ĐỒNG HÀNH - BẠCH ĐIỂU NHẤT SONG

“Đương nhiên là em tin anh.” Yến Thanh Đường đáp.

Tin rằng Túc Chinh có thể vượt qua nhờ ý chí kiên cường của mình, như vô số lần trước đây anh đã từng.

“Nhưng mà Túc Chinh à…” Yến Thanh Đường dùng nhiệt độ sưởi ấm cơ thể anh, ngước mắt lên trịnh trọng nói, “Từ nay về sau, anh hãy thử dựa vào em nhé.”

Không vướng không bận, cũng không nơi nương tựa. 

Túc Chinh phiêu bạt trên con thuyền nhỏ vô định, còn cô tình nguyện làm bến cảng.

Không chờ Túc Chinh lên tiếng, Yến Thanh Đường dường như đã hạ quyết tâm hơn cả bình thường, đâm rách lớp giấy ngăn cách hai người: “Giống bạn bè dựa dẫm vào em, hoặc là… như người yêu dựa dẫm vào em vậy.”

Người yêu.

Một cụm từ ấm áp và trong sáng đến thế, tiến thẳng vào lòng Túc Chinh. Yến Thanh Đường đã dũng cảm nhường này, anh dường như cũng không nên do dự thêm nữa.

Anh khát vọng có được sự ấm áp ấy, dù cho nó chỉ là nhất thời chứ không phải là sự tồn tại vĩnh viễn. Cũng khát khao được đáp lại cô, để cho cô biết được tấm lòng của mình.

Họ đã có những tiếp xúc da thịt thân mật như hôn môi từ rất lâu rồi, nụ hôn của họ nhiệt tình hơn biết bao cặp đôi khác, nhưng lại chưa bao giờ mở miệng xác nhận quan hệ, khiến cho sự thân mật của cả hai như hoa trong gương như trăng dưới nước, bừng tỉnh chỉ là mộng.

Thế mà giờ phút này, Yến Thanh Đường gan dạ như một cây đuốc, soi sáng trái tim anh, cũng đốt cháy khát vọng của anh.

Anh vội vã muốn vớt trăng trong nước thả về lại trời, để cho ánh trăng chiếu rọi mặt đất, để lòng anh được vững vàng hơn.

Vậy là khi Yến Thanh Đường còn đang định nói tiếp, tay anh cuối cùng cũng đặt lên môi cô.

Dưới ánh trăng, hô hấp của anh ngày một nặng nề, không phải vì nội tâm dấy lên những hồi ức, mà là vì căng thẳng với những lời sắp sửa nói với Yến Thanh Đường đây.

“Yến Thanh Đường, thật ra từ cái lần bị em cúp máy nhiều lần trong sân bay, rồi sau đó em lại hung dữ ra lệnh cho anh, anh thật sự có hơi hối hận vì đã nhận đơn của em.” Túc Chinh nói.

Anh nói chuyện rất thẳng thắn không hề vờ vịt che giấu gì, khiến cho Yến Thanh Đường tạm rút lại nỗi đau ngắn ngủi dành cho anh, cuộn tay uy hiếp: “Anh thật sự đã ổn rồi này, hoàn toàn không cần em lo lắng nữa, dám nói em như vậy.”

Túc Chinh khẽ cười cầm tay cô lên, dịu dàng bổ sung: “Nhưng suốt cả hành trình này, anh chỉ hối hận một lần duy nhất ấy thôi.” 

Nắm đấm của Yến Thanh Đường lặng lẽ thả lỏng, những ngón tay tinh tế và mềm mại, trong khi hai tay người đàn ông đang nắm chặt tay cô, đầu ngón tay với những vết chai sần thô ráp đang nhẹ nhàng ve vuốt.

“Anh quá đỗi may mắn vì ban đầu đã không lựa chọn từ bỏ đơn đặt hàng này.” Túc Chinh nói, “Nên bấy giờ mới có được cơ hội quen em một cách hoàn chỉnh thế này.”

