ĐỪNG KỲ THỊ GIỐNG LOÀI

Con thỏ nằm tựa vào sô pha, dùng máy tính bảng chơi Tiêu Tiêu Lạc, nhưng chính cái đuôi ủ rũ kia lại tiết lộ chân tướng tâm tình của cậu giờ phút này không được tốt lắm. Nhưng mà cho dù như vậy, cậu vẫn kiên trì chơi game cả một buổi chiều, cho tới khi Trang Khanh làm xong bữa tối.

Ngửi thấy mùi hương đồ ăn, Phù Ly rung rung tai, để máy tính bảng sang một bên, nhảy từ trên sô pha xuống.

Trang Khanh nhìn thấy Phù Ly ngoan ngoãn ngồi trên ghế, bày đũa bát lên, tức giận thầm nghĩ, không phải tâm tình không tốt sao, tại sao tới giờ ăn tinh thần lại tốt như thế? Lại nhớ tới mình lại còn tránh ở trong nhà bếp, dùng điện thoại tra xem ăn món gì sẽ làm tâm tình trở nên tốt hơn, Trang Khanh liền cảm thấy đầu óc mình đã bị nhiễm bệnh ngu của Phù Ly.

Cái gì mà ăn cay, ăn ngọt, có mà chỉ ăn no là được rồi.

Phù Ly nằm trên ghế cả nửa ngày, thấy Trang Khanh vẫn luôn nhìn chằm chằm mình, tò mò hỏi: "Còn chưa nấu cơm xong sao?"

"Xong rồi." Trang Khanh muốn trào phúng mấy câu, nhưng lời đến bên miệng lại sửa thành, "Có mấy món ăn rất cay, cậu có thể ăn không?"

"Chúng ta đã đi ăn bao nhiêu khay tôm hùm đất cay cùng với nhau rồi, còn có thứ gì mà không thể ăn, tôi cũng không kén ăn." Phù Ly vẫy đuôi, cái đuôi giống như bàn chải, cọ tới cọ lui trên lưng ghế dựa.

"Đúng vậy, cậu không kén ăn một chút nào, chẳng qua những thứ đồ không thích ăn có hơi nhiều một chút thôi." Trang Khanh bị lời của cậu chọc cười, mang thức ăn từ nhà bếp ra, bày đầy một bàn. Có mấy món dùng cá tôm làm nguyên liệu chính còn đặt ở nơi gần Phù Ly nhất.

Nhìn một bàn đầy đồ ăn này, Phù Ly bị dọa ngốc, cậu biến thành hình người: "Trang Tiểu Long, anh có tiền thưởng hả?"

Trang Khanh bày đĩa hoa quả cuối cùng lên, vừa mới ngồi xuống đã nghe thấy lời này của Phù Ly, mặt không có chút biểu tình gì nói: "Từ khi làm việc chung với mấy người, tôi đã rất lâu rồi chưa từng nhận tiền thưởng."

Nghe thấy Trang Khanh đang châm biếm bọn họ, Phù Ly cũng không giận, ngược lại còn nở nụ cười: "Cảm ơn anh."

Tuy rằng miệng cứng hơn bất cứ thứ gì khác, nhưng mà tim còn mềm hơn cả kẹo bông gòn.

"Cậu không cần phải nghĩ nhiều, cho dù cậu không có ở đây, tôi cũng ăn cơm nhiều thế này." Trang Khanh cầm đũa lên gắp thức ăn, cố ý lấy một con tôm vô cùng lớn trước mắt Phù Ly.

Nhưng lần này Phù Ly cũng không giành với anh, thậm chí còn chủ động chia cho anh mấy con, Trang Khanh đột nhiên có chút không quen. Bóc xong tôm rồi, còn chưa chấm tương đã bỏ ngay vào miệng.

Phù Ly không nhận ra thái độ này của anh, uống một cốc nước trái cây, nói với Trang Khanh: "Trang Khanh, cảm ơn anh."

Khóe môi Trang Khanh rung rung, không trả lời.

