ĐỪNG KỲ THỊ GIỐNG LOÀI

Thời gian một nghìn năm trăm năm quá xa, hôm nay ở đây đa phần là những người ngoài chuyển vào, hậu bối may mắn còn sống sót cũng dần dần quên mất chuyện mà tổ tiên mình đã từng làm, quên đi lời thề mà tổ tiên đã lập.

Phù Ly nâng dạ minh châu lên, nhìn những bức tranh này từ đầu tới cuối, cuối cùng là một tấm rồng thần phá nước xông lên, bay lượn trên chín tầng trời, dưới đất là những con người đang quỳ lạy. Có lẽ sau những con người năm đó, một nghìn năm sau này con người vẫn có thể nhớ tới rồng thần này, vẫn sẽ quỳ xuống bái lạy ông.

Nhưng đối với con người mà nói, một nghìn năm trăm năm thật sự là quá dài, dài tới mức có thể quên đi tất cả.

Những bức tranh vẽ này xấu xí tới buồn cười, chẳng hề có chút mỹ cảm nào để nói cả, tỉ lệ thân thể không cân đối, đầu to thân nhỏ, hoàn toàn không chú trọng thị giác, thoạt nhìn giống như là do đứa trẻ vẽ. Phù Ly vươn tay chạm vào những con người đang cúi lạy trong bức bích họa, hòn đá đã qua phong hóa rơi một khối xuống.

"Lương Thiên Giam năm thứ mười lăm, năm thôn bị nạn thủy, may mắn được rồng thần cứu giúp, năm thôn không có người chịu khổ. Sau đó rồng thần kiệt lực mà chết, cả thôn đều xót thương, gặp tiên nhân hiến kế, chôn rồng thần vào trong nước, trói thần cốt lại, làm cho hồn thần không tiêu tan. Nay lấy thư này nhắc nhở đời sau, không thể dừng việc đợi chờ rồng thần. Lương Thiên Giam năm thứ mười tám lập."

Lương Quốc của Nam Triều.

Lương Thiên Giam năm thứ mười lăm, tính theo thời gian này, có lẽ là năm 516 sau công nguyên, bích họa trong hang núi phải mất ba năm mới có thể khắc xong, cũng chính là hai năm sau khi hoàn thành bức bích họa này, những thôn dân này đã chết trong tay thổ phỉ.

Hai ba trăm mạng người, không có dũng cảm, không ôm ấp tỉnh cảm, bọn họ im hơi lặng tiếng mà chết đi, thậm chí trong dòng lịch sử dày đặc này còn không có ghi chép gì về bọn họ.

Phù Ly nhẹ giọng đọc những dòng chữ trên bức bích họa, xoay người nhìn về phía Công Phúc, trong lòng vừa buồn vừa khó chịu, không thể dùng từ ngữ nào để hình dung. Cậu còn như vậy, tâm tình của Công Phúc phải phức tạp đến thế nào?

Hận những con người này một nghìn năm trăm năm, cuối cùng mới phát hiện, những con người này đã sớm vì hắn mà chết, bản thân hắn cũng bị giam cầm trong dòng nước một thời gian rất dài. "Hắn" quả thật đã sống lại, nhưng không phải là hóa thành rồng thần bay lên trời mà trở thành tà tu chui từ dưới nước lên, hắn vì báo thù mà tới.

Tạo hòa trêu người.

Trước đây Phù Ly không hiểu được trọng lượng của bốn từ nhẹ nhàng này, tới hôm nay cuối cùng cậu cũng hiểu rồi. Bốn từ này quá nặng, nặng tới mức làm cho người ta không thể hít thở nổi.

Công Phúc vươn ngón tay tái nhợt, nhẹ nhàng chạm vào rồng thần đang bay lượn trên bức bích họa cuối cùng, thạch bích lạnh lẽo, rồng thần ở trong tay Công Phúc, dần dần hóa thành bột vụn, chỉ để lại một chỗ trống lõm xuống.