Không những xinh đẹp. Cô thông minh nhưng không giỏi mưu kế, dũng cảm nhưng không lỗ mãng, cao sang nhưng không ngạo mạn, giàu có nhưng không ‘hãy để họ ăn bánh’. Được gia tộc che chở nuông chiều từ tấm bé, sau khi trưởng thành thì sẵn sàng độc lập tự chủ, có chính kiến và phấn đấu vì sự nghiệp và lý tưởng của riêng mình…

(*) ‘hãy để họ ăn bánh’: “Let them eat cake” là một trong những phát ngôn nổi tiếng và gây tranh cãi của Marie Antoinette, vương hậu của nước Pháp, Marie được cho là đã nói câu này khi được báo cáo về tình hình mất mùa, nông dân Pháp không có cả bánh mì để ăn. Cụm từ tiếng Pháp đề cập đến brioche , một loại bánh mì được làm giàu với bơ và trứng, được coi là một loại thực phẩm xa xỉ. Câu trích dẫn được cho là phản ánh sự coi thường phù phiếm của công chúa đối với những người nông dân đang chết đói hoặc sự hiểu biết kém cỏi của bà về hoàn cảnh khó khăn của họ.

Dường như anh còn chưa nói xong, nhưng lại như thể không có gì cần nói thêm nữa.

Túc Chinh buông mi, dùng giọng điệu đang dần dần bình thản cố gắng nhớ lại những quyến luyến ngày một nhiều thêm của mình, dường như không xa lắm: “Anh vẫn nhớ đêm ấy trong sân, chúng ta đã cùng nhìn lên, xa xa là đỉnh núi Muztagata phủ đầy tuyết trắng, có vầng trăng lưỡi liềm, có ánh trăng sáng tỏ khắp sân vườn.”

“Đó là lần đầu tiên anh cảm nhận được sự hạnh phúc từ tận đáy lòng.”

“Có lẽ đã từ sớm hơn, Thanh Đường à, anh thích em.” Túc Chinh xòe tay cô ra, vẽ một vầng trăng khuyết trên bàn tay nhẵn mịn, sau đó ngước đôi mắt đong đầy tình ý, “Em chính là vầng trăng trọn kiếp này của anh.”

Là bày tỏ tiếng lòng, cũng là lời tỏ tình của Túc Chinh.

Giọng người đàn ông hiếm khi lại yếu ớt nhường này, nhưng lại mang theo sự nhu tình đặc biệt, nhẹ nhàng nhưng chậm chạp, đủ để người ta nghe rõ được.

Giờ khác này, Yến Thanh Đường cảm nhận được sự tê dại như bàn tay lan đến con tim, khiến trái tim cô phải nhảy nhót, đập thình thịch như múa may.

Lần đầu tiên cô nhận ra mình đã căng thẳng đến độ nào, căng thẳng đến nỗi không dám nhìn thẳng vào ánh mắt Túc Chinh đang nhìn cô chăm chú, cô ôm Túc Chinh, dựa vào lòng anh, tai trái dán lên ngực trái của anh, lắng nghe tiếng nhịp tim anh đập loạn xạ như cô vậy.

Không nhìn thấy ánh mắt của cô, cũng không nhận được câu trả lời từ cô, Túc Chinh dán vào bên tai cô, tiếp tục khẽ khàng cầu xin, khản đặc nói: “Không biết có được vinh hạnh này không, cho anh một danh phận em nhé?”

Câu này khiến cho Yến Thanh Đường nhớ lại lần đầu cô cố ý chọc ghẹo Túc Chinh, còn khiến cho Túc Chinh hiểu lầm ý tứ của mình, lúc ấy Túc Chinh còn ‘thề sống chết không theo’, thậm chí là nói mấy câu từ chối cô nữa.

Tình cảnh khi ấy giống như hiện tại làm cô không khỏi cười khẽ thành tiếng: “Anh muốn có danh phận sao? Thật hay giả vậy?”

Túc Chinh nghe thấy cô cười thì có chút bất đắc dĩ, nhỏ giọng nói: “Yến Thanh Đường, anh đang nghiêm túc đấy.”

“Được rồi được rồi.” Yến Thanh Đường cọ cọ bên cổ người đàn ông, bàn tay trên cao chậm rãi hạ xuống dưới, dừng nơi ngực anh, học dáng vẻ của anh dùng đầu ngón tay vẽ một vầng trăng khuyết, “Túc Chinh, anh cũng là ánh trăng của em.”

Nói rồi, cô ngẩng đầu lên hôn lên đôi môi anh: “Từ nay về sau, anh làm bạn trai em nhé.”

Sự đáp lại này khiến cho ánh mắt Túc Chinh trở nên u ám, yết hầu lăn trượt.

Trong tích tắc người đàng ông nhào đến hôn cô, như một con báo săn mồi, mạnh mẽ nhưng trắng trợn, hô hấp nặng nề phả lên mặt cô, khiến cho lông mi của cô phải run lên nhè nhẹ, không nhịn được mà đặt tay lên bờ vai anh.