"Tuy rằng tôi không biết tại sao những trưởng bối trên núi lại muốn lừa tôi, nhưng bọn họ đối xử với tôi rất tốt." Phù Ly không động đũa, nhìn ánh trăng bên ngoài khung cửa sổ, suy nghĩ đã bay về bốn nghìn năm trước.

Tựa hồ ngay từ nhỏ cậu đã hiểu được ngôn ngữ của vạn vật, cũng mở ra linh trí, được coi là sinh ra đã biết. Trước kia không biết Bạch Viên trưởng lão có ý dẫn đường sai cho cậu, làm cho cậu hiểu lầm thân phận thực sự của các yêu tu trên núi, đồng thời sau khi cậu hiểu lầm, mọi người cứ dựa theo hình thức sinh hoạt giống như cậu tưởng tượng.

Giống như là.........bọn họ hi vọng cậu hiểu lầm thân phận của bọn họ.

Phù Ly không hiểu tại sao bọn họ lại làm như vậy, nhưng cậu chỉ cần hiểu rõ, tình cảm yêu mến của các trưởng bối dành cho cậu là thật, như vậy là đủ rồi. Mọi chuyện đều phải đuổi theo một đáp án, đôi khi kết quả lại không thể làm cho cậu vui vẻ.

Thứ bị phá hủy ở núi Vụ Ảnh chính là nút thắt trong lòng cậu. Có lẽ khoảng thời gian quen biết nhiều yêu tu thú vị này, làm cậu dần dần thoát ra khỏi sự bi thương về núi Vụ Ảnh, cho nên khi nút thắt ấy được mở ra, khi nhìn thấy sự thật ở bên trong, cậu lại không hề quá giận giữ hay thất vọng, thậm chí còn cảm thấy may mắn vì mọi người không phải vì trời sinh khiếm khuyết mà đều là thụy thú vạn vật kính trọng.

Bạch Dương trưởng lão đã từng nói, khi cậu không còn chấp mê quá khứ, học được cách suy nghĩ, cũng chính là lúc cậu thực sự trưởng thành.

Có lẽ khi phát hiện ra sự thật này, bên cạnh cậu có một người bạn tin cậy có thể dựa vào, năng lực thừa nhận của cậu cũng trở nên mạnh mẽ hơn. Bàn đầy đồ ăn nhiều hơn bình thường này chính là tâm ý của đối phương.

Cậu dùng đũa gắp một miếng thịt gà xắt nhỏ xào cay, thịt gà rất cay, cay tới mức cậu không thở nổi, thậm chí vành mắt còn nóng lên. Im lặng gắp vài miếng thịt gà cho vào miệng, đầu lưỡi của Phù Ly giống như bị đốt cháy.

"Được rồi." Trang Khanh bỏ đũa xuống, lộ ra khuôn mặt hung thần ác sát, một lúc sau mới uể oải nói mọt câu, "Ăn chút gì khác đi."

Anh vươn tay để những món vô cùng cay sang một bên.

Phù Ly sững sờ nhìn anh, đôi đũa đang giơ lên không trung không hề nhúc nhích.

"Không phải trước kia cậu từng nói với tôi rằng, khi khó chịu đừng cố chống đỡ hay sao." Trang Khanh rót cho cậu một cốc nước hoa quả, đưa tới bên miệng cậu, "Uống một ngụm đi."

Phù Ly ngoan ngoãn uống một ngụm.

"Bị người thân nhất lừa, tâm tình không tốt là chuyện bình thường." Trang Khanh nhìn Phù Ly uống mấy ngụm nước trái cây rồi mới tiếp tục nói, "Dáng vẻ tức giận, còn đẹp hơn là dáng vẻ cố gắng chống đỡ."

Phù Ly mím môi: "Bạch Dương trưởng lão từng nói, yêu quái trưởng thành rồi, phải học được cách khống chế tốt cảm xúc, cũng phải học cách có lí trí."

