cạy mở hàm răng của cô, cường thế xâm lược đặt xuống những nụ hôn như mưa bão, anh không khống chế tốt sức lực, nút lấy môi lưỡi cô đến độ run lên, gần như đã hít thở không thông nữa, mới mơ hồ khẽ khàng ngâm nga tên anh: “Túc Chinh… anh nhẹ chút.”
Hô hấp của anh càng thêm nặng, song đã thả nhẹ sức lực, dịu dàng đuổi theo đôi cánh hoa đang khô nước, nhẹ nhàng cắn mút, làm ẩm lại cánh hoa.
Cuối cùng đến khi buông cô ra, Yến Thanh Đường đã há mồm thở hổn hển, còn anh thì chỉ lo mãi mê vuốt v e đôi cánh hoa của cô, nhìn hai mắt cô long lanh tầng sương mờ ảo, rốt cuộc khóe môi cũng cong cong lên, khàn đặc đáp lại câu hỏi vừa rồi của cô.
“Sao mà lạnh được chứ…”
“Có em ở đâu, tôi chỉ thấy nóng mãi thôi.”
(*) Đỉnh Muztagata