Lần hôn môi này lâu hơn so với mọi lần trong quá khứ. Người đàn ông say mê hôn lên cánh hoa mềm mại của cô, mãi cho đến khi cô không nhịn được phát ra một tiếng r3n rỉ nhẹ, phải đẩy vai anh anh mới miễn cưỡng buông cô ra một lát, cho cô không gian để thở, rồi sau đó lại hôn tiếp, dây dưa không ngừng cùng cô.

Và có lẽ chính Yến Thanh Đường chẳng hay biết, Túc Chinh đã bộc lộ bao nhiêu sự quyết tâm không cho phép chùn bước.

Yến Thanh Đường đơn thuần, không hề biết sự chênh lệch giai cấp với người bình thường có ý nghĩa như thế nào.

 Còn Túc Chinh lại hiểu rõ, sau khi anh và Yến Thanh Đường chính thức bên nhau, Yến Nhã Quân nhất định sẽ không bỏ qua cho anh. Nhưng dù là thế, anh vẫn quyết định đưa ra lựa chọn đêm nay.

Sau khi hôn xong, Yến Thanh Đường mất hết sức lực, nằm xuống thở hổn hà hổn hển, đôi mắt mông lung mang theo ý loạn tình mê. Túc Chinh cũng thế, tóc bên thái dương đều bị mồ hôi dính ướt đẫm, cũng dựa vào cô điều chỉnh lại nhịp thở.

Một lát sau, cô thấy Túc Chinh đứng lên, đoán được nguyên do thì lập tức giữ chặt lấy anh: “Anh đi đâu vậy?”

Dưới ánh trăng mông lung, dường như vẫn còn nhìn thấy nét đỏ ửng trên mặt Túc Chinh. Anh ngồi bên mép giường nghiêng mặt đi, nhẹ nhàng cạy mở bàn tay đang giữ chặt tay anh của Yến Thanh Đường: “Anh đi tắm lại một cái nữa.”

Vừa rồi vì cơn ác mộng kia mà đồ ngủ trên người anh đã ướt hơn nửa, đúng là nên tắm lại, rồi thay đồ ra.

Nhưng Yến Thanh Đường cứ thấy có gì đó sai sai, cô không buông tay mà nói với vẻ sâu xa: “Anh không định đi tắm nước lạnh đấy chứ?”

Túc Chinh không đáp.

Yến Thanh Đường biết ngay mình đã đoán đúng, nhớ ra anh vẫn còn đang khó chịu, mà uống thuốc thì cần phải nghỉ ngơi cho thật tốt, càng không nên tắm nước lạnh mới đúng, vậy nên nghiêm túc hẳn lên: “Không được, anh chỉ cần tắm sơ qua bằng nước ấm thôi rồi quay lại đây.”

 Cho đến khi Túc Chinh chịu đồng ý thì cô mới buông tay cho anh đi.

Thế mà còn chưa đủ, chờ cho Túc Chinh đi vào trong phòng tắm, cô còn lấy lý do ‘đưa áo choàng tắm’ để xông vào.

Thấy cô nhìn mình lom lom, Túc Chinh không có cơ hội lén lút điều chỉnh nhiệt độ nước xuống thấp, chỉ đành phải ngoan ngoãn thành thật chỉnh sang nước ấm, tắm xong liền quay về giường.

Sau khi nằm xuống, Yến Thanh Đường nhanh chóng nhắm mắt lại. Túc Chinh thì hơi nghiêng đầu, khi nhìn thấy cánh hoa bị anh hôn đến sưng đỏ lên của cô, yết hầu lại nuốt mạnh thêm lần nữa.

Thật sự đúng là quyến rũ mà không tự biết, anh nhịn vất vả lắm đó, mỗi một lần nhìn là d*c vọng lại tăng lên, chỉ đành nhắm mắt lại, còn chậm rãi dịch người ra xa chút.

Sau khi nhắm mắt lại là một mảnh tối đen, Túc Chinh cố dời đi lực chú ý, muốn để cho bản thân ngủ sớm một chút.

Nhưng mà ngay giây sau đó, Yến Thanh Đường đã với được cánh tay anh, khiến cho bao công sức cố gắng của anh sôi hỏng bỏng không.

“Cố ý tránh em sao?” Yến Thanh Đường lại sáp đến gần anh hơn, ấm ức nói, “Không thích em sao?”

Trên người Túc Chinh chỉ mặc một cái áo choàng tắm rộng thùng thình, Yến Thanh Đường vừa ôm anh đã phát giác dù thân thể anh rất cường tráng và cao lớn, nhưng vòng eo thì lại khá gầy, đường nhân ngư gợi cảm đằng trước kéo dài một đường đi thẳng vào trong, rồi biến mất dưới ánh trăng, nhưng khi chạm vào cảm xúc trên tay lại rất thoải mái.

