Khi được Yến Thanh Đường cầm tay, Túc Chinh mới phát hiện, hóa ra mạnh mẽ không nằm ở hình thể, mà là ở nội tâm.
Bề ngoài nhỏ bé và yếu ớt là thế lại có năng lực trấn an anh, khiến cho lòng anh nảy sinh ra sự ỷ lại.
Càng ý thức được, Yến Thanh Đường để ý đến anh.
Lục Thừa Phong đi đằng trước một hồi mới phát hiện không thấy bóng dáng hai người đâu, quay đầu lại nhìn, mơ hồ thấy hai người đang chen trong đám đông, vội huơ tay lên gọi: “Hai người đang làm gì đó? Phải về rồi.”
Bọn họ cần phải đi nhanh hơn, nhất là Túc Chinh, vì một lát nữa anh còn phụ trách lái xe.
“Đến đây.” Túc Chinh cũng đáp lại với Lục Thừa Phong.
Sau đó, anh khẽ véo bàn tay mềm mại của Yến Thanh Đường đang nằm trong lòng bàn tay mình, nhỏ giọng nói với cô: “Tôi không sao đâu, Thanh Đường.”
Đây là lần đầu tiên anh gọi cô như thế, vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, như những tiếng nỉ non giữa đôi người yêu nhau.
Yến Thanh Đường không khỏi sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Giây tiếp theo, anh đã nắm chặt lấy cổ tay Yến Thanh Đường, dẫn cô đi xuyên qua đám đông. Lúc đi đến bên cạnh Lục Thừa Phong, mới lặng lẽ buông tay cô ra.
“Tiếp theo có dự định gì không?” Lục Thừa Phong hỏi Yến Thanh Đường, “Lại đi dạo ở hai huyện còn lại sao?”
Bọn họ tự giác lấy Yến Thanh Đường làm trung tâm hành động, sẽ hỏi ý kiến của cô trước.
“Em nghĩ rằng không cần đi đến hai huyện còn lại nữa đâu, chỉ cần lái xe đến thẳng điểm cuối là được.” Yến Thanh Đường nói, “Huyện Đại Đồng có đi hay không cũng không sau, cứ đi dọc theo đường mòn Tasha đến thẳng huyện Yarkand đi, đến đó rồi chúng ta sẽ tính toán là nên về lại Kashgar, hay là…”
Lúc nói những lời này, ánh mắt của cô dừng lại trên người Túc Chinh.
Cô đang cố lần tìm suy nghĩ của Túc Chinh, huyện Yarkand rất gần với biên giới tiền đồn quân sự huyện Bì Sơn, nơi mà Túc Chinh từng đi lính.
Có thể là trong lòng Túc Chinh vẫn còn chưa vượt qua được, cũng không cho cô một chút tín hiệu rằng anh muốn về thăm lại tiền đồn quân sự.
Vậy là Yến Thanh Đường giấu nhẹm đi dấu vết mình lần được, tiếp tục hỏi Lục Thừa Phong: “Anh thì sao? Anh có muốn về lại Kashgar không? Hay là có dự định gì khác?”
“Anh không cần phải quay về Kashgar lắm. Anh muốn đến huyện Yarkand chơi thêm mấy ngày, tiếp thêm nhiên liệu, mua một ít đồ này nọ, rồi đi theo hướng Nam, bắt đầu từ Kargilik đi thẳng đến Tây Tạng.” Lục Thừa Phong nói.
Đoạn, Lục Thừa Phong nửa đùa nửa thật mời cô: “Yến Thanh Đường này, sau khi đến Yarkand xong sẽ phải chia tay nhau rồi sao? Nếu không thì… cùng nhau đi Kargilik chơi nhé. Mấy ngày nay chúng ta toàn cùng nhau đi đi về về, bây giờ bỗng nhiên nhắc tới chuyện ly biệt, anh thật sự rất không nỡ xa em. Đương nhiên, còn có Túc Chinh nữa chứ.”
Trong câu từ của Lục Thừa Phong có ẩn ý khác, cho thấy rõ sự chênh lệch về tầm quan trọng của Yến Thanh Đường và Túc Chinh với anh ta.
Túc Chinh liếc mắt nhìn qua Lục Thừa Phong, đương nhiên chẳng tin anh ta sẽ không nỡ xa mình được bao nhiêu phần. Chỉ sợ người mà tên này thật lòng luyến tiếc, chỉ có mỗi Yến Thanh Đường thôi.
Vậy nên anh ác lòng ác dạ chỉ mong ngóng Yến Thanh Đường từ chối anh ta thẳng thừng, chặt đứt mọi ý nghĩ của anh ta.
