ĐỒNG HÀNH - BẠCH ĐIỂU NHẤT SONG

“Cho dù cô ngồi lên hộp, tôi còn mang được nữa là.”

Sau khi hôn lễ kết thúc, Túc Chinh và những người bên nhà chú rể có trò chuyện, Yến Thanh Đường đứng bên cạnh lắng nghe.

Ba chú rể giới thiệu trong nhà có hai người con trai, ba người con gái, hiện tại chỉ mới có một đứa con trai kết hôn, tương lai còn phải lo lắng nhiều lắm.

Ba chú rể cười nói về gánh nặng trong nhà, tương lai cần phải mua nhà cho bốn đứa chưa kết hôn. Cũng may năm nay ngành du lịch phát triển không tệ, thảm trong nhà bán cũng đắt khách, buôn bán có lời, cuộc sống cũng đầy hy vọng.

Khi trò chuyện, dù là dân tộc nào thì nội dung cũng chỉ xoay quanh chuyện gia đình. Thấy sắc trời ngày một tối đi, chủ nhà giữ Túc Chinh và Yến Thanh Đường ở lại một đêm.

Suy xét đến việc phải tới Nalati càng sớm càng tốt, Yến Thanh Đường và Túc Chinh khách sáo từ chối ý tốt của bọn họ.

Chia tay nhà người ta, bọn họ lái xe rời khỏi Kazanqi, đi qua huyện Tân Nguyên, đến một nhà nghỉ cao cấp nằm trên đỉnh Nalati. Đến nơi, theo giờ địa phương đã là mười giờ đêm.

Đây là nhà nghỉ mà Yến Thanh Đường tìm trên mạng nhận được nhiều lời khen nhất, không có đánh giá xấu, nên khá thu hút. Đứng bên ngoài cửa, cô đã quen ở khách sạn nên chưa từng thử qua nhà nghỉ lần nào, trong hành trình đường dài lần này cô cũng muốn thử qua, vậy nên mới đặt phòng ở nhà nghỉ.

Đã quen với việc Yến Thanh Đường luôn chọn sự xa xỉ, Túc Chinh đã có kinh nghiệm đặt phòng, cứ đặt căn phòng đắt tiền nhất là sẽ không bao giờ sai, vậy nên anh đã đặt một căn phòng đặc biệt có giường đôi sang trọng với tầm nhìn nhìn thẳng ra thảo nguyên.

Có vẻ Yến Thanh Đường muốn bù lại một đêm trước đã thức nguyên đêm, sau khi đến phòng không bao lâu đã gửi tin nhắn cho anh, báo giờ cụ thể sáng mai đến gặp cô, còn dặn dò anh trước đó không được quấy rầy giấc ngủ của cô.

Túc Chinh đọc xong tin nhắn của cô thì chỉ lắc đầu cười cười, sau đó lại nhận được cuộc gọi của Yến Nhã Quân, muốn anh phải báo cáo lại tình hình mấy ngày nay.

Túc Chinh chỉ chọn ra những vấn đề mang tính cách quan và kể lại: “Cô Yến đã dần dần thích nghi được với khí hậu gió mát và các tập tục ở Tân Cương rồi, tâm trạng cũng rất tốt.”

Anh nhớ rồi lại bổ sung thêm: “Cô ấy rất thích con người và cảnh quan nơi đây, còn cả cây cối hoa lá nữa.”

Yến Nhã Quân lại không hề bận tâm đ ến những vấn đề này, đặc biệt hỏi anh: “Con bé có nhớ nhà không?”

Nhắc đến chuyện này thì cần phải cân nhắc. Túc Chinh cảm thấy nói ‘không nhớ’ thì có vẻ không thích hợp lắm, vậy là đáp: “Có nói.”

“Nó sẽ không nói thế.” Yến Nhã Quân cười vạch trần anh, “Tiểu Túc này, cậu đang nói tốt cho con bé, là đang đứng về phía nó.”

Sau đó, trong sự lặng im của Túc Chinh, cuối cùng Yến Nhã Quân lại than thở mà rằng: “Tôi thật sự không sao hiểu được nó chạy đến cái vùng Tân Cương đó thì có ý nghĩa gì, nó lớn thật rồi, tự có chủ ý của mình rồi.”