“Sao lại không thích được?” Túc Chinh thầm rên, rồi trợn mắt chậm rãi trả lời.

Đôi mắt anh không còn được bình tĩnh và lạnh nhạt như ngày thường nữa, mà hoàn toàn bị Yến Thanh Đường khơi gợi nên d*c vọng tình ái nồng đậm.

“Vậy anh ôm em đi.” Yến Thanh Đường đưa ra câu mệnh lệnh nhưng lại như thể làm nũng.

Túc Chinh bất đắc dĩ, chỉ đành nghe theo lời ôm cô, nhưng cơ thể anh vẫn căng cứng lại chứ không hoàn toàn kề sát người vào cô.

Chút cẩn thận ấy làm sao mà trốn khỏi ánh mắt Yến Thanh Đường được. Cô càng rướn đến gần anh, dựa vào lòng anh thì thôi đi, còn ngửa đầu lên vuốt v e yết hầu của anh.

Túc Chinh chỉ cho rằng cô ngây ngô thuần khiết, không hề biết trong đầu anh lúc này đã đầy rẫy những việc làm hoang đường của anh với cô, anh vội nhắm mắt lại, để bản thân cố ngó lơ bàn tay nhỏ bé lộn xộn của Yến Thanh Đường.

Một lát sau, Yến Thanh Đường bật ra những tiếng cười đã cố nén rất lâu, đôi môi áp sát vào tai anh, rồi cắn nhè nhẹ lên vành tai anh, âm thanh mềm mại, nhưng lại lộ ra chút trêu chọc cố ý: “Vất vả cho anh phải nhịn một chút rồi, đêm nay cả hai chúng ta đều không thích hợp cho lắm.”

Vừa nói câu này, Túc Chinh đã biết Yến Thanh Đường hoàn toàn nhận thức được những hành vi kỳ quái của mình, thế mà còn trêu chọc anh, để cho anh tiến thoái lưỡng nan.

Anh nhất thời có hơi phát cáu, xoay người đè cô xuống thân, Yến Thanh Đường luống cuống, còn không kịp phản ứng gì thì anh đã dùng một tay tóm lấy cổ tay hai tay cô đưa lên trên, nụ hôn nóng bỏng đổ ập xuống, đầu lưỡi người đàn ông ngang ngạnh với vào bên trong môi cô, mang theo sự cố chấp không cho phân bua.

“Ưm….”

Túc Chinh giữ chặt gáy cô,  áp đôi môi mỏng lên môi cô rồi hôn cô. Yến Thanh Đường chỉ cảm nhận được đầu lưỡi bị anh nút đến run lên, thế nhưng vẫn chưa đủ, nụ hôn kéo dài một đường lần xuống dưới, gáy cô ửng đỏ, bờ vai run run, xương quai xanh đầy những dấu hôn đỏ đến tím.

Cứ tiếp tục thế này, thì chỉ một nụ hôn thôi cũng rất nguy hiểm, dễ dàng nổ súng.

“Đêm nay không hôn nữa.” Yến Thanh Đường thật sự đã buồn ngủ lắm rồi, ôm anh ơ mơ màng màng, “Sau này chúng ta…”

Ban đêm yên ắng, không có ngôn từ dư thừa nào, chỉ có hai cánh tay của Túc Chinh đang ôm siết lấy eo cô.

Hôm sau.

Chuyện đầu tiên sau khi Yến Thanh Đường tỉnh dậy là quan sát trạng thái của Túc Chinh. Nhìn thấy anh về cơ bản đã khôi phục lại nét mặt bình thường, bấy giờ mới yên tâm.

Hai người đi ra ngoài, cùng chú lão Lý đi ăn sáng, rồi đi mua sắm đơn giản ở huyện Bì Sơn, đầu tiên là họ mua bổ sung vật tư, thứ hai là cưỡi ngựa xem hoa, ngắm phong cảnh.

Đây là lần đầu tiên chú lão Lý đến Tân Cương, nên trong mắt ông thứ gì cũng đều mới lạ cả, dù cho huyện Bì Sơn không có cảnh gì quá đẹp đẽ đi nữa thì ông cũng thấy rất vui. Nguyên nhân thì ông không nói, song Yến Thanh Đường có thể đoán ra được, ông đang gắn kết toàn bộ vùng đất Tân Cương này với người con trai đã hy sinh của ông. Đây là nơi mà con trai ông từng bảo vệ, ông muốn ngắm nhìn nhiều thêm chút nữa.

