ĐỪNG KỲ THỊ GIỐNG LOÀI

“Trợ lý của tôi có chút ham vui, mong anh Phó thứ lỗi.” Trang hanh kéo Phù Ly ngồi xuống, thuận tiện nhìn người ngồi trong phòng, đều là nhân vật lớn, cho dù ai xảy ra vấn đề, đều sẽ tạo thành không ít người thất nghiệp.

Phó Tư cười cười, nhưng ánh sáng trong phòng không tốt lắm, nụ cười của anh không có ai thưởng thức cả.

Những người ngồi ở đây trong lòng đều rõ ràng, lần mất điện này có chút không bình thường, nhưng càng vào thời điểm thế này, thì càng phải bình tĩnh, kinh hoảng sợ hãi đều chỉ làm cho người đằng sau màn nhân cơ hội lợi dụng sơ hở. Dù sao bọn họ cũng từng lăn lộn ở thương trường, tất cả mọi người đều có ý thức tự bảo vệ mình.

Tình huống bên ngoài không rõ ràng, bốn phía còn có nhân viên bảo vệ chuyên nghiệp, bọn họ ngồi ở trong căn phòng này, tuyệt đối an toàn hơn so với việc tùy tiện chạy ra ngoài. Có mấy người thừa kế gia tộc trẻ tuổi thiếu kiên nhẫn oán giận mấy câu, nhưng những trưởng bối khác đều không hề mở miệng, cũng lặng lẽ ngồi một bên, giơ điện thoại lên nhìn hành lang tối đen bên ngoài.

“Di động………” Một phú nhị đại nhìn thông báo mình gửi tin nhắn thất bại, trong lòng có chút phát lạnh, “Hình như điện thoại không có tín hiệu.”

Trong phòng càng thêm yên tĩnh, một trưởng bối từng trải sự đời nói: “Mọi người đừng căng thẳng, cả khách sạn này có rất nhiều nhân viên bảo vệ, cửa vào cũng có người trông coi, nhanh thôi sẽ có người tới đây xử lý vấn đề.”

Ánh mắt Phù Ly đảo quanh phòng một vòng, bên trong không có sinh vật khả nghi xuất hiện, cậu đứng dậy đóng cửa thông gió lại, phát hiện bên ngoài hành lang vô cùng an tĩnh, dường như căn phòng này đã bị bỏ lại một mình. Mấy vị bảo vệ trông coi ở ngoài cửa dường như cũng cảm nhận được gì đó không đúng, liên tiếp điểu chỉnh bộ đàm, bên trong trừ tiếng dòng điện chói tai thì không còn âm thanh gì khác nữa.

Nghĩ tới trong phòng còn nhiều nhân vật lớn như vậy, nhân viên bảo vệ có chút căng thẳng, một người trong đó đang chuẩn bị đi tìm người tới giúp, mở đèn pin đặt bên hông ra mới phát hiện trên hành lang có sương mù dày đặc.

Sương mù không màu không mùi, nhưng lại xuất hiện vào thời gian, địa điểm này, hiện lên có chút đáng sợ.

Những nhân viên bảo vệ cho dù đã được huấn luyện đặc biệt, nhìn thấy một màn này cũng hoảng hốt. Bọn họ nuốt nước miếng, lui từng bước nhỏ vào trong cánh cửa.

“Các anh vào đây đi.”

Bốn người bảo vệ đồng loạt quay đầu, nhìn thấy người trẻ tuổi vừa nói, người này rất chú trọng ăn mặc, lẽ nào là con của vị đại gia nào đó?

“Bên ngoài có sương mù, các anh không vào sao?” Phù Ly đi tới cửa vươn đầu ra nhìn bên ngoài, kéo bốn người bảo vệ vào, sau đó đóng cửa phòng lại. Những người khác trong phòng nhìn động tác của Phù Ly, không nói gì, bởi vì bọn họ cũng có thể nhìn thấy sương mù dày đặc qua kính cửa sổ.

Khi có đông người, không gian bị đóng kín lại càng làm cho người ta sinh ra cảm giác an toàn.

Sương mù càng ngày càng dày đặc, dường như tất cả sương mù đều tập trung ở bên ngoài cửa sổ căn phòng này, bọn nó muốn bao căn phòng này lại, nuốt vào trong bụng. Căn phòng này lấy ánh sáng và thị giác tốt, có cửa sổ liền đất cực lớn. Nhưng phong cảnh xinh đẹp bên ngoài, toàn bộ đều biến thành sương mù, đáng sợ khác thường.

