ĐỪNG KỲ THỊ GIỐNG LOÀI

Côn Bằng nhìn bốn phía xung quanh, mấy tiểu yêu quái rụt đầu trốn ở bên cạnh, dáng vẻ như muốn nghe lén lại không dám nghe. Hắn nhíu mày trừng Bạch Trạch: “Kết, kết giới gì, nhiều năm như vậy ngươi không hiện thân, đột nhiên chạy tới đây làm gì?”

“Đương nhiên là kết giới phong ấn rồi.” Bạch Trạch cười híp mắt nói, “Ngươi bị phong ấn bốn nghìn hai trăm năm dưới đáy biển, chẳng lẽ cũng bị phong ấn luôn cả trí nhớ?”

Nhóm tiểu yêu nghe lén thấy như vậy, trên mặt lộ ra vẻ bỗng nhiên ngộ ra, thì ra Côn Bằng đại nhân không phải nghỉ ngơi dưới đáy biển mà là bị đại yêu khác phong ấn.

“Chú Côn Bằng, mẹ cháu nói, yêu quái tốt không thể tùy tiện nói dối được.” Một yêu tiểu ngưu yêu trên đầu vẫn còn chiếc sừng đi tới trước mặt Côn Bằng, vẻ mặt rối rắm, “Nhưng mà chú là bạn tốt của cháu, cháu quyết định sẽ không ghét bỏ chú.”

“Ta đúng thật phải cảm ơn ngươi, nghé con.” Côn Bằng vươn tay xách tiểu ngưu yêu lên, ném đứa nhóc vào trong lòng yêu quái tới xem náo nhiệt ở bên cạnh, “Đại yêu nói chuyện, tiểu yêu quái không được quấy rối.”

Bị vạch trần chuyện bản thân bị phong ấn hơn bốn nghìn năm, Côn Bằng thật sự có chút tức giận. Nếu như là lúc vừa mới ra khỏi biển, có lẽ bây giờ hắn đã đánh nhau với Bạch Trạch. Nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy Ôn Thần bị sét của Thiên Đạo đánh chết, hắn lờ mờ nhận ra được chân tướng của một sự thật nào đó, có lẽ năm đó bọn Bạch Trạch cũng không phải vì gây phiền phức cho hắn mà là vì cứu hắn một mạng.

Nghĩ như vậy, khi hắn gặp lại Bạch Trạch còn có chút lúng túng. Nhất thời không biết nên phát giận với Bạch Trạch hay là nên nói cảm ơn.

“Mọi người vây ở đây làm gì?” Trương Kha cầm tài liệu xuống, nhìn thấy có không ít yêu tu đang vây ở cửa, ngay cả Côn Bằng cao ngạo bình thường không thích xuất hiện trước mặt yêu tu khác cũng đứng trên bậc thang, cậu có chút tò mò, thò đầu nhìn thoáng qua.

Thứ như lòng tò mò, thật sự đã xâm nhập vào gen của con người, cho dù là những con người bước chân lên con đường tu đạo cũng không ngoại lệ, Trương Kha chính là một đại diện.

“Đội trưởng Trương.” Lễ tân yêu nữ trong tranh nhỏ giọng nói, “Bên ngoài có một người họ Bạch, đang muốn tìm Phù đạo quân. Nhưng mà dường như Côn Bằng đại nhân có quen biết với vị họ Bạch này, hơn nữa…..” Nữ yêu áp giọng thật thấp, “Vị họ Bạch này còn nói, Côn Bằng đại nhân không phải ngủ ở đáy biển mấy nghìn năm mà là bị phong ấn mấy nghìn năm.”

“Thật sao?” Trương Kha đột nhiên có tinh thần, người đàn ông họ Bạch này, dám nói chuyện trực tiếp với Côn Bằng như vậy, chứng minh rằng thực lực của hắn rất mạnh. Nhưng hắn lại là yêu quái mà anh Phù quen biết, ở giữa có phải là có bí mật không thể nói cho người khác không?

Nào biết Côn Bằng đứng trên bậc thang đột nhiên quay đầu lại, trừng Trương Kha và yêu nữ trong tranh nói: “Hai người các ngươi đang lẩm bẩm cái gì đấy, cho rằng ta không nghe thấy sao?”

Trương Kha và nữ yêu: ……

“Hơn bốn nghìn năm không gặp, nhưng ngươi càng ngày càng có tiền đồ, còn có thể hô to gọi nhỏ với những tiểu bối tuổi tác chưa bằng số lẻ của ngươi.” Bạch Trạch bước lên bậc thang, “Bỏ đi, bỏ đi, ta đang bận tìm đứa trẻ nhà chúng ta, không nói mấy lời vô nghĩa với ngươi nữa.”

