ĐỪNG KỲ THỊ GIỐNG LOÀI

Tuyết đọng và cỏ khô chồng chất cùng nhau, tản ra mùi hương thối rữa. Cách bọn họ không xa có một cái giếng, miệng giếng mọc ra rêu xanh thẫm. Rêu không đáng sợ, đáng sợ chính là vào trời tuyết lớn thế này, trong vườn lại chỉ có một tầng tuyết mỏng, cả sân vô cùng lầy lội.

"Có người đã quét dọn qua vườn, hay là......." Thanh Tu ngậm miệng lại, dáng vẻ của vườn thế này, nhìn thế nào cũng không giống như được quét dọn qua, mà giống như có lực tác dụng bên ngoài làm tuyết biến mất. Nhưng cậu không cảm nhận được chút linh khí nào cũng không cảm nhận được sát khí và oán khí. Chỉ cần từng có sinh vật tồn tại ở nơi này, đều nên lưu lại một chút hơi thở, không lưu lại một chút hơi thở nào quả thật quá đáng sợ.

Thanh Tu sờ sờ cánh tay có chút phát lạnh của mình: "Hôm nay, đáng lẽ nên mang Sở trưởng lão tới đây."

Sở Dư trời sinh mẫn cảm đối với hơi thở của các loại yêu tu, cho dù là yêu quái nhờ thiên đạo hóa hình, cậu ta cũng có thể cảm nhận được yêu khí.

"Không cần, cho dù là Sở Dư tới đây, cũng không nhìn ra được gì." Phù Ly lấy hai lá bùa đưa cho Ngụy Thương và Thanh Tu, "Lá bùa này là của trưởng bối trong nhà tôi tặng, có thể chống lại một đòn vô cùng mạnh."

"Vậy anh phải làm sao?" Ngụy Thương nắm lấy lá bùa, bên trên còn có trận pháp bảo vệ đặc biệt đáng sợ, người chế phù nhất định là người có bản lĩnh vô cùng lớn, một tấm bùa bảo vệ này bán đấu giá ở tu chân giới có thể làm cho vô số tu chân giả giành nhau vỡ đầu.

Ngụy Thương cảm thấy được lá bùa này có chút nặng, giống như Phù Ly thuận tay quăng cho cậu một căn nhà ở đoạn đường vàng trong trung tâm Kinh Đô.

"Tôi không cần thứ này." Phù Ly cười nói, từ khi cậu trải qua cửu tâm kếp, tu vi đã không còn giống như ngày xưa, thậm chí còn mơ hồ cảm nhận được bản thân mình có một năng lực trời sinh nào đó.

Chính là loại cảm giác này vô cùng mơ hồ, giống như có người đóng lại một cánh của cậu, thậm chí còn cài thêm một chiếc khóa.

Phù Ly cũng không cưỡng chế phá cánh cửa này ra, bởi vì không ai biết được đằng sau cánh cửa này che giấu thứ gì, mấy năm nay cậu trải qua rất tốt, có một số sự thật không cần thiết phải biết ngay.

Trong bụi cỏ rung động, hình như có thứ gì đó sắp xông từ bên trong ra.

Thanh Tu và Ngụy Thương đột nhiên quay đầu lại, cảnh giác nhìn chằm chằm bụi cỏ. Chẳng bao lâu, một con thỏ lông trắng béo mập nhảy từ trong bụi cỏ ra, con thỏ trắng này nhìn thấy người lạ, cũng không sợ hãi mà chỉ ngây ngốc nhìn bọn họ một lát, mới chậm chạp nhảy vào trong cửa lớn.

Ba người bọn họ phát hiện, bên dưới cánh cửa đã tróc sơn có một cái hốc cao tầm ba, bốn mươi cm, con thỏ mập vừa vặn có thể bò tới bò lui trong hốc.

"Xem ra người không rõ lai lịch bên trong hình như còn thích nuôi con thỏ làm thú cưng." Thanh Tu nhìn thấy cái hang ở bên dưới cánh cửa, sự sợ hãi trong lòng biến mất hơn phân nửa, yêu quái có thể nuôi thỏ làm thú cưng, có lẽ tính cách sẽ không quá tàn bạo.

