ĐỪNG KỲ THỊ GIỐNG LOÀI

Phương thức xuất hiện của người đàn ông kiêu ngạo, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Cháu?

Mọi người nhìn Trang Khanh rồi lại quay sang nhìn người đàn ông có tu vi cao thâm khó dò này, cảm thấy có chút quái dị. Rất nhiều người ở tu chân giới đều biết, tuy rằng Trang Khanh có huyết mạch long tộc, nhưng lại không hề thân thiết với long tộc, những năm gần đây nếu như long tộc phạm sai lầm, Trang Khanh trước giờ nên phạt thì sẽ phạt, nên xử lý thì sẽ xử lý, chưa bao giờ bao che khuyết điểm. Long tộc cũng không thường qua lại với Trang Khanh, sao có thể tặng đồ này kia cho Trang Khanh được?

Mấy tiểu yêu gây chuyện trong lòng âm thầm sợ hãi, nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng chống đỡ: "Đút lót và nhận hối lộ đều sai, anh tự xưng là chú của Trang Khanh, ai biết là thật hay là giả, chưa biết chừng là dựa vào cách nói này để trốn tội."

"Ngươi là cái thá gì vậy?" Người đàn ông nhíu mày, con chuột yêu vừa nói chuyện đột nhiên toàn thân run rẩy, đó là sự sợ hãi tới từ nội tâm, hắn run chân, không thể nói nổi một câu phản bác.

Nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của hắn, người đàn ông cười nhạo: "Ta là Phong Thụy Trọng là chú của Phù Ly, đã cách xa Phù Ly nhiều năm, lần này gặp lại trong lòng vô cùng vui vẻ, cho nên mới cho tiểu bối một ít tiền lẻ để tiêu."

Phù Ly ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Phong Thụy Trọng, không nói gì.

"Thì ra đúng là trưởng bối của Phù đạo hữu." Nhân viên ở Yêu Minh lập tức tiếp lời, "Việc này chỉ là hiểu lầm thôi, Yêu Minh chúng tôi cũng không nhúng tay vào nữa." Nhân viên này của Yêu Minh có tu vi gần ba nghìn năm, nhưng lại không thể nhìn ra chân thân của Phong Thụy Trọng, thậm chí còn không cảm giác được chút hơi thở nào, hắn âm thầm phỏng đoán có thể đối phương là đại yêu vừa mới rời núi, không dám đắc tội, đứng dậy hành lễ.

"Ừ." Phong Thụy Trọng gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh nhận lễ này.

Những người khác âm thầm kinh hãi, thành viên Yêu Minh này ở tu chân giới cũng được coi là nhân vật đức cao vọng trọng, mọi người chưa bao giờ thấy hắn hành đại lễ như vậy với ai bao giờ, người đàn ông kia rốt cuộc là từ đâu tới.

"Aiz." Triều Vân nhỏ giọng nói với Sở Dư, "Vị đại yêu tự xưng là trưởng bối của anh Phù này từ đâu tới vậy?"

Sở Dư cũng nghiêm mặt lắc đầu: "Tôi không biết."

"Ngay cả anh mà cũng không biết?" Triều Vân kinh hãi, Sở Dư đặc biệt mẫn cảm về phương diện này, vậy mà lại có yêu quái Sở Dư không nhìn ra được?

Sở Dư cười khổ, đè thấp giọng nói: "Tôi cũng không phải là kính chiếu yêu có thể nhìn ra mọi thứ, ban đầu tôi cũng chỉ thoáng cảm nhận được luồng yêu khí nhàn nhạt trên người anh Phù thôi, không nhìn ra được bản thể là gì." Nhưng người tên Phong Thụy Trọng này còn lợi hại hơn, trên người hắn ta không có chút yêu khí nào, nếu như không phải hắn đang đứng ở đây, tự xưng là trưởng bối của anh Phù, có lẽ ai cũng cho rằng hắn là con người.

Làm người ta nhìn thấy mà sợ hãi đương nhiên lợi hại, nhưng đáng sợ nhất là đạt tới trình độ phản phác quy chân.

Giọng nói của chuột yêu run rẩy: "Anh, anh nói là trưởng bối của Phù đạo hữu, thì là trưởng bối sao, anh có chứng cứ gì?"

