Giọt nước mắt cuối cùng của Đại Tây Dương
Yến Thanh Đường bị tiêu chảy có thể nói là chuyện ngoài dự đoán, nhưng hợp lẽ thường. Khí hậu một vùng nuôi nên người vùng đó, mới đến Tân Cương không quen với khí hậu, lại ăn cay nữa.
Túc Chinh không dám chối bỏ trách nhiệm, đang định tìm thuốc cho cô, cô đã tự tìm men tiêu hóa từ trong túi mình ra và uống vào.
“Ổn không?” Túc Chinh giảm tốc độ xe, ân cần hỏi cô, “Có cần tìm trạm dừng chân để đi vệ sinh hông?”
“Tôi không muốn đi vệ sinh .” Yến Thanh Đường tựa lưng vào ghế, bất đắc dĩ nhắm mắt lại, không lâu sau lên tiếng thúc giục, “Đau dài không bằng đau ngắn, anh mau lái xe đi.”
Túc Chinh đành phải chuyên tâm lái xe, lại chạy thêm hai tiếng nữa họ đã đến khu thắng cảnh Hồ Sayram. Hai ngày trước lúc định tuyến đi, Túc Chinh đã đặt mua vé vào cổng tham quan trong hai ngày và chọn khách sạn quanh đó, vốn là muốn đi thẳng vào trong khu tham quan, nhưng khi nhìn thấy trạng thái của Yến Thanh Đường, ngẫm lại vẫn phải thay đổi lộ trình, không dám chậm trễ, xe việt dã chạy băng băng không ngừng từ cổng phía Bắc đến khách sạn Vân Sam thuộc khu thắng cảnh hồ Sayram ở phía xa.
Yến Thanh Đường uống men tiêu hóa mình chuẩn bị cũng khá có hiệu quả, trạng thái tốt hơn rồi, không còn ôm bụng nữa. Trên đường đến khách sạn, cô còn khá nhàn nhã ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài đường.
Nơi này mới có tuyết rơi không lâu, bây giờ tuyết vẫn còn chưa tan hết. Từ xa những ngọn núi phủ đầy tuyết nhấp nhô, những cây vân sam phủ kín tuyết cao thẳng trải dài vô tận giữa những ngọn núi, những ngọn cây và lá kim kiêu hãnh đứng trong sương tuyết, thi thoảng gió thổi phớt qua, cành vân sam nhẹ nhàng đong đưa.
Thật ra thì Yến Thanh Đường rất quan tâm đ ến cây vân sam núi tuyết, một loài cây độc đáo thuộc núi rừng, nhưng mùa này không thích hợp dừng xe đi khảo sát, vậy nên chỉ có thể dùng chiếc máy ảnh Sony A1 chụp mấy tấm, dự định dành phần khảo sát vân sam núi tuyết này cho những địa điểm tiếp theo.
(*) Sony A1 ~ 160 triệu
Hơn bốn mươi phút sau, xe việt dã đến khách sạn.
Khách sạn này mới mở được gần hai năm, vị trí rất tốt, tọa lạc ở sườn thông lâm sam, nơi này nổi tiếng với những cảnh núi non hùng vĩ.
Túc Chinh đặt hai phòng Sao Trời trong villa với tầm nhìn hướng núi, dù đang là mùa ế khách nhưng giá cả vẫn cao chót vót, có điều tất cả khoản chi phí này đều do nhà họ Yến chi trả, nên anh cũng không cần phải lo lắng tiết kiệm thay cho nhà họ Yến.
Yến Thanh Đường cũng không mong anh sẽ tiết kiệm, cô chỉ muốn ở nơi nào có thể đảm bảo được 100% độ thoải mái. Lúc này phòng hai người liền kề nhau, có việc gì gọi nhau cũng dễ dàng hơn.
Tháng này khách du lịch lưu trú rất ít, nên các dịch vụ của khách sạn gần như được bao trọn, nhưng Yến Thanh Đường chỉ một lòng muốn nghỉ ngơi càng sớm càng tốt, vậy nên hủy bỏ tất cả các dịch vụ chào đón của khách sạn, nhanh chóng đi nhận phòng.