Cúp điện thoại, Túc Chinh nằm lên giường, so với Yến Nhã Quân, anh ở cạnh Yến Thanh Đường cả ngày mà cũng giống như ông, không hiểu rằng vì điều gì mà Yến Thanh Đường lại chọn đến Tân Cương vào thời điểm này, đã thế còn chọn Nalati àm điểm đến đầu tiên, hồ Sayram và xem ngân hà chẳng qua cũng chỉ là tiện đường.

Mùa này, hoa mơ hạnh ở Ili vẫn còn chưa nở rộ, cây cỏ trên thảo nguyên Nalati vẫn chưa xanh mướt một vùng, những điều này Yến Thanh Đường đều biết, song cô vẫn vội vã đến, như thể có mục tiêu nhất định của mình, hơn nữa còn rất kiên định.

 

8:50 phút sáng, Túc Chinh ăn mặc chỉnh tề đứng trước cửa phòng Yến Thanh Đường chờ.

Đây là thói quen khi anh nhập ngũ, anh rất có khái niệm thời gian, và thường đến sớm hơn trong mỗi cuộc hẹn với người khác.

Mười phút sau, khi kim đồng hồ chỉ đúng chín giờ, Túc Chinh lịch sự gõ cửa, bên trong không có tiếng động gì, anh lại gõ cửa lần hai, nhưng vẫn không có lời đáp lại.

Anh không khỏi lâm vào khó khăn, cân nhắc đến việc không thể làm ồn đến Yến Thanh Đường khiến cô khó chịu, cuối cùng vẫn không gõ cửa lần ba.

Không gõ cửa, cũng không về lại phòng mình, Túc Chinh quyết định đứng ở cửa chờ Yến Thanh Đường ra mở.

Lại qua nửa tiếng, Túc Chinh mới nghe thấy âm thanh mở cửa, chạm phải ánh mắt nghi hoặc của Yến Thanh Đường.

“Túc Chinh, anh đứng ở đây làm tư thế đứng quân đội đấy à?” Yến Thanh Đường hỏi anh.

Hiển nhiên là cô vừa mới tỉnh, tóc rối xù lên, quần áo còn chưa thay, trên người vẫn còn bộ đồ ngủ màu hồng nhạt tơ tằm.

Sau khi vào trong, anh đúng là vẫn còn tức giận, trả lời: “Gõ cửa không mở, biết cô đang ngủ nên tôi đã phải chờ cô nửa tiếng đồng hồ.”

“Cứng đầu thật. Vậy sao anh không gọi điện thoại cho tôi?” Yến Thanh Đường đưa tay vuốt vài sợi tóc lòa xòa trên trán, dùng giọng điệu chất vấn, “Không thì tiếp tục gõ mấy cái nữa?”

Túc Chinh bị cạn lời không trả lời được, mà cô còn đang hợp tình hợp lý nói tiếp: “Bảo anh giờ này đến gặp tôi, vốn là để anh chịu trách nhiệm gọi tôi dậy mà.”

Túc Chinh được ‘mặt trời chân lý chói qua tim’, hóa ra anh là cái báo thức hình người của cô.

Chưa từng thỏa thuận, lại trở thành quy tắc của cô, Túc Chinh có một loại cảm giác như bị trêu đùa: “Chuyện này cô hoàn toàn có thể tìm đến nhân viên của nhà nghỉ.”

“Đúng là thế.” Yến Thanh Đường cầm một ly nước lên, thản nhiên uống hai ngụm, rồi liếc mắt nhìn Túc Chinh, cười nói, “Nhưng tôi đã quen dùng anh mất rồi.”

Nếu là người khác, những lời này quả thật là sự khiêu khích và sỉ nhục. Nhưng khi Yến Thanh Đường nói cùng với chất giọng ngây thơ, lại khiến cho Túc Chinh có một loại ảo giác, cô như đang thân mật làm nũng với anh, chứ không phải là đang đùa bỡn anh.

Vậy nên, tất cả mọi thứ đều có thể tha thứ và bao dung được.

Rốt cuộc anh cũng chú ý đến Yến Thanh Đường đang mặc đồ ngủ, mái tóc dài vì ngủ mà hơi xoăn lại, trông cô biếng nhác như một chú mèo Ba Tư quý tộc chưa kịp tỉnh ngủ.

Ngay lập tức anh nghĩ đến gì đó, khẽ nhắc nhở cô: “Lúc ra ngoài phải chú ý bảo vệ bản thân, đề phòng đàn ông.”