Thậm chí có hai nhân viên trẻ tuổi còn sợ tới mức ngồi ở góc tường khóc lên. Tiếng khóc của bọn họ làm không khí cả phòng càng thêm ngưng trọng, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ, dường như lúc nào cũng có thể có thứ đáng sợ nào đó xuất hiện.

Cạch!

Phía cửa sổ phát ra âm thanh rất lớn, mọi người đều kinh ngạc nhảy dựng, ngay cả mấy người bình tĩnh nhất lông mi cũng đang rung lên.

Là Phù Ly kéo rèm xuống, cậu cười híp mắt nhìn mọi người: “Đêm nay sương mù hơi nhiều, bên ngoài cũng không có cảnh sắc gì đẹp cả.”

Mọi người liên tục gật đầu, giờ phút này mà kéo rèm xuống, làm cho bọn họ thêm một tầng bảo vệ tâm linh. Giống như khi buổi tối con người sợ ma, sẽ che kín chăn lại, cho dù bọn họ biết chăn không thể bảo vệ bọn họ, nhưng loại an ủi tâm linh này sẽ làm cho bọn họ càng thêm dũng cảm.

Thời gian trôi qua từng phút từng gây, bên ngoài vẫn như cũ không có động tĩnh gì, ngay khi mọi người sắp bị loại im lặng này ép điên, bên ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân. Cẩn thận lắng nghe, giống như có hai người đang kề vai nhau đi tới, tiếng bước chân không nhanh không chậm, làm người ta nổi cả da gà.

Tiếng bước chân từ xa lại gần, dừng lại trước cửa phòng.

Tất cả mọi người đều dừng hít thở.

“Bệ hạ, có sương mù rồi.” Bên ngoài vang lên hai giọng nói, nhưng lời của bọn họ hoàn toàn tương đồng, ngay cả ngữ điệu cũng không có chút gì khác biệt. “Thần sẽ tuần tra ban đêm cho bệ hạ, mong bệ hạ an tâm.”

“Bên, bên ngoài là thứ gì?” Một phú nhị đại cảm xúc sụp đổ, run run rẩy nói, “Lẽ nào cỏ kẻ điên mê diễn chui vào đây?”

Cái gì bệ hạ, cái gì mà thần, đã bị dẹp bỏ từ lâu, chủ nghĩa đế quốc phong kiến đã không còn nữa rồi!

Phù Ly nhìn Trang Khanh đang ngồi trên sô pha không nói gì, cũng không nhúc nhích, cậu đi tới cửa nói: “Người tới là ai?”

“Thần Dã Trọng.”

“Thần Du Quang.”

Mọi người nhìn Phù Ly, trong mắt tràn đầy chờ mong và khích lệ. Vào thời khắc này, người dám bước ra chính là dũng sĩ. Chẳng trách Trang tổng lại cố ý mang cậu ta tới đi thảm đỏ, người này chính là nhân tài. Rơi vào nguy hiểm mà không loạn, cũng không sợ, trong lúc nguy cấp dũng cảm đứng ra, đợi qua chuyện này, bọn họ nhất định phải trả cho Trường Long một mối nhân tình.

Phù Ly đã từng nghe tới chuyện của Dã Trọng và Du Quang, nghe nói hai người là anh em, nhưng vì hai cánh tay của bọn họ dính vào với nhau, cho nên luôn cùng ăn, cùng ngủ, hơn nữa vì tiếng tăm bên ngoài, tà ma nhìn thấy bọn họ cũng không dám lại gần, cho nên được dân chúng gọi là thần Dạ Du.

Nhưng thần Dạ Du thường thường tuần tra vì đế vương, tại sao lại tới nơi này? Lẽ nào bởi vì trên người Trang Khanh có long khí, cho nên bọn họ mới coi Trang Khanh như đế vương?

“Bệ hạ cùng các đại thần bị ác quỷ bao vây, thỉnh cầu hai vị đại nhân đẩy lui ác quỷ, bảo vệ bệ hạ và các vị đại nhân an toàn.”

“Vâng!”

Mọi người nhìn Phù Ly, lại nhìn Trang Khanh, không ngờ rằng tiêu chuẩn tuyển trợ lý của Trang tổng là thế này? Không chỉ gan dạ, còn……..rất biết diễn kịch.

Có người nghĩ muốn lớn gan trêu chọc Phù Ly một câu, nào biết bên ngoài lại truyền tới tiếng thét chói tai, tiếng khóc, còn có tiếng phụ nữ kêu oan.

