ĐỪNG KỲ THỊ GIỐNG LOÀI

Gương hồi tưởng là do Bạch Trạch lấy máu của mình tốn thời gian bốn nghìn chín chăm năm mới luyện chế được thành, có thể nhìn thấy hình ảnh quá khứ của vạn vật thế gian.

Đối với Bạch Trạch thứ đồ này đã từng chỉ như thứ đồ chơi vô bổ. Nhưng khi hắn bị phong ẩn trong sa mạc lớn, phạm vi mấy nghìn dặm xung quanh đều không có bất cứ sinh vật nào, linh khí đứt đoạn, chiếc gương này lại trở thành vật quan trọng giúp hắn chống đỡ qua thời gian hai nghìn năm gian nan.

Bản thân là thụy thú, thọ mệnh của hắn thực sự quá dài, hắn đã từng thấy núi non chìm ngập trong nước biển, đã nhìn thấy biển sâu biến thành núi cao, đã nhìn thấy núi lở đất rung, lục địa vô biên bị tách rời.

Thế sự xoay vần, sống sống chết chết, một loại sinh vật diệt vong, lại có một loài mới xuất hiện, liên tục tuần hoàn, vĩnh viễn không dừng.

Tiến tới thời kỳ mạt pháp, đại diện cho ngày tận thế của thời đại thần yêu, hắn vốn tưởng rằng mình sẽ bình thản chấp nhận thân thể tiêu vong, nhưng khi chân chính bị phong ấn trong sa mạc rộng lớn, hắn mới phát hiện, nội tâm mình không chấp nhận.

Không có ai muốn im hơi lặng tiếng chết đi, thụy thú được vô số sinh linh sùng bái cũng vậy. Bạch Trạch cũng tới lúc ấy mới biết được, bản thân không hề vô dục vô cầu như trong tưởng tượng.

“Ngươi muốn tra chuyển thế của Bá Liêm?” Bạch Trạch nhìn gương hồi tưởng trên bàn, “Mệnh cách Bá Liêm không bình thường, chỉ sợ gương hồi tưởng chưa chắc đã có thể tra được hoàn toàn.”

“Cứ thử cũng không sao mà.” Phong Thụy Trọng tụ linh khí vào chuôi gương, viết tên Bá Liêm cùng với ngày sinh và bát tự lên trên, trong nháy mắt, linh khí bắt đầu khởi động, mặt kính tỏa ra ánh sáng chói mắt, sau khi gió thổi qua, hình ảnh bắn ra từ thấu kính, hình ảnh chân thật như xảy ra ở trước mắt.

“Kiều quy kiều, lộ quy lộ, linh hồn qua đời đừng quay đầu lại….”

Người đàn ông mặc cẩm bao hoa lệ đi đằng sau âm sai, bên người là đủ loại hồn ma, không giống như những quỷ hồn khác, trên người hắn không có dây trói hồn, những hồn ma xung quanh cũng không dám tới gần hắn.

“Đây là Bá Liêm sau khi chết được âm sai mang tới Minh Phủ….”

Cửa viện đột nhiên bị mở ra, Phù Ly chạy từ bên ngoài vào, “Chú Bạch…” nhìn thấy hình ảnh hiện lên trong sân, bước chân Phù Ly đột nhiên dừng lại.

Công tử nhẹ nhàng, hai mắt chảy lệ máu, hình ảnh làm người ta chấn động. Trang Khanh đi theo sau lưng Phù Ly bước vào, không cần hỏi Phù Ly đây là ai cũng đoán được ra thân phận của người đàn ông. Trước đây nhìn hoàn cảnh xung quanh luôn cảm thấy một cảm giác nửa thật nửa giả không chân thật, bây giờ nhìn thấy người đàn ông này đi giữa đủ loại hồn ma, Trang Khanh mới biết người kia hào hoa phong nhã tới mức nào.

“Tiểu Ly, sao con lại quay lại?” Phong Thụy Trọng muốn thu gương hồi tưởng lại, nhưng không ngại hành động quá rõ ràng, chỉ có thể cười xấu hổ.

“Mọi người đang xem Bá Liêm?” Phản ứng của Phù Ly hình như còn bình tĩnh hơn trong tưởng tượng của Phong Thụy Trọng, cậu nhìn người đàn ông chảy lệ máu, khóe môi khẽ giật giật.

Cậu đang nhìn hình ảnh Bá Liêm được chiếu ra từ gương hồi tưởng, Trang Khanh đứng bên cạnh đang nhìn cậu.