"Công Phúc đại nhân?" Phù Ly nhìn bức bích họa dần dần biến mất, muốn khuyên vài câu nhưng bị Trang Khanh ngăn lại.

Trang Khanh nhìn cậu lắc đầu, đoạn ân oán qua lại này, không ai có thể phân biệt đúng sai, người bên ngoài càng không thể nhúng tay.

Từng bức bích họa dần dần biết mất trong tay Công Phúc, động tác của Công Phúc rất chậm, dường như hắn đang ghi nhớ lại những bức tranh này trong lòng, sau đó mới dần dần hủy đi. Con người ở thời đại này đã sớm không cần người khác tới cứu vớt, tự bọn họ có thể cứu vớt chính mình. Sao hắn còn phải để lại những thứ này, làm cho những người không hiểu rõ tình tới đây viết ra một câu chuyện thần thoại để đọc ngẫm chứ?

Vẫn còn lại một bức ở chính giữa.

Rồng thần chết đi, thôn dân bốn phía quỳ lạy rồng thần, ôm mặt khóc nức nở.

Công Phúc nhìn bức bích họa này rất lâu, nắm bàn tay lại, đặt tay ở phía sau. Rồng thần đã chết rồi, sẽ không bay lượn trên chín tầng mây nữa, để lại bức tranh này, ngược lại rất phù hợp.

Hắn quay đầu nhìn về phía hai hậu bối đi cùng hắn vào trong động, đột nhiên cười lên một tiếng. Vào thời khắc này, mái tóc đen dài của hắn trở nên óng ánh như tuyết, không còn nhìn thấy dáng vẻ oán khí ngút trời kia nữa.

"Đi thôi." Hắn cúi người cầm ô Ngọc Cốt đặt dưới đất lên, "Lẽ ra phải đi từ sớm rồi."

Hắn đi ra khỏi sơn động, nhìn bầu trời đã sáng lại, mặt trời sáng lạn đã hiện ra, cả thế giới nhìn vô cùng đẹp. Hắn nhìn xuống núi và nước dưới chân, nói với Phù Ly, "Thế giới bên ngoài quả thực đẹp hơn trong nước."

Dịch chiếc ô đang che trên đỉnh đầu ra, bàn tay trắng như ngọc của Công Phúc lộ ra bên ngoài ánh sáng.

"Có thể trả ô cho ngươi rồi." Công Phúc cười cười, "Ta không cần nó thêm nữa." Giống như những con người kia, cũng không cần phải có rồng thần cứu vớt nữa.

Nhìn thấy thân thể Công Phúc dần dần trở nên trong suốt, Phù Ly vội vàng nói: "Công Phúc đại nhân!"

"Ta không phải là Công Phúc chỉ là oán khí mà hắn lưu lại thôi. Bây giờ không còn lí do để oán hận rồi, ta cũng không cần phải lưu lại nhân gian nữa." Công Phúc cười vô cùng hiền hậu, giống như Công Phúc khi còn sống, tuấn mỹ lương thiện.

"Không phải, đứa bé kia cần ngài!" Phù Ly cầm ô Ngọc Cốt che trên đầu Công Phúc, "Sau này mỗi năm, mỗi năm đứa trẻ đó đều sẽ tới lễ bái ngài, nếu như ngài biến mất không thấy nữa, đứa trẻ kia sẽ rất buồn."

"Đứa trẻ sẽ có một ngày trưởng thành, tự nhiên sẽ quên đi những ngày tháng trẻ con ngây thơ." Công Phúc nói, "Ta nên cảm ơn đứa trẻ đó, nếu như không phải là nó, ta sẽ không phá vỡ được xích sắt trên người mình, cũng sẽ không nhìn thấy mặt trời, núi non sông nước ở thế giới bên ngoài, như thế là tốt rồi."

"Nhưng chúng tôi cần ngài!" Phù Ly vội nói, "Chúng tôi cần ngài, Trang Khanh, anh nói xem có đúng không!" Cậu vội vàng quay đầu nhìn Trang Khanh, muốn nói chút gì đó.