“Triệu Võ, mày hại chết tao, hãi chết con tao, mày không được chết tử tế.”

Âm thanh này như khóc như oán, sau khi truyền vào phòng, một vị phú nhị đại nào đó sắc mặt trắng bệch, toàn thân không ngừng run rẩy. Phù Ly nhìn thấy dáng vẻ kia của anh ta, biết ngay oán khí ngập trời bên ngoài từ đâu mà tới, người này chọc vào người phụ nữ có mệnh cách đặc biệt, lại còn không muốn phụ trách, hại người phụ nữ chết thảm, bây giờ biến thành ác quỷ, tới đòi nợ hắn.

Tiếng nguyền rủa của người phụ nữ, tiếng khóc của trẻ con, giống như là dao sắc đâm vào tim mọi người, lạnh tới phát đau.

Phù Ly dựa vào bàn không nói gì, dường như không nghe thấy âm thanh bên ngoài. Những người khác vẻ mặt khác thường, cũng không ai nói chuyện. Chỉ có phú nhị đại tên là Triệu Võ kia rốt cuộc cũng không nhịn được tâm lý sợ hãi, vọt tới trước mặt Phù Ly, “Cậu giúp tôi đi, chỉ cần cậu đồng ý giúp tôi, thù lao cậu tùy tiện nói.”

Hắn ta đã nhìn ra, chắc chắn Phù Ly hiểu chuyện quỷ thần, nếu không sao có thể nói chuyện với thử quỷ quái bên ngoài kia.

Phù Ly nhìn áo khoác ngoài bị Triệu Võ kéo nhăn, hơi nhíu mày.

Trang Khanh đứng dậy đi tới bên cạnh Phù Ly, đẩy Triệu Võ ra.

“Anh Triệu, có câu châm ngôn gọi là thiếu nợ luôn phải trả, mạng của anh không hề cao quý hơn người phụ nữ và đứa trẻ bên ngoài kia.” Phù Ly lạnh mặt nói, “Anh tùy ý đùa bỡn người khác, trên lưng anh vẫn còn mấy hồn ma trẻ con, tôi không giúp được anh.”

“Không, không, không, tôi sai rồi, tôi biết sai rồi. Sau này tôi nhất định sẽ thay đổi, đợi ra ngoài rồi, tôi sẽ mời người niệm thiên kinh bảy bảy bốn chín ngày cho bọn họ, mua cho bọn họ phần mộ tốt nhất, thật đấy!” Lúc này Triệu Võ cũng chẳng cần quan tâm mặt mũi nữa, chỉ hận không thể quỳ xuống trước Phù Ly.

“Người chết như đèn tắt, phần mộ có đẹp hơn nữa thì cũng có tác dụng gì?” Phù Ly có chút ghê tởm, “Hổ dữ không ăn thịt con, anh còn không bằng loài súc sinh.” Trên người con người này, có vài đứa nhỏ thân thể bị cắt vụn nằm bò trên lưng, có một đứa trẻ thân thể giống như dùng mảnh vỡ chắp vá lại, điều thày thể hiện khi nó còn sống đã bị người ăn, mà người ăn nó lại là người trước mặt này.

Cậu đã từng nghe thấy chuyện con người ăn con của mình, đó là bi kịch rất lâu về trước, bây giờ nhắc lại đã không còn ý nghĩa. Nhưng người tên Triệu Võ này không thiếu tiền, không thiếu đồ ăn, tại sao lại xuống tay với một đứa trẻ con?

Đưa tay đặt lên đầu đứa trẻ này, Phù Ly “đọc” được đoạn trí nhớ ấy, khi đó cậu suýt nữa thì nôn. Cậu nghĩ thế nào cũng không thể ngờ được, tên Triệu Võ này vì cái thứ ở nửa thân dưới kia, nghe những phương pháp bào chế thuốc linh tinh, bảo người mang thai nhi mà bạn gái phá bỏ về nhà, làm thành thuốc dẫn tráng dương.

Thấy sắc mặt của Phù Ly không khỏe, Trang Khanh bước tới đá Triệu Võ qua một bên: “Cậu có sao không?”

Phù Ly lắc đầu: “Không sao, chỉ cảm thấy hơi buồn nôn.”

Người bên cạnh thấy Triệu Võ bị Trang Khanh đá ra, ngã lộn vài vòng, còn chưa kịp phản ứng lại. Người làm ăn đều chú trọng hòa khí phát tài, cho dù có âm thầm tranh giành một hạng mục nào đó mà đánh nhau đầu rơi máu chảy, gặp nhau vẫn mang vẻ mặt tươi cười. Không nói hai lời đã dùng chân đá người như Trang Khanh, thật sự tương đối đặc biệt.