"Lí trí cái mông!" Trang Khanh mặc áo gi lê bên ngoài áo sơ mi, nói lời thô tục nhưng vẫn cao quý như cũ, "Gặp chuyện khó chịu, còn không khó chịu, đó không gọi là trưởng thành, đó gọi là ngu ngốc!"

"Thật, thật sao?" Phù Ly đã bất tri bất giác uống hết cốc nước trái cây.

"Từ nhỏ tôi đã tiếp xúc với con người và yêu tu, tuy rằng tuổi tác không lớn bằng cậu, nhưng luận từng trải sự đời thì mười cậu còn không được bằng tôi." Trang Khanh buông cốc nước hoa quả xuống, cúi đầu nhìn Phù Ly, "Dù sao nơi này trừ tôi ra, cũng không có sinh vật nào có thể nhìn thấy được, cậu không vui thì không vui, muốn tức giận thì tức giận, tôi cũng không có hứng thú nói chuyện của cậu với yêu quái khác."

Nụ cười trên mặt Phù Ly sụp đổ, cả người cậu giống như bong bóng bị xì hơi, chẳng có chút tinh thần: "Tôi không thể hiểu được, tại sao bọn họ lại muốn lừa tôi."

Đối với cậu mà nói, đó chính là những trưởng bối mà cậu tin tưởng nhất, bắt đầu từ khi cậu có ý thức, bọn họ đã ở bên cạnh cậu rồi. Là bọn họ dạy cho cậu thuật pháp, luyện đan, là bọn họ dạy cho cậu đạo lý làm yêu quái, là bọn họ nuôi dưỡng cậu lớn lên. Cho dù bọn họ nói với cậu, mặt trời mọc từ đằng Tây, chẳng qua là vì không khí của ngọn núi bọn họ bất thường, cho nên mới cảm thấy mặt trời lên từ phía Đông, cậu cũng sẽ tin tưởng không nghi ngờ.

Tất cả những thứ cậu có, tri thức, tu vi, trưởng thành đều là do bọn họ trao cho, không có bọn họ, sẽ không có Phù Ly của hiện tại.

Cho nên, cho dù thế nào đi nữa cậu cũng không nghĩ rằng bọn họ lại lừa cậu, hơn nữa lại còn nói dối cậu, mà lời nói dối này đã gieo xuống từ khi cậu đắt chân tới núi Vụ Ảnh. Không, không đúng, bọn họ không lừa cậu, chỉ là cố gắng dẫn cậu hiểu lầm mà thôi, để cậu cho rằng chân thân của bọn họ chỉ là những động vật rất bình thường, là những động vật mà có thể tùy ý thấy được ở thế gian.

"Trang Tiểu Long, nếu như yêu quái của cả ngọn núi, đều không giống như trong tưởng tượng của tôi, vậy thân phận thực sự của bọn họ rốt cuộc là gì?" Phù Ly cắn cắn môi, "Có lẽ bọn họ không còn cách nào nữa mới cố ý dẫn sai đường cho tôi có đúng không?"

"Bọn họ tốt với cậu không?" Trang Khanh hỏi ngược lại.

Phù Ly gật đầu: "Không có yêu tu nào có thể tốt hơn bọn họ."

"Nếu như đã như vậy, đợi sau này cậu tìm được bọn họ rồi, có thể trực tiếp hỏi bọn họ, bây giờ một mình cậu ở đây suy nghĩ lung tung thì có tác dụng gì." Trang Khanh nhìn ra bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt ngưng trọng nói, "Huống hồ tôi cảm thấy cậu nói đúng, có lẽ bản thân bọn họ cũng không còn cách nào khác."

"Anh nói như vậy, trong lòng tôi thoải mái hơn rất nhiều." Phù Ly ngáp một cái, lui về thành một con thỏ, nằm thẳng lên ghế ăn cơm ngủ mất.

Nhìn thấy Phù Ly bất giác chìm vào giấc ngủ, Trang Khanh ngồi xổm xuống, nhìn thẳng con thỏ mập mạp này, lo lắng trong lòng càng nặng. Bây giờ trạng thái của Phù Ly vô cùng không thích hợp, yêu tu sao có thể nói ngủ là ngủ được?