Phù Ly nhìn thấy con thỏ mập kia nhảy lên cầu thang, sau đó chui vào trong cái hang ở cửa, cái đuôi ngắn cũn rung vài cái rồi mới biến mất sau cánh cửa.

"Anh Phù, bây giờ chúng ta phải vào sao?" Thanh Tu quay đầu nhìn Phù Ly, trưng cầu ý kiến của cậu. Tuy rằng nhìn ở bên ngoài, Phù Ly là người trẻ nhất, nhưng Thanh Tu và Ngụy Thương đều rõ ràng, người chân chính có thể làm chủ là ai.

"Vào xem thử, hai người đi theo sau tôi, cho dù nghe thấy bất cứ tiếng gì đều không được chạy linh tinh." Phù Ly nghĩ ngợi, "Có người gọi hai người, cũng không được tùy tiện lên tiếng đáp lời."

Pháp bảo ở yêu giới vô cùng kỳ lạ, kỹ năng cũng không giống nhau. Có pháp bảo phi hành phải vuốt ba cái mới có thể bay lên, có hồ lô phải phơi nắng mới có thể phun lửa, còn có pháp bảo phải gọi tên đối phương mới có thể hút đi hồn phách và thân thể đối phương, vân vân.

Phù Ly lo lắng hai tiểu bối này không đủ kiến thức về pháp bảo ở yêu giời, không cẩn thận sẽ chịu thiệt thòi. Nhìn thấy hai tiểu bối ngoan ngoãn gật đầu, Phù Ly mới lấy pháp bảo roi đỏ của mình ra cầm trong tay, nhấc chân bước lên thềm đá.

Cổng trong phủ đệ từng bị tróc sơn đỏ, ngày qua ngày bị gió thổi mưa vùi cũng đã mục nát, chỉ còn hoa văn loang lổ, có thể chứng minh nó đã từng một thời hiển hách. Phù Ly đi lên trên bậc thềm, cũng không trực tiếp đẩy cửa ra mà nhẹ nhàng gõ cửa hai cái, chắp tay nói: "Tại hạ là tiểu yêu Vị Thủy, mang theo hai vị tiểu bối tới đây thăm hỏi, nếu như có chỗ đắc tội, mong tiền bối thứ lỗi."

Trong phòng đột nhiên truyền tới âm thanh có vật gì đó rơi xuống đất, Phù Ly nghĩ rằng cánh cửa sẽ mở ra, nhưng cậu đợi một lát, trong phòng lài khôi phục yên lặng.

Cậu quay đầu nhìn Ngụy Thương và Thanh Tu, Thanh Tu và Ngụy Thương cũng trừng hai đôi mắt to ngơ ngác nhìn cậu, vào lúc này, cậu liền cảm thấy, Trang Khanh là một hậu bối đáng tin cậy lại có năng lực.

Vươn tay đẩy cửa ra, cánh cửa gỗ nhiều năm không tu sửa kêu kèn kẹt, nhưng đằng sau không rách nát như trong tưởng tượng của Phù Ly, ngược lại lóng lánh rực rỡ, vô cùng xa hoa.

Một người đàn ông đầu đội quan bằng hồng ngọc, mặc cẩm bào đang ngồi trên ghế, bàn tay trắng như ngọc đang nhẹ nhàng vuốt ve con thỏ béo vừa mới bò vào, đôi mắt dừng lại trên người Phù Ly.

Người đàn ông này rất đẹp, cũng vô cùng cao ngạo, dáng vẻ tùy ý ngồi ở trên ghế cũng giống như đế vương đợi văn võ bá quan quỳ lạy.

Phù Ly không nhìn được chân thân của đối phương, nhưng trực giác nói với cậu, đại yêu thần bí này không có ác ý với cậu, thậm chí........còn có chút thích cậu?

Trong lòng cậu âm thầm tự kiểm điểm, cái tật xấu tự kỷ này nhất định là do học được từ những đồng nghiệp trong bộ phận.

"Khách quý tới nhà, tại hạ không đón tiếp từ xa, mời ngồi." Người đàn ông vẫy tay, trong phòng có mấy nữ hầu duyên dáng đi ra, trong tay bưng quả, trà cùng với bánh ngọt.