Bên trong phòng được trang bị thiết bị sưởi ấm sàn, lúc này cũng chỉ mới năm giờ chiều, Túc Chinh đã hoàn thành xong công việc hôm nay, có thể nằm lên giường nghỉ ngơi.
Không thể không nói, làm nhân viên cho Đại tiểu thư, trừ việc phải chịu cái nết của cô ra, thì mọi thứ khác gần như là được hưởng thụ hết.
Mỗi ngày việc nhiều nhất là chỉ cần lái xe sáu tiếng. Điểm đến nào mà chỉ cần có khách sạn, Yến Thanh Đường đều sẽ lựa chọn năm sao, dù có rẻ đến mấy cũng đều rất xa hoa.
Về phần đãi ngộ, Yến Thanh Đường không những không bạc đãi, mà còn đặc biệt ưu đãi.
Người xưa có câu đã đến Tân Cương, thì phải đến Hồ Sayram.
Nước ồ Sayram trong veo nhìn thấy tận đáy, thời cổ đại nó mang tên ‘Tịnh Hải’, trong tiếng Mông Cổ thì nó được gọi là ‘Sailimunaoer”, dịch là ‘hồ lưng chừng núi’.
Là hồ trên núi có diện tích lớn nhất và cao nhất so với mực nước biển của Tân Cương, hồ Sayram được bao phủ bởi các ngọn núi, là nơi cuối cùng đón những luồng không khí ấm và ẩm từ Đại Tây Dương ghé thăm, vậy nên nó đã trở thành ‘giọt nước mắt cuối cùng của Đại Tây Dương’.
Mặc dù mục đích của Yến Thanh Đường là đang khảo sát thực vật, nhưng cảnh đẹp ven đường gần ngay trước mắt, đương nhiên sẽ không chịu bỏ qua.
Vì giọt nước mắt cuối cùng của Đại Tây Dương này, dành một ngày trước nghỉ ngơi trọn vẹn, hai người ăn xong bữa sáng, thấy thời tiết đã đẹp lên liền lái xe đi đến cửa Bắc của khu thắng cảnh hồ Sayram.
Đến giữa đường, Yến Thanh Đường bận bịu chỉnh thông số của chiếc máy ảnh Sony A1 trên cổ mình, Túc Chinh bỗng dẫm phanh lại khiến cho Yến Thanh Đường mém chút đã đụng vào đầu.
“Anh lái xe kiểu gì thế hả?” Yến Thanh Đường không nhịn được mà nổi cáu.
Túc Chinh vô tội chỉ lên phía trước ý bảo Yến Thanh Đường ngẩng đầu nhìn, Yến Thanh Đường nhìn ra đằng trước, kinh ngạc phát hiện, trên đường có một con cáo hoang đỏ đang chặn đường.
Chung quanh chỉ có mỗi chiếc xe của bọn họ, cáo hoang chặn trước đầu xe không chịu đi, Túc Chinh sợ đụng phải nó, bèn lái xe sang bên cạnh không chạy nữa.
“Vừa đầu xuân, đoán chừng là trên núi không có gì ăn nên con cáo này mới chặn xe tìm ăn đó.” Thấy Yến Thanh Đường vỗ vỗ cửa xe muốn đi xuống xem cáo, Túc Chinh đành phải mở cửa xe, nhưng lại chêm thêm vài câu cảnh báo nhàn nhạt, “Đương nhiên, có đôi khi sẽ còn có sói hoang chặn xe.”
Yến Thanh Đường chững bước lại, xoay người nhìn bốn phía, rồi giữ chặt lấy tay Túc Chinh, ra lệnh cho anh: “Vậy anh phải gần tôi một tí.”
Túc Chinh bị cô giữ chặt chỉ đành bất đắc dĩ, cùng đi về phía con cáo hoang.
Còn cách chừng hai bước, Túc Chinh liền dừng lại, cũng nhắc nhở luôn Yến Thanh Đường: “Nhìn thôi là được rồi, động vật hoang dã tốt nhất đừng có sờ, chúng nó không được sạch sẽ như thú cưng được nuôi trong nhà đâu.”