“Đứa trẻ nhà các ngươi?” Côn Bằng nhíu mày, “Ngươi lấy đâu ra đứa trẻ?” Trong lòng hắn thoáng hiện lên một phỏng đoán.

“Chú Bạch!” Phù Ly chạy từ cửa ra, sau khi nhìn thấy Bạch Trạch, kinh ngạc hét lên một tiếng, nháy mắt nhảy như con thỏ tới trước mặt Bạch Trạch, “Đúng là người?!”

“Trưởng thành rồi.” Bạch Trạch tháo kính xuống, vươn tay vỗ vỗ vai Phù Ly, “Rắn chắc không ít.” Càng làm cho hắn ngạc nhiên hơn đó chính là một tầng ánh sáng vàng công đức cùng với tử khí của đế vương như ẩn như hiện trên người Phù Ly. Năm đó Thiên Đạo giáng hình phạt, khi hắn và Phù Ly thất lạc, trên người Phù Ly còn không có những thứ này.

Hồn phách của Phù Ly hình thành từ linh khí trời đất cùng với thất tình lục dục, số mệnh vô cùng hỗn loạn, thậm chí còn có đường đại hung. Trên người không có khả năng có và cũng không nên có công đức cùng tử khí của đế vương.

Hai nghìn năm này, rốt cuộc là Phù Ly đã gặp được chuyện kỳ lạ gì, lại có thể làm cho vận mệnh đại hung của nó bắt đầu xuất hiện thay đổi. Từ ngày bị phong ấn ở trung tâm sa mạc, ngày ngày bị ánh mặt trời chói rực thiêu đốt, năng lực biết trước biến chuyển đất trời của Bạch Trạch càng ngày càng trở nên suy yếu, đã mất đi một phần lớn năng lực dự đoán.

Bây giờ hắn không tính được ra vận mệnh của Phù Ly, thậm chí ngay cả vận mệnh của Côn Bằng hắn cũng không nhìn ra được.

“Con thỏ nhỏ, không ngờ ngươi lại là hậu bối của Bạch Trạch?!” Côn Bằng nhìn dáng vẻ gặp lại của Phù Ly và Bạch Trạch, đột nhiên hét lớn, “Lúc đầu ta hỏi ngươi có biết Bạch Trạch hay không, tại sao ngươi lại nói chưa từng gặp hắn?!” Thực không thể ngờ, con Hống Phù Ly này lại là do thụy thú Bạch Trạch nuôi lớn, quả thực là trò cười lớn nhất dưới mắt Thiên Đạo.

Đã gọi là chú rồi, còn nói chưa từng gặp? Không ngờ rằng vãn bối thoạt nhìn đơn thuần, lại lừa người chuyên nghiệp hơn ai khác.

“Bạch Trạch?!”

Nghe được tiếng rống này của Côn Bằng, tất cả mọi người đều nghĩ rằng tai mình có vấn đề. Thụy thú Bạch Trạch tiếng tăm lừng lẫy trong đất trời, có thể dự báo được kiếp trước và tương lai, lại đang đứng trước mặt bọn họ?

Trương Kha chen ra khỏi một đống tiểu yêu đang xem ồn ào, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho các đồng nghiệp khác: “Mau ra đây xem thụy thú Bạch Trạch, còn sống!”

“Cá mè hoa, ngươi không đánh lại chúng ta nên định bắt nạt con cháu nhà chúng ta sao?” Bạch Trạch kéo Phù Ly về sau lưng mình, đeo kính lên nhìn Côn Bằng, “Giọng lớn như thế, định dọa dẫm sao?”

“Ta dọa em gái ngươi!” Côn Bằng đam mê nghịch điện thọai, đã học được dùng ngôn ngữ mạng mắng chửi người, “Phù Tiểu Ly, ban đầu ngươi đã nói với ta thế nào?!”

“Lúc ấy tôi không biết Bạch Dương trưởng lão chính là Bạch Trạch.” Phù Ly trốn sau lưng Bạch Trạch, ló đầu lên bả vai hắn, “Chuyện này không thể trách tôi.”

“Ngươi coi ta ngu sao?!” Côn Bằng giận giữ cười lớn, “Ngươi sống với bọn họ mấy nghìn năm, sẽ không biết bọn họ là thứ gì sao?”

Bạch Trạch sờ sờ mũi, quay đầu yếu ớt nhìn Phù Ly. Nhưng mà lại không hề áp lực khi bị Côn Bằng trừng, “Coi ngươi là ngốc thì làm sao?”

Côn Bằng: “Ngươi, ngươi…..”