"Phù Ly nói đúng." Trang Khanh nói, "Ban quản lý chúng tôi có rất nhiều tiểu yêu còn có rất nhiều con người thú vị, tu chân giới cần có yêu tu tới giữ gìn trật tự, tôi hi vọng Công Phúc đại nhân có thể tới hỗ trợ chúng tôi một tay."

"Muộn rồi." Công Phúc lắc đầu, "Ta chỉ là oán khí hóa hình, không hề có thực thể chân chính."

Khi hắn dời ô Ngọc Cốt ra, sẽ không thể sống thêm được nữa.

Một tiếng rồng kêu truyền ra từ trong mây, trong nháy mắt, kim quan chiếu rọi, thụy khí dâng cao.

Phù Ly, Công Phúc đồng loạt ngẩng đầu, trong tầng mây có một thần thú tựa rồng mà không phải rồng phá mây bay ra, lượn vòng trên đỉnh đầu hai người.

"Đó là.............." Công Phúc kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, dường như không dám tin vào mắt mình.

"Đó là bản thể chân thân của Công Phúc, tượng đá đột nhiên biến mất ở sở nghiên cứu." Trang Khanh nhảy vọt lên mây, hóa thành Kim Long, lượn vòng quanh Công Phúc. Sau đó chỉ thấy chân thân của Công Phúc lao thẳng xuống, dung hợp lại với thân thể làm từ oán hận của Công Phúc.

Phù Ly ngây ngốc nhìn kim quang và oán khí dung hợp, sau đó từng chút từng chút ngưng tụ thành một Công Phúc chân chính, cảm thấy bản thân mình giống như nhìn thấy một kỳ tích thực sự. Những con người của một nghìn năm trăm năm trước làm được rồi, bọn họ thực sự đã làm cho Công Phúc cải tử hoàn sinh, một lần nữa bay lượn trên chín tầng trời.

Trang Khanh biến thành Kim Long trên trời rống dài một tiếng, rơi xuống đất biến thành hình người, đi tới bên cạnh Phù Ly, gõ gõ đầu Phù Ly, "Thu cằm lại đi sắp rơi rồi kìa."

"Ta đã nhớ ra gặp ngươi ở đâu rồi." Công Phúc cùng với thân thể dung hợp lại hóa thành hình người, dáng người cao gầy, phong độ nhẹ nhàng, đẹp đẽ không gì sánh bằng. Hắn chậm rãi mở to mắt, nhìn Trang Khanh nói: "Một nghìn tám trăm năm trước, ngươi là con rồng nhỏ đó?"

"Tiền bối." Trang Khanh cung kính hành lễ với Công Phúc.

"Cậu bạn nhỏ của ngươi cũng thật đáng yêu." Công Phúc chăm chú nhìn kỹ Phù Ly vài cái, "Đi thôi."

"Đi đâu?" Phù Ly sững sờ nói.

"Đương nhiên là tới ban quản lý mà ngươi nhắc tới rồi, ta thích những tiểu yêu dễ thương, cũng thích những nhân tu thú vị." Công Phúc biến ra một cây sáo ngọc cầm trong tay, "Nhân tu hiện tại đều không thích bắt yêu quái nữa sao?"

"Không thể tùy tiện bắt, bắt rồi sẽ bị phạt." Phù Ly thu ô Ngọc Cốt lại, để vào trong túi Càn Khôn của mình, "Hiện tại là xã hội hài hòa, khởi xướng người và yêu chung sống hòa bình, cùng nhau xây dựng nên một xã hội đẹp đẽ."

"Vậy càng thú vị." Công Phúc khẽ cười ra tiếng, quay đầu nhìn hang động ở đằng sau, nhìn rất lâu mới khôi phục khuôn mặt tươi cười: "Đi thôi."

Trên tường đá của hang động, đột nhiên nhiều hơn một bức bích họa, trên bức tranh là rồng thần lượn vòng quanh đỉnh núi, chân núi là con người an cư lạc nghiệp, núi đẹp nước trong người càng đẹp.

