ĐỒNG HÀNH - BẠCH ĐIỂU NHẤT SONG

Sau một hồi bối rối vì ghi chú tên wechat mà Túc Chinh dành cho cô, trong lòng Yến Thanh Đường rộn ràng hẳn lên, nét mặt đượm ý cười.

Đang nghĩ ngợi, Túc Chinh từ phòng tắm đi ra, thay sang một bộ đồ ngủ khác mà cô đã tặng anh, lúc đi ngang qua bên cạnh cô còn hỏi: “Cười ngơ cái gì thế?”

Cô không đáp mà hỏi lại: “Đổi tên ghi chú của em thần bí như thế, có thể nhớ được em là ai không đó?”

Túc Chinh dừng lại ở đằng sau cô, biết cô đã xem rồi, nâng mi đáp: “Đấy là ghi chú duy nhất trên đời, lại không có quá nhiều từ, sao có thể quên được.”

Anh xem cô là người thương duy nhất trọn kiếp này của mình, để bên cạnh từ ‘Joldas’, anh còn đặt thêm cái hình vầng trăng khuyết nho nhỏ.

Yến Thanh Đường cũng nhận ra điều này, cô thầm ủ bụng mình cũng phải sửa lại tên ghi chú của Túc Chinh mới được. Cái ghi chú cả họ lẫn tên ban đầu không khỏi quá khách khí và nghiêm túc.

Sau khi sửa lại, cô mới chợt nhớ ra chuyện tin nhắn của Hà Mạn Sênh, không được tự nhiên trả điện thoại lại cho anh: “Vừa rồi có tin nhắn mới, tên là Hà gì ấy…”

“Ừm.” Túc Chinh trả lời rất nhanh, nhận điện thoại xong thì cúi đầu đọc tin nhắn.

Anh nhanh tay trả lời lại tin nhắn của người nọ, tất cả đều thực hiện trước mặt cô, Yến Thanh Đường cố ý muốn nhìn xem anh có cảm giác tội lỗi chột dạ, hoặc thứ gì đó đại loại thế không, kết quả là không hề có.

Chờ Túc Chinh trả lời xong, cô mới không kiềm được mà hỏi: “Bạn bè sao?”

Sau khi chân chính xác nhận mối quan hệ người yêu với Túc Chinh, tính chiếm hữu của cô ngày một tăng lên, nhưng cô không thích vòng vo, có nghi ngờ thì sẽ hỏi thẳng thắn cho ra nhẽ.

Điều này thật ra cũng vì cô sợ sự tín nhiệm nguyên bản mà cô dành cho Túc Chinh, sẽ vì nghi ngờ mà biến chất.

“Không phải là bạn bè.” Túc Chinh lắc đầu, nét mặt cũng theo đó mà ảm đạm, “Xem như là người nhà.”

Dưới ánh mắt nghi hoặc của Yến Thanh Đường, Túc Chinh kể lại: “Còn nhờ anh từng kể với em, câu chuyện anh trai anh vì tiếng sáo của một cô gái mà yêu cô từ cái lần gặp đầu tiên chứ?”

“Hà Mạn Sênh chính là cô gái ấy, và cũng là chị dâu của anh.” Túc Chinh giải thích.

Bấy giờ Yến Thanh Đường mới ngộ ra, đối tượng mà cô âm thầm ăn giấm, hóa ra lại chính là vợ của anh Lương Trung.

Sau đó cô lại sực tỉnh táo, vì câu nói kỳ quái vừa rồi của Túc Chinh, nhíu mày: “Chị dâu anh… thì không phải là người nhà của anh sao, cái gì mà ‘xem như’ chứ? Dù cho anh và anh trai anh không có quan hệ huyết thống đi chăng nữa.”

“Không phải vì thế.” Túc Chinh lắc đầu.

Anh dừng một lát, đến khi nhìn lại Yến Thanh Đường, nét mặt anh vươn sự đau đớn như đang tự rạch ra vết sẹo.

“Chị ấy kết hôn chưa được mấy năm đã mất chồng, Tiếu Tiếu chưa được một tuổi đã mất ba, tất cả đều bởi vì anh.” Ngữ điệu của Túc Chinh vừa chua sót vừa tự trách, “Anh làm gì còn tư cách để tự xưng là người nhà nữa chứ?”

Mấy năm nay, Túc Chinh thật sự không biết nên chung sống với Hà Mạn Sênh như thế nào mới phải.

Trước khi Lương Trung và Hà Mạn Sênh kết hôn, Túc Chinh chỉ gặp Hà Mạn Sênh mới hai lần. Một lần là khi Lương Trung dẫn Hà Mạn Sênh về ra mắt ba mẹ, một lần là lúc Lương Trung và Hà Mạn Sênh đính hôn.