Điều trùng hợp chính là, những thứ này đều là thứ Phù Ly thích ăn.

Thanh Tu và Ngụy Thương nhìn trái cây sáng long lanh như nước trong khay, không dám dùng tay cầm.

"Đa tạ đại nhân chiêu đãi, quả Linh Nguyệt vô cùng hiếm có, vãn bối lại có thể nhìn thấy ở nơi này, quả thật là vinh hạnh của vãn bối." Phù Ly cầm lấy quả Linh Nguyệt, đặt vào trong miệng.

Quả Linh Nguyệt to như quả nho, sinh ra từ tinh hoa nhật nguyệt, năm trăm năm mới chín, sau khi chín nếu như không hái trong vòng bảy ngày sẽ hóa thành sương mai biến mất trong trời đất, giống như Linh Tủy trong núi, là linh vật vô cùng yếu ớt. Nhưng nếu như thường xuyên ăn loại quả này, không chỉ có thể tẩy kinh mạch mà còn có thể tăng cường linh khí và thể lực.

Khi còn nhỏ Phù Ly thường xuyên ăn loại quả này, sau đó sống một mình cậu chưa từng ăn lại nữa. Nhìn những quả này, cậu lại nhớ tới những ngày tháng còn sống trên núi Vụ Ảnh.

"Ngươi........." Đại yêu ôm con thỏ thay đổi một tư thế ngồi, cúi đầu vuốt ve lông thỏ, không nhìn Phù Ly nữa, "Ta thấy tu vi của ngươi cũng không thấp, sao ngay cả những thứ này còn chưa từng nhìn thấy?"

"Để đại nhân chê cười rồi, không phải là vãn bối chưa từng nhìn thấy, chẳng qua khi còn nhỏ được trưởng bối cưng chiều, không thiếu ăn thiếu uống, sau này xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn, vãn bối trời sinh gan nhỏ, trốn trong núi sâu nhiều năm không dám ra ngoài, đã rất nhiều năm chưa từng ăn thứ này rồi." Ăn được đồ ăn ngon trong hồi ức, Phù Ly cong khóe miệng cười.

"Đâu có trưởng bối nào như vậy, khi còn bé cho ngươi vinh hoa, đợi ngươi trưởng thành rồi lại vứt ngươi như giày hỏng, ta thấy cũng không phải là loại trưởng bối tận trách nhiệm." Đại yêu khẽ giễu cợt một tiếng, thả con thỏ trên đầu gối xuống đất

Một vị nữ hầu tiến tới ôm con thỏ đi.

"Đại nhân quan tâm vãn bối, vãn bối vô cùng cảm kích." Nụ cười trên mặt Phù Ly biến mất, "Chẳng qua những trưởng bối yêu tu trong nhà đều là yêu quái vô cùng có trách nhiệm, mong đại nhân đừng bình luận xằng bậy."

Nghe được loại ngữ khí bất kính này của Phù Ly, đại yêu không hề tức giận, ngược lại còn khẽ cười, ngẩng đầu lên nhìn Phù Ly: "Ngươi là một đứa trẻ ngoan."

Thanh Tu và Ngụy Thương đối diện nhìn nhau, không khí này hình như có gì đó không đúng.

Phù Ly cũng không ngờ rằng đối phương lại tốt tính như vậy, so sánh với những yêu tu thượng cổ mà cậu đã từng gặp trước đây, vị này quả thực là bông bách hợp nhỏ dịu dàng vô hại.

"Các ngươi tới tìm ta là vì chuyện gì?" Đại yêu nâng cằm lên, vẫn nhìn Phù Ly, dường như Thanh Tu và Ngụy Thương từ đầu tới cuối không tồn tại.

"Vãn bối nhậm chức ở ban quản lý tu chân giới, nghe nói ở đây có ma, liền tới đây thăm hỏi một chuyến. Không biết đại nhân đang ở đây nghỉ ngơi, cho nên mới tới đây quấy rầy đại nhân tu luyện, mong đại nhân tha thứ." Phù Ly thẳng người hành lễ với đại yêu.