Nào ngờ Yến Thanh Đường nheo mắt lại, nghĩ bụng, rồi lại rất hào phóng đáp lại lời mời của Lục Thừa Phong, nói: “Thành phố đầu tiên của Côn Lôn, rất đáng để ghé thăm.”
Sắc mặt Túc Chinh lúc ấy khá cứng đờ, mày nheo lại thật sâu. Còn Lục Thừa Phong thì vô cùng vui vẻ, lập tức không còn vội vã đi nữa, đi bên cạnh Yến Thanh Đường vừa nói vừa cười.
Khi mọi người đi khỏi ngôi mộ và quay về lại nhà người đã khuất, cả gia đình bà chủ và những người khác muốn ở lại đây vài ngày, còn những người khác thì phải đi về.
Nhóm người Yến Thanh Đường vốn là khách nên không thích hợp ở lại thêm, bèn tính toán quay về ngôi nhà bọn họ xin tá túc trong bản, sau đó sẽ xuất phát từ đó.
Lúc gần đi, vì để biểu đạt một phần tâm ý của mình, ba người đều lặng lẽ gửi lại tiền biếu tang, trong đó Yến Thanh Đường là gửi biếu nhiều nhất.
Bọn họ xuất phát rất nhanh, những người khác cũng vội vã đi theo sau, tiếp tục đi trên con đường mà lúc họ đến, hơn nửa tiếng đi đường núi khúc khuỷu gập gềnh, sau đó mới ngồi lên chiếc việt dã của họ.
Sau khi về lại bản, nhóm người Yến Thanh Đường vội vàng chào tạm biệt bà nội và ba bé nhỏ, lần thứ hai bước chung đường trên đoạn hành trình mới.
Cậu con út của ông chủ nhà đã về cùng với bọn họ, người Tajik, phải đi ra ngoài bản làm việc, Túc Chinh thuận đường muốn chở cậu ấy đi ké một đoạn ngắn và nói vài câu tạm biệt với cậu. Hai ngày nay cậu và Túc Chinh đã dần dần thân thuộc, vậy nên cũng không từ chối gì nữa, ngồi hàng ghế sau trên chiếc xe việt dã của Túc Chinh và Yến Thanh Đường.
Trên cao nguyên Pamir, an toàn là quan trọng nhất.
Túc Chinh lái xe rất chậm, Lục Thừa Phong đi đằng sau cũng chạy chậm theo.
Cảnh sắc bên ngoài cửa sổ biến hóa không ngừng, những cây hoa mơ hạnh, những dãy núi tuyết trùng điệp, tất cả đều như thưở đầu.
Nhưng sau nhiều ngày sống tại bản, Yến Thanh Đường bỗng thấy thân thiết gần gũi hơn với tất cả những gì thuộc về nơi đây.
Bỗng dưng, thanh niên ngồi hàng ghế sau kinh ngạc vui vẻ la lên một tiếng, Yến Thanh Đường và Túc Chinh trông theo, cũng phát ra một tiếng thét kinh hãi: “Một con cáo lớn thật!”
Bên cạnh những tảng đá ven đường, có một con cáo có hình thể rất lớn đang vội vã băng ngang qua, hơn nữa nó còn có một cái đuôi rất dài, chừng hơn một mét, ấy thế mà động tác của nó rất nhanh nhẹn, nhanh chóng biến mất không một dấu vết.
Thanh niên nói năng liến thoắng với Túc Chinh bằng ngôn ngữ Tajik, có vẻ như rất hưng phấn.
Hai ngày nay, nét bi thương vì có người thân qua đời tràn ngập mãi không tiêu tan, sắc mặt của thiếu niên luôn nặng nề, phải đến bây giờ mới nhìn thấy được một chút tươi cười trên gương mặt thiếu niên.
“Đây là cáo gì vậy? Sao mà có thể lớn đến thế.” Xe đã tạm thời dừng lại, Yến Thanh Đường sáp đến bên cửa sổ, nhìn bóng dáng của con cáo từ xa xa.
“Đây là một con lông đỏ trưởng thành, còn có tên gọi khác là cáo lửa.” Túc Chinh giải thích cho Yến Thanh Đường nghe, “Còn nhớ con cáo mà chúng ta từng bắt gặp ở Hồ Sayram không? Nó cũng là cáo lông đỏ, chỉ là nó vẫn chưa trưởng thành. Cáo đỏ là một trong những loài cáo có hình thể lớn nhất thế giới, cân nặng có thể lên đến 30 ký, lớn hơn cáo bình thường rất nhiều.”
“Cáo lửa…” Yến Thanh Đường lại nhớ đến màu đỏ cam trên thân cáo, đúng là giống một ngọn lửa hừng hực thật.
