ĐỪNG KỲ THỊ GIỐNG LOÀI

"Phù đạo hữu."

Trang Khan vẫn còn ấn tượng với Phù Ly, yêu quái có thể nhận được cơ duyên hóa thành hình người, lại còn nhặt được roi đánh yêu, có thể coi là vật cưng của ông trời. Ông trời từ trước tới nay luôn ưu ái nhân loại, so với nhân loại, yêu loại chỉ là một món đồ tặng kèm, vận thế cơ duyên đều cách biệt lớn so với người tu đạo.

Phù Ly này cũng có thể coi là khác biệt trong đám yêu loại.

"Trang đạo hữu." Phù Ly tươi cười, "Cảm ơn cậu đã phê chuẩn tiền thưởng." Tuy rằng viên tu linh đan không có dùng đến, nhưng mà số tiền thưởng cũng gần bằng hai tháng lương của cậu rồi.

"Không cần cảm ơn, đều là tiền hỗ trợ của quốc gia, không phải tiền của tôi." Trang Khanh vô cùng lạnh nhạt, "Nếu như không có cậu ra tay giúp đỡ, đồng đội của tôi đã mất mạng dưới tay Chu Yếm rồi."

"Xã hội hòa bình, trên đường thấy chuyện bất bình nên ra thay trợ giúp thôi." Phù Ly kéo kéo quai túi trên vai, "Tạm biệt."

Trang Khanh gật đầu, đứng qua một bên nhường đường. Khi Phù Ly gần đi đến cầu thang, anh gọi cậu, "Phù Ly đạo hữu, roi đánh yêu đừng cho người khác biết được." Pháp khí này có uy lực rất lớn, ở tu chân giới rất có sức hấp dẫn, nếu như có ai đó nổi lòng tham muốn đoạt đi bảo vật, yêu quái tên Phù Ly này chưa chắc có thể giữ được.

"Anh nói cái này?" Phù Ly lôi roi đánh yêu ra, nghĩ ngợi bước đến chỗ Trang Khanh, "Cho anh."

Trang Khanh nhăn mày, không hiểu ý Phù Ly.

"Khi tôi vào thành từng nghe một yêu quái nói, ban quản lý bọn anh là bộ khoái của tu chân giới, roi đánh yêu này tôi cầm theo cũng không dùng tới, cứ đưa cho các anh dùng vẫn hơn." Phù Ly cầm roi nhét vào tay Trang Khanh, "Xã hội bây giờ đã tốt hơn rất nhiều so với trước kia rồi, nhưng mà người xấu, yêu xấu không thể giải quyết dứt điểm được."

"Tôi không cần nó." Trang Khanh không quá hiểu suy nghĩ của tên tiểu yêu này, đã nghèo đến nỗi phải nhặt phế liệu kiếm tiền rồi, bảo vật vô giá thế này, nói tặng liền tặng, đầu óc có vấn đề chắc?

"Anh không dùng thì có thể đưa cho các đồng đội khác dùng." Phù Ly cảm thấy người này đầu óc cứng nhắc, không chịu cho mấy người em phía dưới hưởng chút lợi, vị trí này có thể giữ được sao? Ngọn núi cậu từng ở mấy trăm năm trước, có một vị sơn vương là một con heo tinh, sau khi heo tinh lên làm đại vương, vẫn thường thường cho những con yêu tinh trong núi đi ăn uống, gặm đùi dê, "Cầm lấy đi".

Con lai mà có thể leo lên vị trí này, nhất định phải nỗ lực không ít, cậu rất tán thưởng tinh thần phấn đấu của yêu quái này.

Trang Khanh cầm lấy roi đánh yêu, trầm mặc một hồi, dùng tay nhổ vài cọng tóc, sau khi những cọng tóc đó rơi xuống tay trang khanh liền hóa thành những sợ râu rồng tản ra ánh vàng, râu rồng bay đến bên người Phù Ly rất nhanh liền biến mất.