Phong Thụy Trọng nhíu mày, vươn tay vỗ lên đầu chuột yêu, rút ra một sợi khí màu đen trong đầu hắn, sợi khí uống éo trên tay hắn, vừa muốn chạy trốn, vừa muốn chui vào lòng bàn tay hắn, nhưng toàn bộ đều vô ích.

"Ta đã nói lá gan của chuột không thể nào lớn như vậy được, không ngờ rằng lại có người hạ cấm chế lên người ngươi." Phong Thụy Trọng dùng tay bóp một cái, sợi khí biến mất không còn bóng dáng.

Mấy yêu tu bị khống chế lúc này mới tỉnh táo lại, nói thân thể bọn họ không nghe theo khống chế của bản thân, mới làm ra chuyện nói xấu Trang Khanh và Phù Ly này.

Nhân viên ở Yêu Minh sắc mặt đại biến, hắn lại không thể nhìn ra trên người mấy yêu tu này lại bị hạ cấm chế, yêu tu đứng đằng sau chuyện này, rốt cuộc tu vi phải cao thâm tới mức nào?

"Đa tạ tiền bối cho biết." Hắn nhìn mấy yêu tu bị dọa run rẩy, sau khi tạ lỗi với Phù Ly và Trang Khanh, liền dẫn bọn họ đi.

Phù Ly từ khi vào cửa tới bây giờ căn bản không nói mấy câu, nhìn thấy Phong Thụy Trọng vẫn không nói lời nào. Phong Thụy Trọng bị cậu nhìn chằm chằm rất mất tự nhiên, nụ cười trên mặt càng ngày càng cứng lại, nhưng lại không dám thay đổi sắc mặt.

Đây là phản ứng áy náy cộng thêm chột dạ.

Những người khác cảm thấy bầu không khí có chút không đúng, vô cùng thức thời rời khỏi phòng khách, để lại Phù Ly và Trang Khanh tự tiếp đãi vị trưởng bối này.

Khi đóng cửa lại, Sở Dư nghe được Trang Khanh dùng thuật truyền âm nói với cậu.

"Đi tra xét chỗ ở của mấy tiểu yêu kia, xem có thể tra ra được gì không."

Sở Dư gật đầu, quay đầu bắt đầu phân công công việc cho mọi người. Chuyện này nhìn như là "sự việc hãm hại", trên thực tế lại tràn đầy ác ý, chỉ sợ người đứng sau lưng không phải nhằm vào lão đại, mà là cả tu chân giới.

Cửa đóng lại, trong phòng tiếp khách trở nên an tĩnh.

"Chú Phong, mời ngồi." Phù Ly chỉ ghế sô pha đơn phía đối diện.

Phong Thụy Trọng cười gượng một tiếng: "Mấy ngày gần đây ta đã tìm hiểu được tiền tệ ở nhân gian, khi gọi xe tới đây, lái xe nói nơi công tác của ngươi rất tốt, nhắc tới có thể làm vẻ vang tổ tiên."

Phù Ly mím môi không nói gì.

"Còn có, còn có, ta mang rất nhiều đồ tới cho ngươi, đều là thứ ngươi thích ăn." Phong Thụy Trọng lấy một đống đồ trong túi ra, Linh Tủy, linh quả cùng với đủ loại dược liệu quý hiếm chế thành viên hương, chất đống cả một bàn.

Thấy Phù Ly vẫn không nói gì, Phong Thụy Trọng không biết làm gì, sợ hãi nói: "Lần trước ngươi nói, sẽ dẫn ta đi thưởng thức mỹ thực nhân gian, có còn tính không?" Dáng vẻ cẩn thận này đâu còn uy phong giống như ban nãy.

Hầu kết Phù Ly giật giật, một lúc sau mới nói: "Mấy năm nay, người đã đi đâu vậy?"

Phong Thụy Trọng nhìn thấy Phù Ly cuối cùng cũng bằng lòng nói chuyện rồi, vừa vui vừa thẹn: "Lúc đó thật sự rất loạn, ta vốn định mang con cùng đi, nhưng..........nhưng lại sợ liên lụy tới con." Hắn nhìn Trang Khanh ngồi bên cạnh Phù Ly, cười nói, "May là khi đó ta nghe lời bọn họ, không mang con đi, nếu không sẽ hại tới con rồi."

Môi Phù Ly run run: "Giả vờ như không biết con, còn lừa con gọi người là chú, người có mất mặt không."