"Không cần đa lễ, nơi này của ta từ trước tới giờ đều thanh tĩnh, có tiểu bối tới đây nói chuyện cùng ta cũng thêm vài phần vui vẻ." Đại yêu đứng dậy đỡ Phù Ly, "Ta tên là Phong Thụy Trọng, dựa theo vai vế, ngươi phải gọi ta là chú, bác mới đúng."

Phù Ly nghe thấy vậy, ngoan ngoãn thi lễ: "Hậu bối Phù Ly, ra mắt chú Phong."

"Được, được, được." Phong Thụy Trọng liên tiếp nói ba từ, vươn tay vỗ vai Phù Ly, "Ngươi gọi ta một tiếng chú, chú cũng phải cho ngươi lễ gặp mặt."

Hắn lấy bên người ra một túi Càn Khôn, xóa đi cấm chế bên trên: "Bên trong có một số đồ, ngươi cầm lấy mà chơi."

Phù Ly không ngờ được đối phương lại hào phóng như vậy, cậu đã quen với tác phong của các đại yêu thượng cổ một lời không hợp là bắt đầu đánh nhau, Phù Ly đối diện với yêu quái thượng cổ hào phóng như vậy, ngược lại có chút không thích ứng: "Không công không thể hưởng lộc, sao vãn bối có thể thu nhiều quà của tiền bối như vậy được?"

"Ta nhìn thấy ngươi thuận mắt, muốn tặng quà cho ngươi, còn cần công gì sao?" Phong Thụy Trọng ép buộc nhét túi Càn Khôn cho Phù Ly, thấy sau lưng Phù Ly còn hai tiểu yêu, lo lắng bọn họ sẽ vì không nhận được quà mà nảy sinh ra sự đố kỵ với Phù Ly, thuận tay đưa cho mỗi người một túi đá quý: "Các ngươi vẫn còn nhỏ, cầm lấy những viên đá này chơi đi."

Ngụy Thương và Thanh Tu cầm lấy túi đựng đá quý to bằng nắm tay người trưởng thành, giật mình hiểu ra, bọn họ gặp được yêu quái thổ hào rồi. Nhiều đá quý như vậy, đủ cho bọn họ mua ba căn nhà ở Kinh Đô.

"Ngôi nhà này vẫn luôn không có chủ, ta cảm thấy nơi này phong thủy không tồi, nên đành ở trong căn nhà mấy tháng, nếu như có gì không thích hợp, ngày mai ta sẽ chuyển khỏi nơi này." Phong Thụy Trọng vô cùng dễ nói chuyện, rõ ràng không hề muốn gây khó khăn cho công việc của Phù Ly, "Không biết ta cần chú ý điều gì nữa không?"

"Không biết chú Phong...........đã từng đăng ký ở Yêu Minh chưa, nhân giới ngày nay không còn giống như ngày xưa nữa, nếu như yêu tu muốn đi lại ở nhân gian, cần phải tới Yêu Minh làm chứng minh thư."

"Mấy ngày nay ta vẫn luôn ở nơi này, chưa từng ra bên ngoài, còn không biết những quy củ ấy." Phong Thụy Trọng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, "Tiểu Ly có thể đưa ta tới Yêu Minh để làm đăng ký này không?"

"Được." Phù Ly nhẹ nhàng thở ra một hơi, xem ra trong số những đại yêu thượng cổ cũng có người vô cùng bình thường.

Không, không đúng, hình như cũng không phải vô cùng bình thường. Phù Ly sờ sờ túi Càn Khôn được mình biến nhỏ lại, lại nhìn túi đá quý trong tay Thanh Tu và Ngụy Thương, hành vi một lời không hợp là tặng quà này cũng coi như là bình thường sao?

Phong Thụy Trọng nhìn quần áo trên người Phù Ly, nháy mắt biến cẩm bào trên người thành quần áo giống như Phù Ly, hắn vuốt vuốt mái tóc ngắn của mình, cười với Phù Ly: "Đi thôi."

Kéo cửa ra, giây phút giẫm lên bậc thềm kia, Phong Thụy Trọng ngẩng đầu nhìn trời, tuyết như lông ngỗng rơi xuống trên mặt hắn.