Bá Liêm bị đưa tới điện Diêm Vương, Diêm Vương nào dám nhận thi lễ của hắn, ngược lại khách khí xưng hô với hắn là Bá Liêm quân.

“Bá Liêm quân công đức bất phàm, kiếp sau nhất định sẽ làm một minh quân cả đời, mong Bá Liêm quân không cần bỏ lỡ giờ lành, tới nhân gian thôi.”

“Nếu như kiếp sau, kiếp này….”

“Kiếp sau là cuộc sống mới, nếu như đã là cuộc sống mới, kiếp này chỉ là mây khói đã qua, cần gì phải chấp nhất.”

“Có cách nào không thể quên kiếp này không?”

“Không.”

“Vậy chuyển thế còn có ý nghĩa gì, muốn nhớ không nhớ được, muốn có được lại không thể có được.” Công tử nhẹ nhàng cười ra tiếng, trong tiếng cười chua xót mang theo sự lạnh lùng, “Minh quân thì thế nào, có thể khiến ta có được những thứ mà ta muốn không?”

“Đế vương tôn quý nhất của một nước, đương nhiên có thể có được thứ mà mình muốn.”

“Có thể trường sinh, có thể có được người nhớ nhung của kiếp trước không?”

“Điều này….”

“Vậy ta chuyển sinh như vậy có tác dụng gì?”

“Bá Liêm quân, nếu như ngươi không muốn chuyển sinh kiếp khác, vận mệnh ở nhân gian nhất định sẽ bị thay đổi, cả bản mệnh của ngươi cũng sẽ rối loạn, cái giá phải trả…..”

“Vậy thì làm sao?”

Diêm Vương bất đắc dĩ, lại không thể đối xử với Bá Liêm như hồn ma bình thường, chỉ có thể để hắn lại ở điện Diêm Vương.

Mỗi năm, Diêm Vương đều tới khuyên Bá Liêm, bảo hắn sớm đi đầu thai, mệnh vận của hắn còn có thể trở về quỹ đạo, nhưng Bá Liêm không hề đồng ý, chỉ ngày ngày vẽ tranh, không ồn ào.

Hắn vẽ rất nhiều con thỏ, còn có cả thiếu niên đội ngọc quan, thoạt nhìn chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi.

Trang Khanh biết Bá Liêm đang vẽ Phù Ly, con thỏ sống động như thật là Phù Ly, thiếu niên sống động như thật cũng là Phù Ly, mỗi nét bút trên bức tranh đều là tưởng niệm và tình yêu. Con người tên Bá Liêm này, có tình yêu với Phù Ly. Anh không nhịn được quay đầu lại nhìn Phù Ly, Phù Ly có biết không?

Mười năm qua đi, Bá Liêm còn chưa chuyển thế.

Hai mươi năm qua đi, bốn mươi năm qua đi, Diêm Vương dần dần không khuyên hắn nữa, chỉ đứng bên cạnh hắn thở dài nói: “Bá Liêm quân, vận mệnh của ngươi đã bị hủy, Minh Giới đã không nắm rõ được mệnh cách của ngươi nữa, đợi tới ngày chuyển thế của ngươi, chỉ tự cầu nhiều phúc.”

Bá Liêm vẫn chỉ im lặng, vẽ lên vải lụa hình ảnh một thiếu nhiên đội ngọc quan ngồi trên cây, thiếu niên cười cong cong mi, đôi mắt sáng như hai mặt trời nhỏ.

Tám mươi năm qua đi, không ai còn tới khuyên Bá Liêm đầu thai chuyển thế nữa, nhưng mà hắn lại nghe được tin tức có liên quan tới núi Vụ Ảnh từ miệng quỷ sai. Đây là lần đầu tiên hắn nghe được tin tức có liên quan tới ngọn núi này sau khi hắn chết đi.

“Đáng tiếc những yêu quái ở núi Vụ Ảnh kia, vì ngăn cản Thanh Long làm ác mà tất cả đều chết dưới tay Thanh Long, cả ngọn núi cũng bị Thanh Long đâm cháy.”

“Yêu quái trên núi Vụ Ảnh….đều chết cả rồi?”

“Đúng vậy, đều chết cả rồi, không còn ai sống cả. Tia sét kia đánh xuống, hơn phân nửa ngọn núi đều bị hủy.”