"Thằng nhóc thối, ta lớn hơn con mười mấy vạn tuổi, con không gọi ta là chú thì gọi là gì?" Vẻ mặt của Phong Thụy Trọng có chút mất tự nhiên, "Đồ không lương tâm, con gọi bọn họ là chú lại chỉ gọi ta là chim sẻ nhỏ, đối tốt với con tốn công."

Phù Ly cười ra tiếng, vành mắt lại đỏ hồng, cậu vươn tay che đôi mắt lại: "Ai bảo người vẫn không hóa hình chứ, giọng nói lại như trẻ con, con không gọi người là chị là tốt rồi."

Phong Thụy Trọng nhìn Phù Ly cười, nhưng không tực giận vì cách nói "chị" này.

Phù Ly cũng nhìn hắn cười, nụ cười này vượt qua hai nghìn năm, dường như tất cả biệt ly và xa đều được hóa giải trong nụ cười khẽ này.

"Những năm này.........người sống có tốt không?" Giọng Phù Ly có hơi khàn khàn, Trang Khanh vỗ vỗ vai cậu, đứng dậy nói, "Tôi đi rót trà cho hai người."

Phong Thụy Trọng nhìn thấy Trang Khanh rời khỏi phòng rồi, cười nhẹ nhàng nói: "Vẫn ổn."

Phù Ly muốn cười, nhưng lại không cười nổi, cậu quay đầu nhìn bức tranh trên tường, làm cho bản thân mình nhìn có vẻ tự nhiên hơn một chút: "Mấy năm nay con cũng sống tốt lắm."

Phong Thụy Trọng nhìn thấy quần áo làm bằng vải dệt chất lượng kém trên người Phù Ly, đã vô cùng đau lòng: "Tốt cái gì mà tối, mấy năm nay con chịu nhiều oan ức. Chỉ trách chúng ta không chăm sóc con, để cho con chịu khổ nhiều như vậy."

"Chim sẻ nhỏ........." Phù Ly dừng lại, "Chú Phong."

"Ai!" Phong Thụy Trọng vui mừng đồng ý, mấy năm nay trong đầu hắn luôn nghĩ cách bắt Phù Ly gọi mình một tiếng chú, bây giờ khó khăn lắm mới làm cho cậu sửa miệng, hắn mừng rỡ tới mức suýt nữa không tìm được phương Bắc.

"Mấy năm nay con sống thực sự rất tốt, nhưng mà, có chút nhớ mọi người." Phù Ly cười, "Lần đó trước khi đi vào giấc ngủ, mọi người còn nói đợi con tỉnh rồi, sẽ cho con đi du lịch nhân gian hai năm. Không ngờ rằng sau khi tỉnh lại, lại nhận được tin tức mọi người đã bị Thanh Long nuốt vào bụng.

"Nhưng mọi người không lừa con, con vừa mới tiếp xúc với nhân gian chưa được hai năm, mọi người đã tới tìm con rồi." Phù Ly ngẩng đầu cười với Phong Thụy Trọng, cười tới mức mắt con cong như trăng khuyết, "Có thể gặp lại mọi người lần nữa, thực sự là rất tốt."

Phong Thụy Trọng đứng dậy, ôm Phù Ly vào trong lòng.

Tựa như năm đó, khi Phù Ly lén lút trốn không muốn học kiếm thuật, chim sẻ cùng cậu trốn trong bụi cỏ, dùng đôi cánh mềm mại che chắn bụi bặm trên đầu cậu.

Trang Khanh khẽ đẩy cánh cửa phòng khách ra, nhìn thấy hai người đàn ông đang ôm nhau, đẹp như một bức tranh.

Trong lòng anh có hơi khó chịu, tránh đằng sau cửa, dựa vào tường, mặt không chút biểu tình nhìn chằm chằm những đồng nghiệp đi qua đi lại dưới tầng. Trong lòng rõ ràng đã hiểu được, Phù Ly và Phong Thụy trọng là quan hệ tiền bối và vãn bối bình thường, nhưng nghĩ tới việc hai người không hề có huyết thống, Trang Khanh lại cảm thấy tất cả đều có khả năng xảy ra.

Việc sư đồ kết làm đạo lữ ở tu chân giới cũng không ít, loại chuyện chú cháu không có quan hệ huyết thống này kết thành đạo lữ cũng không có gì kỳ quái.