Phù Ly mơ hồ cảm nhận được một luồng long khí gần bên mình, còn có một luồng công đức khó có thể cảm nhận. Chẳng trách cậu không nhìn ra được tu vi của con rồng này, thì ra con lai này không chỉ leo lên vị trí lão đại giới tu chân mà còn nắm giữ vận mệnh đất nước.

Quả thật không nhìn ra, đây còn là một con rồng có tâm cơ!

Nhân loại đứng đầu vạn vật sinh linh, là vật cưng của tạo hóa, cho nên dù là nhân loại hay yêu vật, nếu như nhận được sự công nhận và cúng bái của con người thì tu vi ngày càng tăng. Nhưng nếu yêu loại nhận được sự công nhận của vận mệnh quốc gia, năm nghìn năm nay cũng chỉ có vài con. Nếu như có cơ duyên xuất hiện, long tộc khẳng định sẽ đánh nhau sứt đầu mẻ trán, khi đó sẽ đến phiên tên rồng lai này nắm quyền?

Cho nên những loài xem thường yêu quái, nói thẳng ra là long tộc, thì có gì giỏi chứ, năm ấy còn cười nhạo cậu xấu xí, tu vi thấp, bọn họ có năng lực thì sao lúc tranh kỳ duyên lại thua một con rồng lai chứ?

Phù Ly ban đầu chỉ kính phục khả năng của Trang Khanh, giờ đây loại bỏ Trang Khanh ra khỏi đám long tộc đó.

"Có long khí của tôi bảo vệ, những yêu quái khác không dám động đến cậu." Trang Khanh quyết định nhận lấy roi đánh yêu, "Roi đánh yêu này ban quản lý chúng tôi sẽ mượn tạm, đợi khi cậu cần đến tôi sẽ trả lại cho cậu."

Trang Khanh đưa tay ra, trên bàn tay xuất hiện một hộp bằng ngọc: "Đây là tiền thuê."

Phù Ly nhận lấy hộp ngọc, bên trong là một viên tụ linh đan cao cấp phát ra phù chú vàng nhạt. Cậu đưa hộp ngọc trả lại Trang Khanh, "Tôi không cần đan dược, anh đổi thành tiền cho tôi đi."

Trang Khanh:....

Tiểu yêu này tu vi thấp như thế, không phải là do vấn đề tư chất mà là do vấn đề đầu óc.

Thời buổi linh dược khó tìm, luyện chế ra một viên tụ linh đan vô cùng khó, đối phương còn không cần, chỉ cần tiền? Làm cho Trang Khanh hiếm có khi hào phóng một lần hoài nghi, là bản thân ngốc hay là con tiểu yêu này ngốc?

Phù Ly nhìn biểu tình quái dị của Trang Khanh, nghĩ rằng anh tiếc tiền, thở dài nói: "Thôi bỏ đi."

Yêu quái đều thay đổi theo thời gian, chỉ có bản tính keo kiệt của long tộc, cho dù qua bao nhiêu năm đều không thay đổi. Long tộc mười tên thì chín tên keo kiệt, còn lại một tên thì đặc biệt keo kiệt, cậu không cần phải so đo với loại tiểu bối này.

Huống hồ đối phương còn mang vận mệnh đất nước, không nên động vào vẫn hơn.

Không biết vì sao khi nhìn thấy biểu tình "không muốn cùng anh so đo" của Phù Ly, Trang Khanh nghẹn không thở nổi. Không muốn nói chuyện cùng cái loại yêu quái không có chí tiến thủ chỉ muốn lấy tiền của nhân loại ăn chơi này nữa, Trang Khanh xoay người bỏ đi.

Phù Ly không nhận thấy thái độ của Trang Khanh, cậu đi khỏi Công ty khoa học kỹ thuật nghiên cứu sinh vật Trường Long tìm một trạm xe bus gần nhất.

Chu Xướng gần đây rất phiền muộn, thật khó khăn mới làm được một việc khiến bố mẹ vui lòng, kết quả là đi khắp các hiệu thuốc đều không mua được thứ gọi là thịt Nhiễm Di, làm cho cậu bị người trong nhà cho rằng làm việc không đáng tin, nói dối lừa người.