Nếu như gặp phải yêu quái xấu xa, nhân cơ hội này móc yêu đan của cậu ấy ra, cậu ấy phải làm thế nào?

Yêu tu ở núi Vụ Ảnh thực sực chiều hư cậu ấy rồi.

Vươn tay ôm con thỏ vào khuỷu tay, Trang Khanh đứng dậy đi tới bên ghế sô pha, do dự một lát, xoay người lên lầu. Phòng ngủ của anh rất lớn, cũng rất lộng lẫy, quan trọng nhất là bên trong có trận pháp an toàn, nếu như có yêu quái không hiểu biết xông vào, có thể sẽ chết ở trong trận.

Đặt con thỏ lên trên giường, Trang Khanh đắp cho cậu chiếc chăn nhỏ, khẽ thở dài.

Tại sao một con rồng chưa đủ hai nghìn tuổi như anh, lại phải quan tâm tới con thỏ đã hơn bốn nghìn tuổi này?

Lúc này điện thoại đột nhiên vang lên, anh nhìn Phù Ly ngủ say như chết, đi ra khỏi phòng: "Có chuyện gì"

Đầu bên kia điện thoại là Sở Dư, nghe giọng nói của cậu ta có chút lo lắng: "Lão đại, xảy ra chuyện rồi."

"Chuyện gì?" Trang Khanh vuốt vuốt mũi, có lẽ năm nay phong thủy không được tốt, sao lại liên tiếp xảy ra chuyện như thế chứ.

"Có hai yêu tu bị tà yêu không biết tên tập kích, máu toàn thân đều bị hút khô, trên người cũng chỉ còn lại một tầng da và khung xương, "Bây giờ trên diễn đàn yêu tu đang tỏ ra hoảng hốt, rất nhiều yêu tu không dám ra ngoài, còn có một số yêu tu gan nhỏ, đã chạy tới đại sảnh ban quản lý chúng ta rải chiếu nằm rồi."

Mấy năm gần đây, gần như chưa từng có loại chuyện này xảy ra, trước đây ngay cả Chu Yểm làm loạn, cũng chỉ ăn người chứ không xuống tay với yêu tu. Mọi người đã sống qua bao nhiêu ngày tháng bình an như thế, đột nhiên xảy ra chuyện này, có yêu quái sợ hãi cũng là chuyện bình thường.

"Thân phận của người chết là gì?"

"Một người là hoa yêu hóa hình chưa được bao lâu, một người là bán yêu tu vi trên trăm năm."

Hai yêu tu này tu vi đều không cao, cho nên trên diễn đàn, những yêu thấp thỏm lo âu cũng đều là những yêu tu có tu vi thấp.

"Người bị tình nghi có lẽ không phải là đại yêu có tu vi cao, nếu như bọn họ muốn ăn yêu quái, tuyệt đối sẽ không chọn loại tiểu yêu như vậy." Trang Khanh nói, "Đi Yêu Minh lấy một chút tư liệu, xem những yêu quái nào cỏ bản năng hút máu, lại tra xem gần đây có yêu quái nước ngoài nào nhập cảnh hay không, không được bỏ qua bất cứ yêu quái khả nghi nào. Quan trọng nhất là gửi cảnh báo an toàn cho từng tu chân giả, tôi lo lắng đối tượng của kẻ tình nghi, không chỉ là yêu tu mà còn là nhân tu."

"Vâng thưa lão đại, em lập tức đi làm ngay đây." Sở Dư cũng biết chuyện này không thể kéo dài, cũng không thể giấu được, không bằng tăng cường bảo vệ, phía Yêu Minh mỗi năm đều lấy tiền trợ cấp của quốc gia, lần này sao cũng không thể lấy tiền mà không làm việc được.

Ngắt điện thoại, Trang Khanh quay lại phòng, nhìn con thỏ ngủ như heo, viết một tờ giấy dán lên đầu con thỏ rồi mới rời khỏi biệt thự.