Trang Khanh cảm thấy tư tưởng của mình có chút hẹp hòi, trong lòng ôm tâm tư như vậy với Phù Ly, lại cảm thấy tất cả mọi người đều có mưu đồ gây rối.

Vừa xấu hổ lại vừa đáng cười.

"Con kết bạn với một người bạn rất tốt." Phong Thụy Trọng vuốt ve mái tóc xù xù của Phù Ly, truyền âm nói với cậu, "Bây giờ nhân tộc hưng tịnh, yêu tộc suy thoái, tuy rằng hắn là yêu nhưng trên người lại có khí công đức mạnh mẽ, người này vô cùng bất phàm."

"Chú Phong, con thân thiết với anh ấy không phải..........."

"Xuỵt." Phong Thụy Trọng đặt ngón trỏ bên miệng khẽ xuỵt một tiếng, khẽ cười nói: "Ta đương nhiên biết, chẳng qua làm trưởng bối, đều hi vọng đứa trẻ nhà mình gần đèn thì sáng."

Mệnh cách của Tiểu Ly đặc biệt, bọn họ đã từng tính vô số lần về số mệnh của Phù Ly, kết quả cuối cùng không phải hỗn loạn thì là đại hung. Chỉ có một con đường sống cũng đứt đoạn như có như không, nhưng sau hôm nhìn thấy Trang Khanh, hắn biết được đã tìm ra con đường sống này rồi. Nếu không phải như vậy, sao hắn lại có thể kích động đưa nhầm túi Càn Khôn có đựng sừng rồng kế thừa của thần thú Thanh Thương Long cho Trang Khanh chứ?

Chẳng qua yêu quái mang công đức lớn quả nhiên bất phàm, vậy mà lại có thể lột xác thành công khi nhận được kế thừa của long thần, còn hoàn toàn tiếp nhận kế thừa long thần.

Chỉ sợ đứa cháu ngốc này còn không biết, bạn tốt của nó giờ đây đã là thân thể nửa thần nửa rồng. Nhưng như vậy cũng tốt, cho dù là người hay là yêu, nếu như muốn được thành tâm trả lại, thì cũng phải thành tâm bỏ ra.

Cho dù nói như thế nào, Tiểu Ly không hổ là đứa cháu của hắn, tùy tiện kết bạn với một người, mà có thể kết bạn với quý nhân mang vận mệnh của cả yêu tộc, đây chính là thực lực.

"Chú Phong, Tiểu Ly." Trang Khanh gõ cửa đi vào, đặt khay có ba tách trà xuống, "Trước đây không biết chú Phong là tiền bối của Tiểu Ly, có chỗ nào thất lễ, mong chú Phong thứ lỗi."

"Lời này khách khí quá." Phong Thụy Trọng cười dịu dàng, "Ngươi là bạn của Tiểu Ly, cũng là con cháu của ta, người trong nhà không nói lời khách khí."

Hắn không nhắc tới chuyện kế thừa thần long, dường như người đưa vật quý trọng như vậy cho Trang Khanh không phải là hắn. Trang Khanh cho rằng Phong Thụy Trọng nể mặt Phù Ly, mới đưa kế thừa thần long cho anh, cho nên anh đứng dậy hành lễ với Phong Thụy Trọng, "Cảm tạ chú Phong đã tặng lễ trọng, vật đó rất có ích với hậu bối."

"Loại chuyện này quan trọng duyên phận, mấy năm nay ta vẫn luôn tìm con rồng thích hợp để tặng đi, coi như ngươi cũng giúp ta được một việc lớn." Phong Thụy Trọng nói thật, Trang Khanh đúng là đã giúp hắn một việc lớn. Một là làm cho hắn thực hiện được lời hứa với Thanh Thương Long, hai là không để Phù Ly oán hận hắn.

Nhưng cả tu chân giới, cũng không ai biết sừng rồng kế thừa Thanh Thương Long đang ở trong tay hắn, càng không biết hắn "tặng" sừng cho Trang Khanh, cho nên việc này vẫn giấu trong lòng thì tốt hơn.

Khi Phong Thụy Trọng ngạo mạn, rất nhiều yêu quái kích động muốn đánh chết hắn. Nếu như hắn bằng lòng đối tốt với ai, hắn sẽ không giữ lại điều gì. Yêu quái giống như hắn, thất tình lục dục không mãnh liệt, cũng sẽ không có con nối dõi, trong lòng hắn Phù Ly chính là con của hắn.