 Túc Chinh cố ý thả chậm bước đi, ba người chỉ đi dạo lòng vòng trong huyện Bì Sơn.

Ngày mai sẽ đến nghĩa trang liệt sĩ Kangxi War. Càng lớn tuổi thì sẽ càng dễ mắc phải phản ứng cao nguyên hơn những người trẻ, dù sao thì Yến Thanh Đường cũng đi từ Kashgar đến đây nên đã dần dần thích ứng được với hoàn cảnh nơi này, còn chú lão Lý đã qua năm mươi tuổi, vẫn có triệu chứng sốt cao, nếu lên núi cao một cách đột ngột thì sẽ không chịu nổi, vậy nên Túc Chinh đặc biệt lưu tâm đ ến tình hình sức khỏe của ông.

Sau khi bàn bạc với Yến Thanh Đường, Túc Chinh đã quyết định hôm nay sẽ thử đưa chú lão Lý đi đường quốc lộ Kuosang để làm quen.

Chiếc xe việt dã lái hơn một tiếng, tốc độ chạy xe cũng không quá nhanh, thi thoảng Túc Chinh và Yến Thanh Đường đều sẽ nhìn xem chú lão Lý, còn đặt bình dưỡng khí ở bên cạnh ông.

Sau khi đến thôn Wulaqi, trấn Tang Chu của huyện Bì Sơn, Yến Thanh Đường nhìn thấy bản đồ phía trước có bức tranh đá Tang Chu, nên muốn xem một lát.

Ba người cùng nhau xuống xe. Trước mặt họ là một tảng đá lửa siêu lớn, chừng phải bốn năm mét vuông, do mặt đường xung quanh được nâng lên lên tảng đá lửa nằm bên dưới mặt đường, họ ngồi chồm hổm xuống xem, mới có thể nhìn thấy toàn bộ bức tranh.

Bức tranh trên đá đại khái là một bức tranh săn bắn, hoa văn được những người du mục đầu tiên thời cổ đại trên dãy núi Côn Lôn chạm khắc từng nét một nhờ vào các dụng cụ bằng đá. Bức tranh dài khoảng 2.3 mét và rộng chừng 1 mét. Tuy rằng tuổi đời của nó rất lâu nhưng hoa văn vẫn sinh động để cho người hiện đại có thể dễ hiểu được.

Yến Thanh Đường nhìn những người thợ săn trên tranh, không phải đang rút cung tên bắn thì cũng là đang phi ngựa nước đại. Có người đang duỗi bàn tay trái cầm cây đinh ba ra, dường như là đang chỉ đường. Bên cạnh có một con linh dương bị bắn trúng, cừu đang giữ cỏ, đối diện là chó săn đang trong trạng thái chờ con mồi, tất cả đều vô cùng sinh động.

Ba người lại đọc phần giới thiệu được khắc trên tranh đá, họ nói rằng tranh đá Tang Chu này còn có tên là ‘đá khắc tranh vẽ’, nghĩa là ‘có bức tranh trên tảng đá’.

“Ngày xưa tại sao lại vẽ tranh lên tảng đá này nhỉ?”  Yến Thanh Đường tò mò.

Chú lão Lý nhìn con đường bên cạnh, nhắc đến: “Cổ đạo Tang Chu, nổi tiếng lắm đấy.”

“Chú lão Lý, chú quen ạ?” Túc Chinh hỏi.

Chú lão Lý cười, lấy từ trong áo khoác ra một tấm bản đồ đã có hơi phai màu, sau khi mở ra, ngay chỗ nếp gấp dường như đã không còn nhìn thấy chữ, thế mà chú vẫn chỉ vào trong, nói: “Chính là chỗ này.”

Nơi mà chú chỉ, là con đường mà họ đang đứng.

Núi Côn Lôn, ‘ông tổ của vạn núi’, phía Nam giáp với cao nguyên Thanh Hải-Tây Tạng lạnh giá, phía Bắc giáp với Lòng chảo Tarim khô cằn, vào thời cổ đại cư dân từ Tân Cương di chuyển đến phía Bắc Tây Tạng, vì để đi qua được núi Côn Lộn mà phải khai mở ba con đường bí mật. Cổ đạo Khắc Lí Nhã, cổ đạo Khắc Lí Dương, và một cái chính là cổ đạo Tang Chu.

Nơi bọn họ đang đứng, chính là giao lộ của con đường núi từ Tân Cương đến khu vực Tây Tạng, có thể đi đến huyện Rutog thuộc Tây Tạng bằng cách băng qua huyện Tang Chu.