Người mà hắn thầm thương trộm nhớ đã chết nhưng ngay cả vong hồn của người đó hắn cũng không có duyên gặp, bởi vì người và yêu đã định trước là sai đường.

Bá Liêm tiêu hủy tất cả những bức tranh, người ở địa phủ đều nói hắn điên rồi.

“Nếu như ta và ngươi cùng là yêu, nếu như ta và ngươi đều không phải là yêu…..”

Trên cầu Nại Hà, Bá Liêm mặc cẩm bào sạch sẽ gọn gàng, đi tới trước mặt Mạnh Bà.

“Công tử đã nghĩ rõ ràng rồi, nếu như ngươi đầu thai, có lẽ sẽ sống đầu đường xó chợ, cả đời kham khổ….”

Bá Liêm lắc đầu, tiếp nhận bát canh trong tay Mạnh Bà, ngửa đầu uống cạn canh, một giọt lệ máu rơi xuống bát canh nhạt nhẽo vô vị, nhuộm đỏ bát canh này.

“Bước lên đường luân hồi, kiếp trước kiếp này không chung đường.”

Người đàn ông mặc cẩm bảo nhảy vào trong hồ luân hồi, cho tới khi linh hồn hắn biến mất ở trong ao, cũng không quay đầu lại nhìn một cái.

Khi gương hồi tưởng chuẩn bị tiếp tục, thân kính đột nhiên run rẩy dữ dội, dường như không thể thừa nhận được linh lực vô cùng mạnh, hình ảnh trong vườn thay đổi, loáng thoáng hiện lên hình ảnh một cung điện nguy nga, nhưng hình ảnh này chỉ xuất hiện trong nháy mắt, gương hồi tưởng mất đi hiệu quả, hình ảnh hoàn toàn biến mất.

Nhìn thấy hình ảnh biến mất, Phong Thụy Trọng không chỉ không thất vọng, ngược lại còn lén lút thở một hơi. Để người yêu hiện tại của Phù Ly nhìn thấy trước đây có một con người đã từng thích Phù Ly như vậy, chuyện này thực sự có chút không thích hợp. Hắn quăng gương hồi tưởng lại cho Bạch Trạch, cười gượng ha ha nói, “Không ngờ rằng Bá Liêm lại có tâm tư này với Tiểu Ly, khi đó nó vẫn là một đứa nhóc choai choai mà.”

Không khí có vài phần quỷ dị, Phù Ly lén lút nhìn Trang Khanh, tự dưng lại cảm thấy có chút chột dạ. Rõ ràng là cậu chưa làm chuyện gì xấu, nhưng vào lúc này, cậu vẫn không dám nhìn thẳng Trang Khanh.

“Người tên Bá Liêm ấy, sau này chuyển thế thành gì?” Trang Khanh nắm tay Phù Ly, quay đầu nhìn Bạch Trạch, muốn tìm đáp án trên người hắn.

Bạch Trạch lắc đầu: “Vận mệnh của hắn đã bị hủy, ta không biết.”

“Chú Bạch cũng không biết sao?” Vẻ mặt Trang Khanh quá mức bình tĩnh.

Bạch Trạch đối diện với tầm mắt của anh, cảm thấy được chuyện thực lực của mình bị tổn hao, có lẽ đã bị Trang Khanh đoán được, cười khổ lắc đầu: “Đúng, ta cũng không biết.”

“Nếu như anh ta đã đầu thai chuyển thế, sau này là người nào, kỳ thực cũng không quan trọng.” Phù Ly nghiêm túc nói, “Anh ta đã quên tôi, không phải rất tốt sao?”

Những âm sai đó nói rất hay, bước trên đường luân hồi, kiếp trước kiếp này đã khác đường, cần gì phải đi truy xét một kết quả khẳng định. Sau khi chuyển thế Bá Liêm chịu bao nhiêu khổ, cậu không biết, cũng không thể đi thay đổi. Thời gian trôi qua, vĩnh viễn không thể quay đầu lại, cũng không biết Bá Liêm đã đầu thai chuyển thế không biết bao nhiêu lần, công đức và tử khí trên người của Bá Liêm, có dù vận mệnh có bị hủy, cuối cùng cũng sẽ chuyển nguy thành an, trở thành bá chủ một phương.