Con thỏ trên giường duỗi duỗi chân sau, dang tứ chi, ngủ chẳng có chút lo lắng nào.

Phù Ly nằm mơ một giấc mơ đẹp, trong mơ, cậu được một thứ ấm áp dễ chịu nào đó vây quanh, bên cạnh có người đang khóc, đang cười, đang phẫn nộ, tất cả cảm xúc đều tụ lại trên người cậu.

Loại cảm xúc này cũng không mang lại phiền não cho cậu, ngược lại làm cho bản thân cậu càng thêm mạnh mẽ.

Có con người mặc váy da thú nói, hi vọng bộ lạc bọn họ có thể tránh khỏi sự xâm nhập của băng tuyết mùa đông.

Có một người phụ nữ gầy yếu mặc quần áo rách quỳ xuống bên căn nhà gạch, khẩn cầu trời xanh đừng mang con của cô đi.

Còn có đứa trẻ đầu tóc rối bù đứng trên đất đai khô cằn, khẩn cầu trời xanh ban cho cậu bé đồ ăn.

Nhưng mà bộ lạc của những con người mặc váy da thú vẫn không thoát khỏi sự xâm nhập của băng tuyết mùa đông, vô số người già và trẻ con bị chết cóng, ngay cả người đàn ông mặc váy da thú cuối cùng cũng bị vùi lấp trong tuyết, trước khi chết anh ta trừng lớn mắt, dường như đang hỏi trời xanh, tại sao lại muốn đoạt đi nhiều sinh mệnh như vậy.

Đứa con của người phụ nữ gầy gò cuối cùng cũng chết, cô ôm tã lót, khóc mắng trời xanh không có mắt, tại sao lại mang đứa con duy nhất của cô đi.

Đứa trẻ đầu tóc rồi bù bẩn thỉu cũng chết trong trận tuyết cuối cùng của mùa đông, khi chết chân còn không đeo giày, khuôn mặt vừa khô vừa bẩn, mang theo sự không muốn rời xa sinh mệnh. Cậu còn chưa nhìn thấy mặt phồn hoa tươi đẹp của thế giới này lại phải đau đớn chết đi trong mùa đông giá lạnh.

Trời xanh không vì đám người mặc váy da thú thành kính, người phụ nữ gầy gò đáng thương, đứa trẻ bất hạnh, mà trở nên nhân từ, mỗi ngày đều có vô số con người đau đớn chết đi, mỗi ngày lại có rất nhiều con người cất tiếng khóc chào đời. Rất nhiều người mắng trời xanh vô tình, cũng có rất nhiều người cảm ơn trời xanh phù hộ, nhân gian muôn vẻ, cuối cùng cũng không tránh thoát khỏi sống chết.

"Sống chết đều là duyên, không thể cưỡng cầu. Người van cầu thì khổ, người thuận lợi thì có phúc."

Một giọng nói u oán mờ mịt, thậm chí còn không phân biệt nam nữ, già trẻ vang lên bên tai Phù Ly, cậu tò mò hỏi: "Là ai vậy?"

Không có tiếng âm thanh kia trả lời, chẳng qua chỉ nhắc đi nhắc lại không thể cưỡng cầu.

Phù Ly mở mắt ra, nhìn thấy trần nhà khảm đầy bảo thạch, cậu lắc lắc cái đầu, trên đầu rơi xuống một mảnh giấy.

"Ban quản lý có việc cần xử lý, tôi qua đó trước. Trang Khanh."

Phù Ly nhảy xuống giường, biến thành hình người, tự thực hiện bùa chú làm sạch với mình, rồi cũng vội vàng đi tới ban quản lý.

Trong đại sảnh sau kết giới ở ban quản lý bày đầy lều trại, bên này chó yêu cùng mèo yêu tranh giành địa bàn, thiếu chút nữa thì đánh nhau, bên kia vẹt yêu cùng sáo yêu miệng lưỡi thao thao bất tuyệt mắng lẫn nhau.

Hai con cá yêu vì thảo luận bình cá ai mang tới đẹp hơn, sau khi biến thành nguyên hình, quất đuôi lẫn nhau.