Phù Ly quay đầu lại nhìn, phát hiện đối phương nhìn có chút cô đơn.

Nhưng sau khi đối phương phát hiện ra ánh mắt của cậu, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa, "Đi thôi."

Bàn chân hắn giẫm lên trên bùn đất bẩn thỉu, khẽ cau mày, nhưng nhìn thấy Phù Ly cách hắn không quá hai bước, hắn vẫn bước nhanh đi theo.

Phù Ly lấy điện thoại ra, dùng app gọi một chiếc xe, nói với Thanh Tu và Ngụy Thương, "Hai cậu đi về trước đi, tôi dẫn chú Phong tới Yêu Minh đăng ký, thuận tiện dẫn chú Phong đi ăn cơm trưa."

"Vâng." Hai người Thanh Tu và Ngụy Thương ở đây cũng không giúp được gì. Đại yêu tên Phong Thụy Trọng này tuy rằng nhìn có vẻ thân thiện, nhưng bọn họ vẫn muốn nhanh chóng quay lại báo cáo với lão đại, lỡ như xảy ra chuyện gì đó cũng có thể làm chuẩn bị trước.

Biết yêu biết mặt không biết lòng, mọi việc ổn thỏa là tốt nhất.

Xe gọi bằng app dừng trước mặt Phù Ly và Phong Thụy Trọng, Phù Ly kéo cửa xe ra để Phong Thụy Trọng lên xe rồi cậu mới vào trong.

Có thể là vì tài xế là con người, Phong Thụy Trọng không hỏi Phù Ly tại sao, nhưng Phù Ly có thể nhìn ra hắn có chút không quen bị kẹp trong không gian hẹp như vậy, nhưng lại không oán giận điều gì.

Trong tiềm thức Phù Ly có cảm tình tốt với loại đại yêu thế này, tuy rằng cậu chưa bao giờ gặp hắn, thậm chí ngay cả chân thân đối phương cậu cũng không nhìn rõ.

Tới Yêu Minh, Phong Thụy Trọng xuống xe, đợi xe chạy đi rồi, hắn mới nói với Phù Ly: "Ngươi không trả tiền cho con người kia?"

Dáng vẻ này giống như là người lớn nhìn thấy đứa trẻ ham món lợi nhỏ, không nhịn được muốn dạy đứa trẻ đi vào con đường đúng đắn.

"Chú Phong yên tâm, bây giờ nhân giới trả tiền không nhất định phải trả bằng tiền mặt, dùng điện thoại trả là được rồi." Phù Ly lấy điện thoại ra, "Đều trừ vào đây."

"Thì ra là như thế." Phong Thụy Trọng kinh ngạc nói, "Sức sáng tạo của con người quả thực là vô cùng vô tận."

Xem ra là một yêu tu vô cùng tốt với con người, chút lo lắng còn sót lại trong lòng Phù Ly vào giờ phút này cũng biết mất chẳng còn bóng dáng.

Trong văn phòng chung ở ban quản lý, Từ Viện đang lướt net bỗng nhiên kêu lên một tiếng kinh ngạc, làm mọi người sợ tới mức cho rằng Trang Khanh tới rồi, toàn bộ đều ngồi thẳng người, đợi một lát cũng không thấy Trang Khanh xuất hiện ở ngoài cửa, mọi người dở khóc dở cười nói: "Từ mỹ nhân, cô gào lên làm gì, làm chúng tôi còn tưởng lão đại qua đây."

Từ Viện xoay người yếu ớt nhìn đồng nghiệp: "Mọi người còn nhớ anh Phù nói anh ấy đã mua nhà không?"

"Đúng vậy, có chuyện gì?" Triều Vân cầm gương trang điểm, vô cùng chuyên chú tô lại son: "Không phải hôm qua anh ấy đã nói chuyện này rồi sao?"

"Vậy mọi người nhất định không biết anh ấy mua nhà kiểu gì." Từ Viện hít một hơi thật sâu, "Nhà không phải là anh ấy mua, mà là lão đại tặng cho."

Tay Triều Vân run lên, kéo dài son môi tới cằm, cô ôm cằm kinh ngạc nói: "Không thể nào, lão đại keo kiệt như vậy, sao có thể nỡ bỏ ra mấy trăm vạn mua nhà cho anh Phù?"