Khi anh chị dâu kết hôn là lúc Túc Chinh hai mươi tuổi, còn đang học đại học ở tỉnh ngoài, nhận được lời mời liền quay về dự đám cưới.

Sau này khi Túc Chinh tốt nghiệp đại học liền đi thẳng đến Tân Cương tham gia quân ngũ, vài năm sau đó cũng không gặp lại Hà Mạn Sênh.

Trong lúc này anh còn chứng kiến cảnh bác trai và bác gái lần lượt qua đời vì bệnh tật, cho đến lần cuối cùng gặp Hà Mạn Sênh, là ở tang lễ của Lương Trung. Khi ấy Hà Mạn Sênh khóc ngất mấy lần, chị còn không dám bế đứa con gái mới mấy tháng tuổi, phải nhờ bạn bè người thân trông nom giúp, cô nhi quả phụ thật sự quá đỗi đáng thương.

“Năm đó sau khi tang sự xong xuôi, anh quay về tiền đồn quân sự. Nhưng cuối cũng anh cũng không thể buông bỏ được, năm đầu tiên sau khi quay lại anh đã xuất ngũ và quay về Vân Nam. Khi đó chị dâu có liên hệ với anh, nói anh thỉnh thoảng nên về nhà.” Túc Chinh rũ mi kể.

Yến Thanh Đường cảm nhận được Túc Chinh vẫn mang trong mình cảm giác tội lỗi mãnh liệt, vậy là hỏi anh: “Chị ấy đã nói thế thì hẳn là rất muốn gặp anh, vẫn xem anh như em trai vậy.”

Túc Chinh lại hờ hững nói: “Nhưng anh không có mặt mũi nào mà gặp lại chị.”

Tính ra thì cũng đã gần bốn năm họ không gặp nhau. Dù cả hai đều ở Vân Nam, nhưng không cùng thành phố.

Túc Chinh vẫn luôn giữ liên lạc trên wechat với chị dâu Hà Mạn Sênh, không nói với nhau quá nhiều, về cơ bản đều là chuyển khoản. Túc Chinh chuyển hết tất cả số tiền mà anh làm vệ sĩ có được cho Hà Mạn Sênh, để cho chị và cháu gái có được cuộc sống tốt đẹp.

“Không gặp chị ấy, vậy tình hình dạo này của nhà chị thế nào? Anh có biết không?” Yến Thanh Đường hỏi.

Túc Chinh lắc đầu.

Anh không dám trò chuyện quá nhiều với Hà Mạn Sênh, thậm chí khi Hà Mạn Sênh chủ động nói thêm lại khiến anh kích động chấm dứt cuộc trò chuyện. Anh luôn tự tưởng tượng ra trong đầu một số chuyện, ví như nỗi nhớ nhung của Hà Mạn Sênh với Lương Trung, rồi nỗi đau của hai mẹ con khi mất đi người thân, vv…

Tất nhiên anh không thể mang một Lương Trung còn sống về cho hai người, chuyện duy nhất mà anh có thể làm, đó là dành toàn bộ thu nhập lao động anh có được để bồi thường cho họ, để trả món nợ của mình.

Yến Thanh Đường hiểu ra, không hỏi thêm nhiều mà chỉ thở dài một hơi, rồi phân tích: “Chẳng nhẽ cái chị cần là tiền sao? Thậm chí anh còn không biết cháu gái của mình hiện tại đã trưởng thành như thế nào, cũng không biết đáp lại sự quan tâm của chị dâu anh. Anh có từng cố gắng lấy dũng khí để tìm hiểu xem suy nghĩ của họ là gì không.”

Túc Chinh sửng sốt, nhưng lại câm nín không sao trả lời lại được.

Yến Thanh Đường là người ngoài cuộc, đương nhiên nhìn thấy rõ ràng hơn anh. Câu từ của cô sắc bén, đánh thẳng vào điểm mấu chốt, chỉ ra cho anh thấy mâu thuẫn và trốn chạy của anh.

“Chị ấy gửi tin nhắn đến, anh có muốn trả lời lại không?” Yến Thanh Đường hỏi.

Hà Mạn Sênh đúng là có gửi tin nhắn đến, bảo Túc Chinh giữ lấy tiền mà tiêu sài cho bản thân. Hà Mạn Sênh cũng không nhận số tiền này.

“Thật ra anh không biết nên trả lời như thế nào.” Túc Chinh chân thành đáp.

“Trả lời lại cũng không biết? Trước kia anh còn dạy em làm thế nào để xoa dịu mối quan hệ với đồng nghiệp cơ…” Yến Thanh Đường lẳng lặng nói một câu, rồi nhanh chóng sực nhận ra.

Cô phát hiện, một Túc Chinh rất lão luyện và cẩn thận khi xử lý mối quan hệ giữa người với người, hóa ra lại chập chững trong những mối quan hệ thân mật.