“Ở bên ngoài kêu gào cái gì thế?” Giọng Trang Khanh vừa vang lên, những tiểu yêu vây xung quanh xem náo nhiệt lập tức nhường ra một lối đi, để Trang Khanh có thể nhìn rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Đi theo lối đi mà mọi người nhường ra, Trang Khanh đứng ở bậc thang cuối cùng, nhìn Phù Ly sau lưng Bạch Trạch, lễ phép cười với Bạch Trạch: “Chào Bạch Trạch tiền bối.”

“Xin chào.” Là một thụy thú, Bạch Trạch trời sinh công đức thâm hậu, tử khí đầy người. Hắn sống nhiều năm như thế, những sinh vật có ánh sáng công đức cùng với tử khí đế vương giống như Trang Khanh cũng không nhiều, cho nên khi lần đầu tiên nhìn thấy Trang Khanh, hắn bất giác thêm vài phần cảm tình với đối phương.

Hơn nữa…..

Sắc mặt Bạch Trạch có chút khẽ thay đổi, nhưng lại nhanh chóng bị che giấu đi.

Phù Ly đi ra từ sau lưng Bạch Trạch, kéo kéo tay áo Trang Khanh, nói với Bạch Trạch: “Đây là…đây là đạo lữ tương lai của con, Trang Khanh.”

Nghe lời Phù Ly nói, biểu tình của Bạch Trạch giờ đây trở nên vô cùng quái dị, một lúc sau mới liên tục gật đầu: “Tốt, rất tốt.”

Những nhân viên trong ban quản lý đứng bên cạnh há hốc mồm, trưởng bối nhà anh Phù thật dễ nói chuyện, tu vi cao thâm lại có dị bảo trên người, đã vậy còn dễ dàng chấp nhận việc anh Phù tìm một nam yêu làm bạn đời, bọn họ thật sự yêu thương anh Phù sao?

“Không biết Tiểu Ly lại có đạo lữ rồi, ta vội vàng tới đây, những năm nay cũng không gom được thứ gì tốt.” Bạch Trạch lục lọi trên người, lấy từ trong túi Càn Khôn ra một hộp sách thật dày, “Bên trong có đựng một số cách tu hành của Thanh Thương Long cùng với một số quy luật đạo pháp, con cầm lấy chơi đi.”

Công pháp tu luyện của thần thú Thanh Thương Long…..

Biểu tình trên mặt Côn Bằng co rút, cái thứ đồ không biết xấu hổ như Bạch Trạch vậy mà còn giấu cả công pháp tu luyện của thần thú Thanh Thương Long.

“Cái này sao có thể…..” Trang Khanh không phải tu chân giả bốn phía còn tỉnh tỉnh mê mê, trên người anh có kế thừa của thần thú Thanh Thương Long, đương nhiên cũng biết công pháp tu luyện của thần thú trong chiếc hộp này quý giá tới mức nào.

“Cầm lấy đi.” Bạch Trạch khẽ cười, “Con là đạo lữ của Tiểu Ly, chẳng khác nào người nhà chúng ta. Đồ của người trong nhà, còn phân giá trị sao? Hay là….” Hắn cười cong cong khóe mắt, “Con không muốn kết làm đạo lữ với Phù Ly?”

“Vãn bối không có ý này.” Trang Khanh trịnh trọng tỏ rõ lập trường.

“Như vậy không phải xong rồi sao.” Bạch Trạch đặt hộp vào trong tay Trang Khanh, quay đầu lại nói với Phù Ly, “Đứng ở đây nói chuyện mãi không thích hợp, Tiểu Ly à, mang người chú trèo đèo lội suối của con vào trong ngồi đi.”

“Mời Bạch Trạch tiền bối.”

“Con là đạo lữ của Phù Ly, gọi ta là chú Bạch được rồi.”

“Vâng, chú Bạch.” Trang Khanh biết lắng nghe sửa lại, mang theo khuôn mặt đứng đắn lại làm ra chuyện nịnh hót trưởng bối.

“Kỳ quái….” Côn Bằng vuốt cằm mình, nhíu mày nhìn chằm chằm theo bóng dáng của Bạch Trạch. Con yêu quái Bạch Trạch này vô cùng dối trá, nhìn thì ôn hòa dễ gần, thực tế là yêu quái vô cùng bới móc, yêu quái mà hắn có thể nhìn vừa mắt, trăm năm cũng khó tìm được một người.

Bây giờ hắn coi Trang Khanh như con ruột, lẽ nào thật sự là xem trọng Trang Khanh rồi?

Không đúng, không đúng, đây không phải là tác phong của Bạch Trạch. Hắn nghĩ ngợi, rồi vẫn đi theo.