“Ulaqi này, có nghĩa là người dẫn đường.” Túc Chinh nói, “Những bức tranh trên đá đều có liên quan đến việc chỉ đường, và đây cũng là biển báo chỉ dẫn của cổ đạo Tang Chu.”

Yến Thanh Đường nhìn về phía cổ đạo Tang Chu, chỉ thấy một mảng sỏi đá cát vụn lốm đốm vàng, tĩnh lặng không bóng người. Thi thoảng có tiếng chim hót đâu đó, ngoài ra chỉ còn độc mỗi tiếng gió thổi qua những tảng đá.

“Đường núi rất bất tiện.” Túc Chinh giải thích, “Sau này nhà nước tu sửa đường quốc lộ, thì đường núi này đã không còn ai đi nữa rồi.”

Không người đi, cổ đạo Tang Chu trông có vẻ vô cùng yên ắng và hoang vu. Thế nhưng ở vùng Tây Bắc rộng lớn này, đâu chỉ mỗi cổ đạo Tang Chu là hoang vắng?

Yến Thanh Đường nhìn thấy hốc mắt chú lão Lý đột nhiên ửng đỏ, lâu thật lâu sau vẫn không nói gì, có chăng chú đang nghĩ đến đứa con trai được an táng tại nghĩa trang liệt sĩ Kangxi War.

Túc Chinh hiểu được tâm tình của chú, chủ động nói: “Chúng ta đi về đi, chú lão Lý, mình đến thị trấn mua chai rượu mà cậu ấy thích nhé.”

Yến Thanh Đường biết, anh đang nói về đứa con của chú lão Lý.

Ba người bọn họ cùng quay về thị trấn, sau khi vào siêu thị, chú lão Lý muốn mua một chai rượu nhỏ Y Lực, nói rằng đây là loại rượu yêu thích của con trai ông thuở sinh thời. Túc Chinh giúp chú đi tìm thuốc lá, thứ anh muốn tìm là thuốc lá tuyết liên bản địa.

Rượu thuốc đã đủ đầy, chú lão Lý còn muốn mua thêm hoa cúc để cúng bái. Trong thị trấn này, đi non nửa cái thị trấn cũng chẳng tìm ra được nhà nào bán hoa.

Cuối cùng, khi Túc Chinh hỏi người bản xứ thì mới mua được hoa cúc, không quá đa dạng chủng loại, có điều chỉ cần cúc trắng và cúc vàng đã đủ rồi.

Túc Chinh tính toán thời gian, chuẩn bị xuất phát vào rạng sáng bốn giờ, điều kiện đường xá đường cao tốc Turfan – Hòa Điền hướng về Kargilik tương đối tốt, sau khi đi một đoạn ngắn trên quốc lộ 315, sẽ đi vào quốc lộ 219. Buổi tối ở quốc lộ 219 vẫn khá khó đi và nguy hiểm, Túc Chinh muốn tranh thủ quay về trước khi trời tối.

Tính như thế, thì hơn 12 giờ phải đến được nghĩa trang liệt sĩ Kangxi War, dừng lại khoảng hai tiếng rồi quay trở về, thì đến hơn mười giờ là sẽ về được huyện Bì Sơn.

Túc Chinh nói xong kế hoạch của mình, chú lão Lý gật đầu tán thành, nhưng Yến Thanh Đường lại ngoảnh đầu nhìn anh với ánh mắt đầy lo lắng, nói thêm: “Anh đừng lái xe một mình, trên đường đi xoay ca với em.”

Kế hoạch của Túc Chinh vô cùng hoàn hảo, nhưng phải được thành lập dựa trên điều kiện tiên quyết là tình trạng sức khỏe của anh rất tốt.

Nhìn thần sắc của anh bình thường thế kia, nhưng ai có thể bảo đảm, sau khi đến nghĩa trang liệt sĩ Kangxiwar, anh có thể tái phát PTSD, có thể gặp chuyện không may gì hay không.

Anh khăng khăng muốn đi, vốn đã gồng gánh rủi ro rồi.

Túc Chinh nghĩ đến điều kiện đường xá cùng với độ cao ngày một lên cao, muốn từ chối ý của Yến Thanh Đường, nhưng chú lão Lý cũng mở miệng: “Còn có chú mà, chú cũng biết lái xe.”

Thịnh tình nhất thời khó khước, Túc Chinh đành sửa miệng: “Được rồi, đến đó xem tình hình cụ thể rồi mình bàn sau.”