Nói trắng ra, Túc Chinh luyện thành thạo kỹ năng giao tiếp xã hội, là để giao tiếp với người bình thường. Anh quen tay thì hay làm, thậm chí còn ngụy trang được cái dáng vẻ thân thiện.

Nhưng khi thật sự đặt người thân cận trước mặt, anh không học được bất cứ kỹ xảo nào cả.

Đối mặt với chị dâu và cháu gái, anh áy náy.

Đối mặt với cô, anh căng thẳng.

Cái người này thật là….

Trong lòng Yến Thanh Đường ảo não không thôi, nhưng càng nhiều hơn là sự đau lòng.

Người mất đi ba mẹ quá sớm, lại chịu một cú sốc lớn đến như thế, bất chợt phải thay đổi hoàn cảnh sống, đương nhiên tính cách làm sao có thể giống với người có thể được sống trong một gia đình êm ấm vô ưu vô lo được.

“Em dạy anh.” Cô nắm tay anh nói.

Cô dạy theo năng khiếu, lần đầu tiên lại kiên nhẫn vào dịu dàng thế này, cô hỏi: “Trước kia anh sẽ xử lý như thế nào?”

“Trước kia nếu chị không nhận qua wechat, anh sẽ chuyển thêm mấy lần, cuối cùng sẽ chuyển thẳng vào tài khoản ngân hàng.” Túc Chinh đáp.

Cách thức giải quyết quả thật là thẳng thắn và trực tiếp…cũng rất thô kệch.

“Ừm…. Túc Chinh này.” Túc Chinh gọi tên anh.

“Sao thế?” Túc Chinh nhìn cô.

Yến Thanh Đường nắm lên giường, đọc tin nhắn wechat của Hà Mạn Sênh, đang cân nhắc tìm từ nên chẳng buồn ngẩng đầu: “Không có gì, chỉ là thấy tính cách chị dâu anh hẳn là siêu tốt ấy.”

Túc Chinh: “…”

“Đúng thế còn gì.” Yến Thanh Đường thay đổi suy nghĩ, “Nếu em mà là chị, em đang muốn kể với thằng em mấy câu chuyện nhà, mà nó chỉ biết đưa tiền, em sẽ tức giận lắm, sẽ thấy nó căn bản là chẳng xem em như người trong nhà gì cả.”

Túc Chinh trầm mặc lặng đi, không thể phản bác.

Hay nói gọi điện thoại sẽ tốt hơn nhiều so với nhắn tin, vì chữ viết không thể bộc lộ giọng điệu, sẽ rất thờ ơ lạnh nhạt, còn dễ liên tưởng đến nghĩa khác.

Thế mà anh còn quá đáng hơn cả thế, thậm chí còn không buồn nhắn được mấy chữ.

Mà bên phía Yến Thanh Đường đã dùng thân phận của Túc Chinh để trả lời lại Hà Mạn Sênh: “Chị dâu, em ở đây đều rất tốt, cũng không thiếu tiền, chỉ hy vọng chị và Tiếu Tiếu có thể sống thoải mái và vui vẻ thêm chút.”

Hà Mạn Sênh cũng trả lời lại rất nhanh: “Nhưng mà tiền hồi năm mới còn dư nhiều lắm. Hơn cả thế, chị chỉ hy vọng năm nay em có thể về nhà đón năm mới.”

Túc Chinh nhìn thấy câu này, còn muốn nói gì đó thì Yến Thanh Đường đã nhanh chóng cảnh giác giơ cao điện thoại lên: “Sao đấy? Từ chối có ổn không? Em thay anh quyết, tết năm nay anh phải quay về. Nếu anh không về, em sẽ đưa anh về.”

Nghe cô nói đến đây, Túc Chinh không kìm được nở nụ cười, mặc cô đồng ý với Hà Mạn Sênh.

Có sự tham gia của Yến Thanh Đường, cuộc trò chuyện này quả nhiên có thể thuận lợi kéo dài về sau.

Mà điều khiến Túc Chinh bất ngờ là, giữa những câu từ của Hà Mạn Sênh không hề có lấy một lần ai oán, dù là khi nhắc đến Lương Trung chị cũng rất ôn hòa, dường như đã bước chân ra khỏi nỗi đau tâm lý: “Thanh Minh chị đã dẫn Tiếu Tiếu đi tảo mộ cho anh trai em, cây thông nhỏ bên cạnh mộ đã cao lắm rồi. Nghe người ta nói tháng Ba em đã đến Tân Cương để làm vệ sĩ cho người khác nhỉ, có thuận lợi không em?”

Nhìn thấy câu này, Túc Chinh theo bản năng liếc mắt nhìn Yến Thanh Đường bên cạnh mình.