Cậu cứu Bá Liêm, là vì công đức trên người đối phương, cậu không muốn người này chết ở nơi đồng không mông quạnh. Sau đó ở trên núi Vụ Ảnh, cậu ở chung với Bá Liêm cũng rất vui vẻ, cậu cho Bá Liêm rất nhiều bộ sách, chữa khỏi bệnh cho Bá Liêm, mà Bá Liêm cũng làm bạn với cậu một khoảng thời gian vui vẻ, cho nên giữa bọn họ không tồn tại ai nợ ai.

Cậu chỉ không biết, Bá Liêm đã từng có tâm tư như vậy với cậu.

“Hai đứa không đi làm sao?” Khang Cốc chuyển hướng đề tài, “Sao lại quay về rồi?”

“Người và chú Bạch vẫn chưa đi Yêu Minh đăng ký, con và Trang Tiểu Long quay lại là muốn dẫn mọi người tới Yêu Minh.” Phù Ly nói: “Có giấy thông hành ở nhân gian, sau này đi lại ở nhân gian càng thuận tiện hơn.”

“Không vội, không vội, qua mấy ngày nữa đi cũng giống nhau.” Gặp phải chuyện xấu hổ  như vậy, lúc này Bạch Trạch cũng ngại đi cùng với hai tiểu bối.

“Vậy được, con với Trang Khanh đi làm trước.” Phù Ly kéo tay áo Trang Khanh, “Chúng ta đi.”

Trang Khanh yên lặng đi đằng sau Phù Ly, khi đi tới cửa, anh quay đầu lại nhìn ba vị trưởng bối, các vị trưởng bối đều cười lại bằng nụ cười hiền từ.

Đợi hai tiểu bối vừa đi rồi, Khang Cốc thiếu chút nữa đã xắn tay áo đánh Phong Thụy Trọng: “Xem, xem, xem, ngươi nhất định muốn xem, Trang Khanh nhìn thấy chuyện này rồi nảy sinh mâu thuẫn với Phù Ly thì làm sao?”

“Khi ta nói muốn xem, không phải ngươi cũng rất tò mò sao, sao bây giờ lại trách ta, có còn biết xấu hổ không?” Phong Thụy Trọng không chịu yếu thế, bắt đầu khắc khẩu với Phong Cốc.

Bạch Trạch yên lặng ngồi bên cạnh, đợi khi hai con yêu quái cãi nhau chán rồi, nhíu mày nói: “Tiếp tục, ta thấy các ngươi ở nhân giới học được không ít lời mắng chửi người nhỉ, ta còn chưa nghe đủ.”

Khang Cốc: “…..”

Phong Thụy Trọng: “…..”

“Sống một bó tuổi như vậy rồi đúng là uổng phí?” Bạch Trạch thu gương hồi tưởng lại, vươn tay vỗ lên bàn, cái bàn lập tức phân thành bốn năm mảnh, cờ lăn đầy đất.

“Mới sống lại dưới mí mắt Thiên Đạo, cho nên quên mất bản thân mình là ai rồi sao. Các ngươi sợ sống qua ngày quá thoải mái hả, vậy tự dày vò mình được rồi, đừng hại Tiểu Ly!”

Khang Cốc và Phong Thụy Trọng không dám nói chuyện, đợi sau khi Bạch Trạch nghiêm mặt rời đi, Phong Thụy Trọng mới nhỏ giọng nói: “Không phải gương hồi tưởng là của hắn ta sao, nếu như hắn không đồng ý, ta có thể dùng mặt gương sao?”

“Ngươi ngậm miệng ít nói vài câu đi.” Khang Cốc lấy túi Càn Khôn ra, “Cũng không biết Tiểu Trang có hứng thú với pháp bảo hay đan dược hay không, hay là chúng ta bảo Tiểu Ly tặng nó, để nó vui vẻ lên?”

“Tiểu Trang là loại yêu quái vì mấy vật phàm tục như pháp bảo và đan dược mới ở bên cạnh Tiểu Ly sao?” Phong Thụy Trọng tức giận.

“Mặc dù nó không thích, bạn lữ tặng đồ cho nhau luôn là chuyện vui vẻ.”

“Vậy…. thử xem?”

Trong xe, Phù Ly ngồi ở ghế phó lái lén lút nhìn Trang Khanh mấy lần, Trang Khanh đều không có phản ứng gì. Đợi khi dừng đèn đỏ, Trang Khanh mở một chai sữa bò cho Phù Ly, Phù Ly ngoan ngoãn uống xong, bình thường cậu đều cảm thấy thứ đồ như sữa bò này không ngon, hôm nay lại đặc biệt phối hợp.