Một con chuột bạch yêu vì tới muộn quá, bất đắc dĩ phải dựng lều bên cạnh một con mèo yêu, cậu ta sợ hãi toàn thân run lẩy bẩy, khi bên cạnh cậu ta lại xuất hiện một con chó yêu, cậu ta hoàn toàn bị dọa biến về nguyên hình.

Hai hoa yêu đang tâng bốc đối phương, nhưng lại ẩn chứa lời nói hạ thấp đối phương, khuôn mặt xinh đẹp, phong thái vô hạn.

Côn Bằng và Công Phúc đi xuống, nhìn bên dưới dày đặc lều trướng, đủ loại yêu quái tụ tập chung một chỗ, hơn nữa còn có thể hòa bình chung sống, nếu như đặt ở mấy nghìn năm trước, đây là chuyện không có khả năng xảy ra.

Mèo yêu không ăn chuột yêu, rắn yêu không ăn ếch yêu, sói yêu lại còn có thể xưng anh em với heo yêu cùng nhau đánh bài, đây quả thực là kỳ tích.

"Ta không hiểu nổi thời thượng của tu chân giới bây giờ." Côn Bằng chỉ vào đôi tình nhân ngọt ngào ở góc phòng, "Đó không phải là chồn yêu với gà yêu sao? Hai con vật đó mà có thể ở chung với nhau sao?"

Công Phúc nhìn chăm chú, hắn trợn mắt xem thường Côn Bằng: "Không phải nói thời đại đang phát triển, yêu giới đang tiến bộ sao, hòa bình gắn bó với nhau như vậy, tốt biết bao?"

Hắn vừa nói xong câu này, dưới tầng đã vang lên tiếng cãi nhau.

Thì ra là Chu Lộ đang cãi nhau cùng với một con nhện yêu, cãi vô cùng kịch liệt. Những yêu quái bên cạnh nhìn thấy vậy, lộ ra biểu tình quả nhiên là thế.

Ân oán giữa Chu Lộ và con nhện yêu này, đã phải kéo dài mấy năm rồi, năm đó sau khi Chu Lộ và con nhện yêu xảy ra mâu thuẫn, liền cố ý hãm hại con nhện yêu, nói rằng nhện yêu bắt giữ trái phép động vật được bảo vệ, làm hại con nhện yêu bị cảnh sát con người bắt nhốt mấy năm.

Con nhện yêu biểu hiện rất tốt ở trong ngục giam của con người, khó khăn lắm mới đủ tháng thành công ra khỏi tù, bây giờ gặp được kẻ thù đáng xấu hổ Chu Lộ này, không ra tay đánh người coi như hắn đã nhịn lắm rồi.

Hành vi cực phẩm của Chu Lộ đã sớm khiến cho không ít yêu tu ghét bỏ, cho nên say khi xảy ra đấu khẩu, tất cả yêu tu đều đứng về phía nhện tinh, Chu Lộ bị nhiều yêu quái công kích như vậy, tức giận đi ra khỏi đại sảnh.

"Động vật được bảo hộ thì giỏi lắm sao, nếu không phải vì ông đây không tìm được chứng cứ mày hãm hại tao, tao đã sớm bảo ban quản lý bắt mày lại rồi." Cục tức trong lòng con nhện yêu cuối cùng cũng bớt đi được vài phần, "Quả thực chính là phần tử cặn bã trong giới chim!"

Các yêu khác nghe vậy cũng nhao nhao tới an ủi hắn, còn có yêu nhét cho hắn một ít đồ ăn vặt.

Nhện yêu cầm thịt khô thơm ngào ngạt, liếm liếm răng.

Chu Lộ buồn rầu chạy ra bên ngoài, đụng phải Phù Ly đang chạy tới ban quản lý.

"Mày mọc mắt để làm gì thế, dùng để chọc giận người khác sao?" Chu Lộ bò từ dưới đất lên, mở miệng mắng. Nhưng khi hắn nhìn rõ người đụng phải hắn là phù Ly, giọng nói đột nhiên thấp xuống tám độ, hắn nhớ tới cảm giác sợ hãi khi bị Phù Ly đánh bay.