Anh nói rất rõ ràng, Yến Thanh Đường không thể không biết, nhưng đồ ngủ của cô rộng thùng thích, che kín hết cả người cô rồi, vậy là cô không hề sợ, bâng quơ nói: “Tôi đã xem qua tài liệu về anh rồi, anh rất có đạo đức nghề nghiệp, hơn nữa trước đó cũng chưa từng có tiền án tiền sự gì.”

Cô và gia đình có tồn tại bất đồng, nhưng người mà họ đã tín nhiệm, thì cô sẽ tin tưởng vào đề cử của bọn họ.

Túc Chinh nghe cô nói thế thì phản bác lại một câu: “Trước đó không có phạm tội không đại diện cho hiện tại và tương lai không phạm tội. Tôi vi phạm một lần, không phải đã có tiền án rồi sao?”

Lời nói thẳng thắn thô lỗ khiến Yến Thanh Đường ngờ vực nhìn anh, im lặng vài giây, vẻ mặt phức tạp, nói: “Lần đầu nghe được có người nói mình như thế.”

“Chỉ đơn thuần là lấy ví dụ thôi.” Túc Chinh khụ một tiếng, tuy rằng muốn để Yến Thanh Đường đề cao cảnh giác, nhưng anh vẫn không muốn Yến Thanh Đường xem mình là thành phần phạm tội dự bị, “Làm vệ sĩ, nên cô có thể tin tưởng tôi, nhưng vẫn cần phải để mắt đề phòng những người khác.”

Yến Thanh Đường nhìn chằm chằm vào anh, cuối cùng nghiêm túc nói: “Anh… tôi cũng không tin tưởng hoàn toàn.”

Nửa phút sau, Túc Chinh bị ‘mời’ ra khỏi phòng.

Khi Túc Chinh gặp lại Yến Thanh Đường ở nhà ăn, cô đã thay sang một bộ đồ khác, suy xét đến nhiệt độ bên ngoài không cao, cô vẫn mặc thêm một cái áo lông khoác mỏng bên ngoài. Áo lông rất nhẹ, cũng rất ngắn, không vướng víu tay chân của cô khi làm việc.

Từ nhà nghỉ đi đến khu Nalati, lái xe không đến hai mươi phút.

Nalati vào mùa xuân không quá đông đúc, du khách cũng không nhiều lắm, nguyên nhân rất rõ ràng, dù Nalati đã có nhuốm xanh, nhưng cũng chỉ là một khoảng vùng nhỏ, không tạo thành biển xanh bất tận được, phần lớn còn lại đều bị bao trùm bởi băng tuyết.

Mà mục tiêu của Yến Thanh Đường chính là điều ấy.

Vừa lên xe, Túc Chinh phát hiện ra Yến Thanh Đường đang lấy ra khỏi chiếc vali nặng nề những hộp đựng đồ bằng hợp kim nhôm-magie rất chắc chắn, đặt vào ghế sau.

Thần thần bí bí, thật sự không biết bên trong là cái gì.

Chờ đến khi tới được thảo nguyên Nalati, Túc Chinh dừng xe việt dã lại, bất ngờ thấy Yến Thanh Đường còn định cầm theo những cái hộp nặng nề kia xuống, không khỏi hỏi thêm một câu: “Rốt cuộc là cái gì vậy? Nhìn nó không hề nhẹ tí nào.”

“Anh không cần xen vào.” Yến Thanh Đường không nói cho anh, “Dù sao tự tôi cầm là được.”

Trên thực tế cái hộp này là hộp dụng cụ để thu thập mẫu thực vật, bên trong còn có nhiều dụng cụ khác nhau mà cô sử dụng hằng ngày để thu thập tiêu bản thực vật, thật ra nó không nặng đến thế, chỉ là rất chiếm diện tích, thùng dụng cụ này là được cô đặt chế tác riêng, vô cùng rắn chắc, đầy đủ công dụng, khuyết điểm duy nhất là nó quá rộng, một người khó mà cầm xuể.

Cách đó không xa có vài du khách đam mê chụp ảnh đang nằm trên nền tuyết lạnh để chụp hoa huệ tây dại Tân Cương đang nở rộ.