Có người có quan hệ làm ăn thân thiết với nhà họ Triệu thấy thế, không nhịn được mở miệng khuyên mấy câu: “Mọi người có chuyện gì thì từ từ ngồi xuống nói chuyện, đâu cần phải…………”

“Tôi không có chuyện gì để loại với loài cầm thú ăn thịt cả con mình này.” Trang Khanh đứng trước mặt mấy vị phú hào nói thẳng, “Từ nay về sau, công ty Trường Long sẽ không bao giờ hợp tác bất cứ hạng mục gì với nhà họ Triệu cả.”

Là một nhãn hiệu lâu đời ở thương giới, địa vị của Trường Long vẫn luôn rất đặc biệt, thậm chí còn không ít người trong ngành nghi ngờ, sau lưng Trường Long có quốc gia chống đỡ. Bây giờ Trường Long người ta trực tiếp nói ra những lời này, có thể thấy đã ghê tởm Triệu Võ thấu tim.

Nhưng mà ăn thịt đứa con của mình…..

Người đang cúi người định đỡ Triệu Võ dậy, thu tay mình lại, lùi sang bên cạnh mấy bước. Những người ở hiện trường cũng không phải là Bạch Liên Hoa thuần khiết gì, nhưng đối với hành vi ăn thị người, hơn nữa còn là thịt của con ruột mình, thực sự không thể chịu dựng nổi.

“Bệ hạ, ác quỷ đã bị thần bắt đi rồi, xin bệ hạ hạ chỉ.”

Giọng nói của thần Dạ Du lại truyền từ bên ngoài vào, lần này chỉ có một người mở miệng ra nói.

Phù Ly nhìn Trang Khanh, Trang Khanh nhìn thấy Triệu Võ bị dọa co rúm người lại, nhỏ giọng nói với Phù Ly: “Cậu xử lý là được rồi.” Anh đi tới ghế sô pha ngồi xuống, thuận tay gửi tinh nhắn cho ban quản lý, bảo bọn họ không cần tới đây.

Tín hiệu bị ác quỷ che chắn chẳng có ảnh hưởng gì tới Trang Khanh cả.

“Mang cô ấy rời khỏi đây, sau đó……….” Phù Ly liếc mắt nhìn Triệu Võ, “Thả cô ấy ra.”

“Không được, không được, không thể thả cô ta ra được!” Triệu Võ hoảng sợ lắc đầu nói, “Sau này cô ta lại tới tìm tôi gây phiền toái thì phải làm sao?”

Phù Ly nhếch miệng cười, trong đồng tử lóe lên ánh sáng màu vàng: “Vậy không phải rất tốt sao?”

Bị đồng tử màu vàng kim của Phù Ly nhìn chằm chằm, Triệu Võ cảm thấy cổ họng mình giống như bị một bàn tay khổng lồ bắt lấy, không làm thế nào nói được ra lời. Toàn thân hắn run rẩy nhìn về phía sau, phát hiện những người khác dường như biến thành pho tượng, không hề nhúc nhích.

“Cậu là, cậu là…………” Triệu Võ rống lên, “Cậu là quái vật!”

Phù Ly cười híp mắt há miệng ra, lộ ra hàm răng sắc nhọn: “Anh còn hét nữa, tôi sẽ ăn luôn anh!”

“Quái vật, quái vật.” Triệu Võ sợ tới mức mất khống chế, run rẩy bò về phía sau, phát hiện có cái chân đang động đậy, vội vàng ôm lấy cái chân đó nói, “Người này là quái vật.”

Trang Khanh đá con người có mùi nước tiểu này ra, mặt lạnh tanh: “Quái vật gì?”

“Trợ lý của anh là quái vật!” Giọng nói Triệu Võ mang theo tiếng nức nở, cả người rơi vào trạng thái điên cuồng.

“Quái vật mà anh nói.” Trang Khanh buông điện thoại xuống, “Là thế này sao?”

Nháy mắt, trên mặt anh hiện ra vảy rồng màu vàng, trên đầu cũng mọc ra chiếc sừng vừa phân nhánh, phát ra ánh sáng vàng kim trong đêm tối.

Triệu Võ há miệng lớn, ngã xuống đất phịch một tiếng.