Yến Thanh Đường trả điện thoại lại cho anh: “Này, anh tự trả lời đi.”

“Rất thuận lợi.” Túc Chinh cố lấy hết dũng khí, chia sẻ một bức ảnh mà Yến Thanh Đường đã chụp qua cho Hà Mạn Sênh, “Em đã đến huyện Bì Sơn, còn đến nghĩa trang liệt sĩ Kangxi War.”

Hà Mạn Sênh nhìn ảnh mà giật mình: “Trước kia anh trai em cũng gửi cho chị nhiều ảnh lắm, cảnh vật dường như đã không còn như xưa nữa rồi.”

“Đúng vậy, nhiều nơi đã không còn như lúc ban đầu. Lần này đến Tân Cương chủ yếu là muốn nhìn lại. Dọc đường đi em đã gặp được rất nhiều người, còn gặp được một người rất quan trọng với em nữa.” Túc Chinh lại kể tiếp.

Tâm tư Hà Mạn Sênh rất tinh tế, có thể cảm giác người mà Túc Chinh nói rất đặc biệt, bèn hỏi: “A Chinh, người mà em nói, là con gái sao?”

Túc Chinh bận tâm nhất là suy nghĩ của Yến Thanh Đường, nhất thời chưa trả lời lại ngay, nhưng nắm đấm của Yến Thanh Đường đã đáp lên vai anh, u oán nhỏ giọng cảnh cáo anh: “Chị dâu hỏi anh đó, sao còn không chịu thừa nhận là anh hết độc thân đi?”

Anh liền trả lời ngay: “Là bạn gái em ạ.”

Vừa dứt câu này là y như rằng mở cái máy hát Hà Mạn Sênh, ngay lập tức hỏi Túc Chinh.

Hai người một hỏi một đáp, đêm đã về khuya, Hà Mạn Sênh còn phải cho Tiếu Tiếu ngủ, thế là chủ động kết thúc trò chuyện.

Lúc này Túc Chinh đã ôm Yến Thanh Đường vào lòng, Yến Thanh Đường gối đầu lên vòm ngực dày rộng của anh, nghe anh bỗng nói: “Vừa rồi em nói thật chứ?”

Yến Thanh Đường nghiêng đầu: “Anh nói câu nào?”

“Nói rằng sẽ đưa anh về nhà.” Túc Chinh nương theo động tác cúi đầu của cô, khoảng cách quá gần, dường như đã hôn lên vành tai cô, ngữ điệu vô cùng thân mật, “Em Đường này, có muốn cùng anh về nhà đón năm mới không?”

Bấy giờ chỉ mới chính thức yêu đương có vài ngày, bàn về vấn đề này có vẻ hơi sớm, nhưng vừa rồi chính miệng cô đã nói như thế, Yến Thanh Đường đỏ mặt: “Em chỉ thuận miệng nói thế thôi.”

“Em thuận miệng, nhưng anh lại coi trọng.” Túc Chinh hạ thấp người, ngậm lấy vành tai trắng nõn nà của cô, rồi tỉ mỉ hôn dọc xuống cần cổ trắng ngần mịm màng, cuối cùng là trằn trọc trêu chọc đôi môi cô.

Yến Thanh Đường nhắm mắt, khẽ đáp lại nụ hôn, còn hơi chút kiêu ngạo: “Có đi hay không thì đến lúc đó phải xem tâm tình của em.”

Không tính là hoàn toàn đồng ý, nhưng Túc Chinh vẫn rất vui vẻ.

Anh vui vì tương lai của anh và Yến Thanh Đường có thể thật sự tồn tài.

Dù cho cách năm mới còn rất xa xôi, dù rằng chuyện phải về quê đón tết đối với anh mà nói luôn là một bóng ma khó mà vượt qua nỗi.

Nhưng chỉ cần Yến Thanh Đường bên cạnh, anh sẽ không còn cô đơn nữa.

Nghĩ đến đây, nụ hôn của anh khẽ dừng lại, nhưng sự trêu chọc vừa rồi lại khiến cho Yến Thanh Đường đang ý loạn tình mê, thở phì phò nằm trên người anh thủ thỉ: “Hôn giỏi như vậy mà sao đến việc nói chuyện với con gái cũng không biết chứ? Có phải là đang giả vờ không thế?”

Nụ hôn của Túc Chinh như mưa bão rơi xuống, giữa sự gián đoạn, khàn giọng đáp lời cô: “Tất cả kinh nghiệm đều dùng trên người em cả rồi, giả vờ thế nào được?”

Tác giả có lời muốn nói:

Tình cảm của chị dâu và em Đường đang nhẹ nhàng kéo lại (khà khà, chị chị em em, bé Đường vạn nhân mê)

Bình luận

Truyện đang đọc