Huệ tây dại Tân Cương, tên khoa học là Nghệ tây trắng, hay còn được gọi với một cái tên thân mật là hoa phá băng, đây là loài hoa dại nở sớm nhất vào mùa xuân trên thảo nguyên Tân Cương. Ở khắp Trung Quốc, chỉ vùng Tân Cương mới có nó. Cũng vì vậy mà hằng năm đón không ít du khách đến đây, chỉ vì muốn quay chụp lại những khóm hoa đang hé nở dưới băng tuyết.

Túc Chinh đã có suy đoán riêng, hỏi cô: “Cô đến đây mục đích là để chụp ảnh sao? Hay là phóng viên?”

Nhìn chiếc máy ảnh Sony mà cô mang theo, lại còn thường xuyên dừng lại để chụp ảnh, Túc Chinh khá nghi ngờ, Yến Thanh Đường nhìn như một người rất đam mê chụp ảnh, hoặc chăng là người của giới truyền thông, ví dụ như phóng viên.

Ai ngờ Yến Thanh Đường lại thẳng thắn phủ nhận: “Không phải nhé.”

Hai tay cô cầm lấy hai cái tay cầm của hộp dụng cụ, nhích từng chút một, cuối cùng Túc Chinh cũng nhịn không được, đi lên cướp cái hộp trong tay cô, cầm bằng một tay sải bước đi về phía trước.

Yến Thanh Đường không yên lòng, đuổi theo anh dặn dò, cuối cùng vẫn phải nói cho anh hay: “Nhẹ tay chút, đây là hộp dụng cụ thu thập tiêu bản thực vật của tôi đấy.”

Túc Chinh ngừng bước, Yến Thanh Đường đã nhanh chóng đuổi kịp anh, cẩn thận xem xét thùng dụng cụ của cô có bị va chạm góc nào hay không.

Túc Chinh nhìn cô gái trước mặt, sau khi nghe cô cuối cùng cũng chịu công khai nghề nghiệp của mình, anh thật sự đã khá giật mình. Công việc của cô là nghiên cứu thực vật, đơn thuần vì thực vật hoang dại ở Tân Cương mà đến đây, vậy nên mới lựa chọn đến khu vực này vào cuối tháng Ba, dọc đường đi đều không ngừng nghĩ về chúng.

“Yên tâm.” Túc Chinh nói, “Chiếc hộp quý giá này, tôi sẽ bảo vệ tốt.”

Yến Thanh Đường đương nhiên biết anh có năng lực này, chỉ thuần túy không có thói quen để ai khác cầm giữ đồ của mình, khi đi đến bên cạnh anh, cô còn đang do dự không biết có nên giành lại chiếc hộp lần nữa hay không.

“Anh không thấy khó cầm sao?” Tay Yến Thanh Đường vẫn đặt trên tay cầm của hộp, “Không bằng anh trả lại cho tôi đi.”

“Cô nói cái này nặng á?” Túc Chinh cười khẽ, nâng mi nói, “Cho dù cô ngồi lên hộp, tôi còn mang được nữa là.”

Câu này quả thật rất kiêu căng, Yến Thanh Đường dùng toàn bộ sức đè lên hộp.

Hộp dụng cụ lại bị đặt xuống đất, Yến Thanh Đường cứ như muốn đối chọi lại với anh, nên thật sự đã an tọa ngay chính giữa chiếc hộp.

“Nào, anh thử cầm lên xem.”

Hộp dụng cụ của cô làm từ hợp kim, trước kia khi cô cùng bạn học đi khảo sát ngắn ngày, mệt mỏi cũng ngồi lên hộp.

Hộp dụng cụ rất tiện để ngồi, nó còn có tay cầm hai bên. Vậy nên việc anh nói rằng có thể nhấc cả cô và hộp lên nghe rất khoa trương.

Yến Thanh Đường không nghĩ Túc Chinh sẽ thử được, còn đưa mắt nhìn anh rồi cười, muốn chờ anh lúng túng.

Vài giây sau, Túc Chinh đi đến đằng trước cô, hai tay nhấc hai tay cầm lên, thật sự cứ thế nhấc bổng cả cô và hộp đựng lên trên!

Chân Yến Thanh Đường nhẹ bẫng, cả người luống cuống, vừa nãy ngồi xuống quá tùy ý nên trọng tâm lúc này không vững chút nào.

Cô sợ ngã nên bất chấp tất cả, trực tiếp nhào lên trước, siết chặt lấy cổ người đàn ông, dựa vào ngực anh.

Bình luận

Truyện đang đọc