“Trang Tiểu Long, anh giận tôi hả?”

“Người ta thích cậu chứ không phải cậu thích người ta, tôi giận gì được?” Mấy ngón tay nắm vô lăng của Trang Khanh gõ tới gõ lui, vô cùng bất mãn với giao thông ở Kinh Đô, phải chờ đèn đỏ tận chín mươi giây, còn vô cùng tắc nghẽn.

“Thật sao?”

“Lẽ nào cậu còn muốn tôi lấy chứng cứ chứng minh rằng tôi không giận?” Trang Khanh nghiêng đầu qua nhìn cậu, khóe miệng cong lên, “Hả?!”

Phù Ly lắc đầu: “Không có, không có.”

“Vậy không phải xong rồi sao.” Trang Khanh nói, “Vứt vỏ chai sữa vào trong thùng đựng đồ.”

“Ừ.” Phù Ly ngoan ngoãn đặt chai cẩn thận, nhìn thấy mặt Trang Khanh vẫn lạnh tanh không biểu tình, vỗ ngực nói: “Anh yên tâm, tôi không hề có chút mờ ám nào với Bá Liêm cả, tôi sống nhiều năm như vậy, chỉ thích một yêu quái, tên của yêu quái đó là Trang Khanh. Còn Bá Liêm hay Bá Phú, chỉ là bạn bè bình thường, không có chút ý gì khác.

“Không có một chút gì sao?” Đèn đỏ vẫn còn khoảng mười giây, tâm tình Trang Khanh hơi tốt lên.

“Tuyệt đối không có. Ở trong lòng tôi, Bá Liêm sao có thể so với anh được. Anh tuyệt đối tuyệt đối là tốt nhất!” Phù Ly chỉ lên trời thề, rốt cuộc cậu cũng hiểu được tại sao nam chính trong phim truyền hình lại thích thề như vậy, bởi vì khi dỗ dành người yêu, không có chiêu nào tốt hơn thề cả.

“Anh ta vì cậu mà đợi bao nhiêu năm như thế, ngay cả vận mệnh cũng bị hủy, cậu không cảm động chút nào sao?”

“Có thì có, nhưng…..”

“Hả?!”

“Không, không có, tôi đã có anh rồi, sao có thể bị người khác cảm động, thật sự, anh tin tôi đi.”

Xe lại khởi động, chiếc siêu xe của Trang Khanh xuyên qua dòng xe cộ, anh nghe thấy đủ loại thề thốt của Phù Ly, trong đầu hiện lên hình ảnh bát canh Mạnh Bà pha lệ máu mà Bá Liêm đã uống. Một con người, vì Phù Ly mà buông bỏ mệnh cách đế vương, buông bỏ cuộc sống thoải mái, thậm chí hồn phách còn chảy xuống dòng lệ máu, đây là phần cảm tình như thế nào.

Anh ta thực sự không có chút ảnh hưởng nào với Phù Ly sao?

“Trong lòng tôi anh là người đẹp trai nhất, mỗi một ánh mắt đều làm cho tôi say mê….”

“Được rồi.” Trang Khanh cắt đứt lời của Phù Ly, “Đừng học thuộc mấy loại ca từ thối nát này.”

“Lời tôi nói có chỗ khác so với ca từ….”

Trang Khanh trừng mắt nhìn cậu, cậu không dám nói nữa.

Xe đi tới ban quản lý, Trang Khanh nhìn Phù Ly gục đầu đi đằng  sau mình, một lúc lâu mới thở dài, vươn tay nắm lấy cổ tay cậu: “Đi đường phải chú ý bậc thang, đừng nhìn lung tung.”

“Ừ ừ.” Phù Ly nắm lại tay Trang Khanh, “Có anh ở đây, cho nên tôi mới yên tâm vậy đó.”

“Phù Ly, miệng của cậu rất ngọt, học từ ai thế hả?”

“Không phải là miệng ngọt mà là vì xuất phát từ nội tâm.” Phù Ly chỉ vào mắt của mình, “Nhìn ánh mắt chân thành của tôi xem.”

Thấy dáng vẻ cố gắng mở to mắt của cậu, Trang Khanh bật cười.

Anh mặc kệ Bá Liêm là ai, người đã chết rồi, không nên trở thành hòn đá chặn đường tình cảm của anh và Phù Ly. Dù sao người ở bên cạnh Phù Ly là anh, người được trưởng bối của Phù Ly thừa nhận cũng là anh, người có thể vĩnh viễn ở bên cạnh Phù Ly cũng là anh.