"Không phải mấy trăm vạn." Từ Viện nuốt nước bọt.

"Vậy là đúng rồi." Triều Vân dùng pháp thuật xóa đi vết son môi ở cằm, "Tính keo kiệt của lão đại đã ăn sâu vào tận xương, tình yêu không chữa nổi bệnh keo kiệt này."

"Không, không, không, tôi không nói ý này. Bởi vì lão đại tặng anh Phù một căn biệt thự giá trị hơn một nghìn vạn, không phải là mấy trăm vạn. Video lão đại và anh Phù đi mua nhà đã được điên cuồng share trên mạng rồi, mọi người tự đi xem đi."

Nháy mắt, trong văn phòng người lấy di động, người click chuột, loạn thành một đống.

Một diễn đàn nổi tiếng nào đó: 818 Chi tiết mua nhà ngọt ngào của chủ tịch tập đoàn Trường Long và trợ lý Phù, có cắt ảnh!

Một trang web truyền thông dựa vào giật tít giành thắng lợi: Chấn động! Chủ tịch một tập đoàn nổi tiếng cùng với người yêu đồng tính mua nhà ở chung, chuẩn bị kết hôn.

Một weibo nào đó: A a a a, chủ tịch Trang và trợ lý mua nhà rồi, hai người ở chung với nhau rất xứng đôi, tôi muốn liếm màn hình, có video đính kèm, mọi người nhanh vào xem!

Mọi người xem xong những hình ảnh kèm theo video liền bất ngờ, cả văn phòng yên lặng không một âm thanh. Một lúc lâu sau, Sở Dư nhỏ giọng nói: "Vậy, lão đại và anh Phù, cảm tình rất tốt, đúng không, ha ha ha ha......"

"Tôi tin tưởng tình yêu rồi." Biểu tình của Triều Vân có chút phức tạp, bọn họ đi theo Trang Khanh bao nhiêu năm, đều biết Trang Khanh có tật xấu keo kiệt, nhưng bình thường trừ việc lén lút trêu chọc anh vài câu thì cũng không bất mãn lắm. Trên thực tế, trừ tôn kính Trang Khanh ra thì bọn họ còn rất sùng bái anh.

Bởi vì tất cả nhưng tu chân giả ngồi ở đây, nếu như trải qua tất cả những việc mà Trang Khanh đã từng trải qua, sẽ không thể làm tốt hơn anh được, thậm chí còn khó khăn mà trông theo bóng lưng anh.

Mấy năm nay lão đại đổ mồ hôi, đổ máu vì tu chân giới, chuyện nguy hiểm nhất vất vả nhất cũng đều là anh đi đầu tiên. Nhìn những điều này trong mắt, nếu như còn nhân tính đều muốn lão đại sống thoải mái hơn một chút, vui vẻ hơn một chút.

Nhưng mấy năm nay lão đại trừ làm việc ra thì lại làm việc, bên cạnh anh ngoài những đồng nghiệp như bọn họ thì gần như không có thêm một người bạn nào, cũng không quan tâm tới những thứ khác.

Bây giờ nhìn thấy tin tức này, bọn họ đáng lẽ ra phải lén lút trêu chọc trong nhóm chat, nhưng khi bọn họ nhìn thấy lão đại ôm bả vai anh Phù trong video, ánh mắt vô cùng dịu dàng, trong lòng bọn họ vừa nóng vừa chua xót, không thể nói ra được lời nào.

Thật lâu sau, Triều Vân mới tắt video đi, cười nói: "Rất tốt."

"Đúng vậy, rất tốt." Sở Dư gật đầu.

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, lại nhìn thấy vài phần vui mừng trong mắt đối phương.

Tiếng bước chân vang lên ở bên ngoài, mọi người nhìn ra ngoài cửa, thấy Thanh Tu và Ngụy Thương vội vàng chạy lại, đỡ cửa thở hổn hển: "Có, có đại yêu thượng cổ xuất hiện!"

Chỉ thấy hai người bọn họ quay lại, mọi người đều tái mặt: "Anh Phù đâu?"