Hừ một tiếng, Chu Lộ phủi phủi bụi đất dính trên người mình, không quay đầu lại chạy đi ra.

"Ai......." Phù Ly nhìn thấy ví tiền rơi dưới đất, cúi người nhặt lên, lấy điện thoại ra gọi điện cho Trang Khanh, xác nhận bây giờ không cần cậu giúp đỡ mới cầm ví tiền đuổi theo.

Tuy rằng con chim này không làm người khác thích nhưng nể mặt hắn là loài chim quốc bảo, cậu vẫn mang ví tiền tới đưa cho hắn. Tránh xuất hiện tin tức, đường đường là một quốc bảo mà mua đồ không trả tiền trên báo của con người.

Chu Lộ là yêu quái quan trọng mặt mũi, sao có thể chịu đựng được nhiều yêu quái khác nói hắn như vậy, hắn chạy một mạch mấy chục km, tới bên bờ sông mới dừng lại. Nhặt đá cuội dưới chân ném xuống sông, hắn có chút không cam lòng mắng, "Thật không biết xấu hổ, ai cố ý hại hắn bị cảnh sát con người bắt đi?"

Rõ ràng là do con yêu quái kia tâm địa không đơn giản, thấy lông chim của hắn xinh đẹp mới bắt hắn lại, bán cho người khác có được không?

Không ngờ rằng con nhện đó gặp yêu khác liền nói là do hắn cố ý hãm hại, thế gian sao lại có yêu quái vô liêm sỉ như vậy. Còn có những yêu tu nói đỡ cho con nhện kia, cũng đều là loại ngu xuẩn, tự cho mình là đúng, cũng không nhìn xem đang giúp loại hàng thế nào.

Hắn đường đường là Chu Lộ, muốn báo thù một con nhện còn phải nhờ con người giúp hay sao.

Tuy, tuy rằng cuối cùng quả thật phải dựa vào sự giúp đỡ của con người hắn mới thoát được khỏi tay của con nhện yêu, nhưng đó không quan trọng, quan trọng là hắn sẽ không dùng thủ đoạn đê tiện như vậy

"Hôm nay ánh nắng đẹp thế này, sao anh lại ngắm cảnh một mình ở bên sông?" Một người đàn ông mặc âu phục thắt cà vạt đứng cách Chu Lộ không xa, hắn tóc đen mắt xanh, ngũ quan rất rõ nét, tướng mạo vô cùng đẹp trai, nhưng rõ ràng không giống con người ở quốc gia này.

Chu Lộ là một con yêu quái có tính tình nóng nảy, nhìn thấy dáng dấp làm ra vẻ của người đàn ông này, nói thẳng: "Ông đây đứng ở đây làm gì thì liên quan quái gì tới mày!"

Người đàn ông đẹp trai sững sờ, sau đó nhanh chóng khôi phục lại nụ cười nhã nhặn: "Anh đứng một mình ở đây, không sợ gặp phải người xấu sao?"

Chu Lộ liếc mắt xem thường: "Cút!"

Ông đây dựa vào mỹ mạo tung hoành cả yêu giới, chỉ cần biến thành nguyên hình, có thể làm cho vô số con người quỳ xuống gọi bố, không cần phải lễ phép.

"Thái độ này của anh, làm cho tôi rất không vui." Mặt người đàn ông đẹp trai trầm xuống, vì tức giận mà đồng tử màu xanh ngọc bích càng thêm đậm màu, "Vật nhỏ không nghe lời như vậy, ăn là được rồi."

Tác giả có lời muốn nói:

Phù Ly: Có một loại yêu quái, sống hoàn toàn dựa vào may mắn, chết vì tự tìm đường chết.

Chu Lộ: Tuy rằng tôi tùy hứng, không lễ phép, tính tình kém, nhưng tôi chính là quốc bảo!

Bình luận

Truyện đang đọc