Động vật hoang dã thường sẽ mang theo một vài mầm bệnh thiên nhiên, còn về cáo hoang, nó có thể mang đến bệnh dại.
Tính cách của chúng nó cũng không ôn hòa được như những loài thú cưng, tùy tiện đụng vào không khéo lại bị cào hoặc bị cắn, trong môi trường tự trị đặc thù này thì cái mất nhiều hơn cái được.
Yến Thanh Đường nghe lọt những lời anh nói, đứng cùng anh giữ khoảng cách. Cô lại cầm máy ảnh Sony lên chụp vài tấm cáo hoang.
Sau đó cô ngồi xổm xuống đất nhặt những viên đá lên, định bụng muốn quăng để dụ cáo sang bên kia, nhưng cáo lại rất thông minh, vẫn ngồi lì trên đường. Có vẻ như cáo đã bị đói lâu ngày, trên thân không có mấy lạng thịt, lông cũng không còn óng ánh nữa, đôi mắt xin ăn kia nhìn Yến Thanh Đường trông còn có chút đáng thương.
“Nếu nó đói, vậy chúng ta cho nó ít đồ ăn không phải là được rồi sao?” Yến Thanh Đường suy tư.
“Về mặt logic thì đúng là như thế, nhưng thức ăn của con người không phải là thứ mà thân thể chúng nó có thể gánh được.” Túc Chinh nói, “Không nhiều dầu thì cũng nhiều muối, có thứ gì cho chúng nó được?”
Sau khi Yến Thanh Đường quay về ghế sau lục tìm vật tư và đồ ăn mà Túc Chinh đã mua, lấy ra giăm bông, bánh mì nướng, lương khô… quả thật đúng như lời Túc Chinh đã nói, không có gì có thể cho cáo ăn được.
Yến Thanh Đường có chút sốt ruột, tiếp tục tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm ra được túi táo mà Túc Chinh đã mua.
“Hoa quả chắc là được nhỉ?” Cô hỏi Túc Chinh.
Kết quả Túc Chinh vẫn lắc đầu: “Đúng là cáo có thể ăn táo, nhưng việc cho động vật hoang dã ăn vốn còn đang gây nên tranh luận, dù cho thức ăn không có vấn đề gì thật, nhưng có thể sẽ khiến cho bọn chúng ỷ lại, điều này không có lợi cho chúng.”
Thái độ của anh rất lạnh lẽo, Yến Thanh Đường biết đây đều là những lời nói thật, thiên nhiên có quy tắc sinh tồn riêng, nhân loại không nên can thiệp vào.
Dù là thế thì cô vẫn buồn bã, và cảm thấy bất lực, cáo có thể sẽ bị đói chết, trong khi đáng lý ra cô có thể làm được điều gì đó, nhưng cô vẫn lựa chọn đứng im.
Túc Chinh đứng bên cạnh nhìn nét mặt hiu quạnh của cô, anh chưa từng nghĩ rằng một người luôn ra lệnh cho người khác như cô, lại buồn bã hao tâm cho một con cáo đang đói bụng trước mặt.
Sự kiên trì ban đầu cuối cùng cũng buông lỏng, anh lấy quả táo trong tay Yến Thanh Đường, bảo Yến Thanh Đường lên xe trước.
Sau đó mình cũng tự lên xe, rồi anh ném quả táo vào sâu bên trong rừng, nhìn con cáo chạy theo hướng quả táo, chạy đi thật xa.
“Không còn cách nào nữa, đường này là của nó, không cho nó ăn thì không thể đi qua được.” Túc Chinh bất đắc dĩ nói.
Anh lại khởi động chiếc việt dã, nhanh chóng rời khỏi chỗ này, còn Yến Thanh Đường ngồi bên ghế phó lái cũng nở nụ cười, cúi đầu nhìn hình ảnh con cáo vừa mới chụp được.
“Một quả táo là không tồi rồi.” Túc Chinh suy nghĩ rồi nói, “Nhưng đây sẽ là lần cuối cùng, sau này chúng ta có gặp lại cũng không được đút đồ ăn này nọ nữa.”
Yến Thanh Đường vội gật đầu: “Sau này mà gặp thì mình đi đường vòng vậy.”