Nếu như anh Phù xảy ra chuyện gì, lão đại phải sống thế nào đây?

Dù sao anh ấy cũng hào phóng mua tặng anh Phù căn biệt thự giá gần hai nghìn vạn.

"Anh, anh Phù?" Ngụy Thương và Thanh Tu thấy tất cả mọi người đều mang vẻ mặt căng thẳng nhìn hai người họ, giật mình, biểu tình của bọn họ tại sao lại dọa người tới như vậy?

"Phù Ly đã xảy ra chuyện gì rồi, tại sao chỉ có hai người quay lại?" Trang Khanh xuất hiện phía sau hai người, biểu tình lạnh như băng.

"Anh Phù không sao." Ngụy Thương sững sờ mấy giây, "Anh ấy mang đại yêu tới Yêu Minh đăng kí chứng minh thư."

Mọi người:..........

Có đại yêu thượng cổ gần dân chúng dễ nói chuyện như vậy sao?

Trang Khanh nghe Phù Ly đi đâu, cũng đi luôn không hề quay đầu lại. Ngụy Thương và Thanh Tu nhìn vẻ mặt Trang Khanh vô cùng khó coi, có chút lo lắng nhìn các đồng nghiệp khác, có phải là hai người bọn họ đã làm sai chuyện gì không?

Bên ngoài cổng lớn Yêu Minh, Phong Thụy Trọng nhìn tấm bảng hiệu treo ngoài cửa Yêu minh, chữ viết có hơi ít nét nhưng may là hắn vẫn nhận ra được.

Câu lạc bộ dưỡng lão.

Lẽ nào đây là tên của Yêu Minh ở nhân giới?

Theo Phù Ly đi vào trong Yêu Minh, hắn nhìn thấy dưới một cái ô rất lớn, mấy người đang ngồi xung quanh một chiếc bàn quăng mấy khối vuông nhỏ, trong đó có hai con người, hai yêu tu, bầu không khí coi như hòa hợp.

Thỉnh thoảng khắc khẩu vài câu, nhưng cũng sẽ không đánh nhau.

"Trò đó là mạt chược, là một trò chơi mà con người phát minh ra." Phù Ly nhỏ giọng giải thích với Phong Thụy Trọng, "Bọn họ là bạn chơi bài cố định, không có việc gì thì chơi cùng với nhau."

"Phù Ly đạo hữu tới rồi sao?" Vương Thúy Hoa nhìn thấy Phù Ly, vừa sờ mạt chược, vừa chào hỏi Phù Ly. Ba người khác cũng lần lượt chủ động chào hỏi Phù Ly, thái độ vô cùng nhiệt tình.

"Dường như bọn họ rất tôn trọng ngươi?" Trên mặt Phong Thụy Trọng xuất hiện ý cười.

"Vâng, người ở tu chân giới đều rất tôn trọng người trong ban quản lý." Phù Ly dẫn hắn vào trong nội viện, cao giọng nó: "Ông ơi, ông đâu rồi, tôi mang người tới đăng ký đây."

"Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi." Ông lão kéo cánh cửa không cũ không mới ra, "Tai ta còn không điếc, giọng của cậu sao lại lớn như vậy, người trẻ tuổi bây giờ thật là.........."

Giọng nói của ông lão đột nhiên dừng lại, ông sững sờ nhìn Phong Thụy Trọng ở đằng sau Phù Ly, tay chân run rẩy, gần như không biết phải nói gì.

Phù Ly quay đầu nhìn Phong Thụy Trọng, thấy hắn để tay tại một bên miệng, biểu tình hình như không quá vui vẻ, vội giải thích nói: "Ông ấy là yêu quái tốt, chứng minh thư của tôi cũng là do ông ấy làm."

"Ừ." Biểu tình của Phong Thụy Trọng lại trở nên dịu dàng.

"Hai người vào đây." Ông lão chắp tay, lùi qua một bên, đợi Phong Thụy Trọng đi qua cửa rồi, ông mới theo lưng hắn đi vào trong.

Ông lão bật đèn trong phòng lên, bê một chiếc ghế trong phòng ra, sau khi lau vài lần mới đưa tới trước mặt Phong Thụy Trọng: "Mời đại nhân ngồi."