“Tiểu Ly này.” Tránh khỏi ánh mắt những tu chân giả khác, Bạch Trạch tháo kính xuống, trên mặt tràn đầy bất đắc dĩ và chua xót, cộng thêm với gương mặt đẹp kia của hắn, cho dù hắn phạm phải lỗi vô cùng lớn, cũng sẽ làm cho người ta không nhịn được mềm lòng, “Kỳ thực, có một số chuyện ta có thể giải thích cùng con.”

“Giải thích người rõ ràng là Bạch Trạch, lại làm cho con hiểu lầm người là Bạch Dương?” Phù Ly ngồi bên cạnh hắn, không hề chịu thua kế này của Bạch Trạch.

“Chuyện này, mọi người đừng nghĩ nữa….” Nụ cười của Bạch Trạch càng thêm dịu dàng, “Cho dù nói thế nào, nhìn thấy con vẫn khỏe mạnh đứng ở nơi này là ta yên tâm rồi.” Hắn vươn tay nhận lấy chén trà mà Trang Khanh đưa tới, lộ ra miệng vết thương loang lổ dưới tay áo.

“Chú Bạch, những vết thương trên cánh tay người là thế nào?” Loại vết thương này, Phù Ly đã từng thấy trên người của Khang Cốc.

“Không sao.” Bạch Trạch cười nói, “Qua một thời gian nữa là sẽ tốt thôi.”

“Người lại lừa con, với thể chất của người, có vết thương nào mà không thể lập tức khép lại?” Phù Ly xắn tay áo hắn lên, nhíu mày nói, “Có phải là vết thương chịu hai nghìn năm nay không?”

“Không sao.” Bạch Trạch xoa trán Phù Ly, “Ngồi xuống nói chuyện với ta trước đã, mấy năm nay con sống thế nào?”

Trang Khanh nhìn thấy Bạch Trạch dùng một khổ nhục kế đơn giản, đã làm cho Phù Ly đi theo ý nghĩ của hắn, cúi đầu im lặng uống một ngụm trà, chuyện này, anh vẫn nên giả vờ như không biết thì tốt hơn.

Nghe Phù Ly nói tới những chuyện đã xảy ra khi tới nhân gian, Bạch Trạch xem xét Trang Khanh không để lại dấu vết, sau khi đối diện với ánh mắt Trang Khanh, hắn cũng bình tĩnh duy trì nụ cười khẽ, không hề có chút lúng túng khi nhìn trộm bị bắt được.

Khi Phù Ly kể tới chuyện Ôn Thần bị sét đánh chết, Bạch Trạch đột nhiên nói: “Năm nay có mấy ngày hoàng đạo, đại lễ kết đạo của con và Trang Khanh sắp xếp vào ngày nào?”

Phù Ly: “Hả?”

Thì ra trưởng bối ở tu chân giới cũng thích thúc giục kết hôn?

“Hả cái gì mà hả?” Bạch Trạch nói, “Con lớn hơn Trang Khanh hai nghìn tuổi, cảm tình với nó cũng tốt, lẽ nào lại muốn ở bên nhau mờ ám như vậy, còn không có cả một đại lễ kết đạo?”

Phù Ly cảm thấy lời này nghe có chút quen tai, hình như không lâu trước đây cậu đã từng nghe thấy.

“Yêu quái từ núi Vụ Ảnh tới, chú trọng tình nghĩa và trách nhiệm, tuyệt đối không thể làm ra chuyện bội tình bạc nghĩa.” Bạch Trạch quay đầu nhìn Trang Khanh, “Con nói có đúng không?”

Trang Khanh im lặng một giây, thấy mặt Phù Ly vẫn mờ mịt: “Tất cả đều do nguyện vọng của Phù Ly làm chủ, nhà vãn bối không có trưởng bối, làm thế nào cũng được.”

“Nếu như ta bảo hai đứa ngày mai tổ chức đại lễ kết đạo thì sao?”

“Chỉ cần Phù Ly không có ý kiến, trong lòng vãn bối vô cùng nguyện ý.”

Bạch Trạch nhìn chằm chằm Trang Khanh, đột nhiên cười nói: “Nói đùa với hai đứa thôi, Phù Ly là đứa cháu duy nhất của ta, đại lễ kết đạo của hai đứa, tuyệt đối không thể qua loa keo kiệt, ngày mai không kịp được.”

“Con nói có đúng không, Tiểu Ly?”

Phù Ly nghĩ ngợi, nghiêm túc gật đầu: “Đúng là không thể qua loa được.”

Cho nên nếu cậu và Trang Khanh làm đại lễ kết đạo, phải chuẩn bị những thứ gì đây?

Tác giả có lời muốn nói:

Bạch Trạch: Vịt luộc chín rồi, không thể bay.

Bình luận

Truyện đang đọc