Cô có hơi nghi hoặc, nhỏ giọng hỏi Túc Chinh: “Con này có gì đặc biệt lắm sao? Sao nhìn thấy nó lại vui vẻ đến vậy? Đây là con mồi của người bản xứ sao?”
Cô đang nhắc về lời mà Túc Chinh từng nhắc nhở trước kia, rằng việc cấm cho cáo hoang ăn để chúng có thể duy trì sự cảnh giác với nhân loại, tránh bị săn đuổi.
Túc Chinh cười cười, nhếch mày nói với cô: “Cáo đỏ là loài động vật được bảo vệ cấp hai của quốc gia.”
Anh dừng lại một lát, đoạn nói tiếp: “Nhưng người Tajik không săn bắt cáo không phải vì lý do trên. Bọn họ vốn đã cấm dùng cáo để làm món ăn dân dã. Trong lòng người Tajik, tuy địa vị của cáo không cao bằng đại bàng, nhưng nó vẫn chiếm vị trí đặc biệt.”
Cuộc sống du mục trường kỳ đã khiến cho người Tajik luôn có một sự thân thiết hết sức với các loài động vật hoang dã.
Dưới cái nhìn của người Tajik, cáo, và đặc biệt là cáo lông đỏ, là sinh linh có địa vị độc đáo. Bọn họ không dùng từ xảo quyệt để hình dung về cáo, mà họ dùng những tính từ như thông minh và nhạy bén dành tặng cho chúng.
Trên cao nguyên Pamir, trên đường đi mà gặp được cáo, nhất là gặp vào ban đêm, thì sẽ mang đến ngụ ý bình an cát tường, cũng là dấu hiệu mà vận may sắp sửa xảy đến.
Yến Thanh Đường nghe anh giải thích xong mới hiểu ra toàn bộ, thầm ủ bụng, bảo sao thiếu niên nhìn thấy thì vui vẻ đến nhường ấy.
Sau khi khởi động xe, lại chạy thêm nửa tiếng nữa mới đến được nơi mà thiếu niên phải xuống xe.
Sau khi thiếu niên xuống xe, tựa như cái lần chào đón nhóm người Túc Chinh vào trong nhà, cậu lướt qua cửa xe, lần nữa trao đổi một nụ hôn mu bàn tay với Túc Chinh, mối quan hệ sống cùng nhau lại tiến thêm một bước, bấy giờ đã thân mật như anh em ruột thịt.
Tạm biệt thiếu niên, ba người lại lái xe tiếp tục lên đường.
Nếu dùng điện thoại xem điều hướng đến huyện Taxkorgan đến huyện Yarkand, bình thường nó sẽ hiển thị lộ trình từ huyện Taxkorgan tới Kashgar rồi mới đến huyện Yarkand, tự động tránh một con đường ngắn nhưng nguy hiểm.
Còn con đường này dài tổng cộng hơn ba trăm kilomet, cũng chính là con đường mòn Tasha mà họ muốn đi.
Đấy là một nhánh của con đường tơ lụa, cũng là con đường mà Huyền Trang đã đi về phía ĐSu khi lấy được kinh hơn nghìn năm trước.
Túc Chinh đã nhiều lần đi qua con đường mòn này, dựa theo nguyên tắc lân cận, anh quyết định đi theo tuyến đường này đến huyện Yarkand.
“Đi về phía Đông Tân Cương của Thông Lĩnh, leo lên động cốc hiểm trở; con đường suối nguy hiểm đầy gió và tuyết; rồi phải đi hơn tám trăm dặm ra khỏi Thông Lĩnh đến đất nước Ô Trấn.”
Thông Lĩnh mà Huyền Trang từng nhắc đến trong <<Đại Đường Tây Vực ký>>, ám chỉ cao nguyên Pamir. Còn về phần nước Ô Trấn, cũng chính là huyện Yarkand hiện tại.
Con đường mòn Tasha tuy nói hiểm trở, nhưng đối lập với sự hiểm nguy đó, nó mang phong cảnh đẹp đẽ độc đáo hiếm thấy.
Sau khi xe đi vào đường mòn Tasha, xe việt dã về cơ bản sẽ đi qua những vùng thung lũng trũng nước sâu, cũng sẽ đi qua những bản làng hoa mơ hạnh, cây mơ hạnh nở rộ thành phiến hoa trong lòng thung lũng, rồi sẽ thỉnh thoảng được nhìn thấy đoạn đường ‘một bên giáp núi một bên giáp sông’, một bên là núi non kì vĩ hiểm trở cao ngất ngưỡng, còn một bên sẽ là nước sông từ băng xuân tan ra.