Phong Thụy Trọng nhìn Phù Ly, Phù Ly cũng tự mình kéo một chiếc ghế qua, cậu có chút chán ghét ngồi lên chiếc ghế này.

"Tên của ngài là gì?"

"Phong Thụy Trọng."

"Tuổi tác?"

Phong Thụy Trọng nghĩ ngợi, "Cứ viết là một vạn năm đi, để cho tròn số."

Phù Ly quay đầu lại nhìn Phong Thụy Trọng, rốt cuộc là lớn như thế nào, khi điền tuổi mới có thể tùy ý như thế?

"Nơi sinh ra?"

"Giao Châu Nam......Nam Sơn."

Ông lão nhanh chóng làm xong tư liệu, trên người Phong Thụy Trọng không hề có một chút sát khí nào, đương nhiên không phải là tà yêu, cho nên tốc độ làm chứng minh thư rất nhanh, chưa tới nửa giờ đã nhận được chứng minh thư tạm thời.

"Ba ngày sau có thể làm xong chứng minh thư chính thức, không biết tại hạ phải đưa cho đại nhân ở đâu?"

"Tiểu Ly là vãn bối của ta, sau khi làm xong chứng minh thư rồi thì giao cho Tiểu Ly là được." Thái độ của Phong Thụy Trọng với ông lão vô cùng lạnh nhạt, ông lão cũng không để ý, cung kính tiễn hai người ra khỏi viện.

Nhìn thấy bóng lưng hai người biến mất đằng sau cánh cửa, ông lão cung kính hành lễ, cúi người sát đất.

"Có chứng minh thư rồi, ngài chính là người bình thường ở nhân giới." Phù Ly ngẩng đầu nhìn trời xanh, nhỏ giọng nói với Phong Thụy Trọng, "Chỉ cần không làm ra hành vi gì quá đáng, ngài có thể tùy ý thưởng thức ẩm thực, rượu ngon, chơi các trò chơi thú vị ở nhân gian."

"Được, đã rất nhiều năm ta không tiếp xúc với nhân giới rồi, nếu như sau này Tiểu Ly có thời gian, có thể mang ta đi dạo được không." Phong Thụy Trọng mở chiếc ô ra, che lên đầu Phù Ly.

"Được." Phù Ly cười híp mắt gật đầu.

"Trong cái xe sắt kia hình như có một con rồng huyết mạch không thuần đang nhìn ngươi." Phong Thụy Trọng chỉ chiếc xe không xa đằng trước, "Đó là bạn của ngươi sao?"

"Vâng?" Phù Ly quay đầu nhìn qua, phát hiện ra xe của Trang Khanh, gật đầu thật mạnh, "Chú Phong, đó là bạn tốt nhất của tôi, Trang Khanh." Nói xong, cậu chạy ra khỏi tán ô.

Phong Thụy Trọng nhìn dưới tán ô trống rỗng, lại nhìn bóng lưng vui vẻ của Phù Ly, khẽ cười ra tiếng.

"Trang Tiểu Long." Phù Ly gõ cánh cửa, "Anh tới đón tôi sao?"

Trang Khanh hạ kính xe xuống, nhìn yêu tu tuấn mĩ đứng ở bậc thềm mỉm cười, lại nhìn Phù Ly đang cười híp mắt nhìn mình, gật đầu: "Ừ, tôi tới đón cậu về nhà."

"Xin chào, bạn của Tiểu Ly." Phong Thụy Trọng đi theo qua, lấy từ trên người ra một chiếc túi Càn Khôn đưa vào trong xe.

"Nào, đây là lễ vật gặp mặt của trưởng bối, nhất định phải nhận, đừng ghét bỏ."

Tác giả có lời muốn nói:

Thanh Tu, Ngụy Thương cầm túi đá quý: Vô cùng thỏa mãn, vô cùng mỹ mãn.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

818: Phát âm gần giống 摆一摆,拔一拔,扒一扒, nghĩa bóc, lột, phơi bày thị phi, drama,.... Như tiếng Việt mình thì là bóc phốt ấy:))

Bình luận

Truyện đang đọc