Thanh Tu và Triều Vân còn đang đối phó với oán khí trên sông, ai biết trong nháy mắt mặt trời ló rạng, oán khí biến mất không thấy chỉ còn lại một ngời đàn ông vẻ mặt mờ mị bên bờ sông bên kia, còn có cả một đứa trẻ ôm cái cốc tráng men lớn cười ngây ngô.

Chuyện này là thế nào?

"Hình như trên trời có long khí." Triều Vân ngước mắt nhìn trời, mây hôm nay tựa hồ như đặc biết quái dị, còn tản ra ánh sáng màu vàng.

"Tôi lập tức đi tìm anh Phù và lão đại." Triều Vân thu hồi lại trâm cài tóc, ngại tốc độ phi hành của Thanh Tu quá chậm, cô xách người lên bay ra ngoài.

"A a a a a!" Thanh Tu hét chói tai, "Triều Vân đạo hữu, cô là nữ yêu, có thể dịu dàng hơn một chút được không."

"Nữ yêu thì phải dịu dàng một chút, tôi nghi ngờ anh phân biệt giới tính." Triều Vân nhếch miệng cười, "Đạo hữu, như thế này không tốt sao."

Giây tiếp theo, cô bay càng nhanh.

Tiếng kêu "A a a a a" của Thanh Tu cũng nhanh chóng biến thàn "A!!"

"Hình như phía trước có hai người bạn nhỏ." Công Phúc đứng trên mây, từ đằng xa đã nhìn thấy một người phụ nữ xách theo một người đàn ông qua đây, tay cô vung lên, người đàn ông liền ngã dưới chân bọn họ.

"Tiểu hữu, ngươi khách khí quá, gặp ta không cần phải làm đại lễ như thế." Công Phúc cười tủm tỉm cúi người nhìn Thanh Tu một cái, "Ngươi nhiệt tình như vậy làm cho ta ngại ngùng."

Thanh Tu bỏ từ trên mây dậy, đanh định nói lại một câu, nhưng phát hiện đứng trước mặt mình là một người đàn ông nhìn vô cùng đẹp, khí thế đột nhiên yếu đi phân nửa: "Để đạo hữu chê cười rồi, đây là chuyện ngoài ý muốn."

"Lão đại, đã tra rõ nguồn gốc của oán khí chưa?" Triều Vân đáp xuống trước mặt Phù Ly và Trang Khanh, nhìn thấy bên cạnh bọn họ vẫn còn một yêu tu tu vi sâu không lường được, chắp tay thi lễ với hắn: "Bái kiến tiền bối."

"Không cần đa lễ." Trước mặt mỹ nhân, từ trước tới giờ Công Phúc vẫn luôn dịu dàng, quan tâm.

"Đã xử lý xong chuyện rồi." Trang Khanh nói với Triều Vân, "Trả lời phía tổng bộ nói nguy cơ lũ lụt đã được giải trừ."

"Vâng ạ." Triều Vân lấy điện thoại ra, bắt đầu gửi mail công tác cho bên kia. Tổng bộ an toàn nhanh chóng trả lời, hỏi về chuyện tượng đá.

"Nói rằng tượng đá biến thành yêu quái bay đi rồi." Trang Khanh nhìn Công Phúc, "Ở trong phạm vi khống chế của chúng ta."

"Đây là thứ gì, tại sao các ngươi mỗi người đều có một cái, ngay cả Âm Sai cũng có, lẽ nào đây là thứ lưu hành ở tu chân giới hiện nay?" Công Phúc rất tò mò về điện thoại trong tay Triều Vân, "Nhìn có vẻ rất thú vị."

Thế là Phù Ly bắt đầu giảng giải cho Công Phúc điện thoại là gì, dùng như thế nào, còn đưa điện thoại của mình cho Công Phúc thao tác. Qua một lúc, hai con yêu quái chưa từng trải đời này bắt đầu liên tục kêu gào chơi trò Tetris, dường như đây là một trò chơi vô cùng mạo hiểm.

Trang Khanh:............