Bảo vệ khuyết điểm của đứa trẻ nhà mình, đó gọi là bao che khuyết điểm phải không?

Cho nên khi hắn cảm thấy Trang Khanh có tác dụng với Phù Ly, cũng tự nhiên đối xử tốt với Trang Khanh. Giống như thú cưng con người mà Phù Ly mang về năm đó, mọi người phát hiện ra người đó có vài phần tác dụng với Phù Ly, đương nhiên cũng bằng lòng vui vẻ hòa nhã với người đó.

Trong mắt của bọn họ, vạn vật bình đẳng.

Trừ Phù Ly và những sinh vật có liên quan tới Phù Ly ra.

Tới buổi trưa, Trang Khanh nói với Phù Ly và Phong Thụy Trọng đang say sưa trò chuyện: "Sắp trưa rồi, Phù Ly, hay là chúng ta đưa chú Phong ra bên ngoài ăn cơm?"

"Được đó." Phù Ly gật đầu, "Chú Phong, chúng ta đi thôi."

Phong Thụy Trọng nhìn thấy thái độ của Phù Ly với mình đã quay về như năm đó, trong lòng vô cùng vui vẻ: "Tiểu Ly, sau này ta sẽ không nói từ biệt với con nữa, cũng sẽ không lừa con nữa."

Phù Ly cười: "Được thôi."

Ba người đi xuống tầng, khi đi qua cây Lang Can, cây Lang Can đột nhiên lay động mạnh mẽ, dây leo trên người cuồn cuộn cuốn lấy quả Châu Ngọc đưa tới trước mặt Phong Thụy Trọng.

Phù Ly nhìn dây leo và quả Châu Ngọc, khẽ cười nói: "Chú Phong, quả này ăn rất ngon, người nếm thử xem."

Phong Thụy Trọng nuốt nước bọt, không dám vươn tay ra.

"Phượng Hoàng!" Thủ lĩnh của người ba đầu Đại Mao nhảy từ trên cây Phục Thường xuống, kích động quỳ gối trước mặt Phong Thụy Trọng, "Phượng Hoàng đại nhân, ta cùng với tộc nhân của ta cuối cùng cũng đã đợi được ngài rồi."

Hai tộc nhân còn lại, Nhị Mao và Tiểu Mao cũng quỳ xuống trước mặt Phong Thụy Trọng.

Phong Thụy Trọng: "................."

Hắn ngẩng đầu nhìn Phù Ly: "Tiểu Ly, chuyện này, ta có thể giải thích."

Phù Ly cười không nói gì.

"Thiếu niên, ngươi quả nhiên là quý nhân, ngươi thay tộc của ta tìm được Phượng Hoàng đại nhân vĩ đại, từ giờ trở đi, ngươi chính là khách quý của tộc ba đầu chúng ta." Đại Mao hành lễ với Phù Ly, trong sáu con mắt tràn đầy cảm kích.

Phù Ly cúi người vỗ vỗ lên một cái đầu trong đó: "Đừng khách khí."

Cậu hái hai quả Châu Ngọc ở trên thân cây Lang Can, chia cho Trang Khanh, sau đó chậm rãi gặp quả Châu Ngọc nói: "Chú Phong, hơn hai tháng trước bọn họ sinh ra ở trên cây Phục Thường."

Phong Thụy Trọng cũng được sinh ra từ lửa cháy hơn hai tháng trước: "..............."

Hắn nghĩ nghĩ một chút, trên người còn thứ gì có thể dỗ đứa trẻ này vui lên được không.

"Con chờ người ở bên ngoài." Phù Ly kéo tay áo Trang Khanh, "Trang Tiểu Long, chúng ta đi thôi."

Trang Khanh cười ngại với Phong Thụy Trọng một cái, không chút do dự đi ra cùng với Phù Ly, không hề nói một câu an ủi.

Phong Thụy Trọng: "..............."

Đi ra khỏi cửa tòa văn phòng, Phù Ly ngẩng đầu nhìn bông tuyết đang bay bay trên trời: "Trang Tiểu Long."

"Hả?" Trang Khanh quay đầu nhìn cậu.

"Tôi rất vui."