Có điều chờ khi xuân qua hạ đến, thời tiết một khi đã ấm áp lên, thì động vật chắc sẽ không bị bỏ đói như ngày hôm nay nữa.
Cái mà Túc Chinh và Yến Thanh Đường cần lo lắng, không còn là cái đói cái rét của chúng, mà là sự an toàn của bọn chúng.
Câu sói hoang mà Túc Chinh vừa mới nói, không phải chỉ là để hù dọa Yến Thanh Đường. Nếu đi sớm hơn một hai tháng, mùa đông lân cận hồ Sayram quả thật sẽ rất thường xuyên nhìn thấy sói, có khi là sói đơn lẻ đi dò đường, cũng có khi là cả đàn sói bao vây.
Đi suốt con đường đến hồ Sayram, thi thoảng Yến Thanh Đường sẽ nhìn thấy những người chăn cừu bản địa đang lùa cả đàn cừu của họ đi, trái phải con đường nhỏ chật kín những cừu là cừu, xe đi qua không được.
Lúc này, Túc Chinh sẽ thả chậm tốc độ, lái chiếc việt dã đi cùng với đoàn cừu một đoạn đường ngắn.
Người chăn cừu đi đằng trước đang cưỡi ngựa, tiếng chuông và tiếng cừu kêu vang vọng khắp vùng đồi núi trống trải, trong veo biến ảo khôn lường, an nhàn và yên tĩnh.
Tầm hơn bốn mươi phút sau, chiếc xe việt dã đi vào cửa Bắc hồ Sayram, mặt hồ rộng lớn lọt vào tầm mắt.
Gần đến buổi trưa, mặt trời mọc lên soi sáng toàn bộ mặt hồ và cả vùng núi tuyết chung quanh, gió xuân tràn cả Tây Vực, trên mặt hồ những miếng băng tan bị dòng nước hồ đẩy lên bờ, tạo thành những khối băng xanh lam trong suốt.
Xe việt dã đứng bên hồ, Yến Thanh Đường mặc một chiếc áo khoác lông mỏng đi sang, nhặt môt miếng băng lam lên, giơ lên cao nhìn về hướng mặt trời. Dưới ánh nắng mặt trời rọi vào, miếng băng xanh lam ấy càng thêm rực rỡ sắc màu.
Cách đó không xa, một khu vực rộng lớn của mặt hồ hãy còn bị đóng băng, đang dần dần tan ra, nên không mấy chắc chắn. Khi bọn họ đến gần chỗ đó, hồ nước trong vắt cùng màu với bầu trời, một màu xanh lam tinh khiết không tì vết, hòa với núi tuyết, với cây lâm sam, với bầu trời xanh, và với mây trắng.
Vài con thiên nga đang phơi nắng trên mặt hồ, tư thái tao nhã và xinh đẹp. Chúng nó đuổi bắt nhau, trong đó có hai con bỗng vỗ cánh phành phạch, mất sạch đi vẻ tao nhã ban đầu, chúng cắn vào lông trên lưng nhau, rồi lại duỗi dài cổ tranh nhau gào cao giọng, dường như là đang cãi nhau.
Thiên nga trắng đánh nhau.
Sau khi phát hiện ra, chung quanh vốn không có nhiều du khách lắm đều tề tựu vào đây trong một khoảng thời gian ngắn.
Hai con thiên nga trắng này có ý chí chiến đấu sục sôi, cắn nhau chí chóe không buông, mấy du khách gần đó bắt đầu ríu rít khuyên can, nhưng nhóm thiên nga vẫn đuổi đánh nhau cho đến khi đi xa.
Một cô bé nhỏ đi cùng ba mẹ chỉ vào thiên nga đã đi khuất, bập bẹ nói: “Mẹ ơi, bọn nó dữ quá.”
“Chửi giỏi thật.” Một cặp đôi bên cạnh cũng cười.
“Trụi cả lông rồi.” Chiến sự đã ngừng, Yến Thanh Đường xoay người nhặt một miếng lông chim thiên nga đang trôi nổi trên mặt hồ lên, đi đến giơ lên trước mặt cho Túc Chinh xem, nét mặt đầy ngỡ ngàng.
(*) hồ Sayram