Triều Vân, Thanh Tu: Tại sao những yêu quái đột nhiên xuất hiện lại luôn luôn hợp với anh Phù? Là ngưu tầm ngưu mã tầm mã sao?

"Ai, hậu bối này, ván này đến lượt ta rồi,"

"Không phải ngươi vừa mới đánh xong sao? Hậu bối như ngươi sao có thể bất kính như vậy?"

"Không được cậy mình nhiều tuổi, ban nãy đã nói là chúng ta mỗi người một ván rồi mà!"

Trang Khanh lấy điện thoại của mình từ trong túi ra đưa cho Phù Ly, "Cầm của tôi chơi đi." Đường đường là nhân viên cao cấp của ban quản lý, vậy mà lại cãi nhau vì một chiếc điện thoại, có mất mặt hay không?

Những tin đồn liên quan tới tượng đá trên mạng, nhanh chóng bị bao phủ bởi các tin tức khác. Nhưng cục khí tượng ở địa phương đó lại bị cư dân mạng mắng trên weibo.

Vương Đại Cẩu ở thôn nhỏ: Bây giờ người ở cục khí tượng có thể đáng tin cậy một chút không? Nói cái gì mà sắp xảy ra nạn lụt, quá nửa đêm còn bảo chúng tôi dọn ra khỏi nhà, kết quả đợi hai ba ngày, nạn lụt không tới, mặt trời ló rạng rồi. Những con giời kia lại vui vẻ nói cho tôi biết, cảnh bảo nạn lụt đã bị giải trừ, mọi người có thể vui vẻ về nhà. Ai bị lăn qua lăn lại như vậy đều không thể vui nổi có được không?

Cũng may cục khí tượng địa phương không có weibo, cư dân mạng có mắng nhiều thế nào đi nữa bọn họ cũng không nhìn thấy. Cho dù có nhìn thấy đi nữa, bọn họ cũng có thể giả chết không trả lời.

Thời tiết như nước chảy, cục khí tượng như sắt đá. Cục khí tượng mà không bị mắng, không làm cho người ta tức giận thì không phải là cục khí tượng chuyên nghiệp.

Công Phúc tới được sự hoan nghênh của tất cả các chị em phụ nữ trong Bộ quản lý. Cánh đàn ông cảm thấy Công Phúc không có việc gì cũng lôi sáo ra thổi, viết thư pháp, nói rằng hắn làm ra vẻ, còn chị em thì lại cảm thấy đây là vẻ đẹp của văn nghệ. Cánh đàn ông cảm thấy Công Phúc ăn bữa cơm còn lắm quy củ, bảo người ta lập dị, mà chị em lại cảm thấy đó gọi là tao nhã.

Trong ba ngày, Công Phúc thành công chiếm được sự thù địch của cánh đàn ông, cùng với danh hiệu tình cảm chân thành của chị em phụ nữ, tạm thời không có người có thể thay thế địa vị của hắn.

Công Phúc tự lấy cho mình một cái tên con người, tên là Phù Không, bên ngoài tuyên bố mình là anh họ xa của Phù Ly, nhưng không một ai tin lời của hắn. Hắn còn đưa ra đề nghị muốn ở chung với Phù Ly nhưng bị Trang Khanh từ chối, sắp xếp phòng của hắn trên tầng Phù Ly.

"Phù Tiểu Ly, mau tới đây chơi Contra với anh họ........." Công Phúc đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Côn Bằng ngồi ở phòng khách của Phù Ly, Côn Bằng cũng quay đầu lại nhìn hắn.

"Côn Bằng?" Công Phúc đóng cửa lại, vẻ mặt ngạc nhiên: "Ngươi vẫn còn chưa chết?"

"Rùa tự luyến?" Côn Bằng còn kinh ngạc hơn Công Phúc, hắn cho rằng thần thú như Công Phúc đã sớm biến mất rồi.

"Cút, ngươi là con quái vật không ra cá không ra chim, ta là rồng." Công Phúc đạp một cái làm Côn Bằng lăn từ sô pha xuống, "Nặng như vậy còn không biết xấu hổ ngồi lên sô pha, cũng không sợ ngồi hỏng mất ghế."