"Ừ." Trang Khanh do dự một lát, vươn tay vỗ nhẹ lên đầu cậu.

Nhớ tới những thứ đồ tết mua để trong biệt thự, cả câu đối và chữ phúc còn chưa dán, trong lòng Trang Khanh khẽ cười ra tiếng. Phù Ly tìm được người thân của cậu rồi, chắc chắn sẽ tụ tập nhiều hơn. Dù sao trừ mấy năm anh vừa mới sinh ra, cùng mẹ mình trải qua Trừ Tịch, cũng không chúc mừng ngày lễ mà con người sáng tạo ra này thêm một lần nào nữa, không sao cả.

Tới khách sạn, Trang Khanh gọi một bàn đồ ăn, Phong Thụy Trọng lại có chút đứng ngồi không yên.

"Tiểu Ly, chúng ta không phải là cố ý lừa con, năm đó thực sự không còn cách nào." Sắc mặt của Phong Thụy Trọng có chút lo lắng, hắn vừa sợ hãi Phù Ly tức giận, lại không tiện nói tỉ mỉ chuyện này, cũng không có hứng thú động đũa với bàn đồ ăn.

"Con đã nhìn thấy chị Trục Nguyệt rồi." Phù Ly đột nhiên nói, "Bây giờ chị ấy có ở cùng với người không?"

Phong Thụy Trọng sửng sốt, sự vui mừng trên khuôn mặt không thể nào che dấu được, "Cô ấy còn sống sao?!"

"Vâng." Phù Ly gật đầu, múc một thìa gạch cua vào trong bát mình, lại múc một thìa cho Trang Khanh, "Con không biết tại sao mọi người lại lừa con, nhưng nếu như con biết những chuyện này mà mang lại phiền phức cho mọi người, con sẽ coi như không biết."

"Dù sao tuy chim sẻ nhỏ, nhưng đầy đủ nội tạng." Phù Ly cười, "Không có gì khác biệt cả."

Phong Thụy Trọng nhìn Phù Ly, tâm tình có chút phức tạp. Cho dù Phù Ly vẫn rất thân cận với hắn, nhưng hắn không thể không thừa nhận, xa cách nhau gần hai nghìn năm, Phù Ly đã trưởng thành hơn rất nhiều.

Nhóc con mà bọn họ nâng niu trong lòng bàn tay, trường thành còn tốt hơn trong dự tính của bọn họ, chỉ đáng tiếc bọn họ không thể tham gia vào đoạn thời gian này.

"Kỳ thực, trong căn phòng rách nát ta đang ở, vẫn còn một người." Phong Thụy Trọng suy nghĩ, quyết định bán đứng đồng đội của mình, "Đại vương của núi chúng ta cũng ở đó."

"Thật sao?" Phù Ly mừng rỡ nói, "Vậy tại sao ngày đó đại vương không ra gặp con?"

"Hắn ta..............có lẽ là không dám." Phong Thụy Trọng suy nghĩ, "Thế giới con người có một câu gọi là hoang mang lo sợ khi quay lại quê cũ, những người làm trưởng bối như chúng ta không có mặt mũi nào gặp con, con có thể sống thật tốt, là chúng ta yên tâm rồi."

Vứt đứa nhỏ đang ngủ say ở nhà, cả nhà lại chạy thoát thân, tuy rằng khi đó bọn họ đều không xác định có thể sống được hay không, nhưng kỳ thực cũng không có dũng khí xuất hiện trước mặt đứa trẻ.

Nụ cười của Phù Ly càng thêm sáng lạn: "Vậy đợi lát nữa con tự mình tới thăm đại vương."

Giờ phút này Cương Liệp đại vương đang dùng pháp khí luyện chế thị nữ, trong đầu óc chỉ nghĩ tới việc luyện chế cho Phù Ly một đống thị nữ, nhưng hắn còn không biết, bản thân mình đã bị đồng đội bán đứng rồi.

Tác giả có lời muốn nói:

Phong ca: Đồng đội là dùng để đem bán, trưởng bối mà Phù Ly thích nhất phải là ta.

Đương Khang: Tất cả nhìn ta làm gì?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Sau khi đắn đo suy nghĩ thì mình quyết định để Phù Ly gọi Phong Thụy Trọng là chú Phong thay vì phong thúc:(((((

Để xưng hô khó nghĩ quá TT^TT

Bình luận

Truyện đang đọc