Trời đất chứng giám, cậu tuy không làm việc đàng hoàng, tham ăn lười làm, nhưng cũng không dám mang người nhà ra làm trò đùa mà.

Tức giận qua đi, cậu cố ý mời một vị chuyên gia đông dược, hỏi ông ta trên đời này rốt cuộc có thứ tên là thịt Nhiễm Di không.

Vị chuyên gia nghe Chu Xướng miêu tả, trầm mặc không nói: "Cậu Chu này, trong sách cổ thực sự có một loài cá tên là Nhiễm Di, truyền thuyết kể rằng thịt loại cá này có tác dụng trừ tà, an thần.

"Thật sự có sao?" Chu Xướng bừng tỉnh, "Có thể mua được ở đâu?"

Vị chuyên gia đối với với tên phú nhị đại này vô cùng nhẫn nại, bởi vì đối phương trả thù lao cao. Cho nên dù đối phương có hỏi vấn đề ngu ngốc đến đâu, ông vẫn nở nụ cười ôn hòa nhã nhặn nói, "Cậu Chu, loại thuốc này không thể mua được."

"Tại sao?" Chu Xướng không vui, nếu như không mua được vậy thì thứ lần trước cậu nhận được là gì.

"Bởi vì thịt cá Nhiễm Di căn bản là không tồn tại, nó chỉ có trong truyền thuyết, thế gian làm gì có loài vật thần kỳ như vậy." Chuyên gia đẩy gọng kính trên mũi, ánh mắt có chút đồng tình, "Tôi nghĩ, cậu có thể đã gặp phải tên lừa đảo bán thuốc giả rồi. Cậu cảm thấy có hiệu quả chẳng qua là do ăn các loại thuốc khác chứ không phải là do cái gọi là thịt Nhiễm Di kia."

"Bây giờ lũ lừa đảo bán thuốc giả lá gan rất lớn, lời gì cũng dám nói, nói thịt trâu là thịt rồng, thịt gà nói thành thịt phượng hoàng, tùy tiện nhặt một quả dại ven đường cũng có thể nói thành sản vật Giao Trì*."Chuyên gia thở dài, "Bởi vì những năm trước không ít người bị lừa, cho nên mấy năm gần đây nhà nước bắt đầu tiền hành loại bỏ loại hành vi trái pháp luật này, cũng thông báo khắp nơi, hai năm nay cũng rất hiếm gặp loại lừa đảo này rồi."

Đương nhiên, cũng không ít đứa ngốc như này mắc lừa.

Không biết bản thân mình bị coi là đứa ngốc, Chu Xướng tâm tình phức tạp rời khỏi văn phòng vị chuyên gia. Cậu không muốn chấp nhận bản thân mình coi thuốc giả là linh dược, cũng không thể thuyết phục bản thân rằng trên thế gian thật sự không có loại sinh vật thần bí đó.

Chạy xe dạo quanh khắp nơi, xả chút uất ức trong lòng, Chu Xướng dừng xe lại ven đường, mở điện thoại định gọi điện cho bố mẹ ở nhà, nói rằng loại thuốc này không mua được. Bảo cậu thừa nhận bị lừa, cậu có chút không cam tâm.

Điện thoại còn chưa liên lạc được, cậu đã nhìn thấy một người đang đi trên đường, chính là người hôm nọ đã đưa cho cậu miếng thịt Nhiễm Di.

Cúp điện thoại, Chu Xướng mở cửa xe, chạy qua đó.

"Đợi đã!" Chu Xướng chạy một mạch tới nơi, bắt đầu thở gấp, người này thoạt nhìn chạy không nhanh, nhưng đuổi theo sao mà khó thế?

Đến trạm xe bus, vẫn chưa có xe tới, Phù Ly đang định ngồi tạm xuống ghế chờ một lát, bả vai bị người túm lấy. Quay đầu lại nhìn, thì ra chính là người mà khi mới vào thành cậu đã gặp.

"Đúng là anh rồi." Chu Xướng túm Phù Ly không cho cậu đi, thở hồng hộc vài cái mới nói, "Anh đi theo tôi."

"Này cậu, bắt cóc là phạm pháp đấy." Phù Ly không động đậy, dựa vào chút sức lực yếu ớt này, muốn bắt cóc cậu là điều không thể.

"Tôi bắt cóc anh làm cái gì, bắt cóc anh móc thận, làm thận xào hoa chắc?" Chu Xướng chỉ về phía chiếc xe đỗ ở đằng xa, "Xe của tôi vẫn đỗ đằng kia, tôi có chuyện muốn nói với anh."

"Nhưng mà tôi còn phải ngồi xe bus về nhà..."

"Tôi đưa anh về nhà!" Chu Xướng ngắt lời cậu, "Đi, đi, đi còn không đi cảnh sát giao thông lại dán phiếu phạt lên xe tôi."

Phù Ly bị Chu Xướng kéo lên xe, thấy Chu Xướng cười lạnh với mình: "Còn dám lên xe, anh không sợ tôi đưa anh đến đồn cảnh sát hay sao?"

"Vì sao?" Phù Ly không hiểu, lòng dạ con người thật khó đoán.

Rất lâu về trước, cậu cứu một con người, sau đó con người này ở lại động phủ của cậu không chịu đi, cậu trước giờ hào phóng, dễ thương lượng, thế nên coi con người đó như vật nuôi, không đuổi hắn đi. Sau đó người kia sinh bệnh, có lẽ là do mệnh số đã tới, những thảo dược mà đại phu con người tìm cho hắn đều không có tác dụng.

Con người đó lại không sợ chết, thuốc không có công dụng cũng không khóc náo. Thế nhưng trước khi chết lại nói vài lời oán hận, dường như bất mãn vì cậu là yêu quái, cuối cùng còn nói, hy vọng kiếp sau không tiếp tục làm người.

Đã qua mấy nghìn năm, con người đó trông như thế nào, tên là gì, cậu đã không còn nhớ rõ nữa, nhưng cậu vẫn nhớ kỹ sự thay đổi thất thường của con người. Nhưng loài người giống đực cũng thật kỳ quái, rõ ràng bản thân bọn họ cùng giống cái đều thay đổi thất thường, nhưng lúc nào cũng thích nói phụ nữ là loài sinh vật sớm nắng chiều mưa.

Chuyện nói một đằng suy nghĩ một nẻo, giống đực loài người có lẽ làm thành thục nhất.

"Anh lấy thuốc giả ra lừa tôi, còn dám hỏi tồi vì sao?" Độ mặt dày của đối phương làm cho Chu Xướng phát sợ.

"Tôi không làm những chuyện lừa gạt người khác." Đối với nhân phẩm của bản thân, Phù Ly vô cùng tự tin.

"Vậy tại sao anh lừa tôi cái thịt Nhiễm Di gì gì đó, chuyên gia nói trên thế gian căn bản là không có loại thịt này!" Chu Xướng đạp phanh xe, dừng xe lại bên đường, "Anh đâm vào xe tôi, tôi không cần anh bồi thường. Nhưng anh cũng không thể mặt dày lấy thuốc giả lừa tôi. Nếu như người khác ăn phải xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?"

Phù Ly cau mày không nói, lần trước nhìn tướng mạo người trẻ tuổi này, phát hiện gia trưởng trong nhà có thể xuất hiện điều không may, mới tặng thịt Nhiễm Di, hôm nay nhìn thấy cậu ta, bệnh họa đã không còn nữa.

Thuốc có tác dụng còn dám mở to mắt nói dối, nhân loại càng ngày càng không biết xấu hổ rồi.

"Lời của chuyên gia, đều đáng tin sao?"

Tác giả có lời muốn nói:

Chu Xướng: Kẻ bán thuốc giả vô liêm sỉ.

Phù Tiểu Ly: Nhân loại được lợi rồi trở mặt, không biết xấu hổ!

Bình luận

Truyện đang đọc