"Ban nãy ngươi tự xưng là gì, anh họ?" Côn Bằng liếc mắt nhìn Công Phúc, "Có biết xấu hổ không vậy, sống mấy vạn tuổi rồi còn không biết xẩu hổ bảo người ta mới bốn nghìn tuổi gọi mình là anh, ngươi không đỏ mặt ta nghe cũng xấu hổ dùm."

"Mấu chốt là nhìn mặt." Công Phúc lười biếng dựa vào sô pha, "Yêu đẹp trai, làm anh thì không có vấn đề gì. Yêu quái xấu thì chỉ có thể tự mình biết mình."

Côn Bằng: "Ngươi nói ai xấu?"

Công Phúc giễu cợt: "Ai quan tâm tới lời này người đó xấu."

Phù Ly đã sớm đoán được có lẽ quan hệ của hai người này không quá tốt, bởi vì cha Công Phúc là rồng thần, hơn nữa Côn Bằng lại thích ăn rồng, chắc chắn ở giữa sẽ có chút ân oán nào đó. Nhưng cậu không ngờ rằng, hai đại yêu đã sống hàng vạn năm khi cãi nhau lại giống như...............trình độ của trẻ mẫu giáo.

Cậu ngồi khoanh chân trên thảm, tùy ý để hai người cãi tới cãi lui, thuận tay bóc một gói hạt dưa, cắn rất ngon miệng.

"Ngồi không ra ngồi, đứng không ra đứng, tiểu bổi bây giờ tại sao lại không biết lễ phép như thế?" Công Phúc đang cãi nhau hăng say với Côn Bằng đột nhiên quay đầu nhìn Phù Ly, "Các tiền bối đang nói chuyện, tiểu bối còn có thể ngồi ăn bên cạnh như vậy sao?"

Hắn giành lấy hạt dưa trong tay Phù Ly: "Vị đường rang, hạt dưa cũng có thể làm ra được mùi vị này?" Hắn vươn tay túm một nắm, bắt đầu cắn răng rắc.

Phù Ly:..................

Có ý gì?

Côn Bằng cười ha hà cướp nắm hạt dưa đi, nói với Công Phúc: "Ngươi biết giữ ý chút đi, còn cướp cả hạt dưa của tiểu bối."

"Có bản lĩnh thì ngươi đừng ăn nữa." Công Phúc hừ lạnh.

"Ta cướp của ngươi, chứ không cướp của tiểu bối." Côn Bằng lý lẽ hùng hồn nói, "Ta chính là yêu quái biết giới hạn."

Phù Ly thấy hai người này lại bắt đầu cãi nhau, dứt khoát vỗ vỗ mông, đứng dậy đi tìm Trang Khanh. Ba năm cách một thế hệ, cậu với hai vị tiền bối này khác biệt rất lớn, không thể hiểu nổi tư tưởng và suy nghĩ của bọn họ.

Đi xuống dưới tầng đúng lục gặp phải Toan Dữ lén lút ra ngoài, cậu cười nói: "Toan Dữ, anh đang làm gì thế?"

"Haiz, đừng để cho Công Phúc đại nhân nghe thấy." Tống Ngữ hoảng hốt nhìn xung quanh, "Công Phúc đại nhân là thụy thú thượng cổ nổi danh, là thiên địch của hung thú chúng ta."

"Không phải là chúng ta mà là anh." Phù Ly lập tức tách rời quan hệ với Toan Dữ, "Anh không làm việc ác, sợ đến thế sao?"

"Vậy cậu không biết sự lợi hại của Công Phúc đại nhân rồi." Toan Dữ nhỏ giọng nói, "Trừ tứ đại thần thú ra, hung thú như tôi sợ nhất là những đứa con của rồng."

Ai bảo rồng thần sinh nhiều như vậy, con người thường thích nói rồng sinh chín con mỗi người một tính, nhưng mà chín chỉ là một con số tượng trưng, con của rồng thần đâu chỉ có chín!

Bình luận

Truyện đang đọc