Anh cũng biết Yến Thanh Đường đang lo lắng, liền nhỏ giọng trấn an cô: “Cũng không phải là lái cả chặng đường dài mà, giữa trưa còn được nghỉ ngơi.”

“Vậy anh phải hứa với em, chỉ cần thấy không thoải mái trong người thì phải nói cho em biết ngay, không được giấu em.” Yến Thanh Đường nói.

“Được.” Túc Chinh một tay cầm rượu vừa mua về, tay kia mở cửa xe, chờ cho chú lão Lý ngồi vào hàng ghế sau rồi mới đặt rượu vào bên cạnh chú lão Lý, sau đó lại mở cửa xe cho Yến Thanh Đường, “Anh hứa với em.”

Yến Thanh Đường ngồi vào ghế phó lái, ánh mắt nhìn chăm chăm vào Túc Chinh: “Dám gạt em là anh toi cơm, dù sao thì em cũng ở bên cạnh anh đây thôi, ngày mai em vẫn sẽ quan sát anh đấy.”

Người nói có tâm, vào ngày hôm đó Yến Thanh Đường đã thật sự quan sát như những gì mà cô nói. Cô sợ Túc Chinh sẽ phát tác bệnh như nửa đêm hôm trước, nên ban ngày kè kè bên anh như hình với bóng.

Vì để sáng dậy sớm, mà tối hôm đó tám giờ họ đã đi ngủ.

Ngày kế, khi trời còn chưa hửng sáng họ đã thức dậy, sau khi lên xe, đầu óc Yến Thanh Đường đã tỉnh táo hẳn rồi, thế nhưng nhìn thấy sắc trời tối đen, cô lại thấy có chút ngẩn ngơ.

Chú lão Lý ngồi đằng sau đã chớp mắt nghỉ ngơi, muốn giữ gìn thể lực chút đỉnh.

Túc Chinh sợ Yến Thanh Đường ngồi bên cạnh nhàm chán, đề nghị cô chơi điện thoại một lát hoặc là ngủ một giấc, nhưng cô lại không làm gì cả, cứ mãi nghiêng đầu nhìn anh.

Vậy là Túc Chinh đành đè thấp giọng bất đắc dĩ mà nói: “Thanh Đường, em cũng không nên nhìn anh mãi thế chứ.”

“Nhìn anh thì làm sao?” Yến Thanh Đường vô tội tiếp tục nhìn anh.

Anh khụ một tiếng, uyển chuyển nói: “Anh sẽ dễ bị phân tâm.”

“Tại sao cơ?” Yến Thanh Đường hỏi lại.

Túc Chinh không đáp, nhưng cô đã nhanh chóng hiểu ra, thế là phì cười quay đầu lại, nhìn thẳng đằng trước: “Vậy thì em giúp anh nhìn đường nhé, như vậy em cũng yên tâm hơn một chút.”

Bảo cô chơi điện thoại, nhưng lòng cô không quá thoải mái để lo chơi. Họ chỉ vừa mới xuất phát, đường vẫn bằng phẳng và có đèn đường đấy, nhưng cả quãng đường sau đó còn không biết như thế nào, Yến Thanh Đường còn nhớ rõ năm ngoái có từng có bài đăng sạt lở sau mưa, nên không tránh khỏi thấp thỏm âu lo.

Trong lúc quan tâm đ ến tình hình của Túc Chinh, Yến Thanh Đường thi thoảng cũng sẽ quay đầu lại nhìn chú lão Lý ngồi đằng sau, nói chuyện với chú đôi ba câu.

Tình trạng say độ cao của chú lão Lý so với những ngày vừa mới đến thì tốt hơn nhiều, hai ngày nay cùng ăn cơm với họ, chú còn nói cười được.

Dọc đường đi, núi non chập chùng, mênh mông vô bờ.

Những ngọn núi phủ đầy tuyết đối xứng hai bên ở xa xa trầm lặng, gió mạnh tạt qua. Cao nguyên bốn mùa quanh năm gió tuyết không ngơi nghỉ, bây giờ gần đến mùa hạ, ven đường có vài ngọn cỏ nhỏ mới nhú, có vẻ khá hoang vắng.

Lúc đi ngang qua trạm kiểm soát, ba người giấy chứng nhận biên giới xuống và quét căn cước, đoạn dừng lại nghỉ ngơi một lát.

Giữa trưa trên dưới mười hai giờ, họ vừa mới đến Kangxi War.

Kangxi War, trong tiếng Uyghur có nghĩa là ‘nơi có mỏ quặng’.

Còn đối với rất nhiều người, đặc biệt là các bộ đội biên phòng cao nguyên mà nói, nơi đây là một mỏ khoáng sản tinh thân đối với bọn họ.