Trong trận chiến tình cảm này, người tới sau như anh lại là người thắng.

Tiền Lộc Quốc là một phượt thủ, cũng là một nhiếp ảnh gia, anh đã đi qua rất nhiều nơi, từng chụp rất nhiều bức ảnh đẹp, thậm chí còn lấy giải thưởng lớn quốc tế.

Lần này, anh cầm bản đồ địa phương vừa mới mua, đi vào một ngọn núi nghe dồn rằng có người rừng. Đáng tiếc anh đợi trong núi mấy ngày liền, cũng chẳng chụp được bức ảnh nào có giá trị. Ngay hôm mà anh chuẩn bị rời đi, anh cầm ống nhòm tùy ý nhìn thoáng qua, phát hiện trong rừng rậm có một bóng dáng màu trắng, giống như…..giống như một con tinh tinh màu trắng đang đi thẳng. Chẳng qua con tinh tinh này trông vô cùng cao lớn, màu lông trên người cũng trắng bất thường, làm người ta tự dưng lại nghĩ tới truyền thuyết người rừng.

Nên trốn, hay nên chạy theo chụp ảnh.

Tiền Lộc Quốc chỉ do dự một giây, liền chạy đuổi theo, nhưng khi anh đuổi tới nơi con vượn trắng xuất hiện, nơi đó không có gì cả, ngay cả một sợi lông màu trắng cũng không có. Anh không mất hi vọng tìm xung quanh, nhưng nơi này không hề có dấu vết động vật từng đi qua.

Lẽ nào là do anh hoa mắt?

Bỗng nhiên, sau lưng truyền tới âm thanh củi khô bị giẫm gãy, làm anh giật mình lập tức quay đầu lại, nhưng lại nhìn thấy một người đàn ông thân hình cao lớn đang đứng cách đó không xa, quần áo đối phương mặc trên người rất giống như quần áo trên người anh, chẳng qua màu sắc có đôi chỗ không giống.

Nhìn thấy máy ảnh treo trên cổ đối phương, Tiền Lộc Quốc thở ra một hơi: “Anh cũng tới ngọn núi này chụp ảnh người rừng hả?”

“Người rừng?” Người đàn ông cao lớn hơi sững người, lập tức cầm máy ảnh nói: “Đúng vậy, tôi ở trong núi này tìm rất lâu nhưng không nhìn thấy người rừng nào cả.”

“Xem ra đây chỉ là lời đồn.” Tiền Lộc Quốc cười khổ, “Tôi chuẩn bị xuống núi hôm nay, dự báo thời tiết nói, tối nay có khả năng có tuyết lớn, ở lại đây thêm sẽ có nguy hiểm.”

“Vậy tôi với cậu cùng xuống núi.”

Nghe thấy người đàn ông muốn xuống núi cùng mình, Tiền Lộc Quốc càng thêm yên tâm, có thể quang minh chính đại ra khỏi núi cùng với anh, ít nhất chứng minh người đàn ông đột nhiên xông ra này cũng không phải là yêu ma quỷ quái trong núi.

Người đàn ông không nói nhiều, nhưng những lời nói ra đều rất có đạo lý, có thể nhìn ra là một người vô cùng uyên bác. Khi chia tay, Tiền Lộc Quốc còn có chút không nỡ, đưa số điện thoại của mình cho đối phương.

“Anh thực sự muốn tới Kinh Đô nương tựa người cháu của mình sao?” Tiền Lộc Quốc có chút lo lắng, bây giờ có một số người làm con cái còn không để tâm tới bố mẹ, đừng nói là cháu. Người đàn ông này tới nương nhờ đứa cháu, cũng không biết có được chào đón hay không.

“Đúng, tôi ra đây là vì đi tìm nó.”

Tiền Lộc Quốc nhìn thấy bóng lưng dần xa của đối phương, khẽ thở dài một hơn, hi vọng đứa cháu mà đối phương nói tự mình nuôi lớn vẫn còn nhớ rõ phần nhân tình này.

Tác giả có lời muốn nói:

Bi thảm báo trước: Giờ khắc này, Phù Ly còn không biết cậu sắp bị lời thề mình nói ra trước mặt Trang Khanh hãm hại tới mức mặt toàn là máu.

Bình luận

Truyện đang đọc