“Phế vật vô dụng, như vậy đã không chịu đựng được rồi, còn có gan ăn con của mình.” Phù Ly cúi người ôm mấy đứa trẻ trên lưng Triệu Võ lên, ngón trỏ trái bắn ra, trên người mấy đứa trẻ có thêm một đôi cánh.

Cậu mở cửa sổ ra, cười nói với đám trẻ con: “Cánh có thể mang mọi người tìm được đường tới Minh Giới, đi đi.”

Đám trẻ quấn trên cánh tay cậu, phát ra tiếng khóc nỉ non.

“Mong rằng đời sau mọi người sinh ra trong gia đình hạnh phúc, không cần phải gặp được loại người cặn bã thế này.” Phù Ly cười vỗ cái đầu đỏ lòm của bọn chúng, cũng không chê dáng vẻ bọn chúng khó coi, “Đi đi.”

Lúc này mấy hồn ma trẻ con tay chân không vẹn toàn mới rời khỏi Phù Ly, xòe đôi cánh sáng vàng ra, bay vào trong bóng đêm.

Trang Khanh đi tới trước đóng cửa sổ, hơi vung tay, sương mù dày đặc xung quanh phòng biến mất không còn chút bóng dáng. Toàn thân anh toàn thụy khí, muốn thanh trừ sương mù do oán khí tạo thành này chỉ là việc trong nháy mắt, chẳng qua thấy Phù Ly dường như có tính toán khác, cho nên mới nhịn tới hiện tại.

Bây giờ tất cả mọi người trong phòng đều bị anh định thân, anh bất đắc dĩ cười nói: “Có cần phải tẩy sạch ký ức của tên Triệu Võ này không?”

“Không phải để lại càng thú vị hay sao?” Phù Ly mở cửa phòng ra, phất tay làm cho bốn nhân viên bảo vệ khôi phục tư thế đứng ở bên ngoài cửa, làm cho tất cả những thứ trong phòng đều khôi phục trạng thái ban đầu.

Trang Khanh kéo Phù Ly ngồi xuống ghế sô pha, ho khan một tiếng.

Mọi người trong phòng “sống” lại, bọn họ quên mất sương mù ban nãy xuất hiện ngoài cửa sổ, cũng quên mất thần Dạ Du, chỉ nghĩ rằng bọn họ mới ngồi trong phòng nói chuyện mấy phút thôi.

Đường dây điện nhanh chóng khôi phục lại bình thường, lúc này mọi người mới phát hiện ra Triệu Võ ngất ở góc phòng bị rèm cửa che khuất. Ngay khi mọi người định gọi xe cứu thương cho Triệu Võ thì hắn ta tỉnh lại, hắn nhìn căn phòng đã khôi phục lại ánh sáng, hoảng hốt cảm thấy ban nãy hình như mình vừa mới nằm mơ.

“Anh Triệu, anh không sao chứ?” Nhân viên vội vàng tới đỡ người dậy.

“Triệu Võ, không ngờ rằng anh lại sợ tối.”

“Chỉ là đường dây gặp sự cố thôi, anh đừng sợ.”

Triệu Võ ngồi xuống ghế sô pha, mới phát hiện mình đã tiểu ướt quần, trí nhớ trước khi ngất đi hoàn toàn trở lại. Hắn ta đứng bật dậy từ sô pha: “Nữ quỷ trong sương mù ban nãy đâu rồi?”

Mọi người mờ mịt, sương mù gì, nữ quỷ nào?

“Anh Triệu, có phải anh nằm mơ không?” Phù Ly dùng vẻ mặt thân thiết nhìn Triệu Võ.

“Cậu, cậu!” Triệu Võ quay đầu nhìn Trang Khanh và Phù Ly, răng va vào nhau, lại ngất đi lần nữa.

Trong phòng lại trở nên ồn ào.

Chỉ có Phó Tư nghi ngờ xoa xoa huyệt thái dương, anh nhớ rõ ban nãy trợ lý Phù ngồi bên trái, tại sao lại nháy mắt ngồi sang ghế sô pha bên phải của anh rồi?

Lẽ nào ban nãy trong phòng quá tối nên anh nhớ nhầm?

Tác giả có điều muốn nói:

Trang Tiểu Long: Ngại quá, trợ lý của nhà tôi bị người lớn trong nhà chiều hư.

PS: Chuyện liên quan tới thần Dạ Du, ở mỗi thời kỳ lịch sử khác nhau lại có truyền thuyết khác nhau, trong văn tôi đã sử dụng một phần thuyết pháp trong “Hoài Nam Tử”.

Bình luận

Truyện đang đọc