Túc Chinh và Lục Thừa Phong đều lái xe rất cẩn thận. Túc Chinh đi đằng trước và đóng vai trò là người hướng dẫn, khi gặp dốc cao xe sẽ chuyển sang chế độ dẫn động bốn bánh, khi gặp mặt đường lồi lõm cũng sẽ kịp thời điều chỉnh lại hướng đi, nhờ đó mà Lục Thừa Phong theo đằng sau cũng an ổn lái xe.
Trên đường thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy những dấu vết bị lún đường, trên mặt đường dốc đứng có đá vụn. Cũng may hiện tại đang là mùa khô, chưa đến thời gian cao điểm đá lỡ, nếu đi vào tháng Năm tháng Sáu sẽ khác hoàn toàn. Hơn nữa bọn họ lái xe rất chuyên chú không bị phân tâm, không gặp tình trạng trượt bánh trên cả đoạn đường.
Sau gần ba tiếng đồng hồ, xe việt dã lái ra khỏi con đường mòn. Lại đi thêm một tiếng hơn, cuối cùng cũng đi vào Yarkand.
Lái xe lâu như vây, lại thêm tình hình giao thông không được thông thuận, tinh thần thì luôn trong trạng thái căng chặt, vậy nên cả Túc Chinh và Lục Thừa Phong đều mệt mỏi không nhẹ.
Lúc này cũng đã qua giờ cơm trưa, ba người tìm một tiệm cơm địa phương ăn uống qua loa, rồi lại tìm đến nhà nghỉ để nghỉ ngơi.
Ban đầu Túc Chinh còn muốn ở trong phòng mình, người từng phục vụ trong quân đội thì đương nhiên không sợ nhàm chán, nhưng hôm nay khi ngồi một mình trong phòng, anh lại cảm thấy có chút không chịu được.
Anh cứ nghĩ mãi về Yến Thanh Đường.
Nghĩ đến mấy lần hôn môi, nghĩ đến mối quan hệ chưa được xác định của bọn họ, và cả hảo cảm mà Yến Thanh Đường thể hiện với Lục Thừa Phong.
Anh đang ăn giấm chua một cách không có lập trường.
Sau một hồi do dự, anh quyết định vẫn ra khỏi phòng, đi qua phòng Yến Thanh Đường gõ cửa.
Lúc Yến Thanh Đường đi ra mở cửa, anh đang định lên tiếng thì trông thấy Lục Thừa Phong đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Vậy em cứ suy nghĩ cho thật kỹ đi rồi cho anh hay, anh chờ câu trả lời của em.”
Trả lời? Trả lời gì cơ?
Trong lòng Túc Chinh căng lên, chỉ có thể đoán rằng Lục Thừa Phong vừa mới tỏ tình với Yến Thanh Đường.
Mà bên này sau khi Lục Thừa Phong nói xong, nhìn nhìn anh, vỗ vỗ vai anh, rồi chậm rãi rời đi.
Túc Chinh mặt mày lạnh tanh đóng cửa lại, không còn bận tâm xem bản thân có lập trường hay không lập trường, rất ư là mất hứng hỏi Yến Thanh Đường: “Các em hàn huyên gì thế? Anh ta đang chờ em trả lời cái gì?”
Anh chí chóe cáu kỉnh, mất kiểm soát, câu hỏi này nghe vào chẳng khác gì lời chất vấn.
Thế nhưng Yến Thanh Đường không hề thấy tức giận, mà ngược lại ý cười càng thêm sâu, tay đặt lên ngực anh, cả thân thể cũng ngã dựa vào thân anh, hai gò má cò cọ nơi cổ anh, thỏ thẻ: “Ôi chao, đấy là bí mật.”
“Em giỏi thật đấy Yến Thanh Đường.” Túc Chinh bị cô trêu ghẹo đến ngứa ngáy, song cảm xúc lại bị chọc muốn tức cười, đến khi mở miệng thì không hiểu sao thấy ấm ức hẳn lên, “Có bí mật với anh ta, rồi lại đến trêu chọc tôi.”
Dù lời nói của anh đầy cảm xúc, nhưng thân thể lại rất thành thật, lẳng lặng ôm siết lấy cô.
Yến Thanh Đường không nhúc nhích, để mặc cho anh ôm vào lòng, còn có hứng thú quậy anh: “Ồ, ghen rồi sao?”
Túc Chinh không đáp, chỉ giữ khuôn mạnh lạnh ấy, ánh mắt hơi u oán.
Yến Thanh Đường đã nhìn ra nhưng lại không vội giải thích, chỉ sáp vào người anh, rồi bất chợt hôn phớt qua đôi môi mỏng của anh. Còn anh tuy rằng bị cô hôn bất thình lình, nhưng cũng không lập tức đáp lại.
“Ghen thật rồi này.” Môi chạm vào môi, Yến Thanh Đường nhẹ nhàng tổng kết.
(*) Đường mòn Tasha