Mặt trời hôm nay không tệ, trước nghĩa trang liệt sĩ Kangxiwar có vài chiếc xe ô tô và gắn máy đang đỗ, đoán chừng là có vài người đến đây thăm viếng thăm quan.

Ba người đi vào nghĩa trang liệt sĩ, băng qua quảng trường rồi bước từng bước lên từng bậc thang, đi thẳng về phía trước sẽ nhìn thấy những bia tưởng niệm cao chất ngất, hệt như khung cảnh mà Yến Thanh Đường đã nhìn thấy trong những bức hình Lục Thừa Phong đã chụp.

Phía trước chính là mộ liệt sĩ, 112 tên liệt sĩ, 112 bia mộ.

Trước mộ sẽ có hoa quả và rượu thuốc, gần như là trước mỗi bia mộ nào cũng đều sẽ có, điều này khiến cho chú lão Lý khá kinh ngạc.

Túc Chinh biết được nội tình, giải thích với chú: “Bộ đội biên cương, dù là tân binh hay lão binh đều sẽ thường xuyên đến thăm họ, lau chùi bia mộ sạch sẽ tinh tươm. Còn có một vài dân chăn nuôi bản địa cũng sẽ lái xe đường dài đến đây, hoặc không thì là các khách du lịch tự lái xe đến, đi ngang qua sẽ tạt vào ngắm một chút.”

“Mọi người không hề quên họ.” Túc Chinh đứng trước một bia mộ gần nhất, kính trọng dâng rượu và thuốc lá lên.

Túc Chinh cảm thấy tất thảy đều rất đỗi quen thuộc, và rồi anh lại nhớ về bốn năm kia, những ngọn núi tuyết và những dòng sông băng mà anh đã tuần tra qua. Họ thủy chung nối gót tiền bối, một ly một tấc đất Karakoram này, đều lưu dấu chân những vị anh hùng.

Anh còn nhớ năm ấy khi nhập ngũ, anh Lương Trung, cũng chính là trung đội trưởng của anh, việc đầu tiên là dẫn anh đến những bia mộ này để thờ cúng. Anh Lương Trung từng mấy lần cảm khái, nói rằng suýt chút nữa anh đã nằm ở Kangxi War rồi.

Đây là một sự ăn ý ngầm của các chiến sĩ biên phòng ở Karakoram, dành cho những từng huống nguy cấp, trước vấn đề sinh tử bày ra trước mặt. Trong số rất nhiều người bọn họ, đều sẽ thường viết lên đơn xin ra trận của mình một câu như nhau, rằng: “Nếu hy sinh, xin hãy mang tôi chôn cất ở Kangxi War, tiếp tục bảo vệ biên cương tổ quốc.”

Mà hiện tại, người từng đến nghĩa trang liệt sĩ Kangxi War, Lương Trung, vì nước hy sinh, lại theo như ý nguyện của người thân mà cuối cùng được an táng tại Vân Nam.

Chỉ còn lại mỗi mình Túc Chinh, quay về chốn cũ.

Thấy dáng vẻ Túc Chinh cúi đầu nhìn bia mộ đến xuất thần, Yến Thanh Đường đi đến bên cạnh anh, khẽ gọi tên anh mấy bận.

Thấy anh ngẩng đầu, cô mới nói: “Chúng ta đi giúp chú lão Lý tìm vị trí bia mộ nhé?”

Túc Chinh thoáng chốt dứt ra khỏi hồi ức ngắn ngủi, anh khá có ấn tượng với bố cục của nghĩa trang, đi qua 83 bia mộ được xây dựng từ những năm 1960 sẽ là các bia mộ mới xây, không quá ba mươi bia mộ, dễ tìm hơn.

“Chắc là chỗ đó rồi.” Túc Chinh chỉ về phía trước cách họ chừng hơn mười mét.

Chú lão Lý vội vã trong lòng, chỉ muốn được sớm nhìn thấy mộ đứa con trai, mà càng gấp thì càng dễ mắc lỗi, mém chút nữa đã té ngã, Yến Thanh Đường thấy thế thì vội tiến lên đỡ chú đi lên phía trước.

Vậy nên cô không hề để ý đến, Túc Chinh đứng đằng sau đang đứng đực ra một chỗ, hai tay chống lên đầu gối, hơi thở nặng nề và gấp gáp, thân thể cũng run lẩy bẩy. Hai bên tai Túc Chinh chỉ còn lại tiếng gió thét gào, dần dần không còn nghe được gì nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc