ĐỪNG KỲ THỊ GIỐNG LOÀI

Khi hổ yêu tỉnh lại, nằm trong một cái lồng sắt, chiếc lồng rất rộng, bên dưới còn trải thảm lông rất thoải mái, trên thảm lông đặt thịt lợn rừng ngon nhất.

Hắn lại bị con người bắt sao?

Ba trăm năm trước, hắn bị mấy con người vây quanh đánh một trận, còn nói phải lột da hắn làm thảm, hắn khó khăn lắm mới có thể trốn thoát quay lại núi tu luyện, dự định đợi tới khi tu vi đột phá sẽ báo thù cũ rửa sạch xỉ nhục, không ngờ rằng vừa xuất sư chưa thành danh đã chết, con người lại giở thủ đoạn âm ngoan mà không tới gần hắn đấu đá.

"Đồ ngu!"

"Ai?" Thân thể hổ yêu như nhũn ra, hắn ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh một vòng, phát hiện ra trong không gian có hơi chút lay động này, còn đặt một chiếc hộp trong suốt rất xinh đẹp, bên trong có một con rắn đen cực lớn.

Thấy hắn cuối cùng cũng chú ý tới mình, rắn đen cười lạnh một tiếng.

"Ngươi cũng bị con người bắt tới đây hả?" Hổ yêu đồng tình nhìn con rắn đen, "Con người dùng đồ đựng xinh đẹp đựng ngươi, họ dự định dâng ngươi cho quý nhân sao?" Hắn nghe nói có một số con người đặc biệt thích ăn rắn, nấu chung rắn với gà rừng, có cái tên mỹ miều là canh Long Phượng.

"Cậu bị con người bắt vào đây hả?" Con rắn đen phun ra một cậu, "Tôi lại không có ngu như cậu, yên tâm đi, những con người này không chỉ không giết cậu, mà còn cung phụng cậu như bảo bối."

Nếu như hắn không nhìn nhầm, đây có lẽ là một con hổ ở khu vực Hoa Nam, là loại sắp bị tuyệt chủng, có lẽ là coi trọng điểm này, con người mới nghiêm túc dùng máy bay đưa hắn tới Kinh Đô.

"Lẽ nào bọn họ sẽ cống đồng nam đồng nữ cho ta?" Hổ yêu thiếu chút nữa không nhịn được rơi nước miếng, nghe nói thịt của đồng nam, đồng nữ vô cùng tươi ngon, lại còn có thể tăng cường tu vi.

Rắn đen thương hại nhìn con hổ yêu này một cái, đã thời đại nào rồi, còn muốn ăn thịt đồng nam, đồng nữ. Nhớ ban đầu hắn cũng là một con mãng xà chỉ còn thiếu chút nữa thôi là có thể hóa rồng, nếu như không phải khi thảo phong mắt hắn bị mù gặp phải một con yêu tu có chút thần kinh, chưa biết chừng hắn đã trở thành một thành viên của long mãng rồi.

Đâu giống như hiện tại, như thú cưng, bị con người nhốt trong lồng thủy tinh, cho mọi người quan sát. Có đôi khi còn bị vườn bách thú lấy danh nghĩa giao lưu học hỏi bị đưa ra nước ngoài chạy show. Đường đường là mãng xà mà lưu lạc tới bước đường này, còn phải dựa vào mặt mũi của con hổ Hoa Nam này mới có thể được ngồi chuyên cơ, hắn còn có thể nói gì?

"Xà ca, ngươi nói thử xem con người sẽ đối xử với ta như thế nào?"

"Anh cái gì mà anh, trước khi tôi chưa bị bắt, tu vi đã gần nghìn năm rồi, gọi tôi là tiền bối!" Rắn đen không vui vẫy vẫy cái đuôi, "Người trẻ tuổi thực sự là thiếu kiên nhẫn, mấy chuyện nhỏ như hạt vừng cũng phải hỏi tới hỏi lui, tới nơi rồi đương nhiên sẽ rõ ràng!"

Hổ yêu không dám nói nữa, lười biếng vẫy vẫy cái đuôi, nằm lại thảm, nhanh chóng mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, hắn nghe được có người đang vỗ tay, còn có người sờ tới sờ lui trên người hắn, hắn uể oải vung đuôi, sờ cái gì mà sờ, không biết không được sờ mông hổ sao?

Đợi tới sau nửa đêm, hổ yêu cuối cùng cũng hồi phục sức lực toàn thân, khẩn cấp trốn ra khỏi khu bảo vệ động vật hoang dã.

Đã ba trăm năm trôi qua, thế giới con người đã xảy ra biến hóa rất nhiều, hắn đi vào thế giới con người kỳ quái, cảm thấy hình ảnh trước mắt quả thật quá hoang đường, đây không phải là cảnh mà trên trời mới có thể có hay sao?

Kéo kéo quần áo có chút không thoải mái trên người, hổ yêu trốn vào một góc, biến lại kiểu dáng của quần áo, lén lút đi từ trong ngõ nhỏ ra.

Cánh cửa lớn trong suốt, hạt châu phát sáng, còn có hạt châu tròn treo trên một cái cây cột cao phát ra ánh hào quang rực rỡ, những thứ này bày ra bên ngoài không sợ bị người khác lấy đi mất sao?

Vừa đi đường vừa nhìn ngắm, hổ yêu không cẩn thận đụng phải một con người, hắn nhíu mày nói: "Đi không biết nhìn đường sao?" Nói xong câu này, hắn xoay người chuẩn bị đi, lại bị đối phương túm lại.

"Ngươi muốn làm cái gì?" Trong mắt của hổ yêu lộ ra sự tàn ác, con người này nhỏ yếu như thể, nhưng thịt trên người rất thơm, nếu như không phải kiêng dè nơi đây quá đông người, nuốt một con người sẽ dẫn tới sự chú ý của những con người khác, sợ rằng hắn đã không nhịn được cắn một miếng.

"Cậu là con hổ đã trốn ra từ khu bảo vệ động vật hoang dã phải không?" Lực tay của con người trẻ tuổi này rất lớn, lớn tới nỗi hổ yêu không vùng vẫy được ra, trong lòng hắn âm thầm giật mình, lẽ nào con người này là người bắt yêu? Nếu không sao có thể khóa chặt lấy cổ tay hắn, nhìn ra được nguyên hình của hắn?

"Ngươi là ai?" Hổ yêu đã bắt đầu sợ hãi.

"Cậu đột nhập nhân giới phi pháp, lại cố ý trốn ra khỏi khu bảo vệ động vật hoang dã, dẫn tới sự ảnh hưởng tiêu cực tới xã hội vô cùng lớn. Theo như điều luật xử phạt của ban quản lý, đáng lẽ nên phạt tiền và tạm giam cậu, nhưng niệm tình cậu là yêu tu mới hóa hình không lâu, có thể miễn trừ tiền phạt của cậu, hiện tại tôi đưa cậu về Yêu Minh, để cậu tiếp nhận đào tạo thường thức về thế giới con người." Người trẻ tuổi lấy ra một quyển sổ nhỏ đưa ra trước mặt hổ yêu, "Tôi là nhân viên của ban quản lý, phụ trách quản lý việc hành chính của tu chân giới."

"Ban quản lý là cái gì, ngay cả chữ cũng viết không ra đâu vào đâu, thủ đoạn lừa người này ba trăm năm trước đã không còn lưu hành nữa rồi." Hổ yêu muốn đẩy người trẻ tuổi ra, nhưng sức lực của đối phương quá lớn, hắn không thể đẩy ra.

"Hổ yêu các cậu hai trăm tuổi đã thành niên rồi, cho nên cậu mà tránh nữa, tôi sẽ đánh cậu đấy." Phù Ly dùng thuật khống chế hổ yêu, để hổ yêu thành thật đi theo sau mình, mang tới Yêu Minh.

Tới Yêu Minh rồi, còn có mấy người chơi mạt chược vẫn chưa tan cuộc, vây xung quanh bàn, đập mạt chược rung ầm ầm.

Ngồi bên trái là một sói yêu, ngồi bên phải chính là một con người, bây giờ sói và người đã thân mật khăng khít như vậy sao?

"Không cần phải mất tự nhiên như vậy, tôi rất có cảm tình với hổ tộc các anh." Phù Ly dẫn hổ yêu tới Yêu Minh làm đăng ký, nhìn thấy hắn uể oải theo đằng sau, cho rằng hắn bị mình dọa sợ, "Tôi có một vị trưởng bối, là do hổ trắng hóa hình. Nhưng nguyên hình của ông ấy oai hùng hơn cậu, lông trên người không phải là màu vàng, mà là màu trắng."

"Đừng chém gió, trên địa giới của chúng ta không có hổ màu trắng." Hổ yêu phản bác nói, "Ngươi không cần phải phí lời kéo gần quan hệ với ta, dù sao ta cũng không đánh lại ngươi."

"Cậu nói, ở chỗ chúng ta không có hổ màu trắng?" Phù Ly dừng lại, "Có lẽ là do cậu không biết?"

"Không thể nào." Hổ yêu khẳng định nói, "Các chủng tộc khác và hổ ở vùng khác thì ta không rõ, nhưng từ khi ta bước trên con đường tu đạo này, còn có trí nhớ được truyền thừa của hổ tộc. Ở chỗ chúng ta, cho dù ngẫu nhiên có xuất hiện hổ màu trắng thì tư chất của bọn nó cũng đều rất kém, không thể mở ra linh trí bước trên con đường tu hành. Ngoại lệ duy nhất đó chính là thần thú Bạch Hổ trong truyền thuyết, nghe đồn hắn trấn thủ một phương đại địa, cũng là vua của thú chúng ta."

Phù Ly có chút hoảng hốt, Bạch Hổ trưởng lão trong trí nhớ của cậu rất to lớn, vô cùng uy phong, đứng trước mặt cậu như một ngọn núi cao. Bây giờ có hổ yêu nói với cậu, Bạch Hổ trưởng lão là hổ tộc tư chất có vấn đề, trong lòng cậu có chút không vui.

Nhưng truyền thừa của yêu tộc sẽ không lừa người, trước đây khi cậu còn ở trong núi, Bạch Hổ trưởng lão cũng không thích ra ngoài, lẽ nào.............là vì trên người có chỗ thiếu sót, cảm thấy tự ti nên mới trốn trong núi?

Hay là...........Bạch Hổ trưởng lão chính là thần thú trong truyền thuyết? Không, không đúng, Bạch Viên trưởng lão đã từng nói, thần thú đã sớm biến mất rồi, nếu như Bạch Hổ trưởng lão là thần thú, vậy tại sao lại nói biến mất được?

Bạch Viên trưởng lão trước giờ chưa từng nói dối, cho nên phán đoán này hoàn toàn không thể nào đúng.

Cẩn thận nghĩ lại, yêu tu trong núi hình như đều không thích ra khỏi núi, ngẫu nhiên rời núi cũng chỉ vì tìm kiếm thức ăn hoặc là tìm thứ gì đó hay ho quay về. Cương Liệp đại vương và Bạch Viên trưởng lão có đôi khi sẽ mang cậu tới bờ biển chơi, nhưng mỗi lần như thế bọn họ đều lập kết giới xung quanh.

Khi đó cậu chỉ cho rằng bọn họ đang bảo vệ cậu, bây giờ nghĩ kỹ lại mới phát hiện ra dáng vẻ của yêu tu trên núi quả thực có chút hơi khác thường so với yêu tu phổ thông.

Răng nanh của Cương Liệp đại vương sắc nhọn hơn với những con lợn rừng khác, Bạch Viên trưởng lão cao gầy hơn những con vượn khác, sừng của Bạch Dương trưởng lão hình như cong thành xoắn ốc, lông của Bạch Hổ trưởng lão đặc biệt trắng, cánh của chị chim trĩ vô cùng lớn, chim sẻ vẫn luôn không thể hóa hình, cổ của Ô Quy trưởng lão vô cùng dài.........

Động vật có tính bài ngoại mạnh thế nào, Phù Ly biết rất rõ, nhớ tới những tiền bối khi còn nhỏ có lẽ đã phải chịu rất nhiều ấm ức tới từ đồng loại của mình, cuối cùng tụ tập với nhau, còn nuôi dưỡng cậu lớn lên, trong lòng Phù Ly càng chua xót khó chịu.

Kỳ thật có lẽ bọn họ cũng nhìn ra, cậu không quá giống như những con thỏ bình thường khác? Cho nên mới dụng tâm bồi dưỡng cậu như vậy, cưng chiều cậu, dùng tất cả sức lực để đưa cho cậu thứ tốt nhất. Cho dù Cương Liệp đại vương làm đồ ăn rất khó nuốt, Bạch Dương trưởng lão luôn lười biếng ngủ nướng, Bạch Viên trưởng lão và Ô Quy trưởng lão luôn thích lải nhải, chị chim trĩ tính tình nóng nảy, Bạch Hổ trưởng lão trầm tĩnh ít lời, chim sẻ nhỏ luôn thích hát mấy bài hát khó nghe bên ngoài cửa động của cậu, nhưng kỳ thật bọn họ là những yêu quái tốt nhất trên thế giới.

Phù Ly chưa bao giờ hối hận như giờ phút này, nếu như khi đó cậu hiểu chuyện hơn một chút, thân thiết hơn một chút, có phải sẽ chú ý tới các vị trưởng bối này có chỗ khác biệt không. Cậu sẽ ăn những thứ mà Cương Liệp đại vương làm, sẽ chăm chỉ học võ cùng với chị chim trĩ, sẽ không chê Bạch Viên, Ô Quy trưởng lão dong dài, sẽ không vì tính cách Bạch Hổ trưởng lão nhàm chán mà không thích ở chung một mình với ông, chỉ biết chạy tới càn quấy với chim sẻ nhỏ, ít nhất.........ít nhất sẽ có thể đối xử với bọn họ tốt hơn một chút, không để bọn họ tốn nhiều tâm tư như vậy.

Bạch Viên trưởng lão đã từng nói, vạn vật thế gian đều chú trọng tới tuần hoàn nhân quả.

Khi còn nhỏ không hiểu, bây giờ hiểu rồi, nhưng lại thà rằng không hiểu.

"Ngươi, ngươi làm sao thế?" Hổ yêu phát hiện người bên cạnh đột nhiên không có động tĩnh gì, quay đầu nhìn Phù Ly sắc mặt đã trắng bệch, đôi mắt đỏ như con thỏ, bị dọa nhảy dựng: "Này, không phải đấy chứ, không phải ta chỉ nói không thể có hổ trắng tu thành yêu mà thôi, không cần phải khổ sở như thế chứ?"

"Không liên quan gì với cậu." Phù Ly chỉ một hướng cho hổ yêu, "Đi thẳng về bên đó, sẽ có nhân viên tới tiếp đãi cậu."

Hổ yêu muốn nói thêm mấy câu, nhưng thấy sắc mặt khó coi của Phù Ly, cho nên nuốt lời lại.

Yêu quái nhỏ mọn như vậy, hắn chỉ tùy tiện nói vài câu đã không chịu được rồi, vẫn nên hỏi ít thì hơn.

Phù Ly cẩn thận hồi tưởng lại những yêu tu trong núi, phát hiện ra mỗi người bọn họ đều có chút khác biệt so với đồng loại. Có lẽ bọn họ núi của bọn họ không nên gọi là núi Vụ Ảnh, mà phải gọi là Vụ Ẩn, đó là nơi ẩn cư của tất cả những yêu tu trên người có khiếm khuyết, tránh xa thế tục, cho nên mới lấy tên là Vụ Ẩn.

Vô tri vô giác đi không biết bao lâu, Phù Ly phát hiện ra bản thân mình đã vô thức tới bên ngoài khu biệt thự nhà Trang Khanh. Có lẽ vì gần đây thường xuyên tới nơi này, cho nên thân thể theo cảm tính đi tới đây.

Bảo vệ cổng đã quen mặt Phù Ly, nhìn cậu làm đăng ký đơn giản xong liền để cậu đi vào.

Đứng dưới ngọn đèn đường ảm đạm của khu chung cư, Phù Ly cúi đầu nhìn bóng dáng của mình dưới đất, bỗng nhiên không muốn đi tìm Trang Khanh nữa. Các trưởng bối ẩn cư, chính là vì không muốn cho các yêu tu khác biết bản thân bọn họ không bình thường, sao cậu có thể nói điều này với người khác được?

Cậu ngồi thụp xuống, ôm đầu gối, ngẩn ngơ phát ngốc.

Hai nghìn năm trước, cho dù cậu trốn ở đâu cáu kính, các trưởng bối trên núi đều có thể mang những thứ đồ thú vị tới dỗ cậu quay về.

Bây giờ, không còn nữa rồi.

"Phù Ly, cậu ngồi ở đó làm gì?"

Trang Khanh đi tới bên cạnh, cúi người nhìn cậu.

Tác giả có lời muốn nói:

Phù Ly: Bảo bảo không vui, bảo bảo đang có nỗi buồn.

Bình luận

Truyện đang đọc